Translate

Saturday, 31 October 2015

Có kề dao vào cổ, tôi vẫn nói: Đó là tội ác của chế độ cộng sản!



Nhân đọc một trong những nguyện vọng của Tạ Phong Tần, khi yêu cầu cải thiện đời sống của tù nhân. nhà em lại nhớ đến một câu chuyện, đã được nghe kể cũng khá lâu, nói về cuộc sống của người tù trong chế độ XHCN. 
Một nữ tù nhân mới ra tù kể, cô bị biệt giam (kỷ luật) đúng vào thời kỳ hàng tháng của người phụ nữ. Cô không được thay băng, không có nước rửa. Máu bê bết, đóng cứng lại trên người cô. Trong tù, cô bị viêm nhiễm nặng đến mức có lúc phải bò, chứ ko đi nổi nữa.
Nhà em cảm thấy bàng hoàng. Không nghĩ được điều gì. Không thể nói lên cảm xúc của mình. Người có lương tâm, cũng ko thể đối với con vật như thế, chứ đừng nói là con người.
P/s:
Một bạn trên facebook viết - Chốn giang hồ không có chỗ cho kẻ yếu đuối. Nơi lầu xanh không có chỗ cho người tiết hạnh. Môi trường tham nhũng không có đất cho kẻ thanh liêm. Chốn địa ngục không thể có thánh thần ngự trị. Và mạng xã hội không có đất diễn cho các nhà tuyên giáo.
Sống trong xã hội người gù, ai thẳng lưng chính là người dị dạng !

Kẻ nào ngăn cản No-U, chỉ có thể là tay sai cho Tàu.

Không chỉ có tuổi, mà bản tính nhà em là ngại  những chỗ náo nhiệt, chỉ thích yên tĩnh. Thế nên mấy lần sinh nhật No-U, nhà em đều trốn ở nhà. Đi với đám thanh niên, chúng nó thích hò hát, quậy khuya, mệt lắm.
Riêng lần này, sau chuyện nhiều anh em liên tục bị tấn công, nhà em nhận lời đến dự sinh nhật No-U lần thứ 4, để bày tỏ tinh thần hiệp thông với anh em. Hẹn hò ly kỳ lắm, bảo cứ đến nhà thờ, rồi mới báo tiếp địa điểm đến, để giữ bí mật.
Ôi giời! Khách mời gần trăm người, bí mật vào mắt. Mọi người đến nhà hàng rồi, bên ngoài đã đầy nhóc những kẻ ngồi rình. Sau này có anh em ra về sớm, bảo có tới cả trăm thằng ở bên ngoài. Cả sắc phục, cả thường phục.

Friday, 23 October 2015

Ai cũng phải sống chứ.


Bài viết của Dũng Ngô Việt

Sau một thời gian rà soát, ban biên tập chương trình " Các ông là chiến sĩ " của Đài truyền hình đã tìm ra một cụ Cựu chiến binh đã hơn 100 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Ban tổ chức đã mời cụ tham gia Chương trình với tư cách là khách mời đặc biệt.
MC: " kính chào bác! Bác có thể giới thiệu qua về bản thân mình"
-      " Vâng, tôi là Lại Sâm Cầm, cựu chiến binh, cũng là thương binh, tôi năm nay vừa tròn 101 tuổi"
MC: " bác trông thật khỏe mạnh, hẳn là bác rất ít khi đau ốm phải đi bệnh viện?"
-          " Úi giời! Tôi thường xuyên đi bệnh viện. Bác sĩ cũng phải sống chứ! "
MC: " bác có mua thuốc theo đơn bác sỹ kê không ạ? "
-      " Mua chứ, tôi mua chả sót loại nào, kể cả mấy loại bổ thận tráng dương. Dược sỹ cũng phải sống chứ! "
MC: " thế bác có uống thuốc theo chỉ dẫn không ạ? "
-      " Không, tôi vứt hết. Tôi cũng phải sống chứ! "
MC: " Xin cảm ơn bác đã nhận lời mời tham dự chương trình hôm nay "
-      " Khỏi khách sáo! Tôi biết, Đài truyền hình các anh cũng phải sống chứ!
Các chiến sĩ vỗ tay vang hội trường.
MC: " Bác có thể chia sẻ bí quyết để sống thọ đến tận bây giờ ? "
-      " À, đó là nhờ thành tích chiến đấu của tôi " 
MC: " Xin bác giới thiệu sơ qua về thành tích chiến đấu của mình ? "
-      " Thành tích chiến đấu của tôi cũng khiêm tốn thôi, ngay hôm đầu tiên ra trận, tôi đã trở thành thương binh, từ đó đến nay không còn phải chiến đấu nữa."
Các chiến sĩ lại vỗ tay vang hội trường.
Kết thúc Chương trình " các ông là chiến sĩ ", Phó Tư lệnh quân khu lên khán đài chúc mừng và biểu dương đội thắng cuộc trong phần chơi cuối cùng " Ai khỏe hơn ai ". Các chiến sỹ xếp hàng ngang đứng nghiêm chào. Phó tư lệnh bước tới nắn bóp cánh tay một chiến sỹ khen ngợi:" xà đơn phải cơ bắp rắn chắc thế này! Đồng chí tên gì? "
- " Báo cáo! Tôi là Lại Sâm Quy, trinh sát sư đoàn 5 ".
Phó tư lệnh quay sang nắn bóp ngực chiến sỹ bên cạnh khen ngợi: " xà kép phải ngực nở săn chắc thế này! Đồng chí tên gì ? "
- " Báo cáo! Tôi là Lại Thị Sâm Nhung, y tá sư đoàn 5 ".



