Translate

Friday 30 November 2012

CHỉ sai có một chữ thôi

Sau vụ giáo sư Đặng Hùng Võ thừa nhận trong thời gian đương nhiệm, ông đã trình ký sai 02 văn bản liên quan đến việc thu hồi hơn 500 ha đất thuộc huyện Văn Giang, cũng từ đó, giáo sư lại “hé lộ” thêm thông tin, rằng trong từ 8 đến 10 năm trở lại đây, thực chất đã có tới trên dưới 3000 văn bản có những sai phạm tương tự như vậy. Nguyên nhân chủ yếu, do người ta không làm theo “luật”, mà là theo “lệ”.


Chuyện thật nghe tưởng như đùa, và không phải bấy lâu nay người ta không biết, nên cũng không lấy thế làm giật mình cho lắm trong thời buổi này. Thực tế có biết cũng chả ai dám thắc mắc, chả ai dám “cải cách” để đưa nó vào đúng quỹ đạo ban đầu của nó. Nói như giáo sư Võ là từ cấp Bộ, từ Chính phủ bấy lâu nay người ta vẫn làm theo thông lệ (nôm na gọi là Lệ) đấy chứ.
Tôi hóng hớt nghe các bác chuyên gia về văn bản hành chính nói chuyện với nhau, rằng cái Cục quản lý văn bản của Bộ Tư pháp sinh ra để làm gì vậy? Cái Ủy ban giám sát của Quốc hội sinh ra để làm gì vậy?

HÃY SÒNG PHẲNG

Posted by basamvietnam on 30/11/2012
Đôi lời: Bài viết dưới đây là lời trần tình về lý do biên tập viên báo Thanh niên đã bỏ bớt hai chữ “rác rưởi” khi đăng lại lời bình của một thành viên mạng Trung Quốc quanh tấm “hộ chiếu lưỡi bò” và lời nhận xét về bình luận của trang Ba Sàm trước việc cắt xén đó.
Tuy chỉ là một bài viết nhỏ, về một lời bình ngắn, nhưng xét thấy cần đăng lại và có những trao đổi, vì liên quan tới chuyện lớn-Biển Đông, và vấn đề không nhỏ-cách làm báo, mối quan hệ với giới blogger tự do.
1- Trước hết, tạm coi đây là lời giải thích lý do của người tự nhận là có trách nhiệm duy nhất với việc cắt xén đó. Cùng với bài viết này, Nhà báo Ngô Minh Trí, qua hộp thư cá nhân, cũng đã gửi email cho chúng tôi biết. Trân trọng trước những trao đổi này và thử tạm tin vào lý do của việc cắt xén đó, tức là không có gì gọi là “nỗi sợ hãi” cả, mà chỉ là quan điểm biên tập thôi.

Tuy nhiên, khi đã tin vào lý do đó thì lại phải đặt dấu hỏi lớn trước hết vào nghiệp vụ báo chí khi người biên tập coi một tư liệu quan trọng để chứng minh một hiện tượng lại không khác gì một bài báo được gửi tới để đăng. Một bài báo “thô” thì có thể biên tập, sửa chữa cho hay, hoặc bớt … “phiền toái” cho tờ báo. Thế nhưng một tư liệu thì không thể tùy tiện cắt xén, nhất là phần cắt xén lại quá ư quan trọng.

Tuesday 27 November 2012

Friday 23 November 2012

THÔNG BÁO TÌNH HÌNH CHI TIÊU SỐ TIỀN ỦNG HỘ CHỊ BÙI THỊ MINH HẰNG, TRONG THỜI GIAN BỊ BẮT GIAM VÀO TRẠI GIÁO DỤC MỘT CÁCH TRÁI PHÉP

Thưa bà con, ngày 03 tháng hai năm 2012, trên blog chimkiwi.blogspot có đăng bài kêu gọi quyên góp tài chính để thăm nuôi chị Bùi Thị Minh Hằng, bị chính quyền cưỡng bức vào trại giáo dục Thanh Hà một cách trái phép.

Lời kêu gọi này thông báo rất rõ nguyên nhân và mục đích của việc quyên góp, cũng như cách giải quyết số tiền dư nếu còn vào mục đích gì khi chị Hằng được thả.

