Tôi nói với
công an, ngày nào Bùi Hằng còn ở trong trại, thì bạn bè chúng tôi vẫn còn phải
cùng Bùi Nhân đi thăm nuôi cô ấy. Một anh gật đầu tán thành: một ngày cũng nên
nghĩa mà.
Lần này lên
thăm Bùi Hằng, luật sư có chuyển cho cô ấy cái đơn kiện chứ không khiếu nại
nữa. Kiện đích danh ông chủ tịch thành phố Hà Nội ra tòa, về việc bắt giữ trái
phép và cưỡng chế Bùi Hằng vào trại cải tạo. Dù có người bảo khiếu nại hay
khiếu kiện cũng thế thôi, họ cũng vẫn coi như điếc lác, chẳng trả lời đâu.
Nhưng việc nào ra việc đấy, cứ phải gửi đơn theo đúng trình tự, không sau này
các vị ấy lại bảo: có thấy đơn từ gì đâu?
Vẫn theo hành
trình quen thuộc lên trại Thanh Hà, nhưng cảnh vật ở đây đã có khác trước.
Ngoài hàng rào lưới đen sì vẫn còn đó, cánh cổng không mở toang hoang như mọi
khi mà đóng im ỉm. Cánh cửa sổ của trạm gác được mở ra phía ngoài đường, có
treo thêm tấm biển : Nơi tiếp nhận giấy tờ... Bên trong trại, cán bộ
công an đi lại đông vui tấp nập. Trong trạm gác có đến hai ba sắc phục ngồi trực
nghiêm chỉnh.
Tôi thừa biết
mình chẳng được vào, nên mặc cho thằng Bùi Nhân xuất trình giấy tờ qua chấn
song cửa sổ (chứ không phải qua cửa tò vò như ở các nơi giao dịch ở nhà băng,
hay bệnh viện...), tôi lững thững đi bộ ra chỗ hàng rào phía nhà thăm nuôi. Mặc
dù cái lưới đen có thể ngăn không cho Bùi Hằng nhìn thấy chúng tôi, nhưng chúng
tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng cô ấy.
Ái chà! Hôm
nay ở trước cổng trại, ngoài đoàn thăm nuôi của chúng tôi xuất hiện nhiều người
có vẻ mới, tuyền đàn ông! Hỏi ra mới biết người của xã được tăng cường ???
Trong khi tôi
đứng chờ Bùi Hằng xuất hiện, tôi kể cho chị Hiền Giang về cái đơn kiện đích
danh ông chủ tịch thành phố của Bùi Hằng. Thấy một anh tò mò đến đứng bên cạnh,
tôi quay ra hỏi anh ta:
- Theo anh ông chủ tịch có bao giờ sai không?
- Hiến pháp quy định rồi, chủ tịch có bao giờ
sai!
- Chết chửa! Thế anh đã đọc cái hiến pháp ấy
chưa? Đọc tận mắt ấy, hay là nghe người ta nói vậy?
- Sai là sai thế nào được!
Mặc cho tôi
và chị Hiền Giang ra sức căn vặn và giải thích, anh kia cứ một mực khẳng định:
đã là chủ tịch thì không thể sai!
Tôi lại nhớ
khi xảy ra chuyện xây cái khách sạn trong công viên Thống Nhất, khi báo chí cả
nước phản đối quyết liệt về quyết định của thành phố Hà Nội cho phép xây cái
khách sạn này, một cậu ở cơ quan tôi bảo: phản đối chả ăn thua gì đâu, người ta
đã quyết rồi thì thay đổi thế nào được.
Tôi không
buồn tranh cãi, chỉ bảo: còn anh còn tôi, để xem có xây nổi không nhé.
Vài tháng
sau, thành phố Hà Nội dừng xây khách sạn, mặc dù nhà thầu đã xây xong tầng hầm,
tốn tiền triệu đô. Không dừng lại ở đó, không bao lâu sau, vụ phá chợ 19/12 để
xây trung tâm thương mại cũng đổ bể, tốn bao nhiêu giấy mực viết về vụ này.
Chuyện là
người chứ có phải là thánh đâu mà không sai được là chuyện bình thường. Nhưng
nó chẳng bình thường tý nào khi người ký những quyết định sai lầm đó, dẫn đến
tổn thất biết bao nhiêu tiền của của xã hội thì lại vẫn cứ ung dung tại vị, và
hậu quả của những sai lầm đó thì lại đổ tất lên đầu dân chúng.
Mặc kệ lực
lương tăng cường lượn qua lượn lại, đông hơn cả đoàn của chúng tôi, tôi và chị
Hiền Giang cứ chong mắt gắng nhìn qua tấm lưới đen sì để chờ Bùi Hằng. Chờ rất
lâu vẫn không thấy Bùi Hằng đâu, rồi thấy Bùi Nhân lễ mễ xách đồ trở ra, tôi
đoán ngay ra ý đồ của họ. Tôi bắt đầu gọi toáng lên, hy vọng ở đâu đó Bùi Hằng
sẽ nghe thấy:
- Hằng ơiiiiii
Sao bỗng dưng
tiếng tôi hôm nay lại to đến thế. Bác Tường Thụy đứng gần đó cũng bắt đầu gọi.
