Translate

Monday 30 September 2013

Mồng 2/10/2013 Tòa xử công khai luật sư Lê Quốc Quân?



Trước ngày xử luật sư Lê Quốc Quân về cáo buộc trốn thuế, tối chủ nhật – 29/9/2013, giáo xứ Thái Hà lại thắp nến cầu nguyện cho Quân.

Hình ảnh: Vâng, điều mọi người chân chính mong muốn là Công lý - Sự thật cho Ls Lê Quốc Quân, không có án oan cho người vô tội
Tôi hình dung nếu ngần này con người, đi dự phiên tòa xử người anh em đồng đạo của họ, thì điều gì sẽ xảy ra?

Saturday 28 September 2013

CÔNG AN BẢO VỆ DÂN HAY KHỦNG BỐ DÂN?



Thông thường, người phạm tội dù nặng hay nhẹ đều có tâm lý sợ công an. Vì vậy trừ đám anh chị, côn đồ liều mạng, hiếm kẻ nào phạm tội lại dám chống lại chứ đừng nói đến chuyện chửi mắng công an. Thế nhưng đêm ngày 25/9/2013,  trước cửa trụ sở công an huyện Thanh Trì, khi người dân phẫn nộ chửi mắng sa sả công an là côn đồ, súc sinh, hèn hạ vì hành động đánh đập người dân và bắt người vô cớ mà công an đứng đầy bên trong lại im re. Đừng nói là công an bẫy cho người dân chửi bới. Vấn đề ở chỗ bắt người trái phép thì phải thả người.

Thế mới nói chả cứ dân thường hay công an, hễ cứ sai thì đều phải im thin thít.

Wednesday 25 September 2013

KHÔNG CÓ CHỖ TRÊN THIÊN ĐƯỜNG




Đây là một thông tin được chia sẻ trên facebook của một bạn trẻ vào lúc 4 giờ sáng nay, ngày 25/9/2013 
https://www.facebook.com/giogiolangthang?fref=ts
Đọc tin này, tôi thấy chua chát quá. Vì tôi nghĩ rằng cứ mỗi một nhà máy, chung cư mọc đang lên như nấm, là sẽ kèm theo bao cảnh dân oan mất đất, mất nhà. Số tiền đền bù rẻ mạt không đủ cho họ có được một chỗ ở, và kiếm được một công việc để sinh sống. Họ chết đi, nhưng con cháu họ đời đời sẽ chỉ là những con nợ, sẽ è cổ ra làm thuê hết đời này sang đời khác cho những ông chủ tư bản trá hình.
Những ai đang có một mái ấm để hưởng thụ, có lương bổng xênh xang, cuộc sống dư dả, hãy dành một chút thời gian cũng như lương tâm để nghĩ về những con người này – Dân oan!
Có thể bạn không cần phải bỏ thời gian hay tiền bạc để giúp đỡ họ, chỉ cần lên tiếng thôi. Mỗi người một tiếng nói thôi, là đủ gióng lên hồi chuông báo động về nạn cướp đất, cướp nhà của những người dân nghèo để làm giàu cho những kẻ vô lương.

Sunday 22 September 2013

KẺ CHỈ BIẾT TUÂN THỦ THÌ CHO VIỆC PHẢN KHÁNG LÀ ĐỒI BẠI.



Hồi còn bao cấp, một lần tôi đến nhà bà chị họ, thấy cái bồn rửa bát của nhà bà ấy sâu quá, tôi nhận xét thì bà ấy nghiêm mặt:
-    Đúng là hơi sâu, nhưng trót xây rồi. Ở đây chỉ được khen, không được chê!
Tôi ngạc nhiên:
-    Xấu chê, đẹp khen là chuyện đương nhiên. Làm gì có chuyện chỉ được khen mà không được chê? Thế em làm dở, chị có chê không? Học sinh của chị học dốt, lại lười, chị có chê không?
Chuyện trong gia đình hay ngoài xã hội cũng vậy, nguyên lý là xấu chê, đẹp khen! Cho dù đó là ông thủ tướng, hay ông chủ tịch nước cũng không ngoại lệ.
Nhưng chuyện xấu hay đẹp chỉ là hình thức bên ngoài. Còn việc làm xấu thì bản chất nó lại hoàn toàn  khác. Việc làm xấu của một cá nhân không chỉ làm tổn hại cả đến người khác mà là đến cả xã hội nói chung. Vì vậy, việc làm xấu đương nhiên phải bị tố cáo và ngăn chặn.

