Xong việc nhà đã 13 giờ 5
phút. Vào mạng đọc được tin, 2 giờ chiều nay sứ quán Hoa Kỳ sẽ đến đón luật sư
Nguyễn Văn Đài, để phỏng vấn trước cuộc đối thoại về nhân quyền giữa Hoa Kỳ và
Việt Nam.
Chả nghĩ ngợi gì nhiều, tôi nhét điện thoại và chứng minh thư nhân dân vào túi
với mấy chục ngàn, bắt xe buýt đến phố Tạ Quang Bửu. Đến nơi là 13 giờ 54 phút.
Mất mấy phút ngó nghiêng, xác định vị trí rồi cứ đường hoàng tiến vào ngõ.
Ngõ vắng. Vào đến hơn 100
mét mới nhìn thấy bóng áo công an, dân phòng. Thêm dăm bảy bà phụ nữ tóc hoa
râm, kê ghế ngồi dọc vỉa hè. Một bà dân phòng già còn cầm ve vẩy cái dùi cui,
nom rất oách.
Bên trong trụ sở cụm dân cư
cạnh đó đầy nhóc người, mà thoạt đầu tôi cứ tưởng có đám cưới. Chắn ngang cái
ngõ nhỏ tiếp theo (hẳn là lối vào nhà LS Đài) là 3 cái biển cấm. Một biển cấm
quay phim chụp ảnh. Hai biển cấm vào khu vực bảo vệ bằng tiếng Anh và tiếng Việt.
Tôi dừng lại đọc đàng hoàng, rồi tìm chỗ đứng để quan sát mà không vướng víu
đường đi lối lại, dễ bị họ kiếm cớ để đuổi. Đương nhiên, những con mắt soi mói
bắt đầu tập trung vào tôi. Nhưng cứ hễ ai nhìn tôi là tôi lại nhìn thẳng vào
mắt họ. Đương nhiên họ lại quay đi. Áng chừng khoảng gần năm chục người đủ
thành phần, đứng đầy cả ngõ.
Chưa đầy 2 phút sau, cái đám
người ấy bỗng nhốn nháo. Mấy người từ trong trụ sở cụm dân cư chạy ra. Tôi quay
ra nhìn vế phía đầu ngõ. Một chiếc xe 15 chỗ màu bạc tiến vào. Đến chỗ đám
người kia thì chiếc xe dừng lại. Tôi ngó ra phía đầu xe xem biển xe, chả nhớ
số, chỉ thấy có chữ - NG.
Ah! Hẳn là xe ngoại giao.
Tôi cứ nghĩ là xe ngoại giao là xe 4 chỗ kia. Đám người kia bu lại quanh xe, vẻ
rất đe dọa. Chiếc xe chỉ đừng lại chừng một phút rồi lùi lại. Tôi hy vọng có
người của sứ quán bước xuống…Nhưng không. Chiếc xe lùi ra tận ngoài ngõ rồi mất
hút.
Tôi thất vọng nhìn theo bóng
chiếc xe. Đám người kia có vẻ hả hê, cười nói xôn xao. Bọn họ gọi điện tới tấp,
đọc biển số xe cho đầu dây bên kia. Người này khoe nhìn thấy 2 người trong xe,
người kia kể một người ngồi phia dưới, người nữa bảo hình như đó là tay Mạnh
nào đó. Trông bộ dạng họ tươi vui, hý hửng như vừa giành được một thắng lợi to
lớn nào đó.
Một lũ ngu ngốc, thảm hại!
Họ không biết rằng chính họ mới là những kẻ man di mọi rợ trước cái nhìn của
thế giới như thế nào. Thực lòng tôi cảm thấy hổ thẹn với những đồng bào của
mình. Tôi rất muốn hỏi vì sao họ làm thế, nhưng tôi biết sẵn câu trả lời sẽ là
gì. Thậm chí, họ có thể dùng vũ lực để câu lưu tôi mà chả có lý do gì.
Tôi không vội về ngay. Nghe thấy một
tay tre trẻ bảo: “kiểu gì cũng chưa thể rút ngay được”
Môt chiếc xe máy chờ tới,
loay hoay quay đầu. Những ánh mắt đổ dồn vào phía tôi. Mặc cho tôi nhìn thẳng
vào họ, họ vẫn không quay đi. Tôi quay ra bảo cậu thanh niên đang đẩy chiếc xe
máy vào phía sau lưng tôi:
- Người ta đang ngắm nghía cái xe của cậu đấy.
Xe đẹp hả?
- Kệ người ta chứ. Việc của họ mà.
Ah! Có lẽ không phải an ninh hay nhà báo gì đó.
Ah! Có lẽ không phải an ninh hay nhà báo gì đó.
