Translate

Friday 31 October 2014

Ống nghe và tai nghe khác nhau ở điểm nào?


Cư dân mạng đang bàn tán về cách đeo Headphone của thủ tướng nhà ta. Ống nghe thì đeo như cách đeo hiện giờ của thủ tướng. Còn tai nghe thì đeo ngược lại, nghĩa là vòng qua đầu.

Tưởng rằng chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng nếu xét về mặt thể diện quốc gia trước mặt thế giới, là không được hay ho cho lắm. Không phải cái gì đi ngược lại xu thế thời đại cũng là tỏ ra ta độc lập, có cá tính.

Có thể thủ tướng đeo headphone một cách thông thường, sẽ làm hỏng bộ tóc đẹp của ông chăng?

Nói giễu thì người ta cho là ông mắc bệnh nghề nghiệp nặng, đeo headphone mà cứ như thời còn đi nghe tim phổi.

Chuyện nhỏ đối với người bình thường, nhưng không hề nhỏ đối với một người đứng ở cương vị nguyên thủ quốc gia khi đi ngoại giao. Đây là lỗi của cán bộ phụ trách phần lễ nghi, đã không nhắc ngài thủ tướng lưu ý chăng?



Chết cười!

Thursday 30 October 2014

Tiếu lâm xã hội chủ nghĩa - Ơn Đảng, sướng quá!


Trên một chuyến xe, một người góp chuyện, rằng trong đêm tân hôn, đôi trẻ kêu:
- Sướng quá Đảng ơi.
Cả xe cười ồ. Một người đế:
- Ơn Đảng!
Câu ơn Đảng, ơn Chính phủ, ơn Bác gần như là câu cửa miệng của một số người. Thế nên mới có câu chuyện tiếu lâm:
“Mất mùa là bởi thiên tai
Được mùa là bởi thiên tài Đảng ta!”
Mới đây trên mạng facebook, một người viết:

Tại sao con người có xu hướng phải theo tôn giáo nào đó? Vì khi gặp bất cứ một vấn đề gì, người ta đều kêu trời ơi, my God, và có kêu mẹ ơi thì cũng không có nghĩa là bà mẹ cụ thể của mình, chứ chả ai lại kêu Bác ơi, Obama ơi
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=4636335082998&set=a.1241699459229.29480.1731600299&type=1&theater

Độc lập và Giải phóng cho cả dân tộc này, hay chỉ cho một nhóm người?


Một lần tôi đến nhà cụ bà Lê Hiền Đức, tình cờ gặp một nhóm bà con dân oan Cần Thơ, tìm đến nhà bà để nhờ cậy việc khiếu kiện. Trong khi bà Đức bận việc, bà nhờ tôi nghe bà con kể, rồi sẽ tóm tắt lại cho bà nghe sau. Câu chuyện của họ là thế này:

Năm 1975, miền Bắc vào giải phóng miền Nam. Chưa đầy một năm sau, những người nông dân ở Cần Thơ (khu vực nông trường Sông Hậu bây giờ) thấy bộ đội (có người quen gọi là lính) vào “đuổi” dân ra khỏi khu vực đất canh tác của họ, nói là lấy đất để nuôi quân. Nếu ai không đi sẽ bắn bỏ! Tôi đoán đây là thời kỳ chiến tranh biên giới Tây Nam.

Đến năm 1979, tức là năm chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc,  “lính” bỏ đi, và đất của họ, sau 3 năm để cỏ dại mọc phủ đầy, đã có chủ mới là Nông trường Sông Hậu! Theo các tài liệu trên mạng, thì đất nông trường Sông Hậu là do ông Năm Hoàng và các cộng sự tổ chức “khai hoang”!

Saturday 18 October 2014

"Mình đã đổ máu để cứu bọn lưu manh"

TRẢ ƠN !

 Bài đăng trên blog của bác Bùi Văn Bồng. Đọc xong thấy nghẹn trong cổ họng. 

