Translate

Wednesday 30 April 2014

CẢM THẤY HỔ THẸN.


Tôi không đủ kiến thức để lạm bàn về cuộc chiến ở Việt Nam, trước khi nó kết thúc vào ngày 30/4/1975. Trên thế giới, có mấy nước không xảy ra nội chiến? Nhưng cái cách người ta đã khép lại quá khứ, có vẻ nó nhân văn hơn chúng ta?

Năm 1984, trong một chuyến cùng các anh chị trong cơ quan vào Hòa Vang - Đà Nẵng công tác, tôi có dịp tiếp xúc với những công nhân trẻ, và là người địa phương. Cùng ở một dãy nhà tập thể, thấy có khách ngoài Hà Nội vào, thái độ lại thân thiện nên họ hào hứng bắt chuyện. Ban đầu còn rụt rè, sau thì chân tình, cởi mở hơn. Không biết do cùng lứa tuổi, hay do sự chân thành mà họ bắt đầu tin tưởng, để có thể tâm sự mà không thấy ngại ngần. Tôi cảm thấy rõ sự nuối tiếc, bên trong những hồi ức của họ, về những ngày còn cắp sách đến trường, quan hệ thày trò đầy nhân ái (chứ không sợ hãi như bây giờ), về cuộc sống không bao giờ biết đến cá khô mặn chát trong bữa ăn tập thể, về sự mặc cảm là người của “chế độ cũ” trong cuộc sống hiện tại.…Và tôi, người bên này cuộc chiến – không hề cảm thấy “hãnh diện”, nếu không nói là có phần hổ thẹn!

BỊ BẮT VÌ ĐÒI QUYỀN" NGƯỜI CÀY CÓ RUỘNG"

Vợ chồng bà Cấn Thị Thêu, nông dân Dương Nội bị công an quận Hà Đông bắt từ ngày 25/4/2014 vẫn chưa thả. Vợ chồng bà là một trong những người tiên phong, trong việc đấu tranh cho "người cày có ruộng" ở Dương Nội.

GIẤY CHỨNG NHẬN CÓ TIM


Bài đăng trên facebook của tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ
30/4. Tôi thức dạy từ 3 giờ sáng. Ngồi thiền toán với một câu hỏi thăm thẳm:
-     Tại sao tôi và đồng đội tôi phải chiến đấu và hi sinh xương máu để xây dựng một chế độ XHCN khốn nạn, đểu cáng và bất công như hiện nay ở Việt Nam ??????????????????????????????????????????????????????????????????????????????
Tôi đăng lại một kỷ niệm không phai nhoà trong tôi
GIẤY CHỨNG NHẬN CÓ TIM

Monday 28 April 2014

Sài Gòn năm 1975- hình ảnh thật 40 năm về trước.

Dưới đây là tâm sự của một facebooker

Kỷ niệm ngày 30/4

Miền Nam - Sai Gòn ngày chưa có đảng CS lãnh đạo.
Chào các bạn facebook của tôi, tôi hạnh phúc khi quen được các bạn. Nhất là các bạn ở Bắc nơi không chỉ xa xôi mà có nhiều không gian, địa lý, chính trị, xã hội ... khác với tôi nhiều.
Đọc các bài phản biện của các bạn, tôi rất xúc động, không phải vì thông tin mới lạ, mà vì chân lý được khẳng định dầu hệ quy chiếu khác nhau.
Tuy nhiên, thi thoảng cũng có nhiều bạn suy nghĩ công lao của Bác, của đảng với dân tộc, tất nhiên là có cả miền Nam. Tui buồn lắm, những lúc như vậy tui chỉ muốn làm sao cho các bạn hiểu được một Miền Nam khi chưa có Bác và đảng như thế nào ! Nhưng rồi tui cũng không làm vì không muốn chui vào quá khứ, mà muốn chúng ta sát bên nhau tới tương lai, khi hiện tại ta thua kém quá nhiều nước.

Những cái chết đã được lên "lịch"?

Gần tuần nay, dân tình xôn xao vụ bắt quả tang, một tiệm vàng mua bán trái phép ngoại tệ (100 đô la) ở quận Bình Thạnh. Sau khi thủ phạm chứng minh được số vàng là của bố mẹ để lại, công an đã trả lại cho họ. May là do thủ phạm phản ứng quyết liệt, không cho mang hơn 500 lượng vàng đi, chứ đi khỏi nhà rồi, lúc chở về ai biết còn chính chủ hay không? Gì chứ giấy trắng mực đen, thay đổi nó với nghiệp vụ của các anh chỉ là chuyện nhỏ, thì dấu niêm phong cũng là cái "đinh"!

Thiên hạ đồn, "nuốt" không trôi thì phải nhả ra, chứ bố mẹ nào để lại cho từng ấy vàng? Nghi vấn càng tăng khi bây giờ lòi ra làm gì có chuyện bắt quả tang? Lịch lên trước 2 ngày rồi cơ ạ. Các bác xem quy trình bắt quả tang nhá:

- Công an đề nghị "Khám" ngày 22/4/2014
- Quyết định "Khám" ký ngày 23/4/2014
- "Khám" thật vào ngày 24/4/2014

Căn bệnh sợ “chính trị” của người Việt.

Bài sưu tầm trên Facebook

Người Việt lâu nay vốn sợ chính trị. Nói chuyện với bạn bè trên FB, mình vẫn hay bắt gặp những câu đại loại như: “Thôi, nói chuyện khác đi, đụng tới ba cái chính trị nhức đầu lắm” hoặc “Rảnh quá ha, để thời gian đó làm chuyện khác có ích hơn…”. Các trang Web giải trí bao giờ cũng đông lượng truy cập hơn hẳn các trang chính trị. Các ngôi sao ca nhạc, hài kịch biếng ăn, cảm cúm… hoặc tậu nhà, mua xe là có hàng vạn người theo dõi, nhưng diễn biến chính trị của đất nước thì rất ít người quan tâm. Thế nhưng đây là đặc điểm của các nước có nền dân trí thấp. Ngày xưa các cụ Phương an Bội Châu, Phan Chu Trinh vẫn hay than vãn về sự vô tâm của dân mình. Ngày nay nhiều người vẫn hay tỏ vẻ thương hại trước sự ngu ngơ,khờ dại của dân Bắc Hàn nhưng đâu biết rằng dân các nước phát triển nhìn mình cũng thế. Họ cũng nghĩ dân Việt Nam quá tội nghiệp, chẳng biết gì đến quyền của mình.

Chính trị là một khái niệm dễ gây dị ứng. Nó được hiểu như là một lĩnh vực khô khan, gây nhức đầu, chóng mặt, bất an… Không chỉ người lao động kiêng nói chính trị mà ngay cả giới trí thức cũng tránh xa nó như tránh hủi. Nói chính trị, làm chính trị, tham vọng chính trị… luôn được dùng với hàm ý mỉa mai. Nó dường như là độc quyền của giới lãnh đạo và người dân chỉ được biết đến chính trị khi nào Đảng cần biến các nghị quyết của Đảng thành “hành động cách mạng”.

