Translate

Wednesday, 4 September 2013

Hôm nay mạng facebook toàn tin buồn:



-   Giáo dân ở Nghệ An đi đòi người bị đàn áp dã man. Máu người dân lại đổ.


https://www.facebook.com/notes/t%C3%B4i-t%E1%BB%B1-tin/g%E1%BA%A7n-20-gi%C3%A1o-d%C3%A2n-thu%E1%BB%99c-gi%C3%A1o-x%E1%BB%A9-y%C3%AAn-m%E1%BB%B9-b%E1%BB%8B-c%C3%B4ng-an-t%E1%BB%89nh-ngh%E1%BB%87-an-%C4%91%C3%A1nh-%C4%91%E1%BA%ADp-gi%C3%A3-man-kh/211893362313497


-   Nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị đánh trong tù. Ông bị kỷ luật biệt giam, từ khi thông báo với vợ chuyện blogger Điếu Cày tuyệt thực 24 ngày. 
 https://www.facebook.com/dungnguyen2786?directed_target_id=0

-    Mấy hôm trước mạng đồn ầm lên luật sư Lê Quốc Quân đã ra tù. Hôm nay vẫn biền biệt tin.

-    Mẹ Đinh Nguyên Kha làm đơn tố cáo Kha bị lừa nhận tội


Nước mắt người mẹ - Hãy cứu con tôi!



Monday, 2 September 2013

Sưu tầm trên facebook

Chết cũng phải share cái này.. Bức tranh hiện thực sống động về tình trang đường truyền internet của tui
Nguồn - https://www.facebook.com/haivl.com

Lời tạ lỗi với bác Lão Nông



Bác Lão Nông kính mến!

Tui đã nhận được thư và bài “Ẩn dụ vô lương” bác gửi từ hôm 29/8, với lời nhắn nhủ nhờ tui đăng trên blog trước ngày 2/9.

Tui cũng có ý rình canh giờ khắc để đăng bài của bác lên blog. Cẩn thận đăng trước lên facebook ngay từ hôm 30/8, được mọi người khen hay bác ạ, còn bảo chờ phần tiếp theo của bác đấy.

Rủi thay tui mải mê chợ búa, cháo lão cho bố, mải tranh thủ lướt facebook, tranh thủ tâm sự mấy lời với mấy bạn đọc sắc mắc về chuyện mạng lưới Blogger trao tuyên bố 258 tới các sứ quán, thế nào mà ngoảnh đi ngoảnh lại thời gian đã vụt trôi qua mất lúc nào không hay.

Hôm nay, đúng mồng 2/9, tui nhớ ra nhiệm vụ của mình thì mới giựt mình cái thót, toát cả mồ hôi. Cư dân mạng đang nhắc nhở nhau về cái nghị định 72, có hiệu lực từ ngày hôm qua cơ. Tui cũng có đọc cái điều ghi các hành vi bị cấm trong nghị định ấy rồi. Nhưng thiệt tình, tui chả tin vào từ ngữ của họ. Mình hiểu thế này, nhưng họ cứ hiểu thể khác, viện đủ cớ ra để quy tui vi phạm pháp luật thì chết. Tui bảo tui không vi phạm, nhưng họ cứ bảo vi phạm đấy thì sao? Cũng như tui bảo tui không gây rối, mà họ cứ bảo tui gây rối đấy!

Thôi thì cứ cẩn tắc vô áy náy, trong khi chờ cái nghị định ấy rất có thể sẽ bị bãi bỏ trong nay mai, hoặc để tui hỏi cho nó kỹ càng rồi mới dám đăng lên blog bác nhé. Không biết đã có blogger nào kịp đăng bài “Ẩn dụ vô lương” ấy của bác chưa. Nếu có thì tui mới cảm thấy nhẹ bớt được phần nào.

Vài lời tạ lỗi, mong bác rộng lòng tha thứ cho tui bác Lão Nông nhé.

Chúc bác và gia đình dồi dào sức khỏe.

Kính!

Phương Bích


Chuyện vọng ngoại - tốt hay xấu?



Khi mạng lưới Blogger ra một bản tuyên bố phản đối điều 258 của Bộ luật hình sự (gọi tắt là tuyên bố 258), tôi hào hứng ký ngay. Và khi mạng lưới Blogger này gửi bản tuyên bố này đến chính phủ các nước, thông qua các sứ quán, tôi cũng tán thành.

Một luật sư hỏi tôi:

-    Các bà gửi tuyên bố 258 cho chính phủ các nước khác, thế chính phủ nước các bà, thì các bà đã gửi chưa?

Một bạn đọc Blog của tôi cũng hỏi:

-    Các bạn gửi kiến nghị điều chỉnh điều 258 đến cơ quan có thẩm quyền sửa đổi luật của Việt nam TRƯỚC hay là đến các cơ quan nước ngoài TRƯỚC?

Tôi viết thư đến hộp thư điện tử mà tôi đã ký để hỏi, đồng thời nói suy nghĩ của tôi như thế này:

-    Hàng mấy chục năm qua, đơn thư khiếu nại, kiến nghị của dân oan (trong đó có cả chính tôi) đã gửi không còn thiếu nơi nào, nhưng không hề được đoái hoài tới. Nay thêm một cái tuyên bố của chúng tôi cũng không có tác dụng gì, bởi họ đã tự cho mình được quyền im lặng. (Trước đây tôi đã viết một bài, về việc dường như họ tự cho mình có quyền im lặng thì phải)
    
-    Nếu đòi phải gửi đúng trình tự, theo quy định của luật pháp thì xin thưa, các quy định đó bị chính họ bỏ xó, mốc meo hết cả rồi. Họ không tuân theo quy định của luật pháp, hà cớ gì bắt dân chúng tôi tuân thủ?