* MINH TÂM


        

Hơn ba chục năm tôi mới gặp Trạch. Trận đánh thị xã Phước Long tháng 01-75, lão hứng trọn trái M79 nát tươm hai chân. Ai cũng tưởng lão ngoẻo rồi. Vậy mà bây giờ lão từ Thái Bình tìm đến nhà tôi tận Sài Gòn trên chiếc xe lăn.
 -   Có việc cần lắm tao mới phải đến. Chứ  lết nửa cái thân tàn này hơn nghìn cây số nhếch nhác lắm!
Trạch vẫn nói bằng giọng bỗ bã, rồi cười móm mém, hai hàm răng chỉ còn vài chiếc, khuôn mặt nhăn nheo, đen đúa tương phản với mái tóc bạc. Trạch gần bằng tuổi tôi, ngoại lục tuần mà nhìn lão hom hem hơn ông cụ ngoài bảy mươi. Tôi hỏi có việc gì? Trạch chậm rãi mở ba-lô con cóc nhàu nát lôi ra một bọc giấy  ở đáy ba-lô. Tôi nói:
-    Nhờ xác minh quá trình công tác trong quân đội chớ gì? Đang có đợt làm chính  cho người có công đấy. Ông  thì xứng đáng quá đi chứ!  Trận Phước Long đã được thưởng huân chương chiến công hạng nhất cơ mà...
Trạch nói:
-    Đời mình một nửa đã chôn ở Phước Long rồi, còn một nửa nay mai chôn nốt ở Thái Bình, cần huân chương huân chước làm gì? Vào đây là  vì thằng con cần phải  nhờ đồng đội giúp đỡ...

Friday 17 October 2014

CÙNG LÀ MÁU ĐỎ DA VÀNG - HU HU!

Bài trên facebook của Phước Đặng

NGHĨA TRANG TỬ SĨ QLVNCH TẠI BUÔN MA THUỘT ĐANG BỊ HOANG HÓA !

Là cư dân TP. BMT gần 20 năm, nay mình mới phát hiện được ở thành phố này có một nghĩa trang tử sỹ QLVNCH! Nghĩa trang này cách giao lộ Hà Huy Tập - Lê Thị Hồng Gấm khoảng 100m phía bên trái theo hướng BMT đi huyện Cư M'gar. 

Theo bác Cường, người hàng xóm của mình thì nghĩa trang này có trước năm 1963 (vì khi bác đến đây đã có nghĩa trang này)

Thoạt nhìn không ai có thể biết được trong khu đất kia là khu mộ của các tử sỹ QLVNCH bởi lối vào chỉ là con đường mòn mà 2 gia đình dựng lều tạm phía trong để ở đi lại lâu ngày mà thành.

Hong Kong : Khi người đàn ông khóc ...

Bài viết trên facebook của Ngoc Nhi Nguyen

Hong Kong  (HK) : Khi người đàn ông khóc ...


Đã 3 tuần qua , sinh viên HK kiên cường xuống đường đấu tranh đòi dân chủ . Nhiều người bị đánh , bị bắt , bị xịt hơi cay . Chúng ta không thấy họ sợ hãi , thậm chí các cô gái cũng rất can đảm , nhưng lại có hình ảnh những người đàn ông bật khóc .

CHO và NHẬN cũng cần có văn hóa!


Tôi định viết một bài nghiêm chỉnh mà khó tập trung quá, đành viết sơ sơ thế này.

Khi thấy các phạm nhân gọi cán bộ quản giáo là cán bộ, là thầy cô, tôi rất ngạc nhiên. Chắc chắn không có quy định nào bắt buộc phạm nhân phải gọi thầy xưng con.  Nhưng cho dù những người này vì mặc cảm tội lỗi, mà phải hạ mình xưng con, thì cũng không  ai bắt buộc các quản giáo phải nhận cái danh xưng ấy. Nếu nói đúng lương tâm, có khi họ nên xấu hổ, vì họ đã không làm gì để xứng đáng được đứng cao hơn người khác. Tôi nhớ khi đứng trước mặt các quản giáo, họ bảo tôi ngồi xuống. Ngồi ở đây là một cái ghế con chỉ cao có hơn mươi mười lăm phân. Nếu tôi ngồi, là ngồi dưới chân họ, và muốn đối thoại với họ là tôi phải ngước mặt lên. Thế nên tôi từ chối ngồi, mà cứ đứng trước mặt họ.


