Translate

Tuesday 31 July 2012

CHÚC MỪNG SINH NHẬT TENTRA TRÒN 2 TUỔI

Đây là status của một người bạn trên facebook. Thật tuyệt và xúc động khi đọc những lời tâm sự này.

Hôm nay là ngày sinh nhật con trai của bố, là mặt trời của bố, là niềm hy vọng của bố, là tương lai của bố… bố muốn viết rất nhiều điều dành tặng cho con, cầu mong mọi điều tốt lành đến với con trai của bố!!!

Có một điều trùng hợp, ngày hôm nay có rất nhiều người hỏi thăm bố, cả sơ lẫn quen, trực tiếp hoặc gọi điện, với nội dung: “Anh, em, ông bạn… làm gì mà thấy trên tivi đang hô hào, phản đối kinh thế???”. Việc này xảy ra sau phóng sự ngắn ô nhục của Đài TH Hà Nội bôi xấu những người yêu nước biểu tình phản đối Tàu khựa xâm lược con ạ!!! Và hình ảnh bố đang hô vang “Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam” đã vinh dự được xuất hiện trên phóng sự truyền hình này. Bố biết những người hỏi thăm, phần lớn là quan tâm lo lắng cho bố. Bố cám ơn tình cảm của họ, nhưng thâm tâm bố thì vừa giận dữ, vừa thương hại…

Sunday 29 July 2012

Đảng cũng như mẹ ấy, chả bao giờ chịu tự nguyện từ bỏ quyền lực đâu...

Ông chồng cũng là quan chức, nhưng chân chất lắm. Như bao nhiêu người đàn ông thời đó, đi làm về có bao nhiêu tiền ông đều đưa hết cho vợ quản lý. Ông muốn tiêu cái gì cũng phải xin vợ, đừng nói đến việc biếu xén họ hàng là bị vợ cằn nhằn dữ lắm. Bao nhiêu chế độ của ông, bà đem bán từ gói kẹo cân đường. Nhà người ta lương ba cọc ba đồng, chỉ bằng một phần ba phần tư lương của ông mà bà lúc nào cũng kêu không đủ chi tiêu, không có bà khéo quản lý thì mấy bố con chỉ có chết đói.
Cái bài ca ấy bà ca cả cuộc đời. Đến lúc ông về hưu, bà lại càng kêu tợn, quản càng ngày càng chặt hơn. Tính toán từng xu từng hào đến mức chồng con không thể chịu nổi. Con cái bảo, bây giờ mẹ cứ thử không quản lý xem mấy bố con con có chết đói không? Bố bảo ừ nhỉ, bây giờ để bố quản lý xem có ổn không. Thế là ông dứt điểm không đưa tiền cho bà quản nữa. Số tiền của chồng công vợ cóp nhặt cả đời, ông không đòi chia một xu mà để bà giữ tất. Vậy mà bà vẫn phản đối quyết liệt. Nhưng con cái bảo, bố không kiên quyết thì bố còn khổ. Vậy là ông chịu trách nhiệm những khoản chi chung cho gia đình, còn lại mỗi người phải đóng góp phần của mình.
Gia đình trải qua một trận sóng gió kinh hoàng vì bà phản ứng dữ dội, làm đủ mọi cách để đoạt lại quyền quản lý. Bà oán trách ông tàn nhẫn, bội bạc. Nhưng bù lại con cái lại ủng hộ ông, vì không thể chịu nổi sự coi trọng tiền hơn tình của mẹ.
Xem ra sự thay đổi này như một cuộc cách mạng trong gia đình vậy. Rồi bà vợ cũng phải chấp nhận. Bà tự ái, không thèm dựa vào ông. Nhờ số tiền tiết kiệm suốt mấy chục năm của hai vợ chồng, bà vẫn sống tốt. Thế là không có bà quản lý, chồng con lại thấy dễ thở hơn mà chả chết đói như bà vẫn trì chiết.
Một lần tranh luận chính trị với bố, về vai trò của đảng cộng sản, ông con nứt mắt cũng tỏ ra triết lý.:
-     Bố ạ, con ngẫm đảng cộng sản cũng giống hệt mẹ, cứ bảo không có đảng lãnh đạo thì dân mình bơ vơ, giống như không có mẹ thì bố con mình đói rã họng, chỉ có nước chết đói. Nhưng bảo cứ thử không có đảng xem dân mình có chết không? Nước mình có hàng ngàn năm lịch sử, còn đảng mới chỉ có tám mươi tuổi, trước đó không có đảng dân mình vẫn tồn tại ngon phết, có chết đâu. Nhưng bảo từ bỏ quyền lực ư, đảng cũng như mẹ ấy, đời nào lại chịu tự nguyện từ bỏ quyền lực chứ.
Ông bố trừng mắt :
-     Mày lôi ở đâu ra cái ý nghĩ đó
Thằng con cười toe toét
-     Là con thấy giống nhau thì nói thế. Bố thấy sai ở chỗ nào?
Ông bố chỉ trầm ngâm vê râu, không trả lời. Nghe chừng thằng bé có lý!