 “Số tiền nhận được chỉ sử dụng vào việc hỗ trợ cháu Bùi Trung Nhân trong việc thăm nom, tiếp tế cho chị Bùi Hằng, và thuê luật sư khi cần để khiếu nại việc bắt giữ chị một cách trái phép. Việc này sẽ duy trì cho đến khi chị Hằng được trả lại tự do. Nếu khi chị Hằng được trả tự do mà số tiền vẫn còn dư, thì số dư này sẽ dùng để ủng hộ các trường hợp bị bắt một cách oan khuất, hoặc làm từ thiện”.

Thursday 22 November 2012

ĐƯỜNG LƯỠI BÒ: LAI LỊCH VÀ THỰC CHẤT


 Lời dẫn của Ngô Đức Thọ: Người Trung Quốc có vẽ một cái bản đồ có những đường đứt đoạn có hình chữ U nên  gọi là Bản đồ chữ U. Nhưng vì tham vọng bá quyền quá xấu xa lộ liễu nên dư luận thế giới nhiều người gọi nó một cách khinh bỉ là Bản đồ đường lưỡi bò hoặc Bản đồ Lưỡi bò. Những ngôn luận về cái bản đồ đó, trước ai cũng nghĩ đó chỉ là một vài ý kiến vu vơ không nghiêm chỉnh, nhưng sau khi Việt Nam trình hồ sơ thềm lục địa kéo dài của mình lên Liên Hợp Quốc, đến tháng 5-2009 Trung Quốc liền đem cái bản đồ hình chữ U tức bản đồ Lưỡi bò ấy nộp lên Liên Hợp Quốc để tuyên bố chủ quyền biển đảo của mình trên 80% diện tích Biển Đông! Đòi hỏi chủ quyền đó hết sức ngang ngược trắng trợn, nhưng không hề có bất cứ một cơ sở pháp lý nào - thậm chí không có bất cứ một toạ độ biển nào đường ghi chú trên các hòn đảo có tên trên bản đồ, nên đã bị dư luận thế giới trong đó có các chính trị gia, luật gia, nhà nghiên cúư về công pháp quốc tế và luật biển phê phán mạnh mẽ. Mặc dù vậy những kẻ chủ mưu bành trướng lãnh thồ không từ bỏ dã tâm mà vẫn tiếp tục thực hiện nhiều hành đông khiêu khích gây hấn với Việt Nám, Philippine và một số nước ĐNÁ có tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông.Nhà cầm quyền Bắc Kinh cũng như những kẻ chủ mưu bành trướng thường giải thích các hành vi gây hấn xâm lược là để thực hiện chủ quyền theo Bản đồ Lưỡi Bò ấy. 

Tuesday 20 November 2012

Có thể làm quan tốt được không? Câu trả lời là dường như không thể!

Hôm giáo sư Đặng Hùng Võ đối thoại với bà con Văn Giang, tôi cũng đi nghe để mở mang thêm kiến thức, và cũng muốn nghe vị giáo sư được nhiều người khen là giỏi giải thích ra sao về 2 tờ trình do ông ký, liên quan đến việc thu hồi hơn 500 ha đất nông nghiệp để làm khu đô thị Ecopark.

Người ta vẫn dè bỉu các quan chức, chỉ khi về hưu mới nói chính xác và nói hay. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cho rằng giáo sư là người dũng cảm và “tử tế”, khi chịu đối mặt với những người mà ít nhiều giáo sư đã góp phần vào việc khiến họ mất ruộng đất, dẫn đến cuộc cưỡng chế đất đai bằng vũ lực tai tiếng nhất mà truyền thông trong và ngoài nước từng biết đến. Việc người dân Văn Giang có dọa kiện ông thực ra không phải động chạm đến trách nhiệm của riêng cá nhân ông, vì ông chỉ là người trình, còn người chịu trách nhiệm chính là người ký quyết định ấy chứ. Thế nên kiểu gì thì tòa cũng sẽ đùn đẩy, dây dưa kiểu tít mù nó lại vòng quanh thôi.

Không nhận đơn nhiều người ký, cả ngàn người đi kiện - Một kiểu gậy ông đập lưng ông !

Ngày đầu tuần, qua mạng internet tôi mới biết không chỉ có bà con Văn Giang, mà cả bà con Thanh Oai cũng đang đến đưa đơn tại phòng tiếp dân của Bộ Tài nguyên Môi trường. Tôi đạp xe ra đến đó thì cũng đã gần trưa, vậy mà nhìn từ xa vẫn thấy bà con đứng đông nghịt, ước chừng cả ngàn người. Chưa bao giờ thấy đông như thế. Tôi phải dắt xe sang bên kia đường để chụp mới lấy được toàn cảnh một cách tương đối. Mấy bác bảo, chị chả ra sớm, vừa nãy có cả khẩu hiệu.