Kẻ khiêm nhường có thể quỳ xuống dưới chân các vị thánh. Nhưng các vị thánh cúi xuống nâng họ lên mới đích thực là thánh. Đó là văn hóa của kẻ cho và người nhận.

Chiến sĩ công an Việt Nam dưới nét vẽ của thiếu nhi !

Có một bức tranh trên mạng facebook như thế này:

Chiến sĩ công an VN dưới nét vẽ của thiếu nhi !

Không biết thật giả thế nào, nhưng nhìn nội dung bức vẽ, thấy không xa lạ gì với cuộc sống hiện thực. Chỉ có điều, nó dễ nhận ra đến mức trẻ em cũng cảm nhận được để đưa vào tranh.

Ghi chú: Tôi đã xin phép chủ trang facebook được đăng bức ảnh này


Thursday 16 October 2014

Có đúng đảng làm con mày bị tiêu chảy ko?



Sưu tầm trên facebook:

Con của bạn mình bị tiêu chảy, gia đình lại ko đưa đi bệnh viện ngay mà cứ chữa mẹo, dẫn đến đứa bé bị mất nước trầm trọng, may mà đưa đi viện kịp nên sau vài ngày nằm viện đã hồi phục, ko vấn đề gì. Mình đến thăm, nó cứ "ơn đảng, ko có đảng chắc tao mất con rồi". Ngạc nhiên, hỏi nó nghĩa là sao thì nó bảo: nhờ có đảng nên mới có thiết bị hiện đại, bác sỹ giỏi, thuốc tốt... nên mới cứu được, chứ như ngày xưa lạc hậu thì chắc chết rồi.

Tuesday 14 October 2014

Năm 1968, Hàn Quốc vẫn là một trong những quốc gia nghèo đói nhất châu Á.

Bài viết sưu tầm trên facebook. Đọc xong, thấy muốn khóc. Thương mình, thương cả dân tộc mình.

Một bài viết rất hay của Tony buổi sáng, mời các bạn cùng tham khảo và suy ngẫm 
Cô bán hàng mỹ phẩm ở Seoul
Thập niên 60, Hàn Quốc là 1 trong những nước nghèo đói nhất châu Á. Năm 1968, người Hàn quyết định thay đổi giáo dục bằng cách bê nguyên sách giáo khoa của người Nhật về dịch sang tiếng Hàn và giảng dạy, ngoại trừ các môn xã hội như địa lý, lịch sử và văn học. Lúc đó cũng có nhiều người chỉ trích vì tính sĩ diện của người Hàn Quốc rất cao, lẽ nào lại không tự soạn được một bộ sách giáo khoa. Nhưng họ vẫn quyết tâm thực hiện, vì để có chương trình giáo dục đó, người Nhật đã mất cả trăm năm cải biên từ cách đào tạo của giáo dục phương Tây phù hợp với đặc trưng châu Á, bắt đầu từ thời Minh Trị Thiên Hoàng. Để rút ngắn thời gian, chẳng có cách nào ngoài việc lấy kinh nghiệm của người khác, để còn lo việc khác nữa. Vì Hàn Quốc muốn trở thành một bản sao mới của Nhật, nền kinh tế dựa trên lòng tự hào dân tộc, tính kỷ luật và đạo đức của toàn thể xã hội.

Monday 13 October 2014

Ngu nhất khu vực Á Châu!