Chung quy cũng chỉ tại cái thằng Trung Quốc xâm lược mà hôm nay bố tôi không được ăn lòng


Bố tôi có một món khoái khẩu là lòng lợn. Lâu lắm rồi bố chưa ăn, vì người ta khuyên không nên ăn nội tạng. Nhưng bố 90 tuổi rồi, bắt cụ kiêng khem làm gì.
Hôm nay mát giời, lại thư thái. Tôi quyết định về chợ Thành Công để mua lòng cho cả nhà ăn. Gọi điện hẹn từ hôm qua để hàng lòng phần cho những thứ cụ thích. Đêm qua viết bài và post lên mạng xong đã gần 3 giờ sáng. Lăn quay ra ngủ đến 7 rưỡi sáng nay mới dậy. Cho bố đánh răng rửa mặt xong là đi chợ luôn.
Vừa mở cửa, tôi ngạc nhiên thấy mấy vị hôm qua đến nhà tôi, đang ngồi phệt ở bậc cầu thang thoát hiểm cạnh nhà. Thấy tôi ra, họ nhất loạt tiến ra. Nhìn ra phía hành lang thấy người đi vào đông cứ như đi ăn cỗ cưới.
Chỉ cần nhìn thấy những gương mặt này là tôi biết họ đến đây làm gì. Nhưng tôi vẫn thực sự ngạc nhiên, vì tôi cũng đã nói rõ cho họ biết là đến giờ không thấy trên mạng kêu gọi biểu tình gì hết. Có nghĩa là hôm nay tôi ở nhà, và bây giờ tôi phải đi chợ.

Tôi cực lực, cực lực phản đối cấm biểu tình....

Bấy lâu nay, khi trả lời phỏng vấn các đài nước ngoài, tôi vẫn thật thà bảo họ (nhà cầm quyền) không gây khó dễ gì cho tôi trong việc tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Hóa ra tôi lầm!
Tối hôm qua, cảnh sát khu vực (CSKV) cùng 4 người đến gõ cửa nhà tôi. Ngoài cảnh sát khu vực và hai người trong tổ dân phố là hai người đàn ông được giới thiệu là dân ở chung cư hàng xóm!!!
Thú thực ban đầu tôi không để ý lắm. Sau màn hỏi thăm sức khỏe cụ nhà tôi, họ kéo nhau ra ngoài phòng khách. Vài câu xã giao, rồi anh CSKV chìa cho tôi cái giấy mời của công an phường Dịch Vọng, mời tôi 2 rưỡi chiều mai (tức ngày 28/7) ra công an phường làm việc (nội dung thông báo sau).

Friday 27 July 2012

Nghĩ về những người lính

Tôi đọc được bài này của một người bạn trên facebook. Xin được đăng lên đây thay cho mọi điều muốn nói. Cảm ơn Mỹ Hạnh và mọi người.
Mình có một người bạn là lính xuất ngũ. Bạn ấy là một cô gái tóc vàng mắt xanh trong như màu biển. Trong vòng hơn hai mươi năm nay, nước Mỹ đã nhiều lần tham chiến, nhưng chế độ quân dịch đã chấm dứt từ lâu. Thay vì vào đại học, chọn con đường học vấn để lập thân như bao nhiêu người trẻ tuổi khác, bạn mình lại xung phong đăng lính - và tham chiến ở Kuwait trong cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất.