TỰ DO



Không chỉ con người khao khát tự do. Hai lần tôi nhặt được mèo lạc, đem về cho hàng xóm nuôi. Một thời gian sau hỏi chúng sống thế nào? Cả hai người chủ đều bảo, chúng bỏ đi rồi. Con vật đã từng sống tự do, sẽ không chịu được xiềng xích (cả 2 con đều bị xích, và khi thả ra là chúng bỏ đi luôn)

 

Tác phẩm 'FREEDOM' (Tự do) năm 2001. được đặt tại tổng hành dinh,của Philadelphia. Dài 20 feet, cao 8 feet

tác giả Zenos muốn nói lên: : ý tưởng đấu tranh để thoát ra giành tự do.
Tác phẩm điêu khắc này nói về cuộc đấu tranh cho tự do được thông qua quá trình sáng tạo của nghệ thuật

Friday 20 September 2013

Phát triển đất nước phải gắn liền với nhân quyền.



Hành trình của tuyên bố 258 vẫn đang tiếp tục con đường của mình, điểm đến lần này là các sứ quán trong nhóm G4 gồm sứ quán Thụy Sỹ (Switzerland), Canada, NaUy (Norway), và Niu Di Lân (New Zealand).

Đúng hẹn, sáng nay, ngày 20/9, nhóm chúng tôi đến trụ sở của sứ quán NaUy. Đón tiếp bốn anh chị em là bà bí thư thứ hai sứ quán NaUy, bà tham tán chính trị và văn hóa sứ quán Canada, bà bí thứ thư hai sứ quán Thụy Sỹ. Ấn tượng ban đầu là những cái bắt tay rất thân thiện, những ánh mắt đầy cảm thông và trìu mến. Sau phần giới thiệu về đại diện các sứ quán, họ nói ngài đại sứ NaUy sau buổi làm việc, sẽ trực tiếp gặp nhóm chúng tôi, điều đó thực sự khiến chúng tôi rất ngạc nhiên và cảm động.

Thực ra mục đích của cuộc gặp gỡ này, không khác những lần đến các sứ quán Thụy Điển, Úc, Mỹ và Đức hay EU. Chúng tôi cũng tóm tắt những hoạt động của chúng tôi cho họ nghe, kể về những khó khăn mà chúng tôi gặp phải, khi muốn đấu tranh cho một nền dân chủ thực sự  như đất nước của họ.

BÂY GIỜ



Võ Trung Hiếu

 
Bây giờ
Người ta đeo kính râm khẩu trang ngoài đường
Không đơn giản chỉ nhằm chống bụi
Nhiều lúc người ta thình lình xáp đến gần và hỏi
Không hẳn vì không biết đường

Bây giờ
Bọn móc túi giật đồ toàn đi xe SH, Dylan
Ăn mặc còn sang hơn sinh viên, công chức
Các em ca-ve diện áo dài trắng nuột
Rụng rời bọn đàn ông sân si

Bây giờ
Lắm kẻ giết người trước toà mang gương mặt từ bi
Bọn cho vay nặng lãi thở ra những lời nhân đức
Những tên hề tham lam ranh ma đội lốt vĩ nhân
Những mớ bòng bong nhởn nhơ nhân danh sự thật

Thursday 19 September 2013

Nghĩ về người sống



Một đám người lạ, tới dựng xe chắn ngang cửa nhà một cặp vợ chồng già. Hai ông bà đi ra thì họ chặn lại, không cho ra. Hỏi sao vô lý thế thì họ trả lời:

-    Đời còn nhiều cái vô lý hơn!

Con trai một người tù chính trị, đòi tự do cho cha mình vì cậu cho rằng cha mình không có tội. Công an phường đánh cậu và chửi:

-    Tự do cái con c....!

Giờ lại thêm một cái vô lý nữa, chính quyền địa phương không đồng ý cho người bị quản chế đi khỏi địa bàn cư trú, mà không đưa ra được lý do.

Giả sử họ phải đi đám viếng anh chị em ruột, bố mẹ ở phường xã khác, quận huyện khác,

Giả sử họ bị cấp cứu, tính mạng đang bị đe dọa, y tế phường xã phải chuyển họ lên bệnh viện tuyến trên, không nằm trong địa bàn họ cư trú,

Còn nhiều giả sử cấp thiết khác nữa của cuộc sống, người bị quản chế cũng phải chờ chính quyền địa phương đồng ý cấp phép mới được đi phúng viếng người thân, đi chữa bệnh...hay sao? 

Phỉ phui cái mồm, nhưng không khéo vào một ngày bỗng dưng lên cơn bạo bệnh, hoặc ủy ban đi nghỉ mát, hoặc người có thẩm quyền đi vắng, chờ được người ký lệnh thì đã trở thành người thiên cổ mất rồi.

Wednesday 18 September 2013

Sưu tầm trên Facebook.