Bài viết của luật sư Lê Đức Minh

https://www.facebook.com/christopher.levan.16/posts/1525673451005606?fref=nf


Không ai có thể chối cãi được rằng khi Châu Âu đã có một nền văn minh đáng nể, thì Châu Á, kể cả Việt Nam và Trung Quốc, Triều Tiên vẫn còn sống kiểu mông muội (dù rằng Trung Quốc coi Việt Nam là mọi rợ, trong khi Việt Nam coi Chiêm Thành…là man di). Thực ra tất cả những quốc gia này đều man di mọi rợ như nhau vào cùng thời đó. Chính vì man di mọi rợ, châu Á bị châu Âu sang xâm lược, biến thành thuộc địa và sống kiếp tôi mọi cả hàng trăm năm. 
Châu Âu đã viết ra chủ nghĩa tư bản, đế quốc, thực dân. Rồi Châu Âu vứt bỏ chủ nghĩa tư bản, đế quốc thực dân, để viết ra chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa xã hội và cộng sản. Rồi Châu Âu vứt bỏ chủ nghĩa phát xít và cộng sản để viết ra chủ nghĩa tư bản nhân bản nhân đạo.
Châu Á cứ thế theo đuôi Châu Âu, xài lại những gì mà Châu Âu đã dùng và vứt bỏ. Nếu không có nền văn minh Châu Âu thì không biết giờ này người châu Á sống như thế nào. Tuy nhiên cũng có một phần lớn của Châu Á học hỏi nhanh để tiến kịp mức tiến bộ của Châu Âu bằng cách nói không với chủ nghĩa tư bản tàn bạo, với phát xít, với cộng sản. Phúc cho nhân dân của những quốc gia Châu Á đang có những thể chế chính trị tương tự với Châu Âu.
Nhìn lại, thấy Trung Quốc, Việt Nam và Bắc Hàn có thể nói là phần còn lại ngu nhất của Châu Á. Những quốc gia này đã không theo kịp với đà tiến bộ của nhân loại. Những cái gì mà Châu Âu vứt ra đống rác, thì những quốc gia này lượm về dùng, khen hay khen đẹp. Trung Quốc thì vừa xây dựng chủ nghĩa cộng sản vừa mơ giấc mơ chủ nghĩa thực dân mới mà Châu Âu vứt bỏ từ lâu. Việt Nam và Bắc Hàn cũng thế. Đây là những quốc gia nằm trong phần ngu nhất của Châu Á.


Quá nhiều gậy so với 1 người!

Ảnh sưu tầm trên mạng



http://thanhnienconggiao.blogspot.com/2014/04/lam-sao-chan-chinh-cong-viet-nam.html

Saturday 11 October 2014

Ký sự đêm khuya - nhọc nhằn đời dân oan!


Cách đây ít lâu, một cô bạn trên facebook từ Mỹ về thăm quê, có đưa cho tôi một lố gồm 12 hộp dầu gió, và 2 lọ thuốc cảm cúm, nhờ tôi gửi cho bà con dân oan. Lần lữa mãi đến tối nay, mới ghé qua chỗ bà con vẫn tá túc ở cửa đền Quán Thánh. Trước bà con ở vườn hoa Lý Tự Trọng, bị đuổi dạt sang Mai Xuân Thưởng, rồi giờ lại dạt sang nương náu ở cửa đền.

Đêm nay tôi ghé qua, thấy vắng vẻ quá. Dắt xe lên vỉa hè, ngó vào sau cái quầy bán hàng, thấy một cụ bà ngồi đó, lại gần mới nhận ra cụ là một trong những người dân oan trước đây. Tôi hỏi cụ mọi người đâu cả, cụ bảo nó đánh dữ quá nên một số về rồi, còn 5 người trụ lại thôi. Hỏi thăm một hồi, cụ bảo chúng nó ác hơn phát xít. Bây giờ chính quyền không ra mặt thì cho đầu gấu đến đập phá đồ của bà con. Cụ giở trong bọc, lôi ra một cái màn màu tối sẫm, chỉ cho tôi xem những vết vá víu chằng chịt, bảo chúng nó dùng dao rạch tanh bành cái màn của cụ, cụ phải lấy kim chỉ díu nó lại. Tối quá, mà tôi không đem máy ảnh nên không chụp được. Tôi đưa cụ hộp dầu. cụ chỉ sang cái lều cách đó vài mét, bảo vợ chồng ông Vàng Sao đang ở đó. Tôi lại sang đưa dầu. Ban đầu không nghĩ đó là cái lều có người trong đó, vì nó thấp quá, xung quanh lại chất các túi nilon đen, khiến tôi tưởng là chỗ tập kết rác của công nhân môi trường.

Khi tôi rời đi, cụ bà nhờ tôi ghé qua đồn công an Thụy Khuê, xem bà Nguyễn Thị Hồng Khanh ra sao. Lúc trước cụ có kể, bà Khanh đang ngồi ăn cơm, có 2 thằng đến bê cả nồi cơm canh của bà mang đi. Bà Khanh đang đi báo công an từ trưa, giờ vẫn chưa thấy về. Lúc cụ kể chuyện này, có ông gác đền ngồi đó. Ông bảo chúng nó đánh nhiều lần lắm, tôi mà không can thì bà con đến khổ với chúng.