Có lẽ quan điểm đó cũng trùng với quan điểm của các bạn Admin. Điều đó giải thích tại sao họ chưa, hoặc có thể sẽ không gửi tuyên bố 258 cho chính phủ Việt Nam.

Ý khác nữa mà bạn đọc trên có nói thế này:

-    ... nơi đáng ra phải nhận kiến nghị đúng thẩm quyền thì không các chị không gửi lại đem đến nơi chẳng có liên quan gì. Chuyện này giống chuyện Trần Ích Tắc sang nhờ hàng xóm giúp đỡ, hay chuyện con cái gọi đầu gấu về xử bố mẹ khi bất mãn về chia thừa kế.

Ra bây giờ, người ta nghĩ chính phủ là cha mẹ dân đấy. Nói thế là hơi bị láo lếu, nếu không muốn nói là quá láo!

Ai tạo ra ai? Nhân dân có trước hay chính phủ có trước? Có cái gì không từ nhân dân mà ra? 

Đừng nói các blogger không phải là nhân dân nhé. Dân và chính phủ là hai khái niệm hoàn toàn không liên quan đến tuổi tác, địa vị. Nên ví dụ của bạn này là ngược đời. Nói cho đúng thì phải là, bố mẹ già yếu mà đứa con hỗn láo, đối xử tệ bạc thì nhờ xã hội can thiệp là chuyện cực chẳng đã, nhưng vẫn phải làm.

Wednesday, 28 August 2013

Hành trình của Tuyên bố 258



Là một trong những người ký vào bản tuyên bố 258, đương nhiên tôi nhận lời tham gia  trao tuyên bố này cho sứ quán Đức, vào sáng ngày 28/8. Thú thực, tuy các cuộc trao tuyên bố 258 trước đó cho các sứ quán Thụy Điển, Úc, Mỹ đều diễn ra bình thường, nhưng tôi vẫn khá hồi hộp. Tôi chỉ nghĩ duy nhất về một điều: làm thế nào để đến được đó?

Sáng 28/8, tôi vẫn vào mạng bình thường. Vừa vào facebook đăng một status xong thì đọc được một tin khác, rằng quanh sứ quán Đức hiện có rất nhiều công an, an ninh, dân phòng.

Tim tôi đập thình thịch một cách vô thức. Chứng kiến hôm sứ quán Mỹ cho xe đến đón luật sư Nguyễn Văn Đài bất thành, tôi nghĩ chẳng có gì đảm bảo là họ sẽ không chặn chúng tôi ngay từ vòng ngoài. Tôi bắt đầu tính toán xem đi bằng phương tiện gì? Mặc thế nào để che được cái áo có logo 258? Rốt cuộc, tôi chọn phương án đi taxi, và mặc trùm ra ngoài cái áo 258 bằng một cái áo khác.

Monday, 26 August 2013

Sưu tầm trên facebook




"Ngực lép không được đi ô tô, xe máy. Não lép không được ra nghị định"

Hết trích ạ

Sunday, 25 August 2013

Các bạn an ninh, mật vụ, các bạn nghĩ gì?



Các bạn nhận được lệnh theo dõi người này, nhóm kia. Trong khi họ cười nói vui vẻ, tay bắt mặt mừng, thậm chí có thể ăn uống nhậu nhẹt tưng bừng nhân một dịp nào đó, hoặc phởn phơ dạo ngắm phố phường, thì các bạn lại phải loanh quanh cố giấu mình một cách tốt nhất, nhưng lại không được để họ thoát khỏi tầm mắt, tai nghe của các bạn.

Khi các bạn bị họ phát hiện, trong khi người ta công khai trỏ cho nhau thấy các bạn thì lập tức các bạn phải lảng ra xa, vờ vịt một cách vụng về, hoặc ngoảnh mặt tránh những ống kính ghi lại chân dung của các bạn.

Các bạn sợ gì vậy? Các bạn vẫn thường công khai chĩa ống kính máy quay vào mặt họ kia mà?

 Thực sự tôi chưa thấy bạn nào hiên ngang để cho chúng tôi chụp ảnh các bạn, như chúng tôi đã làm khi các bạn quay phim chụp ảnh chúng tôi. Các bạn sợ hay xấu hổ? 
 
Nội điều đó thôi cũng đã nói lên rất nhiều rồi. Tôi vốn không để ý đến việc ai theo dõi ai. Nhưng chỉ cần lơ đãng nhìn quanh, một kẻ khờ khạo như tôi cũng dễ dàng nhận ra các bạn. Dường như ở các bạn, có cái gì đó rất khác với chúng tôi.

Thế các bạn thấy gì? Và các bạn báo cáo như thế nào với cấp trên về họ - những con người đang cười nói vô tư , chia sẻ và giúp đỡ nhau cũng vô tư, công khai giữa thanh thiên bạch nhật như thế?

Thực ra tôi không quan tâm, cũng không ghét các bạn (khi các bạn chỉ dừng lại ở đó). Nhưng rất thật lòng, tôi thấy thương các bạn.

Có thể những người từng lâm vào cảnh, bị hàng chục người trấn áp, cưỡng bức, thậm chí đánh đập hẳn khó thông cảm được với tôi về điều này. Đến mặc cảnh phục còn ngang nhiên chửi một cô gái là : Đ. mẹ con đĩ thì không mặc cảnh phục còn ngông cuồng đến đâu.