Dưới đây là một status của một facebooker, chia sẻ trên mạng ngày 17/9/2013. Đọc xong bài này, tôi nghĩ bây giờ các xe ô tô nên có hộp đen, hoặc camera gắn ngay cạnh chỗ lái xe, mới hòng có bằng chứng bắt tận tay, day tận trán các "lỗi" của người bắt lỗi, không là các chú chối ngay. Nhất quyết là không nên để bầy hay con sâu nào làm rầu nồi canh.

Khi tố cáo hành vi vi phạm pháp luật của người "nhà nước", các chú luôn đòi bằng chứng trong khi cấm quay phim, chụp ảnh, ghi âm các loại. Nhưng khi kết tội người dân, người nhà nước luôn nói: hành vi đã rõ mà không hề đưa ra bằng chứng. (đòi cũng không đưa).

Thế mới nói, muốn làm thì có rất nhiều cách để làm. Chẳng qua không muốn làm vì sợ lộ mà thôi. Ví như chuyện chứng minh tài sản của các quan chức, hay các đại gia ấy, nếu có tài cán làm giàu thật thì cũng có nộp thuế má đầy đủ không?


Cẩn thận với hành vi khiêu khích của cảnh sát giao thông.

Buổi sáng 7g30 tại ngã tư Trường Chinh - Tôn Thất Tùng, tôi điều khiển xe ô tô chở 1 chiếc tủ lạnh nhỏ và ít đồ gia dụng(xe của tôi được cấp lưu hành chở 7 người hoặc 650kg hàng), thì bị 1 cảnh sát giao thông chặn lại, tôi hỏi lý do kiểm tra vì tôi không vi phạm gì lại đúng giờ cao điểm đường đông thì cậu cảnh sát giải thích:"anh chở hàng ", tôi không đồng ý với cách giải thích đó, vì tôi không tháo ghế xe, chở trong phạm vi cho phép những thứ đồ gia dụng của gia đình, sau khi quay 1 hồi, kiểm tra kỹ các giấy tờ cậu ta bảo :"thôi anh đi ", vì thái độ của cậu ấy không ôn hòa nên tôi có góp ý về cách giao tiếp, cách chào theo đúng điều lệnh cậu ta cười rất tươi rôi ghé vào tai tôi nói nhỏ:"ĐM mày con chó mày muốn bố xích mẹ xe mày vào không?", quá sửng sốt tôi suýt thiếu kiềm chế định đưa tay vả vào mồm hắn, nhưng nhìn cách hắn cười rất vui và nhìn những ánh mắt ở ngã tư nhìn tôi bỗng hiểu ra, hắn muốn tôi mất bình tĩnh để không làm chủ được mình, rất kiềm chế tôi cười thật tươi và nói:"ôi em vẫn chào bố mẹ em như thế này khi về nhà à, dễ thương quá", hắn cũng cười và lại nói nhỏ:"ĐM mày con chó".



Tôi đứng vào bên đường và gọi vào số điện thoại 0963399999, số này của 1 người tên Quân xưng chánh văn phòng công an thành phố Hà Nội, tôi có số này do 1 lần phản ánh tiêu cực của cảnh sát trật tự chỗ ngã tư Vọng, người này gọi cho tôi và bảo nếu có bất cứ tiêu cực nào của cảnh sát thì gọi để anh ta kiểm tra tiếp thu, nhưng gọi mãi mà số máy này không có ai bắt.

Kiếp chó! Kiếp người!


Nhìn bức ảnh này, tôi thấy đau lòng quá. Thương cho cả kiếp người lẫn kiếp con vật. Cùng là da là thịt, cùng biết đau đớn về thân xác như nhau. Con chó hay con người cùng có cái tình như  nhau. Không biết trách ai, chỉ muốn hỏi, cái gì đẩy con người ta đến nước này.




https://www.facebook.com/photo.php?fbid=728624433830160&set=a.431416296884310.118068.100000478309411&type=1&theater

"Trong các loại Trộm cướp, thì trộm cướp Chó là bị Dân ghét nhất.
Còn Trộm Cướp công khai, thì Dân cũng ghét nhưng không làm gì được.
Lực bất tòng tâm!
"

Tuesday 17 September 2013

Tụ tập đông người.


Theo facebook thì đây là một cảnh đón trung thu ở Tuyên Quang. Nếu đúng là ảnh thật, thì tôi đồ rằng họ không hề xin phép được tụ tập đông người như thế này.

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=232045533614043&set=a.232045510280712.1073742240.100004257942501&type=1&theater

Văn Giang lại không bình yên!



Những tưởng trong khi những tranh chấp chưa giải quyết xong, thì đất không được đụng tới. Một năm qua, nhân dân 3 xã Xuân Quan, Cửu Cao, và Phụng Công không biết bao nhiêu lần đến tất cả các cửa quan để kêu cứu, nhưng đằng sau mọi cánh cửa vẫn hoàn toàn lặng thinh.

