Xin được đổi lại tên bài tường thuật này. Vì vội khi đăng bài nên chưa nghĩ ra được cái tên mà trong nhiều cuộc tranh luận, tôi vẫn thường nói đến.
Thứ 3, mồng
2/4 mới xử vụ án nhà họ Đoàn ở Tiên Lãng, nhưng từ thứ 6 tuần trước đó, công an
khu vực đã đến nhà. Tôi đang nấu cơm nên anh ấy không vào, cứ đứng nói chuyện
qua cửa sổ bếp.
Sau câu rào
trước đón sau, bày tỏ về sự ủng hộ Đoàn Văn Vươn khiến tôi bất ngờ, đương nhiên
là anh ta hỏi tôi có đi Hải Phòng xem xử án không? Chừng như cũng ngượng ngịu
vì việc tôi đi Hải Phòng hay không chả liên quan gì đến phường tôi đang ở mà
hỏi, anh ấy bẽn lẽn cười, bảo biết tôi hay quan tâm viết bài bênh vực nông dân,
như với bà con bên Văn Giang chẳng hạn nên mới hỏi thế. Anh ấy bảo thôi thì
người địa phương nào thì cứ để địa phương ấy lo, rằng ở đó đông người rồi, ý
bảo tôi nên ở nhà. Tôi mới chớp mắt, chưa kịp lên tiếng “ơ hay” thì chắc anh ấy
cũng đoán được tôi định nói gì – hiểu nhau quá mà – nên gục gặc cái đầu bảo
ngay, rằng đi hay không là quyền của chị, rằng là tôi cũng hỏi vậy thôi, chứ
biết chị thể nào cũng đi.
Tưởng thế là
xong, tối thứ bẩy, tổ trưởng dân phố gõ cửa, ra mở cửa thì lại thấy công an
đứng đằng sau. Bực lắm nhưng vẫn cố không cáu gắt, vì tôi ghét cứ phải nhiều
lời. Lại gì nữa đây?
Đứng nói
chuyện ngay ở cửa. Chả có gì khác, chỉ là ở dưới ấy đông lắm… không nói toạc
được ra thì là làm sao nên cứ loanh quanh mãi. Tôi bảo tôi muốn mắt thấy tai
nghe người dân Hải Phòng nói gì, nghĩ gì, chứ không muốn nghe qua người khác kể
lại. Rằng chẳng phải vì tôi đàn bà chậm chạp, yếu ớt mà tôi vốn chủ trương bất
bạo động, nên sẽ không có màn giằng co hay đấu võ mồm đâu. Anh công an bật cười
nhìn tôi bảo:
- Chị thì sức mấy mà giằng co được?
- Đấy nhé, chính anh cũng thấy thế nhé. Vậy mà
anh biết không? Tôi đang đứng chụp ảnh công an lao vào bắt người đi bộ trên Bờ
Hồ, gây ra cảnh hết sức lộn xộn thì họ ra chộp lấy tay tôi, đưa tôi về Lộc Hà
và vu khống tôi gây rối trật tự công cộng, rồi bắt các anh giáo dục tôi. Nhưng
tôi nói thật, lần này mà các anh chặn tôi là tôi không để yên đâu đấy.
Thấy có vẻ
lại sa đà vào việc bị “tố” lại, anh công an lảng ngay sang chuyện khác rồi cáo
từ. Tổ trưởng dân phố chỉ đứng cười ruồi, từ đầu đến cuối đóng vai người làm
chứng.
Lên
facebook, thấy một số người bá cáo chuyện bị canh me dữ lắm, tôi nghĩ đau cả
đầu về việc đi Hải Phòng như thế nào cho trót lọt, liệu có bị cản trở như trước
đây không? Thái độ của công an phường chả ra quyết liệt, cũng chả ra không quan
tâm. Nhưng mấy người quen ở Hải Phòng thì bảo, các bến xe đầy mật vụ (tên mới
chỉ lực lượng an ninh). Các khách sạn và nhà nghỉ dường như đều được viếng thăm
với những lời dặn dò?