Bỗng lại thấy mấy tay chỉ
chỏ về phía ngoài ngõ. Mấy người thì thầm với nhau vài câu rồi gọi nhau đi ra.
Tôi ngó theo, thấy cả cái ngõ vắng teo, có mỗi hai người ngồi trên một chiếc xe
máy, đang đỗ sát vỉa hè. Tôi và cậu thanh niên mới tới cùng đứng quan sát. Cái
đám đông bu quanh hai người đàn ông đi xe máy mỗi lúc một đông. Trong khi đằng
kia người ta lao xao, cậu thanh niên quay ra hỏi tên tôi. Nghe tôi nói tên, cậu
a lên, chìa tay ra bắt tay và giới thiệu:
- Em là Hoàng Dũng. Chị vừa add em làm bạn trên
facebook đấy.
Sau màn chào hỏi nhau vui
vẻ, chúng tôi lại tiếp tục quan sát đám đông đang bu quanh hai người đàn ông
kia. Một tay vẫy chiếc xe tải nhỏ của CSGT quay đầu, tiến ra ngoài ngõ, bốc mấy
vị kia lên thùng xe, còn xe máy thì chắc có người của họ chạy xe theo.
Xem ra đến đó là kết thúc
rồi. Tôi chào Hoàng Dũng để ra bến xe buýt, mong muốn về nhà ngay để tường
thuật cho bà con facebook biết. Khi hai chị em đi ra, trong khi mình đường
hoàng, đầu ngẩng cao, mắt nhìn thẳng thì mấy bà già lại nhấm nháy, thì thầm như
kẻ trộm cắp. Tôi thấy họ phải dùng tới cả lực lượng này để phục vụ cho chiến
dịch ngăn chặn tự do của công dân, thì thật bôi bác quá chừng.
Sai lầm của Hoàng Dũng là
không mang xe theo luôn mà cứ để đó. Cậu ấy đi cùng tôi ra bến xe buýt. Hai chị
em ngồi uống trà ngay cạnh bến xe. Lần đầu tiên gặp nhau, nhưng hai chị em nói
chuyện khá cởi mở. Cho dù cậu ấy có là an ninh, hay là ai đi chăng nữa thì tôi
cũng chả ngại, bởi những điều mình nói và nghĩ chả có gì phải giấu giếm.
Ngồi một lát, tôi ngỏ ý muốn
về. Hoàng Dũng bảo để em đèo chị về, em có 2 mũ bảo hiểm. Nếu cậu ấy không cùng
đường thì tôi cũng sẽ vẫn tháp tùng cậu ấy quay lại lấy xe, vì tôi cảm thấy môt
mình cậu ấy chắc không an toàn. Về đến đầu ngõ, tôi rút điện thoại, chụp quang
cảnh cái ngõ một kiều rồi post lên mạng. Giá mà có công nghệ chụp ảnh bằng trí
nhớ thì tốt biết mấy?
Ngõ 1 Tạ Quang Bửu - nơi xe của sứ quán Hoa Kỳ tới đón luật sư Nguyễn Văn Đài bất thành |
Quả như tôi dự đoán, vừa vào
đến chỗ gửi xe, đám người kia lập tức gọi nhau tràn sang. Lại cái trò kiểm tra
hành chính cũ rích.
Hoàng Dũng trình chứng minh
thư, nhưng không đồng ý trình giấy tờ xe: “ Em đang không tham gia giao thông,
tại sao phải trình giấy tờ xe? Em biết anh muốn làm việc với em, thì tại sao
không về Phường?”
OK! Về Phường!
Hoàng Dũng rất bình tĩnh, vì
đương nhiên có chống lại cũng chả được. Cũng chả căng thẳng làm gì. Chúng ta
đều quá quen cái tự do ở đất nước này nó như thế nào rồi. Một tay công an bảo:
để anh lái vì anh thạo đường hơn.
Hoàng Dũng cũng vui vẻ : OK!
Tôi đi vào, ngó biển tên hiệu của anh công an. Trí nhớ của tôi thật tệ, chỉ nhớ họ và tên là Chử và Minh, còn đệm là gì lại quên béng mất.
Xe đi qua trước mặt tôi, hai
chị em tôi chào nhau. Lẽ ra tôi có thể tự nhận là người quen của Hoàng Dũng,
rồi đi theo cậu ấy về Phường, nhưng nếu thế, ai sẽ thông báo cho mọi người
những gì vừa xảy ra đây?
Tôi lại một mình đi ra bến
xe buýt, trước những cái nhìn dò xét của đám người kia. Điêu quan trọng là phải
về nhà, để kịp kể cho mọi người biết những gì đã xảy ra đã chứ. Rất may, khi Binh
nhì Nguyễn Tiến Nam
gọi điện hỏi thăm bình tình, tôi bảo cậu ta thông báo ngay việc Hoàng Dũng đã
bị lực lượng đa thành phần áp giải về Phường Bách Khoa. Tôi muốn thông báo cho
tất cả mọi người biết về tình trạng của Hoàng Dũng là hoàn toàn khỏe mạnh, thái
độ rất hòa nhã, vui vẻ và yêu đời để tránh một kết cục xấu nào đó có thể xảy ra
với cậu ấy.