Sáng nay, công an huyện Văn Giang lại đổ về chặn kín các lối ra đồng, không cho bà con nông dân ra bảo vệ đất đai hoa màu của họ, đang bị máy xúc máy ủi cày xới. Theo tin tức trên facebook, bà con Văn Giang tạm tính, tổng thiệt hại hôm nay (17/9/2013) khoảng gần 500 triệu đồng, bao gồm: 4000 cây chuối chuẩn bị thu hoạch và 100 triệu tiền lúa.
(https://www.facebook.com/khongphu1?hc_location=stream)



Hình ảnh: Bà con Văn Giang cho rằng ngày hôm nay có bàn tay bảo kê từ bộ Công an - Hoàng Koong Tư, thì đám xã hội đen của Ecopark mới dám hoành hành, phá hoại hoa màu tài sản chuẩn bị thu hoạch của bà con xã Xuân Quan. Các cụ lớn tuổi lên án sự có mặt của đại tá trưởng công an huyện Ngô Văn Phương trực tiếp cùng Vũ Mai Phong - PTGĐ cty Việt Hưng và tên Đỗ Văn Hà trùm xã hội đen điều hành lực lượng côn đồ phá hoại tài dân.
Không cho bà con ra đồng - https://www.facebook.com/khongphu1?hc_location=stream

Mọi lối ra đồng đều bị công an chặn.

Để nhà thầu phá lúa của dân.
Họ chỉ có thể đứng trong làng, nhìn đát đai của mình đang bị cày xới.

Giải pháp mùa mưa.



Chỉ có ở Việt Nam ???

Sunday 15 September 2013

KHÔNG ĐỒNG CHÍNH KIẾN ...

Thơ không hay, nhưng là nỗi niềm của một cô giáo.

https://www.facebook.com/xuanmai.huynhthi.3?hc_location=stream
Em luôn là người gây sự, hờn giận
Anh lúc nào cũng nhường nhịn ,năn nỉ ,
Yêu thương , quý trọng em
Khổ nỗi khi bàn về vận mệnh của đất nước ,
Về các nhà bất đồng chính kiến
Về các tù nhân lương tâm thì anh không biết gì
Em năn nỉ anh phải đọc báo internet
Anh cứ nói rằng : anh không rãnh rỗi

Em trăn trở nghĩ suy về vận nước ngã nghiêng
Anh bảo : Em là con gái yếu đuối suy tư làm chi
Ảnh hưởng đến sức khỏe
Mọi chuyện có nhà nước lo

Khi em quyết định chia tay
Anh bàng hoàng sửng sốt
Vì sao ?
Vì anh chỉ đọc báo chí lề phải
Em không thể san sẻ với anh
Bao điều trăn trở suy tư
Cái ác và cái thiện
Sự thật và dối trá

Anh nhắn tin cho em
Em im lặng
Anh lại nhắn tin
Xin lỗi em ...

Rồi anh gọi điện
Hỏi thăm : Em khỏe không ?
Anh lo lắng cho em
Em ơi đọc báo nào hay
Nói cho anh biết đi

Rồi anh lại nhắn tin
Em ơi ! Anh đã biết nghe đài RFI
Anh cũng biết cả tin tức
Về cô bé Phương Uyên
Mà em đã kể với anh
" Cô bé ấy còn nhỏ mà nhận thức cao :
Đảng không thể ngang với Tổ Quốc ,
Tổ Quốc là trên hết "

Anh hứa với em
Sẽ vào facebook để đọc
Những bài em viết
Em sẽ viết về mối tình đầu của em
Để tặng cho anh như món quà tạ lỗi

Anh ngập ngừng
Em dứt khoát chia tay với anh ư ?
Dạ !
Nhưng em vẫn cho phép anh thỉnh thoảng nhăn tin ,
gọi điện thăm hỏi em nhé !
Dạ !
Chúng ta vẫn giữ cho nhau những kỷ niệm đẹp em nhé !
Em có chuyện gì cứ gọi cho anh
Dạ ! Từ đây về sau anh là anh trai cả của em đấy nhé !
Ư ! Thế cũng được .
..................................................................................
Không biết rồi mai đây
Em có gặp được ai yêu quý ,trân trọng em
Như anh đã từng đối với em không ?
...................................................................................
Anh ơi ! Bây giờ em đang buồn muốn khóc
Không có ai vỗ về, lau nước mắt cho em !
Em không muốn gọi cho anh
Như bao lần khác mỗi khi gặp chuyện buồn
Em muốn chịu đựng một mình
Một mình em với nỗi buồn riêng !

Khi anh chịu đọc internet ,
Biết vào face
Thì đã mất em rồi !

Hãy giữ cho nhau những gì đẹp nhất
Vâng ,em sẽ giữ kỷ niệm
Mối tình đầu của em !