Vâng ạ! Tôi có nhìn thấy trên mạng rồi ạ.
Nghe bà con kể, vì người ta không nhận đơn nhiều người ký, thế nên bà con hôm nay cứ mỗi người một lá đơn. Nếu chỉ riêng dân Văn Giang nộp đơn là trên dưới ngàn ba lá đơn, các ông bà ấy có mà đọc đến mùa quýt. Thay vì một người trình bày, các ông bà ấy lại muốn dân chúng tôi xếp hàng xướng tên cơ. Đúng là gậy ông đập lưng ông.

Saturday 17 November 2012

“Vì danh dự dân tộc, chống giặc Tầu . Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng” - có tội hay không?


Hình ảnh: Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị  Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là "thăm" cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là giam cách ly để điều tra nên không cho tùy tiện gặp người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều.
Đinh Nhật Uy.
“ Hôm nay ngày 15-11-2012. Trại giam 159 Long An cho phép người thân vào thăm nuôi các bị can đang tạm giam tại trại. Tôi đi gửi thêm tiền và đồ ăn cho thằng em Đinh Nguyên Kha. Vô tình gặp được chị Nguyễn Thị Nhung ( mẹ của Nguyễn Phương Uyên) cũng vào thăm con. Gọi là "thăm" cho có tình cảm chứ thực sự thì chỉ cho phép đăng ký gửi đồ vào thôi chứ không cho gặp mặt. Kha và Uyên được cho là "biệt giam" để điều tra nên không cho tùy" tiện gặp" người thân. Tôi mời chị Nhung về nhà và cùng trao đổi về cuộc sống của hai gia đình cùng chung cảnh ngộ. Nhìn mẹ tôi gầy gò xanh xao vì thương nhớ con bao nhiêu thì chị Nhung cũng y như vậy.Tôi thấu hiểu được nỗi xót xa của hai người mẹ thấy con trong chốn lao tù. Thương mẹ, thương chị, thương các em thật nhiều”

Thursday 15 November 2012

Có một vườn hoa "bị trói"

Một người bạn đáng kính mới đi công tác xa về, nghe tin về cái chết của cụ bà xấu số Hà Thị Nhung, thì ngỏ ý muốn ra vườn hoa Lý Tự Trọng để thắp hương cho cụ.

Lâu lắm không có việc đi qua, thấy một sợi dây màu vàng chóe khá ấn tượng chăng từ gốc cây này sang gốc cây khác, quây hết cả vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Tôi trỏ cho bác ấy xem thì bác bên cạnh thốt lên một câu nghe cứ như thơ: Vườn hoa bị trói!
Câu nói thật lạ tai, tựa như một tiếng than. Tôi kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra được một tứ thơ hay, nghe sao mà đau đớn, mà ai oán thế.
Thật là hình tượng quá – Vườn hoa bị trói!
Chúng tôi dắt xe lên vườn hoa Lý Tự Trọng ở phía bên kia đường, nơi những nhóm dân oan đang nằm ngồi la liệt. Một điều đau buồn là phần lớn trong số họ đều là phụ nữ lớn tuổi. Những gương mặt dãi dầu mưa nắng ngước lên nhìn chúng tôi, đầy vẻ  hy vọng khi tôi giơ điện thoại lên chụp. Như người sắp chết đuối, thấy cái cọc nào là cứ vớ đại lấy - Họ tưởng đâu như các nhà báo đến quay phim, chụp ảnh để bá cáo lên lãnh đạo, giải quyết sơm sớm cho họ còn về quê. Hỏi thăm thì mỗi người một miền, xa thì Bình Định, gần thì Vĩnh Phúc, Sơn Tây, phần lớn chung cảnh ngộ bị mất đất, mất nhà...

Tuesday 13 November 2012

Nên chăng lại để trống tại cửa tòa, để dân đến đánh trống kêu oan?