Tuesday, 13 October 2015

ĐẠO NHAU LÒNG YÊU NƯỚC?

Bài trên facebook của Chu Mộng Long

Chu tôn quý lòng yêu nước, yêu biển đảo của mọi người, nhưng không bao giờ tin tác giả mấy bài thơ viết về chủ đề Biển Đảo do Hội Nhà văn biểu dương là yêu nước thật.
Chẳng hạn như Trần Anh Trang: "Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót/ Thương con thuyền đầu bãi đứng chơ vơ". Cái giống nhà thơ "ôm vợ nhớ bồ" nhưng lại nhân danh lòng yêu nước để được cổ súy nhiệt liệt.
Nhân bài thơ "Tổ quốc gọi tên" đang có chuyện tranh chấp bản quyền giữa 2 người: Nguyễn Phan Quế Mai và Ngô Xuân Phúc, cho Chu nói thẳng tuột cái nhé. 
Chu chưa dám chắc chắn là của ai, chỉ bằng trực giác, tin là Nguyễn Phan Quế Mai đạo của Ngô Xuân Phúc, vì lối viết vụng về, không chuyên. Có thể, vì không dưng anh ta lại dám lên tiếng đối với một người mà Hội nhà văn đã bảo kê để "thành danh"? Chị Bàng Bá Thơ cũng mới xác nhận rồi.
Nói xin lỗi cả 2 người, bất luận ai là tác giả, bài thơ này chẳng hay như người ta ca ngợi, trao giải, nó cũ mèm từ A đến Z, đẳng cấp ngang với thơ trên báo tường. Ngay cả tình cảm trong thơ cũng chẳng chân thật. Bởi vì, nói "Tổ quốc gọi tên mình" mà mình lại không dám gọi thẳng tên thằng giặc cướp Tổ quốc mình ra. Gọi nó là "kẻ lạ mặt", chẳng lẽ không biết nó là ai. 
Mẹ kiếp, đứa trẻ con cũng biết chắc cái thằng giặc ấy đã nhẵn mặt cả mấy ngàn năm nay! 
Mà Bộ Ngoại giao cũng có né tránh đâu. Trên truyền hình đã chính thức gọi thẳng tên nó ra từ lâu rồi!
Yêu nước kiểu gì mù quáng vậy, hỡi mấy ông bà nhà thơ? 
Kẻ thù chưa đụng đến sợi chân lông của các ông bà mà các ông bà lại hèn đến mức đó thì là... yêu nước cái con kẹc!
Tôi khẳng đinh, "Tổ quốc gọi tên mình" là một bài thơ của loại nhà thơ hèn, hèn đến mạt rệp!
Nếu là tôi lỡ làm ra bài thơ ấy, tôi sẽ xấu hổ mà giấu biệt đi hoặc cảm ơn đứa nào đã ăn cắp!
Tôi tin đám nhà thơ chỉ được cái dũng khí tranh chấp bản quyền vì tiền và danh!
Nói rộng ra, rất nhiều nhà thơ trong cái Hội của anh Thỉnh viết cùng chủ đề Biển Đảo cũng có tình trạng tương tự. Nhà thơ yêu nước bằng tình yêu đầu môi chót lưỡi. Mở mồm là là đau xót, đau đớn... Phát ớn như đau ị!
Các báo được dịp thi thố rùm beng về chuyện bản quyền để quảng bá bài thơ và quảng bá lòng yêu nước của bổn báo. Có tờ báo còn nhấn mạnh từ chuyện đạo văn thành "đạo nhau lòng yêu nước". Gớm! Bọn này có yêu nước bao giờ đâu mà "đạo nhau lòng yêu nước"? Không tin giặc Tàu đánh tới, bọn này sẽ trốn mất tăm. Mà nó đã đánh rồi. Nó đánh Hoàng Sa, rồi Trường Sa. Có nhà thơ nào dám gọi tên thằng giặc đó ra đâu? Nếu có thì, dũng cảm xin chỉ mặt, gọi tên nó ra đây, nó là thằng đế quốc, hay là đứa thực dân? 
Dạ thưa, nó chính là thằng bạn vàng đấy ạ!
Theo ý trong bài thơ, tôi, Chu Mộng Long, trong trường hợp này không thù, mà rất rất biết ơn cái "kẻ lạ mặt" nào đó "đã ngang nhiên chia cắt [mấy gã nhà thơ hèn] và Tổ quốc!
---------------
TỔ QUỐC GỌI TÊN
Đêm qua tôi nghe Tổ quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá
Tiếng Tổ quốc vọng về từ biển cả
Nơi bão tố dập dồn, chăng lưới, bủa vây
Tổ quốc của tôi, Tổ quốc của tôi
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc Hòa bình, bao người đã ngã
Máu của người nhuộm mặn sóng biển Đông
Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ quốc
Chúng dẫm đạp lên dáng hình đất nước
Một tấc biển cắt rời, vạn tấc đất đớn đau
Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những con tàu
Sóng quặn đỏ máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc
Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng “Việt Nam”
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che Tổ quốc linh thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố
Ngọn đuốc Hòa bình trên tay rực lửa
Tôi lắng nghe
Tổ quốc
gọi tên mình