Tôi hứa sẽ qua đồn công an Thụy Khuê tìm bà Khanh , nhưng không chắc đã tìm được bà ấy, vì tôi đâu có biết mặt bà?

Nhầm lẫn hay đánh tráo?


Bài viết trên facebook của anh Đào Tiến Thi, còn tôi thì lại muốn hỏi, bấy lâu nay người ta nhầm lẫn hay là đánh tráo từ ngữ? Liệu sau này, người ta có còn gọi là giải phóng miền Nam nữa không,  hay sẽ dùng một từ khác?




NGÀY GIẢI PHÓNG HAY NGÀY TIẾP QUẢN ? 

Khác với chỉ cách đây một tuần, các báo chính thống vẫn tung tăng gọi 10-10 là ngày "giải phóng" thì mấy hôm nay bỗng gọi là "ngày tiếp quản" (xem dưới đây). Tôi đã chứng minh ngày 10-10 phải gọi là ngày "tiếp quản" chứ không thể là ngày "giải phóng". Khi bài này đăng lên, tôi chờ đợi các bậc học giả, nhất là giới sử học, tranh luận. Không phải là vấn đề từ ngữ mà là vấn đề bản chất sự kiện. Thế nhưng không một ai "chiến" với tôi cả! Nhưng bỗng mấy ngày nay các báo đồng loạt gọi lại là ngày “tiếp quản”. Tôi không nghĩ họ nghe tôi nhưng phải chăng qua bài báo của tôi mà các cụ sử học cuối cùng đã buộc phải có ý kiến (một cách ngấm ngầm)? Nếu như các cụ lên tiếng từ đầu, rằng ngày này không phải là ngày đại lễ, thì biết đâu đã ngăn cản được một việc sai trái của chính quyền? 

Mời xem (chỉ thống kê sơ sơ), hầu như tất cả các báo chính thống đều đổi lại gọi là ngày "tiếp quản". Hình như chả có báo nào gọi là ngày "giải phóng" nữa: 


Người lính già bồi hồi nhớ lại ngày tiếp quản thủ đô
http://dantri.com.vn/…/nguoi-linh-gia-boi-hoi-nho-ngay-tiep…
Trùng hợp lạ lùng quanh bức ảnh ngày tiếp quản thủ đô
http://nguyentandung.org/trung-hop-la-lung-quanh-buc-anh-ng…
Tiếp quản thủ đô: biểu tượng khải hoàn Hà Nội
http://www.tienphong.vn/…/tiep-quan-thu-do-bieu-tuong-khai-…
Hào khí ngày tiếp quản thủ đô qua tư liệu
http://www.qdnd.vn/…/hao-khi-ngay-tiep-quan-thu…/325564.html
Sống lại thời khắc lịch sử ngày tiếp quản thủ đô
http://tuoitre.vn/…/hinh-anh-ngay-tiep-quan-thu…/655837.html
Ký ức ngày về tiếp quản thủ đô
http://tuoitre.vn/…/hinh-anh-ngay-tiep-quan-thu…/655837.html
Hình ảnh khó quên ngày tiếp quản thủ đô 60 năm trước
http://vov.vn/…/hinh-anh-kho-quen-ngay-tiep-quan-thu-do-60-…
Công an Hà Nội những ngày tiếp quản thủ đô
http://www.congan.com.vn/?mod=detnews&catid=942&id=526632
Những khoảnh khắc ngày tiếp quản thủ đô 60 năm trước
http://www.thoiviet.com.vn/…/nhung-khoanh-khac-ngay-tiep-qu…
Nhớ ngày tiếp quản thủ đô
http://thanglong.chinhphu.vn/…/Nho-ngay-ti…/201410/11952.vgp
Ngày tiếp quản thủ đô qua hồi ký tướng Giáp
http://vietbao.vn/…/Ngay-tiep-quan-thu-do-qu…/150398384/162/
Ký ức hào hùng về những ngày đầu tiếp quản thủ đô
http://www.cand.com.vn/vi-VN/trongmatdan/2014/10/246697.cand
Triển lãm ảnh Hà Nội ngày tiếp quản
http://nlv.gov.vn/…/trien-lam-anh-ha-noi-ngay-tiep-quan.html

Friday 10 October 2014

ÔI, 30 tỷ đang nổ tung trên bầu trời Hà Nội. Và những cô bé bán diêm đang mơ....