Thực chất chính trị gần gũi với người dân như cơm ăn nước uống hàng ngày. Chỉ có điều họ không nhận thức được điều này. “Giá xăng, giá điện,giá sữa…tăng liên tục là do đâu?” Chính là do độc quyền kinh tế. Phanh phui vấn nạn này sẽ lòi ra các nhóm lợi ích. Là một vấn đề chính trị. Cuối tháng nghe con cái xin tiền đóng học phí, bảo hiểm, quỹ lớp, sách giáo khoa, học thêm… Là vấn đề thuộc về ngân sách dành cho giáo dục. Cũng chính trị. Vào bệnh viện bị chặt chém không thương tiếc tiền khám chữa bệnh…Lỗi cơ chế. Cũng chính trị.

Sunday 27 April 2014

Đinh Nguyên Kha bị khủng bố tinh thần và đã tuyệt thực trong trại giam Xuyên Mộc.

Lê Uyên 
Từ ngày thăm nuôi vào ngày 24 tháng 3 cho đến nay Kha không viết thư và gọi điện về gia đình. Tôi và Mẹ đều tin rằng có chuyện không lành đối với Kha trong trại giam.
5h sáng ngày 24/4/2014, chúng tôi xuất phát từ Long An đi Xuyên mộc trong tâm trạng rất bồn chồn và lo lắng. Đi cùng gia đình chúng tôi là gia đình chị Oanh - những người bạn luôn quan tâm về hoàn cảnh của gia đình tôi. Biết chắc rằng trại giam sẽ không cho họ vào gặp Kha, nhưng họ vẫn đi. “Đi để tận mắt chứng kiến cảnh nhà tù khắc nghiệt giam cầm những người yêu nước. Đi để chứng kiến cảnh trại giam đối xử tệ hại với tù nhân. Và đi để nhìn Kha từ phía xa sau khung cử sổ, một phần nào đó thông cảm và chia sẻ cùng Kha”. Đó là những gì mà gia đình chị Oanh đã tâm sự cùng tôi
10h sáng chúng tôi có mặt tại trại K3, Xuyên Mộc. Mẹ tôi vào làm thủ tục thăm gặp và xin cho gia đình chị Oanh cùng gặp. Và họ đã từ chối, đây là điều chúng tôi đã đoán được nên cũng không câu nệ. Gia đình chị Oanh đành phải ra đứng phía xa ngoài sân và nhìn vào từ khe cửa sổ đối diện.
Khoảng 15p, Kha được dẫn ra từ phía sau. Nhìn từ xa, thấy Kha cười toe toét, tay còn xách theo cái bịch rau bước đi vội.

Việt Nam vô cảm nhất thế giới?




Có lẽ chỉ có một sai sót nhỏ. Đó là thày Hiệu phó tự tử.

Kiến trúc đô thị, và những người sản sinh ra nó.

Cư dân mạng đang có lời chúc ông kiến trúc sư Nguyễn Thế Thảo và các đồng nghiệp, nhân ngày kiến trúc Việt Nam.


Saturday 26 April 2014

Chính quyền thu hồi đất của dân, để giao cho doanh nghiệp - Đúng hay sai?


Một cô hàng xóm hỏi, sao chị quan tâm đến chuyện của nông dân làm gì?

Tôi bảo, chị em mình là dân làm công ăn lương, cho dù là trong hay ngoài nhà nước thì hàng tháng có lương. Đến khi về hưu lại có lương hưu. Còn nông dân, em nghĩ họ sống bằng gì?

Cô em thông minh gật đầu ngay. Hiểu rồi!

Hôm cưỡng chế vừa rồi, tôi biết chả đời nào người ta cho mình vào xem cưỡng chế ra sao. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh cưỡng chế ở Văn Giang năm nào, lại sốt ruột không chịu được. Gần trưa, áng chừng đã tan cuộc, chắc các chốt canh cũng đã lỏng lẻo , tôi rủ một chị (nick Sông Quê) đến xem sự tình thế nào. Dọc hai bên đường Lê Trọng Tấn, chạy dài hàng km, là những hàng rào bằng tôn che kín mít. Tôi tự hỏi, những khu đất rộng mệnh mông bên trong đó là của ai? Cho dù đất đai do nhà nước quản lý, nhưng làm gì có đất để hoang? Phải có người sử dụng nó chứ? Trước khi có hàng rào tôn này có đến già nửa thế kỷ (từ năm 1954), hẳn đó là đất trồng lúa, hay trồng màu, nuôi sống bao nhiêu con người?

Theo luật, nhà nước chỉ thu hồi đất đai vào việc xây dựng các công trình an ninh quốc phòng, hoặc an sinh xã hội, như các công trình thủy lợi, đường giao thông, đường điện, trường học, bệnh viện v.v…Còn nếu là các khu đô thị, hay khu công nghiệp, nhất định nó phải có ông chủ cụ thể. Những ông chủ đó không thể là các cơ quan nhà nước, hoạt động bằng tiền ngân sách. Vậy tại sao, các cơ quan nhà nước lại đứng ra thu hồi đất của người này, giao cho người kia kinh doanh kiếm lời? Thay vì các chủ đầu tư phải đứng ra thỏa thuận đền bù với dân, nhà nước lại tổ chức cưỡng chế, bắt người dân phải giao nộp đất sản xuất của họ cho các chủ đầu tư, với giá 1m2 đất chỉ bằng 8 bát phở tối thiểu (201.900đ/m2), trong khi theo giá thị trường, đất ở đó tối thiểu cỡ 30 triệu/m2. Vậy có thể hiểu được rằng, nhà nước bảo kê cho chủ đầu tư, cướp đất của dân? Những khoản lợi nhuận khổng lồ từ các khu đô thị và khu công nghiệp, hay khu dịch vụ chết tiệt nào đó đem lại sẽ chui vào túi ai?

Thursday 24 April 2014

SOS! Ngày mai, 25/4. Cưỡng chế đất ở Dương Nội.


Lậy Giời! Xin đừng để xảy ra một Văn Giang thứ hai. Cái gì là để cho ngày nay, cho ngày mai, cho muôn đời sau? Không phải là những khối bê tông, mà là con người và đất đai.

Ảnh lấy trên Facebook

ĐÀN NHẠN


(Truyện ngụ ngôn - dịch)

Đàn nhạn đang kiếm ăn bên bờ hồ trong công viên, chúng rất thích cuộc sống nơi đây và chờ đợi tới hết mùa thu sẽ trở lại phương nam tránh cái rét mùa đông.
Thấy đàn nhạn trong công viên, du khách thích lắm, họ thi nhau ném lương khô, ném những con cá nhỏ cho chúng ăn. Ban đầu, đàn nhạn không biết họ ném thức ăn cho mình, ngần ngại, không dám tới. Chúng phải đợi khi khách đã về hết, mới thận trọng đến chỗ có thức ăn, thưởng thức những món ăn ngon lành mà chúng ưa thích.

Dần dần, đàn nhạn biết du khách ném thức ăn cho mình nên không còn sợ hãi nữa, mỗi khi du khách tới là chúng đua nhau bám theo. Ngày tháng qua đi, được nuôi bằng những thức ăn đầy đủ, đàn nhạn ngày càng béo lên.