Thế hệ hèn nhát

Một cô gái mới 25 tuổi, hay viết thơ tình. Thơ của cô bé già dặn hơn cái tuổi hai mươi lăm, nồng nàn như cái tên của blog vậy.
Khi tôi khen thơ cô bé hay, một người bạn bảo, hay thì có hay, nhưng chỉ là thơ tình vớ vẩn thôi. Hôm nay đọc được bài thơ này, thấy cảm động quá. Vì thực lòng trước tôi vẫn thấy tiếc, nếu một tâm hồn hay thơ như thế mà chỉ để dành cho tình yêu đôi lứa, không quan tâm gì đến xã hội quanh mình thì quả là tiếc lắm. Hóa ra không phải vậy. Cảm ơn Nồng Nàn Phố nhé.

Chắc các chú, các anh sẽ buồn khi thấy
Những đứa con chỉ biết đọc tiểu thuyết diễm tình và nghe KPop
Ưa mặc váy ngắn, áo hai dây, quần jean thủng lỗ và ngả ngớn trên xế hộp
Lắc quay, quay lắc trong bar

Bao nhiêu lần dành ánh mắt thiết tha
Không phải cho bà cụ nhặt ve chai, hay ông già bán vé số
Cho cô bé mười hai đang run lên trước đôi dày búp bê trên phố
Mà đắm đuối dành cho thần tượng nhạc Hàn phương xa

Thursday 26 July 2012

Kẻ nào mưu cầu lợi ích cá nhân, làm giàu trên mồ hôi, xuơng máu đồng bào mình, nhất là người dân vô tội…?

Không biết để có được các bằng tiến sĩ văn học, sử học, kinh tế học thì nó khó đến đâu. Có lần tôi đến nhà chị gái, thấy một ông tóc đã bạc (không phải do xấu máu đâu) đến gặp ông anh rể. Thấy ông ấy có vẻ cung kính thì lấy làm lạ bèn hỏi, hóa ra ông anh rể tôi đang hướng dẫn ông ấy làm luận án tiến sĩ toán! Chị tôi nói, xem ra bảo vệ luận án tiến sĩ toán vất vả lắm !!!
Theo một thống kê trên mạng, thấy nói số lượng công chức và viên chức có học hàm trong bộ máy nhà nước ta thuộc diện cao nhất thế giới. Vậy mà sao nền kinh tế nước nhà thì vẫn hết sức bí bét thế nhỉ.
Cũng lại đọc trên mạng, thấy một số các nhà bình luận quốc tế người ta nhận xét rằng là, cái đội ngũ tham mưu cho ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng này rất kém cỏi, chứ tôi thì biết cái gì mà đánh giá. Chả cần trình độ lớn bé gì để đánh giá, cứ đi chợ mua sắm hàng ngày là đủ biết đời sống lên hay xuống.

Trong khi thiên hạ người ta đi trước hàng mấy chục năm, mấy cái ông bà mắc bệnh A.Q ở trên đài báo, hay phường xã lúc nào cũng ca tụng thành tựu đã đạt được của nhà nước xã hội chủ nghĩa. Chắc các ông các bà ấy không nhòm thấy mấy cái cảnh này. Vâng, tuy vẫn là những ảnh cũ, nhưng những bức ảnh này vẫn hiện diện đâu đó, trên khắp đất nước tươi đẹp của chúng ta.

Wednesday 25 July 2012

Với bạn đọc yêu mến Blog Quê choa

Mời bạn đọc nào trước đây vẫn thường vào blog Quê choa, xin chú ý thông báo của bác Nguyễn Quang Lập về việc thay vì vào quechoa.info và quechoablog.wordpress.com như trước đây, hãy vào quechoa.vn. Vì chỉ có quechoa.vn mới luôn luôn cập nhật bài mới. Trường hợp bị chặn, bà con vượt tường lửa bằng các địa chỉ sau:

https://mycreate-proxy.appspot.com/quechoa.vn
link: proxyweb.com.es hoặc german-proxy.de

Tuesday 24 July 2012

Đi biểu tình có sướng không?