Nhiệm vụ tường thuật của tôi
đến đây là hết. Tôi chưa kịp phát biểu về những cảm nghĩ của tôi trước sự kiện
này. Nó hoàn toàn không đơn giản là một việc ngăn chặn tự do công dân, một cách hết sức trắng trợn như thế. Thực sự rất
buồn và xấu hổ!
*
Trước đó, trên mạng đã loan tin thày giáo Vũ Mạnh Hùng, giảng viên trường Cao đẳng kinh tế kỹ thuật thương mại (Bộ Công thương) đã bị xe công an chặn bắt khi đang lưu thông trên đường. Thày Hùng là người tích cực chống tham nhũng từ nhiều năm nay. Có người phỏng đoán, đây là một biện pháp ngăn chặn các cuộc tiếp xúc từ phía phái đoàn nhân quyền Hoa Kỳ với các nhân vật bất đồng chính kiến, trước cuộc đối thoại về nhân quyền giữa Hoa Kỳ và Việt Nam.
Luật sư Nguyễn Văn Đài cho biết:
ReplyDeleteTrước đó bác sĩ Phạm Hồng Sơn cũng bị ngăn chặn tại nhà, nhưng khi một xe khác của sứ quán Mỹ đến đón thì họ cho bác sĩ Sơn đi, nhưng riêng cá nhân tôì thì bị ngăn chặn.
Hai ngày trước đây, chị Hiền, vợ luật sư Lê Quốc Quân cũng bị ngăn chặn tại nơi làm việc, nhưng khi xe sứ quán Mỹ cũng đã đón được chị đến gặp phụ tá Ngoại trưởng Mỹ.
Thật đáng trách tạo hóa; những cuộc đời bấy nhiêu năm đành quen mùi cỏ, đêm ngày gập vùi trên ngõ phố mà cứ sểnh ra là bị đớp sống nuốt tươi! Từ nay, nhớ ngày sinh là đủ rồi chứ nhớ tuổi mình làm gì, buồn lắm. Chúng ta đang sống trong một xã hội tội phạm nếu không do băng đảng, côn đồ gây ra thì lại là công an, mật vụ, dân phòng! Tôi vẫn tin, khi lời tán dương "tự do, dân chủ gấp vạn lần bọn TB" kia chưa thành bản tố cáo chân thành thì dù có 365 ngày đi nữa - cũng chả biết còn lấy mấy ngày vui . .
ReplyDeleteToi rat tam dac voi y kien nay
DeleteCái mặt nạ xảo trá, lừa bịp của cộng sản cứ từ từ rơi xuống theo mỗi sự việc!
ReplyDeleteGợi ý : Đàn gảy tai trâu chủ đề có liên quan :
ReplyDeleteKhông muốn không mong cũng chẳng mời
Ý cò ý kiến tận tay mơi
Chỉ tiêu đưa xuống từng khu xóm
Định mức qui ra đến mỗi người
Gí bút cầm tay lời soạn sẵn
Khước từ cưỡng lại vạ than ôi
Đủ đường khó dễ đang chào đón
Dân chủ là đây thật tuyệt vời
Xin phép bác nặc danh cho tôi mang bài thơ này về đăng ở FB của tôi nha.
DeleteĐảng trị ngu dân, kế sách thôi
DeleteA dua, nịnh hót đổi thay lời
Đàn bà một đám nhâng nhâng ngó
Mấy đứa lăng xăng cố chặn người
Ngu ngốc mới ngăn chuyện tiếp xúc
Để cho lũ nó cưỡi đầu hôi
Oan khiên đến lượt mình mới biết
Trắng mắt nghẹn ngào, than "hỡi ơi!"
Xin tiếp bút với Bạn.
Qua những mô tả và cảnh cáo của nhà nước về "con phản động" ,chúng tôi rất tò mò muốn biết "con phản động"ra sao.Họ đã nhìn Phương Bích là như thế.Giờ thì nhàn rồi,"con Phản động" tôi thấy trên TV hoài,chúng giống người lắm nhưng mặt bóng nhẫy,đeo cái dây đen đỏ dưới cổ(giống xích chó)mặt vui tươi nắm tay nhân dân lắc lắc nhiệt tình và thường nói huyên thuyên.