Wednesday 23 April 2014

" Tôi sống 3 chế độ, mà tôi chưa thấy chế độ nào lại khốn nạn như chế độ này"

Đó là lời cụ Nguyễn Thị Hào, 79 tuổi. Nghe rất đau lòng. Xin mọi người đọc bài viết  trên trang https://www.facebook.com/diendandansu

Nhà cầm quyền tiếp tục cưỡng chế đất của bà con Dương Nội và bắt trái phép 4 người.

VRNs(22.4.2014) – Sài Gòn – Theo thông tin chúng tôi vừa mới nhận được vào lúc 17 giờ, nhà cầm quyền đã bắt 4 bà con dân oan Dương Nội và đưa đi đâu không rõ. Bà Cấn Thị Thêu cho biết VRNs qua điện thoại: “Họ bắt và đưa lên xe thùng chở đi đâu ấy. Bà con sẽ xuống phường và ra quận để tìm người. Họ tàn ác quá! Họ bắt 4 người, trong đó có ông Nguyễn Văn sự, 1 người bị chảy máu đầu và ngất tại chỗ, bà con tính đưa về nhà chữa trị nhưng họ mang đi đâu không rõ, không biết sức khỏe của người ấy thế nào. Họ càn quét người dân tan nát nhưng là một đội quân phát-xít.”

Vào lúc 7 giờ sáng nay, rất nhiều lực lượng công quyền đến cưỡng chế đất của bà con Dương Nội.

Tôi mong rằng, mình đã nghĩ sai!

Sáng ra, tôi đọc được tâm sự này trên facebook, thấy rất đáng để suy ngẫm:

Lời của một bác đàn anh của tôi, sĩ quan quân lực VNCH, sau 1975 đi "học tập cải tạo" rồi qua Mỹ theo chương trình HO. Xin chia sẻ với các bác, đặc biệt các bác gốc miền Bắc, để thấy rằng khát khao hòa hợp hoà giải của dân ta lớn đến mức nào:


"Ngày ông Thiệu (cố tổng thống Nguyễn Văn Thiệu) qua đời, anh không khóc, anh chỉ bùi ngùi. Nhưng ngày ông Kiệt (cố thủ tướng Võ Văn Kiệt) mất, anh khóc, bởi anh biết ông Kiệt mất đi thì con đường xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải còn xa, xa vạn dặm..."

https://www.facebook.com/LeHongHa?fref=nf

Nhiều người bi quan, bảo có lẽ chỉ chờ lớp người cộng sản cũ "chết hết", thì mới cơ hội hòa giải dân tộc. 

Chao ôi! Tôi rất không muốn tin vào điều đó. Bởi mới hay cũ thì vẫn chung một tư tưởng thôi. Nhưng tôi cũng mong rằng tôi nghĩ sai.

Tuesday 22 April 2014

Hành trang cho các bạn đi xe máy.

Sưu tầm trên facebook

CÁC BẠN ĐI XE MÁY HÃY CHÚ Ý KHI BỊ CSGT LÀM TIỀN. 

-     CSGT: Em cho anh kiểm tra giấy tờ!

-     Mình: Chào đồng chí, đồng chí chưa chào tôi theo đúng điều lệnh!

-     CSGT: Ừ…à (Lúc này mới đưa tay chào theo điều lệnh và đổi giọng) Đề nghị anh cho xem giấy tờ.

-     Mình: Theo điều 14 thuộc thông tư 65 quy định về điều kiện CSGT được dừng phương tiện đang lưu thông để kiểm tra, kiểm soát nếu ko có mệnh lệnh tổng kiểm soát thì đồng chí phải có trách nhiệm thông báo lỗi của tôi trước khi yêu cầu kiểm tra giấy tờ!

Không nhời!

Cưỡng chế kiểu Việt Nam - Post lại một ảnh đã lưu hành trên mạng từ lâu.

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=281909145302522&set=a.231141490379288.1073741826.100004503152613&type=1

CHUYÊN NÓI DỐI.

Sưu tầm trên faceboo

Một xe buýt chở đầy các ủy viên bộ C.Trị đang đi trên đường nông thôn thì bị trượt và đâm vào cái cây trên mảnh đất của một nông dân. Ông nông dân già nhìn thấy sự việc bèn chạy đến xem xét.

Vài ngày sau, một cảnh sát địa phương tới tìm các ủy viên bộ C.Trị mất tích, nhìn thấy chiếc xe bị đâm và hỏi người nông dân xem các ủy viên trên xe đi đâu? Ông nông dân đáp:

-     Tôi chôn cả đám đằng sau kia kìa.

Viên cảnh sát kinh ngạc:

-     “Tất cả họ đã chết rồi sao?”.


-     “Thì đấy, có vài người trong số họ nói là họ chưa chết, nhưng anh biết các ủy viên chuyên nói dối ra sao rồi đấy”.

Monday 21 April 2014

"Nếu có lên án, chúng ta hãy lên án sự tàn bạo của nhà cầm quyền Trung Quốc"

Một bạn trên Facebook viết:
“Hôm qua tới giờ vẫn còn bàng hoàng về sự kiện cửa khẩu Bắc Phong Sinh ở Quảng Ninh làm chết 2 chiến sĩ biên phòng VN và nhiều người bị thương. Thật không thể chấp nhận được việc xả súng giết người, giết bộ đội biên phòng này. Nhưng cũng mong góp thêm 1 số điều về cái gọi là "khủng bố Tân Cương" mà nhiều báo thông tin hay nhiều bạn trên FB đả đảo Tàu khựa. 
 Hình ảnh: Hôm qua tới giờ vẫn còn bàng hoàng về sự kiện cửa khẩu Bắc Phong Sinh ở Quảng Ninh làm chết 2 chiến sĩ biên phòng VN và nhiều người bị thương. Thật không thể chấp nhận được việc xả súng giết người, giết bộ đội biên phòng này. Nhưng cũng mong góp thêm 1 số điều về cái gọi là "khủng bố Tân Cương" mà nhiều báo thông tin hay nhiều bạn trên FB đả đảo Tàu khựa. 
Đây là tấm hình tôi chụp với một cô gái tộc người Uyghur (Duy Ngô Nhĩ) ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc, họ khá hiền lành và cam chịu, cô bé này đã đứng trong gió tuyết dưới 0 độ C để chỉ bán vài món hàng lưu niệm rẻ tiền để kiếm cơm sống qua ngày. Người Uyghur mang dáng dấp người Châu Âu, đã từng có một quốc gia riêng nhưng bị Trung Quốc xâm lược và xóa sổ. Nếu có ai đã đến Tân Cương mới hiểu tình cảnh của người Uyghur thật bi đát, họ bị chính quyền Trung Quốc đàn áp, đồng hóa một cách tàn bạo từ hàng trăm năm qua. Họ không phải Tàu khựa, không phải khủng bố, nhưng vì muốn thoát khỏi sự tàn bạo của Trung Quốc nên họ đã làm điều không phải đạo với người VN ở Quảng Ninh. Bởi tôi tin, khi xâm nhập biên giới trái phép VN (tị nạn) và biết mình sẽ bị trao trả về Trung Quốc thì họ tin chắc đó là bản án tử hình nên họ đã điên cuồng và xảy ra thảm cảnh (Như thông tin trên báo là một số người đã tự sát và nhảy lầu tự tử)...
Nếu có lên án, chúng ta hãy lên án sự tàn bạo của nhà cầm quyền Trung Quốc, đừng lên án một dân tộc đã quá cùng cực thê thảm như người Uyghur.
Đây là tấm hình tôi chụp với một cô gái tộc người Uyghur (Duy Ngô Nhĩ) ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc, họ khá hiền lành và cam chịu, cô bé này đã đứng trong gió tuyết dưới 0 độ C để chỉ bán vài món hàng lưu niệm rẻ tiền để kiếm cơm sống qua ngày. Người Uyghur mang dáng dấp người Châu Âu, đã từng có một quốc gia riêng nhưng bị Trung Quốc xâm lược và xóa sổ. Nếu có ai đã đến Tân Cương mới hiểu tình cảnh của người Uyghur thật bi đát, họ bị chính quyền Trung Quốc đàn áp, đồng hóa một cách tàn bạo từ hàng trăm năm qua. Họ không phải Tàu khựa, không phải khủng bố, nhưng vì muốn thoát khỏi sự tàn bạo của Trung Quốc nên họ đã làm điều không phải đạo với người VN ở Quảng Ninh. Bởi tôi tin, khi xâm nhập biên giới trái phép VN (tị nạn) và biết mình sẽ bị trao trả về Trung Quốc thì họ tin chắc đó là bản án tử hình nên họ đã điên cuồng và xảy ra thảm cảnh (Như thông tin trên báo là một số người đã tự sát và nhảy lầu tự tử)...