Bạn hãy thử tưởng tượng, thay vì được ngồi nhà mát, thảnh thơi thư giãn với đủ mọi phương tiện giải trí thì bạn lại phải nhao ra khỏi nhà dưới cái nắng như thiêu như đốt. Rồi bạn sẽ phải nghĩ đi bằng phương tiện gì là thuận lợi và an toàn nhất, hợp với túi tiền của bạn nhất.
Không phải ai cũng tiện lợi như tôi, chỉ cần bắt một lượt xe buýt là đến tận nơi mình cần đến, cả đi lẫn về có 6 nghìn đồng. Còn rất nhiều người khác phải lo đi gửi xe khá xa, vì các điểm có thể gửi xe quanh đó cứ  như nhận được “mật lệnh” chung là không nhận gửi xe???
Rồi trong cái nắng nóng kinh người ấy, bạn sẽ đi bộ khoảng chục cây số, vừa đi vừa hô khẩu hiệu đến rát cả họng. Mồ hôi chảy thành dòng, làm quần áp bạn ướt sũng, ngứa ngáy. Chưa kể đến việc có thể bạn sẽ bị những thanh niên to khỏe đeo băng đỏ lôi kéo, xô đẩy, đám đá, nhồi bạn vào xe buýt chở về đồn công an, hoặc vào trại phục hồi nhân phẩm với tội danh gây rối trật tự công cộng, chứ không phải vì tội biểu tình như bạn nghĩ, chỉ vì nhà cầm quyền sợ cái từ biểu tình này lắm.
Rồi chưa kể đi đến đâu bạn cũng sẽ bị chủ nhà trọ từ chối cho bạn thuê vì bị an ninh ép buộc, chứ không dễ dàng như lao động phổ thông Trung Quốc có ở hàng năm trời cũng chả ai  quan tâm.
Rồi thì cơ quan của bạn thì sẽ chấm dứt hợp đồng lao động với bạn, chỉ vì họ không muốn bị các ngành chức năng suốt ngày nhòm ngó thanh tra thanh mẹ, kiểm toán lên bờ xuống ruộng. Giá mà các ngành chức năng luôn mẫn cán như thế thì đã chả xảy ra những vụ gây tổn thất ghê gớm cho kinh tế nước nhà như vụ Lã Thị Kim Oanh, hay Vinashin hoặc Vinaline và vô vàn những vụ lớn bé khác.
Vậy đi biểu tình như thế có sướng không?

Saturday 21 July 2012

Chuyện mộ chôn hàng vạn quân Minh giữa cánh đồng Mồ

SGTT.VN - Vừa “ẵm” được chức Chinh Di tướng quân, Tổng binh Thông đã ra oai vỗ ngực tự cho rằng có thể đánh tan tác quân Lam Sơn giải vây cho quân Minh co cụm ở Đông Quan.
Nào ngờ một cuộc hành quân bão táp với 15 vạn người, “dài đến mười dặm, mũ giáp lòa trời, cờ tàn rợp nội, tự cho là đánh một trận có thể quét sạch quân ta” (Lam Sơn thực lục) lại trở thành trận thất bại đến nỗi “nhơ để ngàn thu”. Sau mùa đông năm ấy, trận Tốt Động lẫy lừng được ghi vào sử sách, và cánh đồng Mồ chất chồng xác giặc nay vẫn còn đây.
Đã lùi xa lắm rồi cái thời vó ngựa binh đao quần thảo, dáo mác xâm lăng nhưng vẫn còn rõ lắm trang sử hào hùng chói lọi của dân tộc ta trong cuộc chiến chống giặc ngoại bang.

Tường thuật cho cuộc biểu tình ngày mai.