Mặc cho bọn họ nhìn, hai anh em tôi ra sức gọi thật to. Chỉ là muốn đánh tiếng
cho Bùi Hằng biết chúng tôi đang ở đây thôi.
Chúng tôi
quay ra kể cho mọi người nghe việc họ đưa Bùi Nhân đi vào phía trong trại, đoán
chắc họ thay vì dẫn Bùi Hằng ra nhà thăm nuôi thì lại đưa thằng con vào gặp mẹ
nó. Gã Lái Gió lầm bầm: đến cả việc người ta gọi nhau, nhìn nhau cũng sợ. Hắn bảo bây giờ em mà bị giam mấy năm, đảm bảo ra ngoài không viết thành sách, không kiếm được giải thưởng quốc tế thì em làm con chó. Hắn nằm hút thuốc trên đống mía khô, nom rất phong trần. Dù buồn cười nhưng tôi tin hắn lắm.
Mọi người đi
lại sốt ruột trong chờ đợi. Tôi đứng đầu đằng này, nghe thấy tiếng cụ Lê Hiền
Đức sang sảng đầu đằng kia. Sau nghe cụ Đức
kể lại có anh công an xã hỏi cụ rằng, bà chống tham nhũng mà không sợ
pháp luật à, làm mọi người cười nôn ruột. Suy ra theo nhận thức của anh ta, thì
pháp luật là để bảo vệ tham nhũng!!!
Gần trưa vẫn
không thấy Bùi Nhân quay trở ra. Mãi hơn 12 giờ, thằng Bùi Nhân lịch phịch chạy
vào quán nước, nói chắc phải chờ đến chiều vì họ không cho mẹ nó ký vào đơn
đánh máy sẵn, mà phải viết bằng tay. Tôi muốn kêu trời vì chính tôi in ra cái
đơn đó cho Bùi Hằng, có tới 4 trang rưỡi khổ giấy A4 đơn đánh máy mà viết lại
bằng tay thì đến bao giờ? Sao thời buổi này mà người ta lại còn bắt viết đơn
bằng tay là sao nhỉ. Đến cái di chúc người ta còn đánh máy sẵn, ai không biết viết
thì điểm chỉ vào cái là xong.
Cả đoàn quyết
định ở lại chờ, mặc dù ý của cán bộ trại là thằng Bùi Nhân cứ về, rồi họ sẽ gửi
đơn cho nó theo đường bưu điện. Không chơi thế được. Mỗi người chúng tôi làm
một tô mỳ ăn liền với ngọn rau susu. Không có trứng gà thì trứng vịt tráng cũng
được. Nhóm tăng cường rút lui hết. Họ rút được một chốc thì điện trong quán tắt
phụt. Qua điều tra nghiệp dư thì chỉ mỗi quán này bị cắt điện, còn các hộ dân
xung quanh thì vẫn bình thường. Lắm trò thế nhỉ?
Một rưỡi
chiều, vẫn chưa thấy tăm hơi cái lá đơn viết tay ấy đâu. Sực nhớ ra việc chúng
tôi tặng hoa cho Bùi Hằng hôm mồng tám tháng ba, tôi hỏi thằng Nhân thì nó bảo
mẹ nó không nhận được hoa. Tôi bèn đi ra cổng trại, tiến thẳng đến trạm gác. Cô
cảnh sát trẻ ngồi bên trong đứng lên hỏi tôi:
- Bác muốn gì ạ?
- Tôi muốn găp anh Trần Thái Hòa.
Tôi nói vắn
tắt mục đích yêu cầu của tôi vì sao tôi yêu cầu được gặp. Lại chạy xin ý kiến,
lại chờ đợi. Họ hết ra lại vào, còn tôi cứ nhìn thẳng vào mắt họ, cái nhìn bắt
đầu cau có vì bực bội. Bên trong sân trại có đến hơn chục vị cả quân phục lẫn
thường phục ngồi đầy vườn hoa. Thấy tôi đứng ở cửa nhìn vào thì nhiều người
quay ra ngó tôi. Chắc họ không quen thấy có kẻ dám đứng nhìn thẳng vào họ như
thế.
Một lúc lâu
thì anh sĩ quan lần trước to tiếng bị tôi chỉnh đi vào trạm gác. Lại màn hỏi
giấy tờ, mục đích. Khi anh ta bắt đầu giải thích, tôi ngắt lời anh ta ngay:
- Xin lỗi anh, anh không phải là người nhận
lẵng hoa đó từ tôi mà là anh Trần Thái Hòa. Tôi muốn nghe lời giải thích trực
tiếp từ anh ấy, là tại sao chị Bùi Hằng không nhận được lẵng hoa đó?