N.P.Q.M

TỔ QUỐC GỌI TÊN MÀY LÀ THẰNG HÈN

Tác giả: FB Chu Mộng Long.
(Bài thơ này đứa nào tranh chấp bản quyền, tao cho không!)

Đêm qua Tổ quốc gọi tên mày
là Thằng Hèn!
bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá.
Tổ quốc nói mày suốt đời ăn cá,
mà để biển cả như đất hoang,
cho thằng giặc Tàu nó tràn sang!
Tàu nó dập dồn, chăng lưới, bủa vây, phun mắm ruốc,
còn mày thì trốn vào buồng làm thơ yêu nước!
Đánh giặc mồm thì ngang bằng đánh tổ tôm!
Tổ quốc của mày đây, Tổ quốc của mày đây!
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ,
nuôi mày bắt đầu từ con khỉ,
cho mày ngọn lửa để thành người.
Bao nhiêu lớp người đã đổ máu tươi
giữ từng tấc đất nuôi sống cả họ nhà mày
Máu thì tanh
làm đéo gì có vị mặn?
Chỉ có giống nhà thơ là mày cả đời ăn cơm thừa cá cặn
mới rặn ra thứ gọi là thơ
gọi tên kẻ cướp Tổ quốc mày bằng những chữ mù mờ!
“Kẻ lạ mặt” nào?
khi một đứa trẻ câu cá bên bờ ao,
còn thấy bóng thằng giặc Tàu mấy nghìn năm nhẵn mặt!
Thà gọi là thằng bạn vàng nó rình rập, đúng ra là ngang nhiên chia cắt mày và Tổ quốc
rồi cúi đầu biết ơn nó có hơn không?
Vì dáng hình đất nước có cong cong
nhưng không đến nỗi khom cái lưng hèn như mày,
suốt ngày lấy tiền dân uống rượu
rồi say
và hót vài câu để tỏ lòng yêu Tổ quốc!
Mày làm gì có tim mà bảo đau từng tấc đất,
khi cái lưỡi bò nó liếm gần hết Biển Đông?
Sóng làm đéo gì có chuyện bình yên dẫn lối những con tàu
Sóng quặn đỏ máu những người đã mất thì có.
Nhưng sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc,
chín mươi triệu môi người thao thức tiếng Việt Nam là nói điêu,
bởi vì trong chín mươi triệu ấy có hơn vài triệu thằng thao thiết nói tiếng Tàu!
Tổ quốc đặt trên đầu môi đỏ chót,
Sóng đau thương trào nước bọt…
Sự thật chỉ có mấy ngàn lính đội sóng đội gió cho “Tổ quốc linh thiêng”,
bình yên cho giấc ngủ trẻ thơ hay cho mày tranh chấp tác quyền?
Còn trong bão tố thì bố người lớn cũng không ngủ được!
Tổ quốc khao khát Hòa bình là có thật
nhưng trên môi “rực lửa” của mày
dễ cháy thành Chiến tranh
khi Thần Người đều giận!
Hãy lắng nghe
Tổ quốc
gọi tên mày…
Ngày 9 tháng 10 năm 2015
Chu Mộng Long
https://www.facebook.com/chauminhung?fref=ts