Tiểu phẩm
Khi đi biểu tình, tôi thường chọn phương tiện xe bus. Điều này dần dần thành thói quen kể từ khi tôi bị bắt vào đồn công an Mỹ Đình. Hôm ấy tôi đi xe máy. Khi được thả ra, người một nơi, xe một nơi, thế là lại phải vòng vèo về Trần Phú lấy xe chứ không đi thẳng về nhà được, thật là rách việc. Đi xe bus, rủi có bị bắt lên trại Lộc Hà đi chăng nữa thì cũng không cần phải quan tâm đến xe máy đang gửi ở đâu.
Lên xe, tôi đưa cho cậu bán vé mấy đồng lẻ đã chuẩn bị sẵn. Cậu ta chăm chăm nhìn vào cái áo phông có hình xóa đường lưỡi bò Trung Quốc tôi đang mặc, mỉm cười thân thiện:
-    Chú đi biểu tình phải không? Công ty cháu hôm nay có chủ trương không lấy vé của những người biểu tình yêu nước chú ạ. Coi như mời chú cốc trà đá thôi mà.
Không phải bỏ ra có ba nghìn thôi nhưng lòng tôi thật thư thái dễ chịu.

Friday 20 July 2012

Bùa trị "Mắm tôm tặc"

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ thấy buồn cười. Cái chiêu mà Bùi Hằng sử dụng để chống “mắm tôm tặc” quả là cao tay quá.
Kể cho bố nghe chuyện, an ninh của Vũng Tàu và Sài Gòn không muốn cho Bùi Hằng tham gia biểu tình ở Sài Gòn, nên lại một lần nữa sử dụng võ bắt cóc, tống lên xe ô tô, phi thẳng một mạch về Vũng Tàu rồi thả ở đó. Bùi Hằng tức mình bèn đem băng rôn khẩu hiệu ra dán đầy cổng. Bên ngoài, an ninh lượn như đèn cù , chắc ức lắm mà chưa nghĩ ra cách để trị.
Thế rồi sau vài hôm thì xảy ra chuyện có “ Mắm tôm tặc” oanh kích cổng nhà Bùi Hằng. Báo công an phường chỉ là chiếu lệ, chứ cái võ này nó vừa lạ vừa quen, thoắt ẩn thoắt hiện, khó phá án lắm.
Con mẹ này quả là thông minh. Chắc hẳn không trông chờ gì vào chính quyền, hắn bèn in ảnh mấy vị lãnh đạo đảng và nhà nước ra, đem dán đầy ở hai cánh cổng.
Quá hiệu nghiệm! Mắm tôm tặc chạy mất dép.
Nghe tui kể, bố cũng khúc khích cười, bảo đúng là dân lắm mẹo thật. Nếu ngày xưa cụ Hoàng Minh Chính nghĩ ra cách này thì có phải sớm yên ổn không.
Nhưng mà tui vẫn thắc mắc lắm nhớ. Cái bọn Mắm tôm tặc này hóa ra cũng chính trị chính em ra phết. Cũng biết chọn cái nào để oanh tạc, cái nào thì tránh xa. Mấy cái chữ Hoàng Sa – Trường Sa là cái khỉ gió gì? Biển đảo với ngư dân ư? Ôi dào, quan trọng gì! Không đến lượt chúng mày kêu gào nhá. Thế là cứ thả sức tương những thứ dơ dáy nhất vào cho nó khiếp.
Hi hi, đến khi đối tượng giở “lá bùa” ra, mắm tặc nhà ta hốt hoảng vội thu vũ khí về - lu....iiiii binh!
Có lẽ lần sau dân đi biểu tình không nên đem cờ Tổ quốc làm gì. Kể cả dân oan mất đất cũng đừng kêu cứu chính phủ hay quốc hội, hay đảng mà làm gì. Cứ cầm ảnh các vị lãnh đạo ấy xem, bố bảo kẻ nào to gan dám giằng xé ảnh các vị ấy đấy, có mà tù rục xương nhá.

Cập nhật ngày 21/7/2012

Hô hô! Nghe chừng "Bùa" đã hết thiêng! Các chú "Côn đồ" to gan thật, dám rạch nát ảnh các các bác thế kia. Xem chừng một là họ điếc không sợ súng. Hai là họ đã dự cảm thấy điều gì đó chăng? Không biết An ninh có làm tới vụ này không. Nhưng đó là côn đồ, lại rạch ảnh các bác trong bóng tối, chứ dân đi biểu tình giữa ban ngày ban mặt, cầm ảnh các bác, thì chắc an ninh không dám công khai giật ảnh đâu.
Thử xem phỏng đoán lần này có bị trật lấc hay không. Có gì sai sót, xin bà con lượng thứ ạ.