Saturday 14 September 2013

Sưu tầm trên mạng



Tiếng Việt có nghĩa là : chim sinh ra trong lồng, nghĩ việc bay là đồi bại (bệnh hoạn)







Tương tự, tui nghĩ kẻ chỉ biết tuân thủ thì cho việc phản kháng là đồi bại.


Xin đừng hôn tôi!



Bác Lão Nông lại có bài mới nhân dịp trung thu, nhờ tôi đăng trên blog. Mời cả nhà cùng đọc ạ.
Thưa cùng quý độc giả!
Hằng năm, cứ dịp Khai giảng và Trung Thu, các vị lãnh tụ thường gửi thư cho các cháu thiếu nhi, nhi đồng cả nước.
Cũng hàng năm học, nhà trường thường yêu cầu các cháu học sinh góp nộp sách, báo hay giấy cũ. Mỗi năm cũng vài đợt, mỗi đợt một vài cân. Năm nay, cũng có thư chúc năm học mới và thư chúc Trung Thu, trên TV vừa đọc tối nay.
Sau đây là nỗi niềm của một cháu nhi đồng, LN chỉ có vai trò chấp bút.

Xin đừng hôn tôi!

Đừng hôn tôi ! Chớ hôn tôi !
Chẳng may lây nhiễm cả đời khom lưng.

Ông còn bảo chúng cháu rằng
Đảng rồi Nhà nước, nhà trường quan tâm
Cháu đây biết cả, ông nhầm!
Quà mang đến lớp góp làm Trung Thu
Là tiền bố mẹ, thầy bu
Đảng cùng Nhà nước có cho đồng nào?

Ông còn khích lệ ào ào
Chăm ngoan, học giỏi, ..., tin vào tương lai(?!)

Ông nhầm, cháu biết tỏng rồi
Không tiền, học giỏi bằng trời? Vứt đi !
Tấm gương bố mẹ còn kia
Giỏi giang mà nước non gì đâu ông?
Đồng lương ba cọc ba đồng
Đừng mong danh toại, đừng mong công thành!
Những thằng láo toét như ranh
Học thì dốt đặc rành rành cán mai
Thế mà lên lớp mới tài
Thế mà tốt nghiệp, vào đời ngon ơ
Vác mông đến, ghế dành chờ
Phụ huynh biết cả, đừng lừa dân đen!

Ông còn nghĩ ông là Tiên?
Là Tiên sao lại đẻ tuyền ra Sâu?
Bao năm cháu đã thuộc làu
Thư ông gửi chúc, đọc đau cả mồm.

Xin đừng hôn! Cũng đừng ôm!
Chẳng may lây nhiễm lom khom cả đời.
Cháu xin trả lại ông ơi,
Gói hôn cùng với những lời của ông!
Kính ông: cháu, một nhi đồng.

01:36 AM 14-Sep-13,
Lão Nông chấp bút.

Friday 13 September 2013

Theo các bác, tấm ảnh này có phải là cắt ghép không?




Chúc mừng sinh nhật Lê Quốc Quân


Khi lâm nạn, mình sẽ hiểu thế nào là cô đơn khi không có ai bên cạnh. Ngoài sự thờ ơ, còn thêm cả tâm lý sợ hãi nếu ai đó dám chia sẻ với những người bị nạn, đặc biệt khi có dính tới yếu tố “chính trị”.

Hôm nay nhân dịp sinh nhật Lê Quốc Quân, bạn bè theo chân gia đình Quân vào gửi đồ tiếp tế cho Quân đang bị giam ở Hỏa Lò. Biết là chẳng được gửi bánh sinh nhật và hoa, nhưng vẫn phải có chứ. Bạn bè kéo nhau ra chụp ảnh để có dịp gửi cho Quân, cũng là một cách cho cậu ấy ấm lòng khi nhìn thấy anh em bạn bè.

Vừa chụp xong thì công an trại xuất hiện liền, bảo cấm chụp ảnh. Tất cả chúng tôi đều phản đối. Chỗ chúng tôi đứng chụp còn cách xa biển cấm chụp ảnh mấy chục mét. Họ bảo, nhưng các anh chị chụp lại lấy cảnh cơ quan phía sau là không được.

Ô hô! Nếu các anh không muốn có cơ quan đằng sau chỗ chúng tôi đứng chụp ảnh, thì các anh nên xây một bức tường che kín nó đi. Chứ cơ quan các anh ở đó, chúng tôi đứng xa cả ki lô mét, dùng ống kính tê lê chụp vào thì cũng cấm được à? Cách đây 2 năm, bạn bè đến đón chúng tôi ở đây, vẫn chụp chiệc bình thường, có thấy cấm gì đâu?

Tranh cãi một hồi rồi thì các chú cũng rút lui. Sao cứ phải phức tạp hóa vấn đề thế nhỉ?