Sưu tầm trên Facebook - BÀI HỌC CHƯA ĐƯỢC THÀY DẠY.

CHUYỆN NÀY LÀ CÓ THẬT !

21 Tháng 4 2014 lúc 1:40

BÀ TIẾN HAY ÔNG LÙI CŨNG RỨA THÔI.

Mấy ngày qua tôi nhận được rất nhiều tin nhắn yêu cầu Nhà báo độc lập lên tiếng về vụ Bà Kim Tiến. Trong sở trường của tôi có hai món rưỡi được ưu tiên: Giao thông, Giáo dục và một phần về Y tế.
Món Y Tế xem ra tôi quan tâm ít hơn bởi lý do tôi cho rằng: tất thảy thần dân của ngành này toàn là trí thức cả, họ cũng như bà con ta biết tỏng tòng tong mọi sự thể cả, chả hơi đâu mà , như một câu ngạn ngữ Việt là :”Dạy đĩ vén váy” cả.
Anh không viết thì nó vẫn …tiêu cực, anh viết nó vẫn tiêu cực, có khi còn tiêu cực hơn ấy nên trong mảng này, tôi cày ít hơn.
Thế nhưng, hôm nay, đáp lại thịnh tình của Quý bạn, tôi xin kể một câu chuyện có thực một trăm phần trăm, tôi chưa xin phép nên tạm đổi tên nhân vật chính , là Giáo sư, hiệu phó một trường Đại học Y khoa lớn của VN, thành ông “Võ Như Lành” cho nó …lành.
Câu chuyện như sau:

Công an đánh người tùy tiện.

Dường như bây giờ không có một giới hạn nào cho những hành vi của công an. Họ ra những cái lệnh cấm hết sức tùy tiện. Họ đánh người cũng tùy tiện. Còn nạn nhân thì chỉ biết lên mạng phàn nàn. Vì thông thường, khi có chuyện bất công, người dân đi báo công an. Nhưng khi bị chính công an lộng hành, đàn áp vô cớ thì họ biết báo ai?
Tôi bắt gặp rất nhiều cụm từ côn an khi cư dân mạng nói về công an. Khi đó, tôi chỉ khó chịu khi nghĩ rằng đó là lỗi chính tả. Nhưng sau này mới hiểu, đó là từ  ghép côn đồ và an ninh.
Bất cứ xã hội nào cũng cần đến công an, hay an ninh. Nhưng lực lượng này được lập ra để bảo vệ người dân, chứ không phải để đàn áp họ.
Dưới đây là lời kể của một bạn trên facebook. Tôi rất phẫn nộ, không biết nếu là mình, thì tôi sẽ phản ứng như thế nào.

Sunday 20 April 2014

Tản mạn quanh vụ trục xuất người Duy Ngô Nhĩ...


Tôi chia sẻ trên facebook thế này:

*    Nếu tất cả những người Việt di tản, đều bị các  nước trục xuất về Việt Nam, như những người Duy Ngô Nhĩ ở cửa khẩu Bắc Phong Sinh vừa qua, thì làm gì còn "Khúc ruột ngàn dặm", để mà kêu gọi gửi tiền về Việt Nam nữa?

Một bạn cho biết, hàng năm, người Việt ở hải ngoại đã gửi về nước khoảng 60 tỷ đô la. Nếu con số đó là đúng, thì đó quả là một khoản tiền không hề nhỏ.

*    Vụ trục xuất người Duy Ngô Nhĩ ở Bắc Phong Sinh, về nơi họ đang cố gắng thoát ra, khiến họ cùng đường...nhà cầm quyền Việt Nam sẽ bị thế giới cho là vô nhân đạo. Nó không khác gì khi người ta mấp mé bờ vực thẳm, thay vì chìa tay ra thì họ lại đạp người ta xuống vực.

Tôi nghĩ, có bị thiên hạ người ta khinh và căm ghét là đáng đời lắm.!

*    Khi đọc bài viết  này (http://lamtamnhu.blogspot.com.au/2014/04/pham-le-vuong-cac-linh-trung-quoc-vao.html ), tôi nghĩ đây là một bài kiểm tra thực tế, về khả năng kiểm soát biên giới của Việt Nam. Năm 1979, khi xe tăng Trung Quốc tiến vào thành phố Lạng Sơn, cả quân và dân ta vẫn tưởng đó là xe tăng quân mình.



Dư luận thắc mắc khi nhìn bức ảnh trên. Người đàn ông này bị bắn trước hay sau khi bị trói? Trong tư thế này, họ đã chết hay chưa? Nếu chưa chết, tại sao không cứu chữa họ?


Saturday 19 April 2014

Hình ảnh căn nhà dột nát của mẹ liệt sĩ


Đảng cộng sản có thể tự mình giành được thắng lợi không? Sau khi giành được thắng lợi, họ đền ơn đáp nghĩa những người đã giúp họ đạt được quyền lực như thế nào?

Bài đăng trên báo điện tử Vietnam.net
http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/87966/hinh-anh-can-nha-dot-nat-cua-me-liet-si.html

Đã 25 năm nay, một người mẹ liệt sĩ gần 90 tuổi ở Thạch Hà (Hà Tĩnh) phải sống trong căn nhà tranh vách đất. Ước nguyện có gian nhà ngói thờ con trai là liệt sĩ vẫn chưa thể thực hiện được.

CHẠY TRỐN KHỎI THIÊN ĐƯỜNG!