Tin tức về cái chết của bà cụ Nhung nóng trên mạng ngay từ đầu giờ sáng hôm qua, rằng người ta phát hiện ra bà chết trong khi các lực lượng chức năng gồm công an, bảo vệ và dân phòng đi xua đuổi bà con dân oan ra khỏi vườn hoa Lý Tự Trọng. Đương nhiên là trước đó bà vẫn trong trạng thái bình thường, cùng với những người dân oan khác tại vườn hoa lúc bấy giờ.
Tôi không biết nói gì, cứ ngồi ngẫm nghĩ, tưởng tượng về hành trình của một người phụ nữ quê mùa, lặn lội từ Thanh Hóa ra Hà Nội đi khiếu kiện.

Monday 12 November 2012

CSGT Quảng Ninh trùm chiếu, mai phục trên cổng chào bắn tốc độ

CSGT mỗi nơi lại có sáng kiến khác nhau về chiến thuật dàn trận bắn tốc độ xe lưu thông trên đường. Song có lẽ chưa nơi nào mà CSGT lại thực hiện màn nhắm bắn đậm chất xi-nê như CSGT Quảng Ninh.

Saturday 10 November 2012

Tễu - Blog: THƯA BÁC ĐINH LA THĂNG, CHÚNG CHÁU CHỊU THUA BÁC R...

Tễu - Blog: THƯA BÁC ĐINH LA THĂNG, CHÚNG CHÁU CHỊU THUA BÁC R...: Gửi bác Đinh La Thăng - Bộ trưởng bộ Giao thông vận tải Cháu là 1 sinh viên bình thường, hàng ngày vẫn đi học bằng 1 chiếc xe máy cũ...

Chẳng phải mình hay đi soi mói các anh, nhưng ca ngợi các anh đã có đảng và nhà nước làm tốt lắm rồi.

Cộng đồng mạng đang xôn xao vì một số hình ảnh trên internet, cho thấy 2 cảnh sát giao thông (CSGT) đang mượn hình thức bắt tay để trao tiền cho nhau. Sự việc diễn ra trong lúc các cảnh sát đang hành nghề và vừa kiểm tra một chiếc xe tải biển ngoại tỉnh.

Thursday 8 November 2012

Monday 5 November 2012

Cùng một từ cả.

Bố! Con nói câu này bố thấy ổn không nhá?

-     Anh là một người cộng sản kiên trung.
-     Ổn không bố?
-     Quá ổn đúng không ạ?
Bố nhìn mình thăm dò.
-     Giờ đến câu: Chế độ cộng sản, chính quyền cộng sản....
-     Ổn không? Không ổn đúng không ạ?
Bố tủm tỉm cười.
Thế đấy! Cùng một từ cộng sản mà dùng thế này thì được, nhưng dùng thế khác lại không được. Cộng sản hay Tư bản là hai danh từ, chỉ về hai chế độ chính trị khác nhau. Trong văn phong nói và viết bỗng dưng lại thấy nó cứ trẹo cả mồm.
Nói anh là người cộng sản thì thích. OK!
Nhưng nói anh làm việc trong chính quyền cộng sản thì không thích. Không OK!
Là sao ta? Cái không ổn nó nằm ở đâu?

Hãy cùng tôi ghé thăm trái đất này: QUYỀN IM LẶNG

Hãy cùng tôi ghé thăm trái đất này: QUYỀN IM LẶNG: Mấy bữa nay dư luận lại được dịp náo loạn về vụ cô bé Nguyễn Phương Uyên bị bắt về tội “tuyên truyền chống phá nhà nước” cùng Đinh Nguy...

Thursday 1 November 2012

Quan cũng đi bằng cửa sau



Thế là mất toi buổi sáng mà chả gặp được mặt “Rồng”!
Số là hôm qua có việc ra khỏi nhà từ đầu giờ chiều. Về nhà lúc cuối ngày, ngạc nhiên khi thấy quanh nhà quang quẻ khác thường. Mấy cái quán nước chè, rửa xe, dán vá xe mọi khi tấp nập xunh quanh đâu mất tiêu. Mấy bà đang chăm chỉ quét dọn.
Tôi không phi xe vào hầm ngay như mọi khi, đứng lại hỏi một chị hàng nước đang mặt mũi buồn thiu:
-     Không được bán hàng nữa à? Chắc lại chuẩn bị có đoàn kiểm tra?
Chị này đang loanh quanh thì một cô tất tưởi đi đến thì thầm:
-     Chị ơi, mai ông Thảo, chủ tịch thành phố đến kiểm tra đấy.
Ối giời! Thảo nào.