Wednesday 11 September 2013

Được bênh thế thì cũng chả sung sướng gì.



Ta nên thừa nhận rằng người Việt Nam hay nói bậy, không ngoại trừ cả hàng ngũ quan chức. Ngày xưa ông Đinh Đức Thiện, từng đảm nhiệm nhiều chức vụ cao cấp trong chính phủ Việt Nam, khi còn sống nổi tiếng là hay văng tục. Chuyện tiếu lâm về ông, khi còn đang “hoạt động cách mạng”, một lần ông đi ngựa vào căn cứ, đang ngủ gà gật trên lưng ngựa thì một tiếng quát giật giọng làm cả người lẫn ngựa giật mình:

-    Ai?

Ông choàng tỉnh, tý ngã. Tuy cáu lắm nhưng ông vẫn đáp, giọng đã tưng tức:

-    Cục đây!

Tiếng quát đã nhỏ lại, nhưng vẫn tiếp tục căn vặn:

-    Cục nào?

Lầm này thì ông nổi đóa, gầm lên:

-    Cục cức! (nguyên văn là cứt)

Tuesday 10 September 2013

Kỷ niệm của Bill Gates về Việt Nam


Trên facebook đang lưu truyền bức ảnh này, từ trang facebook của nhà tỷ phú Bill Gates. Sau 15 tiếng post lên, vào lúc này đã có hơn 32 nghìn người bấm like, và hơn 5 nghìn lượt chia sẻ khắp thế giới. Thật vinh hạnh quá.

Thật là không gì quáng bá hình ảnh nhanh hơn facebook. Giá Vịnh Hạ Long mà được ngài Bill Gates đăng tin thì hay quá.


Hình ảnh: VIỆT NAM CÁI GÌ CŨNG NHẤT:Facebook dậy sóng vì Bill Gates đăng ảnh cột điện Việt Nam.Chỉ hơn một tiếng đã nhận được  7376 LIKES .1461 SHARES khắp thế giới!!
Nguồn - https://www.facebook.com/BillGates?ref=ts&fref=ts

Sunday 8 September 2013

Tôi là tôi rất "quan ngại"....về tình trạng này.



 

Tôi vừa thấy cái giấy mời này trên tường một bạn facebook. Thưa là một người vừa rồi từng đến sứ quán nước ngoài, tôi muốn nói là tôi thấy rất “quan ngại” về việc công dân đi đâu, làm gì tại sao chính quyền lại muốn “làm việc”? Làm việc là làm việc gì? Mời hay triệu tập? Khi nào thì được phép triệu tập?

Trong giấy mời ghi “Tụ tập đông người ra sứ quán nước ngoài”. Câu này bao gồm 2 khái niệm:

1/ Tụ tập đông người.

2/ Ra sứ quán nước ngoài. (ra sứ quán hay vào sứ quán?)

Lâu nay, mặc dù cái khái niệm 1/ - Tụ tập đông người, đã trở thành hài hước. Chưa cần nói đến việc nó thể hiện sự sợ hãi mơ hồ của chính quyền về sức mạnh của đám đông dân chúng. Hình như cách mạng Hoa Lài ở bên tận xứ Ả Rập đã ám ảnh họ quá mức cần thiết. Nhưng cái chính nó thể hiện sự phi lý đến ngu dốt. Tôi đồ rằng chính ngay trong chính quyền, có rất nhiều người cũng thấy điều này là phi lý.

Thế nào là tụ tập? Và bao nhiêu người thì được cho là đông?

5 người trở lên được cho là đông người! Nếu đúng vậy thì mọi hoạt động trong xã hội sẽ bị tê liệt. Nhà hàng, đám ma, đám cưới sẽ chỉ có dưới 5 người. Nhà thờ, chùa chiền sẽ vắng tanh. Các khu du lịch sẽ phải đóng cửa v.v...

Thursday 5 September 2013

Bí mật quốc gia hay chỉ đơn giản là sự thật?



Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa nói nhanh với vợ:

- Điếu Cày tuyệt thực 24 ngày rồi.

Công an lôi tuột bác Nghĩa đi, tống vào biệt giam. Tuy nhiên nhờ thế dư luận trong và ngoài nước mới biết chuyện, làm ầm lên.

Giờ đến lượt anh Điếu Cày nói nhanh với vợ:

- Bác Nghĩa bị thằng Tiến đánh...

Công an lôi anh Điếu Cày đi đâu? Có vào lại biệt giam nữa không?

Tại sao người ta nói lên một sự thật, không phải là bí mật quốc gia mà lại bị cho là vi phạm pháp luật, để rồi tống họ vào tù của tù (biệt giam)?

Có ông bà nào biết, giải thích cho tôi hiểu với.