Trước cái chết của những người  Tân Cương (Duy Ngô Nhĩ) tại cửa khẩu Bắc Phong Sinh, người thì bảo:

-          Đáng đời!

Người lại ngậm ngùi nghĩ, hẳn có uẩn khúc bên trong.

Bản thân cái từ Tân Cương, đã gắn liền với lịch sử đòi ly khai của người Duy Ngô Nhĩ từ rất lâu. Nếu chỉ là những tội phạm thông thường, không dễ gì họ đem theo cả phụ nữ và trẻ nhỏ. Cũng không dễ gì họ liều lĩnh đến mức cướp súng và giết người. Cái giá thật đắt - 7 mạng người (2 người Việt Nam) !

Dư luận đặt dấu hỏi, tại sao bên Việt Nam lại vội vàng đẩy những người Tân Cương, về cái nơi họ vừa mới tìm cách ra khỏi đó? Tại sao không tìm hiểu nguyên nhân nhập cảnh trái phép của họ? Nếu họ là những người ly khai, bất đồng chính kiến, hành động đó chẳng phải đã đẩy họ đến chỗ chết hay sao? Thế thì có khác gì hành động giết người?

Tài năng không đợi tuổi tác, chị Kim Tiến ạ.

 Sưu tầm trên facebook

Bạn nào đề xuất chuyển bà Nguyễn Thị Kim Tiến sang làm Trưởng Ban Bảo vệ, Chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương là rất hợp lý, vì hiện nay người đang giữ chức vụ này là ông Nguyễn Quốc Triệu, cựu Bộ trưởng Bộ Y tế, mà ông Triệu thì đã đến tuổi nghỉ hưu rồi.



https://www.facebook.com/photo.php?fbid=425074917629638&set=a.173129832824149.42430.100003814009532&type=1&theater

Nào ta cùng chơi trò ...Khám bệnh!

Một cư dân mạng bình: Bác sỹ (Việt nam) khám bệnh thật như đùa. Trẻ em (Mỹ) khám bệnh đùa như thật!

Ở ta............
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=625813247493765&set=pcb.625816590826764&type=1&theater
Ở tây............https://www.facebook.com/photo.php?fbid=625813257493764&set=pcb.625816590826764&type=1&theater

Friday 18 April 2014

Xin hãy giúp đỡ gia đình cháu Bình

Thông tin trên Facebook: 

SOS !
Hôm nay tôi được thông tin gia đình nhà cháu ĐỖ VĂN BÌNH ( đã " tự tử "ở nhà tạm giữ ở công an huyện Hòa Vang- Đà Nẵng ) vô cùng khó khăn , phải vay gạo để nấu cơm cho thợ thuyền và bà con đến xây mộ cho cháu BÌNH 
Đêm qua gia đình phải cử người ra trông mộ cháu sợ bị cướp xác , gia đình cháu nói sẽ kiện vụ này tới cùng nhưng điều kiện rất khó khăn mặc dù vậy họ vẫn không dùng gói tiền 35 triệu mà công an đã để lại 
Rất mong các tổ chức nhân đạo và mọi người trong cộng đồng mạng góp sức giúp gia đình cháu trong lúc này 
Xin trân trọng !
Mọi người đã hỏi số tài khoản của gia đình. Nhưng gia đình rất nghèo, ko ai có số tài khoản, chỉ có địa chỉ :
Lê Thị Thu,tổ 6,thôn Phú Hải,Xã Đại Hiệp,Huyện Đại Lộc,Tỉnh Quảng Nam
Số điện thoại :0942021612 cô Thu
Nguồn: https://www.facebook.com/profile.php?id=100005817673570

Lại đoàn Lý Thông!

Sưu tầm trên facebook nhà bác Lão Nông dân

Đoàn cán bộ đảng ta đến Mỹ du lịch. Trong lúc xếp hàng chờ nhập cảnh, viên quan chức người Mỹ hỏi: 
"Trong đây có ai họ Thạch không?".

Tất cả đều im lặng, vờ kiểm tra lại hộ chiếu...

Tên Mỹ ngao ngán nói: "Lại đoàn Lý Thông...!".


(Truyện ngắn 50 chữ)

Thursday 17 April 2014

Người dân chết trong đồn công an - Liệu đã đến lúc báo động?


Không một kẻ đần độn nào tin rằng, có người lại thích chọn đồn công an làm nơi để kết liễu đời mình. Người ta không thể, cũng như không có cách gì để tự làm bầm dập thân thể mình trước khi tự treo cổ, hoặc nhảy từ trên gác xuống, như những bức ảnh đã chụp nạn nhân sau khi chết. Thế nên, các ông công an đừng có nói tỉnh queo rằng: người dân chết trong đồn công an là do tự tử là xong! Bây giờ các ông có thể bao che cho nhau, để thoát tội giết người một cách dã man và hèn hạ. Hãy nhớ, khi chiến tranh thế giới lần thứ hai kết thúc, những tên đồ tể trong các trại tập trung, hoặc phải trốn chui trốn lủi trong suốt phần đời còn lại, hoặc đều phải đứng trước vành móng ngựa. Không sớm thì muộn, tội ác nào cũng phải trả giá.

Cho dù người bị đưa đến đồn công an là do bị bắt quả tang phạm tội, hay bị nghi vấn phạm tội, thì họ vẫn được quyền đưa ra tòa xét xử. Nhưng thật cay đắng, là không ít người không còn cơ hội sống sót đến lúc đó. Không phải bây giờ dư luận mới giật mình, trước hiện tượng người dân chết trong đồn công an chẳng còn là chuyện hiếm.(xin xem bài viết này http://motthegioi.vn/xa-hoi/de-nhu-treo-co-trong-don-cong-an-33214.html ). Liệu cần tới bao nhiêu người chết ở trong đồn công an nữa, mới đủ làm cho những người có trách nhiệm vào cuộc (tiến hành điều tra)? Bao nhiêu mạng người chết oan uổng nữa, mới đủ rung hồi chuông báo động cho toàn xã hội?

Wednesday 16 April 2014

Cảnh sát dọa người đi đường?

Nếu khi người đàn ông này ngã xuống, mà bị xe khác chẹt chết thì chuyện gì sẽ xảy ra?



Học trò vùng cao ăn cơm với lá khiến dân mạng đắng lòng


Sưu tầm trên facebook

Câu chuyện cậu học trò nhỏ ăn cơm với lá rừng, đang được chia sẻ trên Facebook khiến cư dân mạng rưng rưng. Nhiều người bày tỏ rằng họ nhìn thấy tuổi thơ của mình ở ngày xưa khốn khó.

 
Bữa cơm trưa chỉ có cơm với lá rừng của Mùa A Tếnh 

Được sự đồng ý của tác giả Mai Thanh Hải, iHay.vn xin được đăng tải lại câu chuyện cảm động này để chia sẻ cùng độc giả:

Mùa A Tếnh, dân tộc Mông, năm nay 6 tuổi và bắt đầu vào học lớp 1, điểm trường Tiểu học Háng Gàng ở Pá Hu (Trạm Tấu, Yên Bái).