Vâng! Tôi thấy thương các bạn, khi các bạn lủi thủi ở góc nọ xó kia. Khi mưa gió, chúng tôi ngồi ấm áp, khô ráo trong nhà, thì các bạn phải đội gió mưa ngoài trời. Chúng tôi còn có niềm vui và tình đồng đội khích lệ nên ngồi rât lâu, trong khi các bạn  hẳn rất mệt mỏi vì phải canh chừng. Tôi đồ rằng các bạn cũng chẳng vui thú gì.

Có người bảo, hãy thông cảm, các bạn cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Thế các bạn nghĩ chúng tôi vì cái gi? Và các bạn có tìm thấy những điều, người ta bắt các bạn đi tìm ở chúng tôi không?

Tôi thương các bạn thật lòng đấy.


NÓI VỚI CON VỀ HOÀNG SA



Thơ của Võ Trung Hiếu luôn nặng lòng với đất nước, đau đáu với số phận của những người khốn khổ. Tôi đọc mà thấy mắt mình rưng rưng lệ ....


Võ Trung Hiếu
https://www.facebook.com/votrungh 


Nếu không ai nói với con về Hoàng Sa
Sách con học cũng không hề nhắc đến
Nếu mai đây trên ti-vi chỉ có từ "Tam Sa " xuất hiện
Hoàng Sa sẽ trở thành lịch sử con ơi

Saturday, 24 August 2013

CACA LÊN TƯỚNG



Vừa mới đây, anh rể tôi bảo:

- Thời chiến đánh nhau, quân đội cũng rất ít tướng. Thế mà nay thời bình, sao lắm tướng thế. đặc biệt là tướng công an.

Tôi đáp vâng, một đất nước thời bình mà vẫn cứ phải xây thêm nhà tù là đủ hiểu rồi đấy. 

Thấy có bài thơ này nói đúng nỗi lòng mình quá, có thể nhiều trang đã đăng, song tiện vào đây thì vẫn mời bà con đọc ạ.


Lê Phú Khải

Thêm một đại Ca lên tướng
Thêm một cô gái đứng đường
Thêm một bà già mất đất
Thêm một em vé số lang thang


Thêm một ông lên tướng
Thêm một thằng ăn cướp đeo lon
Thêm một phiên tòa ô nhục
Thêm một lời tuyên chiến với nhân dân !


Đất nước nghèo như cọng cỏ, cọng rơm
Đi ô-sin khắp năm châu bốn biển
Nhưng…ra đường là gặp tướng
Ra đường là gặp dân oan !


Ôi ! Đất nước của vua Hùng, đất nước bốn ngàn năm
Đến bao giờ “Tổ quốc ăn năn” ?*

TP HCM 7/2013

Friday, 23 August 2013

Có đi có lại, mới toại lòng nhau.



Đời có cái tự mình làm được (tự chặt cây bằng đá như người nguyên thủy chẳng hạn). Nhưng có cái không tự làm được như duy trì nòi giống (trừ một số loài sinh sản vô tính như amip chẳng hạn). Có cái thiếu cũng được (tỷ dụ như Iphone 5s), và có cái không thể thiếu được (tỷ dụ như không khí). Chả cần phải thông thái cũng hiểu sự thật hiển nhiên đó.

Tại sao tôi lại bỗng dưng nói đến điều ấy vậy? Là vì bấy lâu nay nghe mãi chuyện ơn đảng, ơn bác, ơn chính phủ, hôm nay mới muộn màng chợt nghĩ về lý do tại sao phải ơn, và ơn như thế nào, có thời hạn không ? Và ngược lại, đảng, bác, và chính phủ có phải ơn ai không?

Cứ cho đảng, bác, chính phủ là người cầm lái vĩ đại đi, vậy ai chèo thuyền? Không có dân, một mình đảng, bác, và chính phủ có mà chèo vào mắt! Đảng , bác, và chính phủ vạch đường lối, không có dân thực hiện, đường lối mãi mãi chỉ trên giấy. 

Thế nên trong cuộc “giải phóng” vĩ đại này, công của đảng, bác, chính phủ và dân chí ít là ngang nhau. Giống như trong gia đình thì của chồng công vợ, và thiếu một nửa cũng không thành gia đình, ai cũng quan trọng cả. Hơn nửa thế kỷ nay, mới chỉ thấy dân đi cảm ơn đảng, ơn bác, ơn chính phủ, chứ chả thấy dân được đảng, bác, và chính phủ cảm ơn lại gì cả. Ở đời, phải có đi có lại, mới toại lòng nhau chứ. 

Là tôi cứ dân dã nghĩ vậy. Nếu không đúng, xin được chỉ giáo.



Thursday, 22 August 2013

Tôi là một bà già nhiều chuyện?




Sáng đi bộ ra chợ cóc trong khu chung cư để mua mấy mớ rau, thấy vắng tẻo. Hóa ra các bà bán hàng đang thập thò ở các ngách, sau lùm cây, chân cầu thang, hàng họ tấp cả dưới chân.

Hiểu rồi! Sắp mồng 2/9, chính quyền ra quân lập lại trật tự đây mà. Quên, thiết lập trật tự! (trước có đâu mà lập lại?)

Tôi bực mình nói tướng lên, cố tình cho tay công an kềnh càng ngồi trên xe máy gần đó nghe thấy:

-    Quanh năm chả thấy đuổi, cứ chốc nhát lại đuổi, chốc nhát lại đuổi, chả ra làm sao!