Anh ta nói
hôm nay là chủ nhât, nên anh Trần Thái Hòa nghỉ. Tôi hỏi cách liên lạc với anh
Hòa rồi định quay đi, nhưng viên sĩ quan khi trả lại tôi chứng minh thư cũng
nói thêm rằng, anh Trần Thái Hòa có xin ý kiến lãnh đạo về việc tặng hoa của
chúng tôi, nhưng lãnh đạo không đồng ý, vì không nằm trong diện thăm nuôi....
Tôi không
biết ngoài cái lý do không nằm trong diện thăm nuôi mà anh ta cứ bám lấy như
cái phao cứu sinh ấy thì còn có thể có lý do nào khác nữa không. Tôi cũng yêu
cầu anh ta trích dẫn điều nào khoản nào, văn bản nào nói cái lẵng hoa đó là nằm
trong danh mục bị cấm gửi tặng. Chỉ nguyên cái lý do tặng hoa cho một phụ nữ
trong ngày 8/3 là anh ta đã chết ngắc không thể trả lời được rồi.
Tôi cũng nói
thêm với anh ta rằng, có mỗi cái việc cỏn con là nhận một cái lẵng hoa mà phải
hỏi xin ý kiến lãnh đạo thì nó nói lên điều gì? Dù gì chúng tôi cũng lặn lội từ
Hà Nội lên đây, bỏ ra gần sáu trăm nghìn để mua một lẵng hoa tặng cho một người
phụ nữ, trong cái ngày không ai có quyền từ chối món quà tinh thần như vậy cho
họ. Chúng tôi đã từng cảm kích thế nào trước thái độ thân thiện của anh Trần
Thái Hòa khi nhận chuyển lẵng hoa của chúng tôi. Nhưng cái việc nhận rồi không
thực hiện lời hứa là một điều không thể chấp nhận được, nhất là những người
đang khoác bộ quân phục trên người.
Đúng 3 rưỡi,
cán bộ trại mới đưa tờ đơn chép tay của Bùi Hằng ra cho Bùi Nhân. Chúng tôi lên
xe về Hà Nội. Khổ thân bác Lê Hiền Đức, hơn 80 tuổi cũng bị kẹt cả ngày cùng
chúng tôi. Trước đây bác ấy mới nghe kể lại, lần này thì muốn đi để tận mắt
chứng kiến...
Có một chi
tiết lạ thường trên đường về, xe đang ngon trớn trên địa phận Phúc Yên thì cây
gậy của một nhóm cảnh sát giao thông giơ lên. Xe chúng tôi tấp ngay vào lề
đường. Theo chân lái xe, cả bọn tôi nhảy xuống xem có chuyện gì xảy ra. Thấy
chúng tôi giơ máy ảnh chụp, các anh cảnh sát đều giơ tay nói: chúng tôi đang
làm nhiệm vụ, không được chụp ảnh. Tôi bảo chúng tôi đang giám sát các anh làm
việc, xem có tiêu cực không đấy chứ, ý nói vì bây giờ nạn mãi lộ giao thông
nhiều lắm. Đến lượt xe Lê Dũng đi sau cũng bị “giơ gậy”. Trước con mắt giám sát
của mười người trong đoàn, cùng một số người dân đi đường, các anh cảnh sát
giao thông có vẻ hơi lúng túng và bắt đầu hạ giọng. Thậm chí chỉ xem giấy tờ
qua quýt, các anh vội mời chúng tôi lên xe đi cho xong, lấy lý do kiểm tra giấy
tờ theo chủ trương của tỉnh, về việc đảm bảo giao thông trong mùa lễ hội???
Gã Lái Gió dở
chứng gàn, bảo: đã thế bây giờ không đi nữa, cứ ở lại xem thế nào. Sao lại có
cái kiểu cứ thích thì dừng xe người ta lại thế hử? Lễ hội thì lễ hội, hàng trăm
xe trên đường thế này mà cứ ách lại để kiểm tra giấy tờ thì có mà càng tắc thêm
ấy chứ.
Thấy các anh
cảnh sát cứ ra sức mời chúng tôi lên xe, mà thực ra chúng tôi cũng mệt lắm rồi,
thôi thì rút kinh nghiệm nhé, không có dấu hiệu vi phạm thì đừng có mà dừng xe
người ta lại nhé. Lại lên xe đi tiếp.
Nhích từng tý
một trong dòng xe cộ đông đặc trên đường Phạm Văn Đồng, tôi cứ cầu khấn sao
cho cái việc thăm nuôi này sớm kết thúc, để tôi được quay trở lại cuộc sống
thanh thản đời thường.
Về đến nhà là
gần 6 giờ chiều. Vừa mệt, vừa đói, vừa buồn bực. Không biết cái hành trình thăm
nuôi của chúng tôi sẽ còn kéo dài đến bao giờ. Dĩ nhiên chúng tôi sẽ không bao
giờ bỏ rơi Bùi Hằng, xong những việc xảy ra mỗi ngày khiến chúng tôi một thêm
bức xúc. Không những chỉ tốn kém thời gian và tiền của đi lại thăm nom, mà còn
làm cho mối quan hệ giữa người dân và chính quyền ngày càng xa cách thêm, qua
những lối hành xử không mấy đẹp đẽ đã xảy ra.