Wednesday 4 September 2013

Tôi sẽ tìm hiểu về Việt Tân.



Nhắc lại chuyện cũ, hồi mấy anh công an ở Hoàn Kiếm mổ xẻ cái laptop của tui, họ có mời anh trai tui đến chứng kiến lúc họ mở nó ra (làm phép thôi).

Nhưng ông ấy chả để ý, cứ ngồi tán phét với mấy tay điều tra viên. Một lúc, thấy tay chuyên gia máy tính sốt ruột hỏi:

- Thế tóm lại các ông định tìm cái gì thì ra mà tìm đi chứ?

Tay tổ trưởng quay ra bảo:

- Cứ tìm cái gì có dính đến 500 ấy.

Nghe anh tui kể đến đó, tui tròn mắt hỏi:

- 500 gì?

- À, hình như là có 500 triệu của Việt Tân gửi về nước, hâu thuẫn chống phá chế độ gì đó.

Tui thực sự không quan tâm. Nhưng nghe riết rồi cũng tò mò. 

Đảng Việt Tân là thế nào mà chính quyền có vẻ ngại họ thế nhỉ? Hễ cứ ai làm gì, nói gì ngược lại ý chính quyền thì dễ bị cho là có yếu tố Việt Tân hậu thuẫn lắm. Mấy anh công an hết hỏi, đi biểu tình có được tiền không lại đến viết blog có được tiền không? 

Tiền ở đâu ra? Ai đưa? Họ không nói ra nhưng chắc muốn ám chỉ đến Việt Tân. Trên mạng cũng nhắc đến Việt Tân nhiều lắm.

 Các cụ dạy rồi, biết người biết ta, trăm... gì cũng ...gì

Một facebooker nói, đã thế họ sẽ nhờ google để tìm hiểu về Việt Tân xem thế nào? Tui thấy ý đấy hay. Cái gì  cũng phải tự mình tìm hiểu. Mà đã nghe thì phải nghe 2 tai. Có khi còn phải nghe ngược lại ấy chứ, vì bây giờ tốt xấu, thật giả lẫn lộn lắm.

Vâỵ là từ mai, hễ có thời gian là tui sẽ tìm hiểu về Việt Tân, để xem nên tránh xa hay là xáp vô. Tui có quan điểm là không quan tâm đến cá nhân hay tổ chức đó mang tên gì, chỉ cần họ làm lợi cho dân, cho nước là tui ủng hộ.

Hôm nay mạng facebook toàn tin buồn:



-   Giáo dân ở Nghệ An đi đòi người bị đàn áp dã man. Máu người dân lại đổ.


https://www.facebook.com/notes/t%C3%B4i-t%E1%BB%B1-tin/g%E1%BA%A7n-20-gi%C3%A1o-d%C3%A2n-thu%E1%BB%99c-gi%C3%A1o-x%E1%BB%A9-y%C3%AAn-m%E1%BB%B9-b%E1%BB%8B-c%C3%B4ng-an-t%E1%BB%89nh-ngh%E1%BB%87-an-%C4%91%C3%A1nh-%C4%91%E1%BA%ADp-gi%C3%A3-man-kh/211893362313497


-   Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị đánh trong tù. Ông bị kỷ luật biệt giam, từ khi thông báo với vợ chuyện blogger Điếu Cày tuyệt thực 24 ngày. 
 https://www.facebook.com/dungnguyen2786?directed_target_id=0

-    Mấy hôm trước mạng đồn ầm lên luật sư Lê Quốc Quân đã ra tù. Hôm nay vẫn biền biệt tin.

-    Mẹ Đinh Nguyên Kha làm đơn tố cáo Kha bị lừa nhận tội


Nước mắt người mẹ - Hãy cứu con tôi!



Monday 2 September 2013

Sưu tầm trên facebook

Chết cũng phải share cái này.. Bức tranh hiện thực sống động về tình trang đường truyền internet của tui
Nguồn - https://www.facebook.com/haivl.com

Lời tạ lỗi với bác Lão Nông



Bác Lão Nông kính mến!

Tui đã nhận được thư và bài “Ẩn dụ vô lương” bác gửi từ hôm 29/8, với lời nhắn nhủ nhờ tui đăng trên blog trước ngày 2/9.

Tui cũng có ý rình canh giờ khắc để đăng bài của bác lên blog. Cẩn thận đăng trước lên facebook ngay từ hôm 30/8, được mọi người khen hay bác ạ, còn bảo chờ phần tiếp theo của bác đấy.

Rủi thay tui mải mê chợ búa, cháo lão cho bố, mải tranh thủ lướt facebook, tranh thủ tâm sự mấy lời với mấy bạn đọc sắc mắc về chuyện mạng lưới Blogger trao tuyên bố 258 tới các sứ quán, thế nào mà ngoảnh đi ngoảnh lại thời gian đã vụt trôi qua mất lúc nào không hay.