Tay công an bị bất ngờ, quay lại nhìn tôi, giọng khá là đe nẹt:

-    Chị đừng có mà nói thế, quanh năm là thế nào?

Tuesday, 20 August 2013

Ăn mày bệnh viện - Không có tiền thì sẽ hy sinh!



Từ ăn mày là chỉ kẻ đi ăn xin thiên hạ. Nhưng ăn mày ở bệnh viện lại là kẻ xin được cho thiên hạ, xin được hầu thiên hạ. May phúc người ta nhận cho còn có cơ hội sống. Nếu nhận rồi mà vẫn chết thì là tại số, tại tuổi già, tại bệnh nan y, vô phương cứu chữa. Còn khi người ta không nhận, bảo việc khám chữa bệnh là của thày thuốc thì phải coi chừng. Nghe chị bộ trưởng Tiến nói, bệnh nhân làm hư thày thuốc bằng phong bì, nói thực chả ai dám liều lĩnh tin vào lời chị ấy nói. Nếu không có phong bì, thì chỉ nội lo không, bệnh nhân cũng đủ ốm thêm rồi. Một chị người nhà tôi, vốn làm trong bệnh viện 103, là người của bệnh viện hẳn hoi mà khi mổ ở đấy cũng rải phong bì từ cô hộ lý trở lên. Mà đưa khi phong bì cũng nào có được đàng hoàng?  Hoặc là dấm dúi, hoặc là nét mặt cộng với lời nói cũng đầy vẻ nịnh nọt. Chả nịnh? Nhờ người ta cứu chữa cho mình (cho dù cũng chả phải nhờ suông)  lại chả phải nịnh?

Bấy lâu nay tôi cứ băn khoăn, ở Việt Nam, có hai loại “nhân” có thể không chết ngay tức thì, nếu chỉ trông vào “chế độ” mà không có sự giúp đỡ về vật chất của gia đình là tù nhân và bệnh nhân, nhưng họ sẽ chết từ từ. Biết rằng con người ta khó sống được bằng cái “chế độ” ăn ở của tù nhân, chế độ khám chữa bệnh bằng bảo hiểm của bệnh nhân, nên người thân phải tìm mọi cách để giúp họ sống sót.

Thế người nghèo, không có tiền thì làm sao?

Một người trả lời: thì sẽ hy sinh!

Lượn lặt trên facebook - chả dại?



Công an:     Mời anh theo chúng tôi về đồn làm việc .

Công Dân: Tôi không đi , tôi không phải là người yêu nước .

Công an:     Vậy anh yêu ai, yêu cái gì ?

Công Dân: Tôi yêu vợ con tôi, gia đình tôi, và cuộc sống của chúng tôi, tôi sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ những cái đó . Nước với chúng tôi rất cần để uống, để tồn tại, để chiến đấu, nước với chúng tôi không thể thiếu .

Công an:     Vậy sao anh nói anh không yêu nước .

Công Dân: Tôi chỉ nói là tôi cần và không thể thiếu nước. Còn nói yêu nước để cho các anh, và chính quyền bắt đem bỏ tù hay sao? Chẳng có ma nào mà dại như thế.

Nguồn: https://www.facebook.com/gialac.luu?fref=ts

LY HÔN CHÍNH TRỊ



-    Anh yêu em.

-    Nhưng em không yêu anh

-    Nhưng anh yêu em

Cái điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại mãi. Đến một lúc cô gái không chịu nổi nữa, gào lên:

-    Tôi không yêu anh, và tôi không quan tâm. Tình yêu là phải từ hai phía. Nếu yêu tôi, muốn tôi hạnh phúc, thì xin anh hãy để cho tôi yên. Còn anh bảo là vì anh yêu tôi, nên anh muốn được yêu lại, thì đó là anh chỉ yêu bản thân anh thôi. Anh không cần biết tôi chán anh đến mức nào.

Chuyện này hoàn toàn không hiếm. Đừng nói với tôi là cô gái tàn nhẫn. Cô ấy giận dữ tốt hơn là cô ấy chả thèm nói gì. Còn anh con giai quá dai dẳng -  cô ấy nói đúng đấy, anh ta vì bản thân anh ta nhiều hơn. Yêu một người, là phải làm cho người đó hạnh phúc, chứ đừng để người ta gào lên như thế.
Chuyện yêu nhau đâu phải chỉ có giữa trai với gái. Yêu đảng, yêu bác, yêu tổ chức cũng là yêu đấy chứ. Có thể ban đầu chưa tìm hiểu kỹ nên có yêu thật. Nhưng sau khi hiểu nhau rồi, không yêu nhau nữa thì nên chia tay. Đừng bên nào cố níu kéo bên nào. Nhỉ!

Nhớ hôm các ban ngành tổ chức đối thoại với dân chúng tôi về dự án xây dựng lại nhà cũ, dân chúng tôi cười bảo nhau: chả có gì để nói nữa. 5 năm qua chủ đầu tư với dân như đôi giai gái, đã tìm hiểu nhau kỹ lắm rồi, chỉ có cưới hay không thôi. Nhưng dân đòi “ly dị” chủ đầu tư trước khi cưới mà mãi đoàn thể chưa cho, cứ bắt cưới. 

Giờ lại nghĩ đến chuyện dân đói khổ, đi kêu oan hàng chục năm mà cứ bảo dân yêu chế độ, một lòng tin tưởng vào sự lãnh đạo của đảng và nhà nước thì có điêu không. Ông bà nào tin tưởng, yêu mến đảng và nhà nước thì cứ việc yêu, đừng có yêu hộ chúng tôi là được. Nhỉ!





