Cách đây ít lâu, một cô bạn trên facebook từ Mỹ về
thăm quê, có đưa cho tôi một lố gồm 12 hộp dầu gió, và 2 lọ thuốc cảm cúm, nhờ
tôi gửi cho bà con dân oan. Lần lữa mãi đến tối nay, mới ghé qua chỗ bà con vẫn
tá túc ở cửa đền Quán Thánh. Trước bà con ở vườn hoa Lý Tự Trọng, bị đuổi dạt
sang Mai Xuân Thưởng, rồi giờ lại dạt sang nương náu ở cửa đền.
Đêm nay tôi ghé qua, thấy vắng vẻ quá. Dắt xe lên vỉa
hè, ngó vào sau cái quầy bán hàng, thấy một cụ bà ngồi đó, lại gần mới nhận ra
cụ là một trong những người dân oan trước đây. Tôi hỏi cụ mọi người đâu cả, cụ
bảo nó đánh dữ quá nên một số về rồi, còn 5 người trụ lại thôi. Hỏi thăm một hồi,
cụ bảo chúng nó ác hơn phát xít. Bây giờ chính quyền không ra mặt thì cho đầu gấu
đến đập phá đồ của bà con. Cụ giở trong bọc, lôi ra một cái màn màu tối sẫm, chỉ
cho tôi xem những vết vá víu chằng chịt, bảo chúng nó dùng dao rạch tanh bành
cái màn của cụ, cụ phải lấy kim chỉ díu nó lại. Tối quá, mà tôi không đem máy ảnh
nên không chụp được. Tôi đưa cụ hộp dầu. cụ chỉ sang cái lều cách đó vài mét, bảo vợ chồng
ông Vàng Sao đang ở đó. Tôi lại sang đưa dầu. Ban đầu không nghĩ đó là cái lều
có người trong đó, vì nó thấp quá, xung quanh lại chất các túi nilon đen, khiến
tôi tưởng là chỗ tập kết rác của công nhân môi trường.
Khi tôi rời đi, cụ bà nhờ tôi ghé qua đồn công an Thụy
Khuê, xem bà Nguyễn Thị Hồng Khanh ra sao. Lúc trước cụ có kể, bà Khanh đang ngồi
ăn cơm, có 2 thằng đến bê cả nồi cơm canh của bà mang đi. Bà Khanh đang đi báo
công an từ trưa, giờ vẫn chưa thấy về. Lúc cụ kể chuyện này, có ông gác đền ngồi
đó. Ông bảo chúng nó đánh nhiều lần lắm, tôi mà không can thì bà con đến khổ với
chúng.
Tôi hứa sẽ qua đồn công an Thụy Khuê tìm bà Khanh ,
nhưng không chắc đã tìm được bà ấy, vì tôi đâu có biết mặt bà?