Hôm nay, đúng mồng 2/9, tui nhớ ra nhiệm vụ của mình thì mới giựt mình cái thót, toát cả mồ hôi. Cư dân mạng đang nhắc nhở nhau về cái nghị định 72, có hiệu lực từ ngày hôm qua cơ. Tui cũng có đọc cái điều ghi các hành vi bị cấm trong nghị định ấy rồi. Nhưng thiệt tình, tui chả tin vào từ ngữ của họ. Mình hiểu thế này, nhưng họ cứ hiểu thể khác, viện đủ cớ ra để quy tui vi phạm pháp luật thì chết. Tui bảo tui không vi phạm, nhưng họ cứ bảo vi phạm đấy thì sao? Cũng như tui bảo tui không gây rối, mà họ cứ bảo tui gây rối đấy!

Thôi thì cứ cẩn tắc vô áy náy, trong khi chờ cái nghị định ấy rất có thể sẽ bị bãi bỏ trong nay mai, hoặc để tui hỏi cho nó kỹ càng rồi mới dám đăng lên blog bác nhé. Không biết đã có blogger nào kịp đăng bài “Ẩn dụ vô lương” ấy của bác chưa. Nếu có thì tui mới cảm thấy nhẹ bớt được phần nào.

Vài lời tạ lỗi, mong bác rộng lòng tha thứ cho tui bác Lão Nông nhé.

Chúc bác và gia đình dồi dào sức khỏe.

Kính!

Phương Bích


Chuyện vọng ngoại - tốt hay xấu?



Khi mạng lưới Blogger ra một bản tuyên bố phản đối điều 258 của Bộ luật hình sự (gọi tắt là tuyên bố 258), tôi hào hứng ký ngay. Và khi mạng lưới Blogger này gửi bản tuyên bố này đến chính phủ các nước, thông qua các sứ quán, tôi cũng tán thành.

Một luật sư hỏi tôi:

-    Các bà gửi tuyên bố 258 cho chính phủ các nước khác, thế chính phủ nước các bà, thì các bà đã gửi chưa?

Một bạn đọc Blog của tôi cũng hỏi:

-    Các bạn gửi kiến nghị điều chỉnh điều 258 đến cơ quan có thẩm quyền sửa đổi luật của Việt nam TRƯỚC hay là đến các cơ quan nước ngoài TRƯỚC?

Tôi viết thư đến hộp thư điện tử mà tôi đã ký để hỏi, đồng thời nói suy nghĩ của tôi như thế này:

-    Hàng mấy chục năm qua, đơn thư khiếu nại, kiến nghị của dân oan (trong đó có cả chính tôi) đã gửi không còn thiếu nơi nào, nhưng không hề được đoái hoài tới. Nay thêm một cái tuyên bố của chúng tôi cũng không có tác dụng gì, bởi họ đã tự cho mình được quyền im lặng. (Trước đây tôi đã viết một bài, về việc dường như họ tự cho mình có quyền im lặng thì phải)
    
-    Nếu đòi phải gửi đúng trình tự, theo quy định của luật pháp thì xin thưa, các quy định đó bị chính họ bỏ xó, mốc meo hết cả rồi. Họ không tuân theo quy định của luật pháp, hà cớ gì bắt dân chúng tôi tuân thủ?

Có lẽ quan điểm đó cũng trùng với quan điểm của các bạn Admin. Điều đó giải thích tại sao họ chưa, hoặc có thể sẽ không gửi tuyên bố 258 cho chính phủ Việt Nam.

Ý khác nữa mà bạn đọc trên có nói thế này:

-    ... nơi đáng ra phải nhận kiến nghị đúng thẩm quyền thì không các chị không gửi lại đem đến nơi chẳng có liên quan gì. Chuyện này giống chuyện Trần Ích Tắc sang nhờ hàng xóm giúp đỡ, hay chuyện con cái gọi đầu gấu về xử bố mẹ khi bất mãn về chia thừa kế.

Ra bây giờ, người ta nghĩ chính phủ là cha mẹ dân đấy. Nói thế là hơi bị láo lếu, nếu không muốn nói là quá láo!

Ai tạo ra ai? Nhân dân có trước hay chính phủ có trước? Có cái gì không từ nhân dân mà ra? 

Đừng nói các blogger không phải là nhân dân nhé. Dân và chính phủ là hai khái niệm hoàn toàn không liên quan đến tuổi tác, địa vị. Nên ví dụ của bạn này là ngược đời. Nói cho đúng thì phải là, bố mẹ già yếu mà đứa con hỗn láo, đối xử tệ bạc thì nhờ xã hội can thiệp là chuyện cực chẳng đã, nhưng vẫn phải làm.