Bài trên facebook của Chu Mộng Long
Chu tôn quý lòng yêu nước, yêu biển đảo
của mọi người, nhưng không bao giờ tin tác giả mấy bài thơ viết về chủ đề Biển
Đảo do Hội Nhà văn biểu dương là yêu nước thật.
Chẳng hạn như Trần Anh Trang: "Đêm
ôm vợ thấy lòng giật thót/ Thương con thuyền đầu bãi đứng chơ vơ". Cái
giống nhà thơ "ôm vợ nhớ bồ" nhưng lại nhân danh lòng yêu nước để
được cổ súy nhiệt liệt.
Nhân bài thơ "Tổ quốc gọi tên"
đang có chuyện tranh chấp bản quyền giữa 2 người: Nguyễn Phan Quế Mai và Ngô
Xuân Phúc, cho Chu nói thẳng tuột cái nhé.
Chu chưa dám chắc chắn là của ai, chỉ
bằng trực giác, tin là Nguyễn Phan Quế Mai đạo của Ngô Xuân Phúc, vì lối viết
vụng về, không chuyên. Có thể, vì không dưng anh ta lại dám lên tiếng đối với
một người mà Hội nhà văn đã bảo kê để "thành danh"? Chị Bàng Bá Thơ
cũng mới xác nhận rồi.
Nói xin lỗi cả 2 người, bất luận ai là
tác giả, bài thơ này chẳng hay như người ta ca ngợi, trao giải, nó cũ mèm từ A
đến Z, đẳng cấp ngang với thơ trên báo tường. Ngay cả tình cảm trong thơ cũng
chẳng chân thật. Bởi vì, nói "Tổ quốc gọi tên mình" mà mình lại không
dám gọi thẳng tên thằng giặc cướp Tổ quốc mình ra. Gọi nó là "kẻ lạ
mặt", chẳng lẽ không biết nó là ai.
Mẹ kiếp, đứa trẻ con cũng biết chắc cái
thằng giặc ấy đã nhẵn mặt cả mấy ngàn năm nay!
Mà Bộ Ngoại giao cũng có né tránh đâu.
Trên truyền hình đã chính thức gọi thẳng tên nó ra từ lâu rồi!
Yêu nước kiểu gì mù quáng vậy, hỡi mấy
ông bà nhà thơ?
Kẻ thù chưa đụng đến sợi chân lông của các ông bà mà các ông bà lại hèn đến mức
đó thì là... yêu nước cái con kẹc!
Tôi khẳng đinh, "Tổ quốc gọi tên
mình" là một bài thơ của loại nhà thơ hèn, hèn đến mạt rệp!
Nếu là tôi lỡ làm ra bài thơ ấy, tôi sẽ
xấu hổ mà giấu biệt đi hoặc cảm ơn đứa nào đã ăn cắp!
Tôi tin đám nhà thơ chỉ được cái dũng
khí tranh chấp bản quyền vì tiền và danh!
Nói rộng ra, rất nhiều nhà thơ trong cái Hội của anh Thỉnh viết cùng chủ đề
Biển Đảo cũng có tình trạng tương tự. Nhà thơ yêu nước bằng tình yêu đầu môi
chót lưỡi. Mở mồm là là đau xót, đau đớn... Phát ớn như đau ị!
Các báo được dịp thi thố rùm beng về
chuyện bản quyền để quảng bá bài thơ và quảng bá lòng yêu nước của bổn báo. Có
tờ báo còn nhấn mạnh từ chuyện đạo văn thành "đạo nhau lòng yêu
nước". Gớm! Bọn này có yêu nước bao giờ đâu mà "đạo nhau lòng yêu
nước"? Không tin giặc Tàu đánh tới, bọn này sẽ trốn mất tăm. Mà nó đã đánh
rồi. Nó đánh Hoàng Sa, rồi Trường Sa. Có nhà thơ nào dám gọi tên thằng giặc đó
ra đâu? Nếu có thì, dũng cảm xin chỉ mặt, gọi tên nó ra đây, nó là thằng đế
quốc, hay là đứa thực dân?
Dạ thưa, nó chính là thằng bạn vàng đấy
ạ!
Theo ý trong bài thơ, tôi, Chu Mộng
Long, trong trường hợp này không thù, mà rất rất biết ơn cái "kẻ lạ
mặt" nào đó "đã ngang nhiên chia cắt [mấy gã nhà thơ hèn] và Tổ quốc!
---------------
TỔ QUỐC GỌI TÊN
Đêm qua tôi nghe Tổ quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội
vào ghềnh đá
Tiếng Tổ quốc vọng về từ biển cả
Nơi bão tố dập dồn, chăng lưới, bủa vây
Tổ quốc của tôi, Tổ quốc của tôi
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc Hòa bình, bao người
đã ngã
Máu của người nhuộm mặn sóng biển Đông
Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ
quốc
Chúng dẫm đạp lên dáng hình đất nước
Một tấc biển cắt rời, vạn tấc đất đớn
đau
Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những
con tàu
Sóng quặn đỏ máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc
Chín mươi triệu môi người thao thức
tiếng “Việt Nam”
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở
che Tổ quốc linh thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão
tố
Ngọn đuốc Hòa bình trên tay rực lửa
Tôi lắng nghe
Tổ quốc
gọi tên mình
N.P.Q.M