Nhà Tếnh cách điểm trường một ngọn núi, đi bộ chừng gần 1 tiếng đồng hồ. Buổi trưa không về được nhà ăn cơm, nên cứ mỗi sáng sớm trước khi đến lớp, bố mẹ A Tếnh lại xới cho một chút cơm, kèm theo ít thức ăn, nén trong chiếc cặp lồng cũ, cho Tếnh lếch thếch xách đến lớp, ăn trưa ở lớp cùng các bạn.

Mở phần cơm của Tếnh, "món ăn" duy nhất chỉ là mấy lá rau rừng, có vị chua chua!



Những gói cơm trưa bọc trong túi bóng

Háng Gàng là bản đặc biệt khó khăn của huyện Trạm Tấu, cách trung tâm xã Pá Hu khoảng 19km đường rừng. Ngày nắng, chỉ người dũng cảm mới dám đi xe máy vào bản, với quãng thời gian 3 tiếng đồng hồ. Ngày mưa, phải đi bộ trong vòng 6-7 tiếng.

Mùa này, cái đói bắt đầu lấp ló ở những ngôi nhà người Mông chơ vơ giữa rừng xanh núi đỏ. Nên có khi chả mấy lâu nữa, sẽ có không ít đứa trẻ phải ăn cơm với lá rừng, hòng lay lắt sống. Rồi học cái chữ viết hòng cải thiện tương lai.

Vẫn biết có rất nhiều chế độ chính sách, sự ưu ái dành cho con trẻ vùng cao, biên giới. Thế nhưng để chính sách thực sự là miếng cơm, hạt muối, giọt dầu, thì có lẽ những người làm chính sách nên đi đến tận những nơi xa tít mù tắp như Háng Gàng này?

Để họ xem thực sự vì sao những đồng tiền – cân gạo trợ cấp, cứu giúp đồng bào lại đến muộn đến vậy và có cách làm nào thực sự hữu hiệu? Để con trẻ lít nhít khỏi xoe mắt buồn rầu, khi trệu trạo nuốt miếng cơm khô trong túi ni lông, với duy nhất mấy miếng lá rừng đăng đắng, chua chua.

Và liệu, người ta có thống kê nổi ở các địa bàn miền núi, vùng cao, biên giới, có bao nhiêu học sinh phải ăn cơm với lá chua, với muối trắng, với măng đắng, với ớt cay?

Đi đến những nơi tận cùng của tổ quốc mới thấu hiểu được cái đói cái nghèo! Đôi khi cứ tự hỏi đất nước đã giải phóng được gần 40 năm rồi mà có những nơi trẻ con vẫn phải ăn cơm với lá rừng, vẫn phải băng rừng lội suối gần 40 km đi học. Cái sự học hành ở đâu vất vả bằng như thế?

Ba ngày trước, ở Lai Châu, 7 đứa trẻ lội suối đi học bị lũ cuốn đi mất, ở đâu mà cái sự đi học phải đánh đổi bằng cả mạng sống như vậy?
Mai Thanh Hải

Dân mạng sau khi đọc chia sẻ trên của người dùng Facebook Mai Thanh Hải đã thốt lên rằng họ vô cùng cảm động vì nhìn thấy tuổi thơ của mình một thời khốn khó.

Ai cũng đều chạnh lòng khi nhìn bữa cơm khô khốc của em học trò vùng cao. "Cháu bé này trông như trẻ 3, 4 tuổi hơn là 6 tuổi vì chế độ dinh dưỡng này đây! Tôi thực sự muốn làm một việc gì đó cho trẻ em vùng cao", một cư dân mạng chia sẻ.



Tuesday 15 April 2014

CHUYỆN Ở XỨ THIÊN ĐƯỜNG - PHÁP LUẬT CHỈ LÀ TRÒ CHƠI TRONG TAY NHÀ CẦM QUYỀN?


Một tù nhân bị kết án 7 năm tù, mới thụ án hơn nửa thời gian, bỗng dưng bị dựng dậy, đưa ra sân bay, không kèn không trống, bay miễn phí đến “Địa ngục”
Một công dân tự do, có hộ chiếu, có vé máy bay, và chắc chắn là có cả visa, lại không thể ra khỏi xứ” Thiên đường”.
Qua câu chuyện mới đây nhất của một nữ phóng viên dòng Chúa cứu thế, kể lại việc bị cấm xuất cảnh ở sân bay Tân Sơn Nhất như thế nào, mới thấy thực sự kinh sợ luật pháp ở ta. Nhân viên hải quan tại sân bay tự xưng mình là Luật, hành xử với hành khách không khác gì côn đồ. Nếu những gì xảy ra là đúng sự thật, thì nhân viên công lực ở Việt Nam cần phải học lại văn hóa ứng xử. Họ đã làm sai lệch ngôn ngữ tiếng Việt, khi không hiểu ý nghĩa của từ “Mời” là thế nào.
Hãy xem họ mời những người biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội, lên xe buýt như thế nào qua clip này: 

“Chuyện-Tử-Tế”, hãy đánh thức nó, đặt lên bàn thờ tổ tiên

Sưu tầm trên internet
Bài của Hồng Chuyên
Người 50 năm bán xôi: "Lấy rẻ âu cũng làm được một việc thiện"

Người 50 năm bán xôi: "Lấy rẻ âu cũng làm được một việc thiện"

“Hãy bền bỉ đánh thức nó (Chuyện tử tế - PV) đặt lên bàn thờ tổ tiên, hay lễ đài quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bậc, có chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn”
LTS: "Tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó" - xin mượn lời của đạo diễn "Chuyện tử tế" Trần Văn Thủy để mở đầu cho chuyên đề của chúng tôi.

Monday 14 April 2014

ĐÚNG QUY TRÌNH HAY TÙY HỨNG?


Ở nước ta, nói theo quy trình chỉ là lý thuyết. Còn thực tiễn thì đa phần là tùy hứng. Thậm chí, ngay chốn pháp đình đáng lý ra phải là nơi chuẩn mực nhất, thì lại thành ra tùy hứng nhất, trong quy trình BẮT, XỬ, hay THẢ người!

Sunday 13 April 2014

TỔ CHA CÁI THẰNG QUY TRÌNH!


Ra là vụ người dân ở Hà Tĩnh đánh cán bộ xã, vì phản đối lấy đất nghĩa trang và đất sản xuất của họ để xây công viên vĩnh hằng!

Có lẽ người dân đã học tập tinh thần Đoàn Văn Vươn chăng?. Nếu ô Vươn không nổ súng, liệu ai biết đến chuyện cưỡng chế đất đai trái pháp luật ở Tiên Lãng, Hải Phòng? Nếu người dân Hà Tĩnh không chống lại, mà cứ đi theo con đường khiếu kiện, thì chắn chắn tương lai của họ sẽ không khác gì những người dân oan, quanh năm vạ vật ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Vậy mà ông chủ tịch xã Bắc Sơn lại bảo: “làm cán bộ là để giúp dân” !!!. Có mà cướp của dân chứ giúp dân cái gì? Hãy xem cái công viên vĩnh hằng ấy, nó được xây cho ai ?

Lời hứa sau 60 vẫn chưa thành hiện thực.

Lượm trên facebook bác Nguyễn Thông.