Thursday 19 July 2012

Đừng có tưởng báo nhà nước in mà an toàn nhá!

Lâu nay tôi cứ cằn nhằn cụ tôi về việc cụ không chịu rửa tay, nên cái gì cụ cầm vào là cứ đen nhẻm. Từ cái cốc, cái nắp phích nhựa, hay cái bát ăn cơm đều nhem nhuốc những vết ngón tay.
Khi cụ bị ngã, chỉ nằm trên giường. Tất tật mọi thứ là chính tay tôi làm, thế mà mọi thứ cụ cầm đến nó vẫn đen nhẻm là sao chứ.
Sáng nay trời mát, tôi dậy muộn, thấy cụ đang nằm đọc báo. Quáng quàng chạy vào cho cụ đánh rằng rửa mặt. Đến lúc lau tay cho cụ, tôi giật mình vì các ngón tay của cụ đen sì, hệt như vừa bôi mực vậy.
Á! Thôi chết rồi, tôi tìm ra thủ phạm rồi! Chính là mấy thằng báo in!

Tuesday 17 July 2012

Đến cửa Tòa mà cũng còn rất...tùy hứng

Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi! Thôi đừng thắc mắc là tại sao bảo công khai mà lại không công khai nữa! Mệt lắm! Có câu trả lời bao giờ đâu.
Vì biết trước là có đến dự phiên tòa phúc thẩm, xử vụ công an đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng cũng chỉ được đứng ở ngoài thôi. Thế nên thay vì phải ngồi chờ cả buổi sáng vật vờ ở ngoài đường, tôi quay ra nấu cơm sớm, dựng bố dậy ăn vào cái giờ giở giở ương ương là chín rưỡi sáng để còn kịp đến nghe tòa tuyên án.
Trong khi nấu cơm, tôi theo dõi qua mạng mới thấy binh tình có vẻ căng thẳng khác thường. Nào là đường Đội Cấn bị phong tỏa. Nào là người nào đi qua đó cũng không được phép dừng xe. Cổng vào tòa thì đóng chặt. Lực lượng công an, dân phòng đông như quân Nguyên...Lại thêm điện thoại í ới bảo vợ chồng bác Trâm Khánh bị côn đồ đến chặn cửa không cho ra khỏi nhà.
Tôi sốt ruột hỏi, thế hai ông bà ấy định đi đâu mà chúng nó không cho đi? Trả lời: chắc hai bác ấy định đi dự phiên tòa như lần trước.
Ôi cha mẹ ôi! Họ sợ hai ông bà ấy đến cướp tù chắc?

GỬI ÔNG NGUYỄN THẾ THẢO

Vào nhà bác Phạm Viết Đào, gặp bài thơ của bác Thái Bá Tân gửi ông Nguyễn Thế Thảo, thấy hay quá nên mạn phép mang về đây để ai có đến thăm thì tiện đường chia sẻ.

Xin phép được giới thiệu,
Tôi đã U bảy mươi,
Tuổi nhiều hơn ông đấy,
Tuổi gần đất xa trời.

Cho nên, xin nói thật,
Là ông còn hồ đồ.
Ông đâu phải con nít.
Hay giả vờ ngây ngô?

Saturday 14 July 2012

Chữa bệnh phải bắt đúng mạch ông Thảo ạ.