Tôi xin phép cả nhà được bổ sung  đoạn này:

Sau khi xem những hình ảnh người Hà Nội chen nhau đi xem pháo hoa như thế này





Tôi lại xin kể, tôi được đọc ở đâu đó một câu chuyện kể về tượng thần Tự do ở nước Mỹ, có một thanh niên Việt Nam đã đến viết vào cuốn sổ ghi cảm tưởng, Tôi không nhớ rõ nhưng đại ý: người nào đến đây cũng chỉ nhìn lên, chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ vĩ của tượng thần Tự do, nhưng không ai nhìn xuống chân tượng, để thấy những phận người da đen đói khổ và bị phân biệt, đối xử...Người thanh niên đó là Nguyễn Ái Quốc (sau này là Hồ Chí Minh). 

Nhiều năm sau, đến đêm hôm  qua, tất cả những người xem bắn pháo hoa cũng chỉ nhìn lên giời, chả ai nhìn xuống đất, hay nhìn sang bên cạnh thôi, thấy đồng loại của mình sống như thế nào. Hình như chả ai học theo ông Hồ, là lúc này nên nhìn xuống.



Kết quả trăm năm trồng người của chế độ xã hội chủ nghĩa?


Nói có sách, mách có chứng, tôi nghe đồn nên lên mạng tìm tư liệu, thì thấy viết như thế này:

“Quản Tử tức Quản Di Ngô hay Quản Trọng, là tướng quốc triều vua Tề Hoàn Công, thời Xuân Thu Chiến quốc bên Tàu, sinh trước Khổng Tử độ 200 năm có viết: 

“Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc;
Thập niên chi kế mạc như thụ mộc;
Chung thân chi kế mạc như thụ nhân.
Nhất thu nhất hoạch giả, cốc dã. Nhất thu thập hoạch giả, mộc dã. Nhất thu bách hoạch giả, nhân dã”

Được dịch là:

Kế hoạch một năm không gì hơn trồng lúa;
Kế koạch mười năm không gì hơn trồng cây;
Kế hoạch trọn đời (trăm năm) không gì bằng trồng người.

Trồng một, gặt một, là lúa.
Trồng một, gặt mười, là cây.
Trồng một, gặt trăm, là người.

Nhưng liệu có mấy người dân Việt Nam biết điều đó? Tôi cũng như nhiều người, bấy lâu nay chỉ biết câu “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lơi ích trăm năm trồng người” là của bác Hồ ta. 

Saturday 4 October 2014

Cấm được thì cấm tiệt. Vận động làm gì, để lại bị nghe dân mắng!

Rõ là chả có cái dại nào giống cái nào. Tự nhiên kéo nhau đến nhà người dân nghe chửi.

Những phận người dưới ánh sáng của pháo hoa!


Cư dân mạng đang có một phong trào, phản đối việc, nhà cầm quyền thành phố Hà Nội sẽ chi ba chục tỷ đồng để bắn pháo hoa vào ngày 10/10/2014. Họ nói nhà cầm quyền nên dành 30 tỷ này, để giúp đỡ những người nghèo ở ngay thủ đô chứ không đâu xa. Tôi tán thành ý kiến này. Bài dưới đây lấy từ nguồn:

Phận già lay lắt sống trong túp lều rách bên dòng sông
---------------------------------

Wednesday 1 October 2014

Quốc khánh láng giềng - Một sự kiện, 2 thái độ!

Hôm nay, mồng 1 tháng 10,  là ngày quốc khánh Trung Quốc. Trên facebook đăng tải 2 hình ảnh có vẻ trái chiều thế này.

Việt Nam: Treo cờ trên đường Trần Quý Cáp - Hà Nội




https://www.facebook.com/photo.php?fbid=869261656426885&set=pcb.869261719760212&type=1&theater