Thơ Tố Hữu, viết năm 1954:
"Các em ơi đã học chưa
Các anh dựng cho em trường mới nữa
Chúng nó chẳng còn mong dội lửa
Trường của các em đứng giữa đồi quang
Tiếng của các em thánh thót quanh làng".

Giờ thì chẳng thấy "chúng nó" đâu, nhưng sau đúng 60 năm, trường của các em là thế này. 60 năm hết một đời người, lời hứa chưa thành hiện thực. Kinh!

Dưới đây là khu nội trú của học sinh Trường cấp 2 Mường Ải, Kỳ Sơn, Nghệ An.
Ảnh của nhà báo Khánh Hoan.

Saturday 12 April 2014

Quýt làm, Cam chịu.

Ảnh trên facebook của bác Sao Hồng

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10203196186732759&set=p.10203196186732759&type=1&theater

Friday 11 April 2014

Nữ thần công lý ở Tây và ở Ta.

Người ta giải thích, nữ thần công lý bịt mắt để khỏi bị các áp lực bên ngoài làm ảnh hưởng đến việc thực thi công lý . (không có kiểu rỉ tai, hay truyền lệnh miêng).
Đương nhiên, gươm là biểu tượng cho quyền uy của tòa án.
Cân là để phân định cái thiện cái ác, Biểu tượng cho lẽ phải, công bằng, chính trực, nghiêm minh, không thiên vị
(http://vi.wikipedia.org/wiki/N%E1%BB%AF_th%E1%BA%A7n_C%C3%B4ng_l%C3%BD)




Còn đây là biếm họa về nữ thần công lý. Có vẻ đây là nữ thần công lý ở Việt Nam. Khi mà đến quốc hội còn chịu sự chỉ đạo của đảng , thì tòa có là gì?

Thursday 10 April 2014

Tiểu sử đồng chí Ngô Thì Nhậm


https://www.facebook.com/photo.php?fbid=615118281918610&set=a.422030994560674.1073741825.100002613303158&type=1&theater

Khi các vị lãnh đạo đi bộ ....

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đi bộ từ thiện vì người khuyết tật.


http://danviet.vn/thoi-su/thu-tuong-nguyen-tan-dung-di-bo-tu-thien-vi-nguoi-khuyet-tat/20140406115649455p1c24.htm

Nhìn ảnh trên, tôi mong có một ngày, ông thủ tướng đi bộ vì trẻ em nghèo miền núi như dưới đây thì hay quá.



Wednesday 9 April 2014

Biếm họa ĐƯỜNG CONG.

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10202907328397389&set=a.3569688534051.147044.1628110309&type=1&theater

Về chuyện đường Trường Chinh bị nắn cong.

Thôi đừng gọi bác Hồ nữa, gọi Dư luận viên ơi, cứu dân! May ra có hiệu quả.

Một xã hội ổn định, không thể có những cảnh như thế này các bác ạ.

https://www.facebook.com/nhatkyyeunuoc1/photos/a.309583709068383.97820.114731331886956/861480037212078/?type=1&theater

Tuesday 8 April 2014

Monday 7 April 2014

Quyết tử giữ đất khỏi giặc..."Nội xâm". ĐAU !

Ảnh trên facebook của Pham Quoc Bao
https://www.facebook.com/quocbao3547

Thêm chú thích






Dân chủ - Rân chủ - Rận chủ. Tít mù nó lại vòng...về chính mình?

1/   Chống tham nhũng:

Phải nói là các cơ quan nhà nước ta thực hiện rất nghiêm túc khi có nghị quyết chống tham nhũng. Tất cả đều hăng hái lập ra các Ban chống tham nhũng. Ban này toàn cán bộ chủ chốt trong cơ quan, nghĩa là tuyền những “thằng” có cơ hội tham nhũng, có quyền sinh quyền sát lại đi chống tham nhũng. Hãi vãi ruột.

Thiên hạ vẫn bảo nhau, những vụ quan to tham nhũng bị phát hiện là do phe nhóm đánh nhau. Hoặc tham nhũng kinh quá, đến hồi chả còn gì để tham nhũng nữa, như khối ung thư đến hồi vỡ ra như thằng Vinashine chẳng hạn. Còn mấy vụ lẻ tẻ ở bệnh viện, trường học, làng xã do “quần chúng” tố giác thì xử như “mèo mửa”, người tố giác thì khốn đốn vì bị trù dập, có khi còn bị tố ngược. Mà là toàn báo môn bài đăng tin đấy nhé.

Saturday 5 April 2014

Quyền được nghi ngờ!


Công dân đang đứng bình thường, hoặc đang tham gia giao thông cũng bình thường trên đường, công an giơ gậy, yêu cầu kiểm tra giấy tờ, bảo vì có nghi vấn A,B,C,D…!
Thực tế đã có trường hợp mạo danh công an để làm bậy. Vì vậy, người dân cũng có quyền yêu cầu công an phải xuất trình thẻ ngành, để chứng tỏ anh không phải là công an rởm. Nhưng hình như chưa bao giờ người dân thực hiện được cái quyền chính đáng này.
Hai ngày nay, cư dân mạng đặt nghi vấn, thày giáo Đinh Đăng Định có bị đầu độc trong thời gian ở tù không? Nghi ngờ nảy sinh khi nhìn qua video clip, thấy trên người thày Định có những dấu hiệu lạ. Bàn tay bầm tím, các tế bào máu vỡ ra dưới da…

Friday 4 April 2014

Điểm tin trên facebook


1/   A thông báo:
Hôm qua báo đưa tin , chỉ một thằng du côn gọi một cuộc điện thoại mà có 60 thằng cầm dao kiếm gậy gộc đi cả một giờ ngoài phố gặp ai chém đấy. Công an lúc tập chống bạo động thì hiên ngang Dũng cảm , khống chế 100% kẻ gây bạo động, lúc gặp thực tế thì chui vào đồn đóng cửa im thin thít. (http://nld.com.vn/phap-luat/60-ten-con-do-vac-ma-tau-dieu-hanh-giua-pho-gap-ai-chem-nay-20140403174955904.htm)
B bình:
Chỉ giỏi đàn áp người biểu tình ôn hòa thôi.
Ngẫm:
Trích nguyên văn: “Cuộc diễu hành của băng côn đồ kéo dài hàng giờ gây náo loạn cả trung tâm thị trấn. Công an Thị trấn Đức Hòa ở gần đó nhưng không kịp trở tay.”
Bao biện thì cũng cần có lý một tý chứ. Náo loạn hàng giờ đồng hồ mà kêu trở tay không kịp. Nhận một tiếng là hèn cho chóng tiến bộ.