Monday, 19 August 2013

ĂN MÀY BỆNH VIỆN



Gần tháng nay bỏ bê blog để vào viện chăm bố ốm, hôm nay tôi mới có dịp trở lại, thấy nhà mình rêu phong quá. 

Những điều tôi kể dưới đây không hề mới với thiên hạ, nhưng vẫn là mới đối với tôi. Và tôi cảm thấy có một ước muốn được chia sẻ lên đây, cho nhẹ bớt những buồn bực trong lòng. 


Hôn mê sau 14 ngày điều trị viêm họng.

Cách đây gần 2 năm, bố tôi gãy cổ xương đùi, sau một cú ngã ngồi ở chân cầu thang vì bước hụt. Bác sĩ bảo mổ, thay cái mới. Bố tôi đã gần 90, nghe thấy mổ là khiếp. Gia đình đưa cụ về nhà, đắp thuốc lá của con dâu cụ lang Ổi ở số 10, ngõ 80 chùa Láng. Sau 2 tháng thì cụ tôi ngồi dậy tập đi. Đưa cụ đi chụp X- quang, kết quả xương đã liền.

Lóng ngóng thế nào, mới đây cụ lại oạch phát nữa, quay lơ trên sàn nhà. Chỗ xương gãy không thấy đau, mà chỉ đau phần thắt lưng, không ngồi lâu được. Thế nên cụ mới đòi vào viện, để xem xương xẩu có vấn đề gì không, kết hợp chữa cái bệnh viêm họng và đi tiểu nhiều. Chả gì gần 2 năm nay, cụ không vào bệnh viện khám khiệc nên nhớ hay sao đó.

Gia đình đưa thẳng cụ vào cấp cứu bệnh viện Hữu nghị Việt Xô. Chụp chiệc xong xuôi, bác sĩ kết luận: xương cốt cụ không vấn đề gì. Còn chúng tôi sẽ chuyển cụ lên nội A để chữa cho cụ bệnh viên họng. Cụ bảo:

- Sống rồi! (hóa ra cụ nhầm – tý chết!)

Friday, 2 August 2013

QUYỀN ĐƯỢC BỊA



“Giời không đánh chết thằng nói phét, chứ không ối đứa chết”

Thiên hạ người ta bảo vậy.

Nói phét, ba hoa khoác lác, hay bịa đặt, điêu trác về cơ bản giống nhau ở chỗ không có thật. Tùy ngữ cảnh và mức độ mà người ta sử dụng nó cho thích hợp. Nhưng:

-    Quan trọng ở chỗ nói theo kiểu vô thưởng vô phạt, kiểu nói cho đời vui thêm, hay nó là loại điêu toa hại người?

-    Quan trọng là kẻ nói phét, bịa đặt, điêu toa hại người ấy là dân đen hay quan chức? Cá nhân hay tổ chức?

Nhắc lại chuyện đài truyền hình Hà Nội đưa một đoạn vidéo có kèm lời thuyết minh, về người biểu tình chống Trung Quốc gây rối, nhận tiền để đi biểu tình. Bọn tôi đến cái sở quản lý về mọi hoạt động thông tin và truyền thông để hỏi như này:

-    Theo chúng tôi hiểu, đài phát thanh là phát ra tiếng nói. Còn đài truyền hình là truyền bằng hình ảnh có kèm tiếng nói (không thì thành phim câm à). Thế nên một khi nhà đài nói về chúng tôi mà lại không có hình ảnh và lời nói của chúng tôi thì có thể coi đó là vu khống được không?

Anh cán bộ tiếp dân gật đầu và bảo có thể kiện!

Friday, 26 July 2013

Thư ngỏ gửi Tổng thống Hoa Kỳ, ngài Barack Hussein Obama



Bác Lão Nông, tác giả của bài thơ VỤ ÁN ĐẦM VƯƠN . (http://chimkiwi.blogspot.com/2013/04/bai-tho-ve-vu-am-vuon-cua-bac-lao-nong.html)
có bài thơ mới nhờ tôi đăng trên blog từ mấy hôm trước. Nhưng vì bận rộn, mấy hôm liền không vào hộp thư. Mong bác Lão Nông thứ lỗi vì sự chậm chễ này .


Dear Mr. President,

Có câu "con dại cái mang"
Thằng con tôi nó sắp sang chơi ngài
Thôi thì ngài hãy nể tôi
Có gì xin cứ lựa nhời bảo ban!

Con tôi tính thích nồng nàn
Cứ ham đàn đúm "Bạn Vàng" đâu đâu
Nói nhiều cũng rức cả đầu
Con hư tại mẹ, bào hao xiết chừng!

Bây giờ nó dửng dừng dưng
Ốm đau nó cũng chẳng từng hỏi han!
Nhà tôi đánh cá thuyền nan
Ngoài khơi chính lũ "Bạn Vàng" nó "xin"(!)

Biết, ngài còn nhớ như in,
Tôi cưng một thứ, gọi tên Điếu Cày?
Thế là nó giấu đi ngay
Hỏi thì chối biến chối bay, chối bừa!

Thursday, 25 July 2013

Một chế độ có thể cầm tù thể xác con người, nhưng không thể cầm tù tinh thần của họ.



Tòa án có thể kết tội và bỏ tù một người bất đồng chính kiến, nhưng người bất đồng chính kiến có quyền không nhận cái tội đó, vì đơn giản bất đồng chính kiến không phải là tội!