Nghe mọi người bức xúc chửi bới rầm rĩ trên mạng, tôi mới vào Vietnam.net để đọc xem cái nhà ông Nguyễn Thế Thảo nói gì về người biểu tình chúng tôi mà để người ta chửi dữ thế.
Ờ! Hóa ra cỡ chủ tịch thành phố Hà Nội như ông ta mà nhận định cũng chỉ giống mấy tay phóng viên ăn theo nói leo. Nghĩa là rất chủ quan và rập khuôn y chang mấy ông tuyên giáo, lúc nào cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy cái câu lợi dụng mới xúi giục...
Blogger Nguyễn Tường Thụy đã phân tích rất hay, “Trong tay ông có đủ hệ thống đảng và chính quyền đến tận tổ dân phố, một bộ máy tuyên truyền bằng báo chí, bằng hệ thống loa phường, bằng những buổi huấn thị, lên lớp công khai và cả một bộ máy cảnh sát, an ninh khổng lồ giám sát nhất cử nhất động của từng người dân. Vậy mà các ông lại không lợi dụng được họ mà để mấy thằng thù địch chẳng biết mắt ngang mũi dọc thế nào nó lợi dụng mất
http://nguyentuongthuy.wordpress.com/2012/07/13/ong-thao-cho-coi-thuong-dan-nhu-the/

Friday 13 July 2012

Viết cho những hàng rào giữa lòng thành phố

Bắt gặp bài thơ này trên facebook, xin phép được đăng lên đây để mọi người cùng chia sẻ

Tuổi thơ tôi có kí ức một đoạn hàng rào
Ngày còn bé tôi vẫn chui qua trộm ổi
Bị bắt được, chưa ai dặn dò nói dối
"Con qua vườn, bứt mấy trái mà thôi..."

Thursday 12 July 2012

Nguy hiểm thực sự đang đến từ trong dân hay từ đâu? Biết mà sao không ai trả lời.

Những ngày hè nóng nực như thế này, ai chả muốn ngồi nhà. Không điều hòa máy lạnh thì cũng mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. Thư thái nghe nhạc hay đọc sách, xem phim? Điên gì mà đầu trần dưới nắng hoặc ướt lướt thướt dưới mưa, đi bộ năm sáu cây số trong cái oi nồng nhớp nháp những mồ hôi, và khản cả cổ vì hô khẩu hiệu thay vì ngồi trong phòng điều hòa máy lạnh mà hô: cực lực, cực lực phản đ.....ốiiiiii ?
Đến một trận đấu bóng người ta còn đổ ra đường gào thét như điên để ăn mừng, nữa là một sự kiện trọng đại như việc từ ngày khai sinh đến giờ nước ta mới có Luật biển?
Đáng ăn mừng quá đi ấy chứ! Vậy mà chỉ vì yếu bóng vía do chủ quan hay khách quan gì đó mà có người vẫn nhắc nhở: sai thì không sai, nhưng mà không nên đi!
Xem chừng nhà cầm quyền miễn cưỡng để cho dân ta mừng một tý. Lần này không thấy bóng dáng các chú cảnh sát cơ động, nhưng vẫn đầy đủ các bóng áo xanh áo vàng và đám thanh niên đeo băng đỏ. Dân phòng cũng có nhưng chỉ lác đác, không đáng kể.
Nhìn đám thanh niên đeo băng đỏ ngồi im lìm trên những chiếc xe thùng, tôi lại nhớ đến những cuộc biểu tình năm ngoái, cũng chính những con người này từng lao vào túm lấy tất tật già trẻ lớn bé, đàn ông đàn bà, nhồi như nhồi vịt lên xe buýt. Còn giờ thì họ chỉ ngồi nhìn đoàn biểu tình đi qua trong tiếng hô vang dậy. Tôi không biết trong lòng họ thấy vui mừng hay bực tức, và cái lực lượng “bảo vệ” này thuộc biên chế nào? Có ăn lương không? Hay chỉ huy động tạm thời từ trong quần chúng? Nhưng nhiều người vẫn thừa hiểu rằng họ chỉ cần thay bộ quần áo, là có thể trở thành người thừa hành pháp luật hợp pháp ngay lập tức.

Saturday 7 July 2012

Tôi đang sống ở thời đại nào?