THƯ GỬI AN TIÊM

Bài trên facebook của Tuan Chu
https://www.facebook.com/chuminhtuan.hn/posts/4278516258428

Anh Tiêm xa nhớ, đầu thư cho chúng em gửi lòng biết ơn anh chị và các cháu đã truyền lại nghề trồng dưa cho chúng em. Thế mà thắm thoắt đã hơn 3.000 năm rồi anh nhỉ. Chúng em gửi thư này cho anh để tâm sự vài điều về nghề nghiệp của chúng mình. Vì chả biết dãi bày cùng ai...
Trải qua bao nhiêu thăng trầm, cây dưa bây giờ không chỉ mọc trên đất Nga Sơn của anh chị nữa. Nhờ ơn đảng và bác giải phóng miền nam nên diện tích canh tác giờ nằm chủ yêu ở bên kia vĩ tuyến 17 với số lượng và chất lượng mà có sống lại anh Tiêm cũng chẳng dám tin nó là sự thật đâu. Nhưng cái nghề cao quý mà vợ chồng anh truyền lại cho chúng em thì ngày nay cũng lắm nỗi truân chuyên...

ĐÊM QUA, MỘT NGƯỜI TỬ TẾ ĐÃ RA ĐI !


Một bạn nói, đó là người ấy đã đi về miền ánh sáng (đang ở trong miền ánh sáng) !

Vẫn biết rằng ai cũng sẽ đến lúc trở về với cát bụi, nhưng cái cách thày giáo Đinh Đăng Định chọn, hoặc đúng hơn là thày đã đánh đổi cuộc sống và tự do của mình, cho hiện tại và tương lai của đất nước, khiến cho nhiều người không thể không cảm phục lẫn xót thương. Nếu để hiểu về những gì con người này đã làm, hãy tìm hiểu các bài viết về dự án khai thác quặng Bô xít ở Tây  Nguyên, một dự án đã được các nhà khoa học và kinh tế phân tích lợi hại của nó không chỉ đối với môi trường sống của người dân, mà còn cả về an ninh quốc phòng của quốc gia. Nhưng bất chấp sự phản đối gay gắt của dư luận, nhà cầm quyền vẫn phớt lờ mọi cảnh báo để tiến hành dự án này.

Là một giáo viên dạy hóa, có lẽ thày giáo Đinh Đăng Định hiểu rõ hơn người dân bình thường về tác hại của việc khai thác quặng bô xít, khi mà nền khoa học kỹ thuật yếu kém của Việt Nam chưa đủ điều kiện để giảm thiểu các tác hại của nó. Tôi hình dung ra những ngày tháng thày Định lặn lội đi vận động người dân, ký vào đơn phản đối việc khai thác này. Một việc làm mà ở ngay các thành phố lớn cũng có thể được coi là nguy hiểm, huống hồ ở nơi rừng xanh núi đỏ, dân trí thấp, người thực thi pháp luật cũng mông muội chẳng kém, thì việc thày Định làm là thực sự dũng cảm. Ngày nay vận động ký trên mạng cái roẹt. Còn ngày đó thày Định vận động được ba ngàn chữ ký tươi, con số đó nói lên điều gì chắc mọi người có thể hiểu.

Wednesday 2 April 2014

Đường tinh và đường lọc.

Ảnh sưu tầm trên facebook.

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=704252952950170&set=a.112100218832116.5286.100000964146904&type=1&theater

"Gắng sống đến bình minh"

PHẢN KHÁNG CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI BẰNG TUYỆT THỰC, TỰ THIÊU - NÊN HAY KHÔNG?

Lần đầu tiên tôi nếm mùi cảm xúc về sự thờ ơ đến không tưởng của nhà cầm quyền, đó là khi người dân chúng tôi ngồi giữ đất 26 ngày, dưới cái nắng như thiêu như đốt lẫn mưa gió tơi bời. Khi đó tôi không thể tin là họ có thể nhẫn tâm đến thế. Bình thường, con chó con mèo nhà mình bỏ ăn, hay bị dính tý mưa là mình còn lo cuống lên, huống hồ ngần ấy con người ngồi giữa nắng chang chang, đêm đến lại còn mưa bời bời...uất đến nghẹn cả họng.

Khi chúng tôi hiểu rằng họ sẵn sàng để chúng tôi ngồi đến bao giờ chán thì thôi, chúng tôi chủ động kéo lên văn phòng tiếp dân của quận, sẵn sàng ăn bánh mỳ để ngồi canh ở đó cả ngày. Bấy giờ không trốn được, họ mới ra tiếp chúng tôi. Tại đó tôi đã bật khóc, khi nói về sự tàn nhẫn của họ. Suốt 5 năm, trải qua 3 cuộc đụng độ để kiên quyết giữ đất, rốt cuộc họ không cướp được đất của chúng tôi, nhưng cứ bỏ mặc. 

Nhìn sang Tây Tạng, hàng trăm người dân tự thiêu khiến lương tâm thế giới rúng động. Nhưng lương tâm của những kẻ cầm quyền TQ vẫn trơ ra như đá

Dịch vụ cung cấp "Ô sin" theo giờ!

Cái tờ rơi này cài trên cửa nhà tui. Đọc không biết nên vui hay buồn.


Hình ảnh: Cái này cài trước cửa nhà tui. Rứa là học đại học rồi cũng chỉ để giúp việc theo giờ? Dân mình nghèo mà chơi sang hí?

Sự khác biệt trong cách chọn người cầm lái.


Sưu tầm trên facebook

-          Đế quốc Mẽo : Đám tài phiệt chúng tìm ra những thằng giỏi nhất để nhân dân bầu lên mần vua.
-          EU : Tìm ra những thằng được lòng dân nhất đưa lên mần vua.
-          Do thái : Tìm ra kẻ thông thái nhất đưa lên mần vua.
-          Iran : Các giáo chủ tìm ra kẻ cuồng tín nhất trong đám mộ đạo đưa lên mần vua.
-          Đại Nga : Tìm ra những tay xỏ lá nhất, tung hứng thay phiên nhau để mần vua.
-          Đại Hán : Những thèng giỏi nhất tìm ra thằng đần nhất để đưa lên mần vua.
-          Củ sâm (Bắc) : Cả đám nịnh thần tìm ra thằng ác nhất trong 1 gia đình ác bá đưa lên mần vua.

-          Lừa quốc : Tìm ra những thằng giỏi nhất đem đi bỏ tù hoặc dzìm chết.

https://www.facebook.com/hai.tarzan


Chuyện vui trên facebook.


A viết:

- "Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra."

   Vậy hỏi khí không phải chứ thế còn Đảng thì làm cái éo gì? 

B bình:

- Ngồi đếm tiền!

https://www.facebook.com/trung.nghia.522

Tuesday 1 April 2014

KHÔNG CÒN SỨC PHẢN KHÁNG TỨC LÀ ĐÃ CHẾT LÂM SÀNG ?

Ban đầu tôi nghĩ, các cấp chính quyền ở trung ương bao giờ cũng văn minh hơn chính quyền địa phương. Văn minh ở đây không chỉ là cách hành xử, mà là cả cách suy nghĩ. Nhưng có lẽ tôi nhầm. Chỉ là một đằng thì gián tiếp (sạch tay), còn một đằng trực tiếp, chứ man rợ chả kém gì nhau. Tỷ dụ trong một vụ án, người ở trên thản nhiên ký cái roẹt, tống một con người vào tù. Kẻ ở dưới dùng nhục hình đày đọa, đẩy người tù sớm đến cái chết hơn, hỏi ai tàn bạo hơn ai? Như nhau cả thôi.