Một chế độ có thể cầm tù thể xác con người, nhưng không thể cầm tù tinh thần của họ. Hoặc là chết. Hoặc là phải được sống tự do. Thế nên con người ta luôn có xu hướng đấu tranh đòi cái tự do sống đó, kể cả những người cộng sản cách đây hơn 80 năm. Thế nhưng giành được tự do cho mình rồi, không có nghĩa là lại đi tước đoạt tự do của kẻ khác.

Có bao giờ nhà cầm quyền tự hỏi, tại sao chế độ ban hành ra đủ thứ luật để hạn chế, cấm đoán quyền con người mà vẫn không ngăn cản được họ lên tiếng không? Dường như họ quên một câu nói quen thuộc: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” – nguyên văn : "Ở đâu có áp bức, thì ở đó không thể tự do, không thể bình đẳng,v.v. “
http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/oct/10.htm

Khi nghe tin anh Nguyễn Văn Hải (tức blogger Điếu Cày) đã tuyệt thực 25 ngày trong tù (tôi sẽ chỉ dùng một từ duy nhất là nhà tù như đúng bản chất của nó), rất nhiều người lo lắng và phẫn uất. Nếu như tù nhân nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa không bất chấp bị kỷ luật, đã liều mạng báo tin Điếu Cày tuyệt thực cho vợ biết, thì có thể Điếu Cày sẽ chết âm thầm trong tù chỉ vì một lý do đơn giản nào đó như ốm đau bệnh tật, chứ không phải chết vì không chịu nhận tội. Với nhà cầm quyền thì có thể sinh mạng của người tù thật rẻ rúng, nhưng với những người bình thường khác thì không! Sinh mạng con người là quý giá, chỉ sau tự do mà thôi.

Sunday, 21 July 2013

Lượm lặt trên facebook.



Khi người dân nghĩ và nói như thế này, xin các đầy tớ của nhân dân chứng minh rằng chúng nó nói láo.

Một số bạn gửi message cho mình, đại khái là: sao hay comment và có những status tiêu cực, chả nhẽ xã hội không còn việc gì tốt đẹp hay sao; hãy nhớ rằng nhờ có đảng có bác nên dân mình mới được sống trong đất nước độc lập tự do; bạn chắc được trả tiền để bôi bác chế độ; có giỏi thì về Việt nam công khai danh tính xem có dám to mồm không... Mình xin trả lời thế này:

Tuesday, 16 July 2013

Gây thiệt hại lớn cho nền kinh tế nói chung mà chỉ xử phạt hành chính?



Tin trên facebook:
Hôm nay thời sự VTV1 đưa tin, tổng cục an ninh bộ CA đã tìm ra 3 kẻ tung tin đồn thất thiệt - ông Nguyễn Bắc Hà tổng giám đốc ngân hàng BIDV bị bắt. Việc tung tin đồn thất thiệt này không những đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự và uy tín cá nhân của ông Nguyễn Bắc Hà và việc kinh doanh của ngân hàng BIDV, mà còn gây thiệt hại lớn cho thị trường chứng khoán nói riêng và cả nền kinh tế nói chung. Rất nhiều mã cổ phiếu trên thị trường chứng khoán bị sụt giảm, tỷ giá ngoại tệ trên thị trường bị ảnh hưởng...
Gây thiệt hại lớn như vậy nhưng hành vi của 3 kẻ tung tin thất thiệt kể trên "không có mục đích phá hoại mà chỉ vì mục đích kinh tế" (cả 3 đối tượng trên đều có chơi chứng khoán). Các đối tượng trên chưa đến mức phải xử lý hình sự mà chỉ bị xử phạt hành chính 10 triệu VND vì đã vi phạm các quy định về quản lý thông tin trên mạng internet ????
Và cũng không hiểu vì lý do gì mà nhà đài chưa tiết lộ danh tính của 3 kẻ tung tin đồn thất thiệt nói trên.
http://danviet.vn/20130716041735997p1c33/chua-cong-bo-danh-tinh-3-doi-tuong-tung-tin-ong-tran-bac-ha-bi-bat.htm
Nếu so sánh vụ việc của luật sư Lê Quốc Quân : nghi ngờ trốn thuế - bắt khẩn cấp , tạm giam hơn 7 tháng để điều tra, chuẩn bị đưa ra xét xử công khai thì lại hoãn (vô thời hạn) do "thẩm phán ốm đột xuất" với hành vi của 3 kẻ nêu trên thì cách xử lý của chính quyền như vậy có công bằng?
https://www.facebook.com/nam.hoang.1804?fref=ts

Lời bình:

Có người bảo, hỏi có công bằng không là thừa

Trả lời: hỏi cũng là trả lời rồi.

VIỆT NAM LÀM GÌ CÓ NHÀ TÙ?



Cứ mỗi lần thêm một người bất đồng chính kiến, hay dân oan bị bắt, tôi lại hình dung ra cuộc sống của họ ở trong tù. Trừ trường hợp đặc biệt là tù nhân Cù Huy Hà Vũ (không rõ nguyên nhân đặc biệt ấy là gì), còn lại tất cả đang bị đày ải trong điều kiện giam giữ rất khắc nghiệt. Có lẽ phần lớn các quy định ở nhà tù là do ngành công an tự đặt ra, không bị bất cứ một cơ quan nào kiểm soát. Cho nên nếu những quy định đó có vượt thẩm quyền của ngành công an, có vi phạm nhân quyền thì cũng chẳng biết kêu đến ai. Dường như đó là một lãnh địa bất khả xâm phạm. Cả xã hội không ai lên tiếng đòi xem xét những điều kiện ăn ở, đối xử vô nhân đạo đối với người tù.