Những ngày này tôi thường tự hỏi : mình đang sống ở thời đại nào?
Vốn quen nghĩ rằng trong cuộc sống, mọi việc đều diễn tiến theo logic – hợp lý và tất yếu, nhưng rốt cuộc những gì tôi nghe thấy, những gì tôi nhìn thấy lại khiến tôi ngẩn ngơ. Dường như nó đã vượt qua cả trí tưởng tượng vốn quen với những câu chuyện giả tưởng của tôi. Và nó không tuân theo bất cứ một thứ logic nào cả.
Ngày 1/7 vừa rồi, trong khi ở Hà Nội không ai trong chúng tôi bị đàn áp khi đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược thì ở Sài Gòn lại xảy ra đàn áp ở các vùng lân cận. Trong khi ở Hà Nội phần lớn họ chỉ tìm cách vô hiệu hóa “mềm” một số đối tượng mà họ có thể ra tay được, thì trong Sài Gòn lại xảy ra bắt bớ, thậm chí đánh đập, cốt không để cho họ có thể nhập vào đoàn biểu tình có các nhân sĩ trí thức đi đầu.
Chuyện ngăn chặn, bắt người có ý định biểu tình lên xe, chở ra chỗ khác thật xa trung tâm rồi thả, hoặc lấy lời khai như một tội phạm cốt để khủng bố tinh thần là chính,  không còn xa lạ gì. Trò gì diễn mãi cũng sẽ nhàm. Một khi nó là nhu cầu cuộc sống thì nó cứ sẽ diễn ra, không thể giải quyết bằng việc ngăn chặn nó. Luật pháp được đặt ra cũng chỉ để phục vụ cho cuộc sống. Cuộc sống không ngừng tiến hóa thì luật pháp cũng phải điều chỉnh sao cho phù hợp với nhu cầu của nó, chứ không phải đặt ra để ngăn chặn nó, thậm chí kéo lùi sự phát triển...

Thursday 5 July 2012

Văn tế đất quê hương

Sáng 24/4, UBND huyện Văn Giang (Hưng Yên) đã thực hiện cưỡng chế 5,8 ha đất của 166 hộ tại xã Xuân Quan. Đây là phần diện tích nằm trong tổng số 72 ha sẽ giao đợt hai cho chủ đầu tư xây dựng khu đô thị thương mại du lịch Văn Giang (Ecopark). Vụ việc trên đã khiến dư luận bức xúc, nhất là khi có nhiều ý kiến cho rằng vụ cưỡng chế nói trên là không đúng nguyên tắc pháp lý và hàng chục bức ảnh cùng video đăng tải trên báo và các trang mạng cho thấy lực lượng cưỡng chế đã đánh người dân trong quá trình cưỡng chế.

Nguyễn Việt Hùng


Hỡi ơi !
Súng nổ đất rền;
Lòng dân trời tỏ.
Mười năm công vỡ ruộng, chưa ắt còn nuôi nổi các con;
Một trận cướp đất cày, thế là mất còn đâu ngô lúa.

Monday 2 July 2012

Chuyện biểu tình ngày 1 tháng 7

Mặc cho thiên hạ phỏng đoán về thái độ của chính quyền đối với việc biểu tình ngày mai - 1/7,  tôi đi ngủ sớm để còn lấy sức cho cuộc đi bộ ngày mai. Thực sự trong đầu chả nghĩ ngợi lăn tăn điều gì, mặc dù ngoài trời đang mưa tầm tã, nhưng đã xác định rồi thì cứ thế mà làm thôi.
Tôi ngủ một mạch, không hề mộng mị.
Chuông reo lúc 4 giờ 28 phút sáng. Làm xong một số việc thì đánh thức bố dậy, nói con đi có việc nên bố ăn sớm nhé. Cụ chả hỏi gì mà chỉ gật đầu.
6 rưỡi là lên đường. Mưa vẫn rơi rào rào.
Như đã hẹn, đúng 7 giờ tôi có mặt tại nhà cụ Lê Hiền Đức để tháp tùng cụ cùng đi biểu tình. Vì cụ Đức vẫn còn đau chân nên chúng tôi mượn được cái xe lăn cho cụ ngồi. Cụ bảo hôm nay cụ đi vì 3 mục đích.
Thứ nhất là biểu lộ lòng yêu nước.
Thứ hai, ủng hộ Luật Biển.
Thứ ba, quan sát xem chính quyền có đàn áp thô bạo như biểu tình năm ngoái không.