ReplyDeleteĐoàn Mỹ cũng tò mò muốn xem "con tự do" tên nick là "Nhân quyền VN" ra sao,thì thấy cũng giống như ở Bắc TT,Cuba ,TQ,cũng sắc phục,mặt gườm gườm,con cái mặt bự phấn,con đực thì "cu để ngoài da" dài,đen và lũng lẳng 1 bên hông dùng để phang người đối diện.
Ngồi ở nhà cho lành.
tu do o viet nam la mot san pham thua vi cai gi cung phai nghe theo dang , di theo dang du cho di vao ngo toi hay chet doi van hon di theo anh sang that cua tu do vi tu vo long ho da day the, khon noi dang bay gio dau co vo tu va trong sang nhu thoi moi gianh chinh quyen, dang bay gio la dang tham nhung, dang chop giat de dem ve nha minh, toan mot lu gia ao tui com tu tren xuong duoi, may ra con duoc vai tram nguoi trong so 3 trieu dang vien con co liem si ma thoi kho cho cai dat nuoc an nam nay qua ?
ReplyDeleteHọ không dám cho mấy ông này gặp phái đoàn Mỹ vì sợ "bí mật quốc gia" sẽ bị lộ.
ReplyDeleteCám ơn tường thuật của Phương Bích. Có chi tiết làm tớ ngạc nhiên là thì ra ở Hà Nội họ tuyển cả phụ nữ làm dân phòng nữa nhỉ? Ở Sài Gòn tớ nhớ chỉ nhận nam thôi, và cũng cỡ 40 tuổi là quá tuổi dân phòng, còn phụ nữ cùng làm chỉ là phó khu phố phụ trách an ninh.
ReplyDeleteXem ra, cuộc canh phòng trước nhà LS. Đài một cách rầm rộ quá mức cần thiết thế này (đông như đám cưới), dám có lẽ là một màn biểu diễn cố tình để tự bôi xấu tình hình nhân quyền trong nước trước mặt nhân viên sứ quán Mỹ nhỉ? Để làm gì thì cũng dễ đoán ra nhỉ?
Tuy chỉ là một việc nhỏ nhưng chế độ đã xử dụng biện pháp gian xảo, lật lọng đối với đại diện ngoại giao phía Hoa Kỳ như thế này, thì làm sao có thể thương thảo được chuyện lớn???
ReplyDeleteKhông thể lấy sự cẩu thả và sự sợ hãi làm phương pháp bảo vệ chế độ. (trích Ngô bảo Châu)
Hiệp ước Thành Đô: VN chính thức gia nhập cộng đồng văn hóa Trung Hoa kể từ 2020. Bảy năm nữa chỉ là giấc ngủ trưa! Gia nhập cộng đồng văn hóa Trung Hoa là để chỉ Việt Nam sẽ chính thức sát nhập vào dưới quyền cai trị của Hán cộng như Tây Tạng, như Mãn Châu...
ReplyDeleteTheo Mỹ, theo khối quốc gia tự do 217 nước sướng hơn hay theo phe Hán cộng gồm 3 nước trong đó có Bắc Hàn và Cuba (đang chuyển sang dân chủ, tư bản) đê phải ăn củ cải muối với bo bo, trong khi thân phải làm nô lệ cho chúng nó, bên nào sướng hơn?
Kềm kẹp dân chúng mãi là ý muốn dân chúng phải làm nô lệ cho Trung cộng để các xếp ma cà bông ở Ba Đình tiếp tục giữ ghế, làm giàu?
Nước Mỹ là nước văn minh nhất thế giới. Chơi với Mỹ người mình có lợi nhiều điều. Trước mắt là không phải mất nước, làm nô lệ cho Tàu, ngay sau đó là có công việc làm, học hỏi kỹ thuật của họ và phát triển đất nước. Sao các anh ấy cố tình o ép không cho người ta tiếp xúc với người Mỹ, với ánh sáng văn minh?
ReplyDeleteBình Dương là nơi có Đông Đô Đại Phố Tàu cộng. Dân số Bình Dương 1 triệu 450 ngàn người. Hãy đi nói chuyện và hỏi bất cứ người nào dân Binh Dương xem có ai thích Tàu không để hiểu. Trong 10 người được hỏi, câu trả lời sẽ là:
Chơi với Tàu cộng, buôn bán với Tàu cộng sản để ăn cái gì? Ăn cháo trắng với củ cải muối à?
Các anh chơi với Tàu cộng, các anh có nhà lầu, xe hơi, trong khi dân không còn cái quần để mặc! Coi chừng vài hôm tới đây dân nổi điên lên, họ đốt nhà các anh, bản thân các anh người ta sẽ rượt chạy có khói đấy! Liệu mà kiếm mua ống cống cho rồi, cho nhiều đi là vừa, nhé?
Bao nhiêu núi xương sông máu để có "con" "tự do" nầy!? Xin một nén nhang cho 30/4, ngày côn đồ "đại thắng(?)"
ReplyDelete