Tôi cứ nghĩ, suốt bao nhiêu năm chúng ta vẫn hô hào đấu tranh chống lại cái ác, tố cáo sự dã man, tàn bạo của các nhà tù thời đế quốc, thực dân. Nhưng những hồi ký của tù nhân trong nhà tù của XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, lại là bằng chứng cho thấy, chúng ta nào cũng lương thiện gì cho cam. Cũng tàn  ác chẳng thua kém gì ai. Tôi không rõ ai nghĩ ra những hình thức trừng phạt tù nhân cả về thể xác và tinh thần man rợ như thế. Nó có nằm trong khuôn khổ quyền hạn của họ không? Có cơ quan nào giám sát việc này không? Có đúng với tinh thần nhân đạo của chủ nghĩa xã hội không? Có phù hợp với  thời đại khi thế giới ngày một văn minh hơn không?

Mới đây nghe BBC đưa tin về tuyên bố của tổng thống Miến Điện Thein Sien, sẽ thả toàn bộ tù chính trị trong năm nay, phải chăng đó chỉ là giấc mơ của Việt Nam?

***

Chế độ xã hội chủ nghĩa ưu việt nên không có nhà tù như chế độ thực dân, đế quốc. Chỉ cần trại giam là đủ!

Monday, 15 July 2013

Chỉ giỏi cãi

Nguyễn Thông

Đúng ra thì không cần nhắc lại cái vụ cộng điểm cho bà mẹ Việt Nam anh hùng nữa, chôn sâu vào quá khứ vết nhơ của những người chức việc ngu xuẩn được rồi, nhưng thấy họ cứ cãi chày cãi cối mãi, đâm tức.

Và càng tức hơn sau khi đọc mấy dòng tin tường thuật chuyện bà tổng thống Hàn Quốc Park Geun-hye đã đứng ra xin lỗi quốc dân về tai nạn máy bay Boeing 777 của hàng Asiana Airlines ở sân bay San Francisco (Mỹ) làm 3 người thiệt mạng, dù rằng chính phủ của bà chẳng có lỗi gì. Bà Park nhận lỗi bởi theo bà vụ việc đó làm giảm thanh danh và uy tín của Hàn Quốc trên thế giới. Xin lưu ý rằng Asiana Airlines chỉ là hãng hàng không tư nhân thuộc tập đoàn Kumho Asiana (nhà tư bản này có tòa nhà hoành tráng cao ngất ngưởng ngay góc ngã tư Hai Bà Trưng-Lê Duẩn, Q.1, Sài Gòn), và trên chuyến bay đó có hơn hai trăm mấy chục hành khách nhưng chỉ chết 3 người bởi đội lái và các tiếp viên đã cực kỳ mau lẹ, dũng cảm tổ chức cứu người trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, đáng ra phải tuyên dương họ. Ông hàng xóm nhà tôi cười bảo đừng so sánh người Hàn người Nhật với cán bộ quan chức nhà mình làm gì, họ luôn biết cúi đầu trước dân và xin lỗi khi cần thiết.

Những túp lều dưới gốc thiên đường.



Sáng sớm nay, tôi có việc đến vườn hoa Lý Tự Trọng. Một cách rất vô thức, tôi đưa mắt ngó quanh như muốn tìm một cái gì đó. Kia rồi, những túp lều chằng đụp bằng ni lông, thấp lè tè dưới gốc cây. Gọi là lều cho nó sang, cho nó ra dáng là nơi con người có thể chui ra chui vào thôi. Xung quanh lều, đủ thứ chổi cùn giế rách tấp vào đó. 

Sunday, 14 July 2013

CÁI LƯỠI KHÔNG XƯƠNG.



Trưa nay, 14/7,  đang chuyển kênh trên tivi thì nghe thấy VTC1 đang nói về Hoàng Sa và Trường Sa. Không nhớ cụ thể, nhưng đại để là Trường Sa, Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam, và bảo tàng Quân sự trên đường Điện Biên Phủ là địa chỉ đến quen thuộc của người dân thủ đô, quan tâm tìm hiểu những bằng chứng, chứng minh chủ quyền của Việt Nam về Hoàng Sa và Trường Sa!!!

Mới nghe thấy thế mình đã muốn nổi đóa lên. Sao cái lưỡi của họ dẻo quẹo thế nhỉ? Sao mà quên nhanh thế, chuyện bao nhiêu lần người biểu tình chống Trung Quốc bị đánh, bị bắt chỉ vì hô Hoàng Sa- Trường Sa - Việt Nam cũng ở ngay trước cửa nhà bảo tàng này? Giống hệt như lúc trước phát loa oang oang, kêu ghi nhận tấm lòng yêu nước của bà con, lúc sau thì đổi giọng, giở mặt, vu cho bà con gây rối để rồi ào ào xông vào đánh, đạp, bắt lên xe buýt, nhẹ thì cho sang trại phục hồi nhân phẩm, nặng thì cho vào Hỏa Lò!

Rồi nữa, có câu phát thanh viên nữ nói Hoàng Sa đã bị xâm lược cách đây gần 40 năm. Mình cố lắng nghe mà không thấy nói kẻ nào xâm lược. Dạo nào cộng đồng mạng từng bức xúc ầm ầm về chuyện, sách giáo khoa không dám nói Hai Bà Trưng chống giặc ngoại xâm nào.

Những cái này không gọi là hèn thì là gì? Phải nói là hèn đau hèn đớn. Muốn chửi toáng lên quá.

Friday, 12 July 2013

Quê Choa: Chảy máu chất…gái

Quê Choa: Chảy máu chất…gái: Lê Tự   Gái Việt đợi ở c.ty môi giới lấy chồng Đài Loan hoặc Đại Hàn Chảy máu chất sám thì người ta nói lâu rồi, nói chán rồi, bây ...

Friday, 5 July 2013

“Sống ở xã hội này thì phải biết ngậm miệng hoặc nịnh hót để mà sống em à”



Nguyễn Thùy Linh
Hôm qua Linh có một cuộc trò chuyện khá thú vị với một anh sinh viên năm tư trường ĐH Bách khoa TPHCM, xin ghi lên đây để mọi người cùng đọc và suy ngẫm:
-    Chào em, anh vẫn thường xuyên theo dõi các status của em, rất hay nhưng anh không giám like và comment, lý do thì chắc em cũng biết (cười)
-    Anh có đọc là em vui rồi, em sợ các bạn sinh viên vừa đọc được vài câu đã tắt ngay (cười)
-    Anh thấy em nêu ra được những vấn đề khá cụ thể, tuy nhiên lại không thấy em đưa ra cách giải quyết những vấn đề đó ?
-    Mong muốn của em là mang sự thật đến với nhiều người đặc biệt là các bạn sinh viên, còn cách thức để giải quyết những vấn đề đó thì phải để những nhà trí thức yêu nước có kinh nghiệm và sự từng trải đưa ra. Em nói thì có ai nghe, hơn nữa nếu em có đưa ra những ý kiến đó chắc có lẽ em sẽ vào tù sớm

VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI TÙ THƯỜNG PHẠM (Không có giáo dục hướng thiện, chỉ có cưỡng bức lao động)

Bao nhiêu năm nay, chúng ta nghe đài báo nói sơ bộ về mặt nổi (tinh thần) của các nhà tù nhiều rồi. Giờ đến lượt ta nghe người trong cuộc, nói về cụ thể về những gì bên trong nhà tù xem sao. 

 Nguyễn Bắc Truyển.

Tôi có cơ hội sống tại phân trại 1 – trại giam Xuân Lộc (Đồng Nai) từ tháng 8/2007 đến tháng 4/2008. Trong thời gian này tôi ở khu nhà giam số 6 trong phân trại cùng với 150 tù nhân thường phạm.

Phân trại 1 có khoảng 10 khu nhà giam, khoảng gần 1.000 tù nhân, 01 hội trường, 01 canteen. Khi tôi ở đây thì dãy nhà giam riêng đang xây dựng ở phía cuối phân trại gần khu giam kỷ luật và trạm xá. Nghe tù “xây dựng” nói là khu này sẽ dành cho tù nhân chính trị. Cảm giác lúc đó thật bình thản, người ta có thể thấy kim tĩnh của mình trước lúc chết, còn tôi thì thấy phòng giam đang xây để giam mình trong tương lai.

Ngày 17/8/2008, tôi đến phân trại 1 – trại giam Xuân Lộc với anh Huỳnh Nguyên Đạo, cùng vụ án và anh Trần Quốc Hiền của một vụ án chính trị khác. Phân trại 1 rộng khoảng 5 ha (50.000 m2) xây dựng rất kiên cố, tường bê tông cao 5 m bao quanh khu trại giam. Cảm nghĩ tôi lúc đó, phân trại 1 giống như một trại lính, cho tôi một cảm giác tốt hơn khi bị giam tại số 4 Phan Đăng Lưu (Sài Gòn) hay ở Chí Hòa và Bố Lá.

Tuesday, 2 July 2013

AI ĐỌC BÁO NHÂN DÂN VÀ HÀ NỘI MỚI?




Người xưa nói: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Trong chuyện đọc báo thì cụ nhà tui cũng rứa. Thói quen đọc báo giấy bao nhiêu năm cụ vẫn không bỏ được, mặc dù có lần đã bảo: đọc xem nó nói láo cỡ nào.

Thôi thì đành chiều cụ, hàng quý ra bưu điện đặt nhõn một tờ Hà Nội mới (HNM).

Tháng ngày mê mải thế nào mà tui quên béng mất đặt báo quý III. Sáng nay ra sạp báo khá to ở chùa Hà, hỏi mua một tờ HNM. Bà chủ sạp lắc đầu bảo:

-    Không có!

-    Không có hay là hết hả chị?

-    Ôi giời ơi, là không có. Bây giờ chị cứ hỏi báo Nhân dân với báo Hà Nội mới thì chả đâu có cả. Ai đọc? Chỉ có các cơ quan đoàn thể được phát không thì người ta mới đọc thôi.

Monday, 1 July 2013

Định hướng Xã hội chủ nghĩa là nông thôn hóa thành phố?





Đang lướt FB thì tình cờ thấy cái này. hay hay, trưng lên để bà con xem cho vui. Chắc chắn nó có nhan nhản ở khắp nơi, mà trong lúc hối hả ngược xuôi giữa dòng đời, chúng ta chả có thời gian để ý tới

 
 
Ha ha! Phong trào nông thôn hóa thành phố! 

Không hoang tưởng tý nào. Mới năm 2010 đây thôi, UBND TP Hà Nội đã dùng một cái quy định về việc thu hồi đất, để thực hiện dự án đầu tư và thu hồi đất, giao đất làm nhà ở nông thôn tại địa điểm dân cư nông thôn trên địa bàn TP Hà Nội, áp dụng vào việc thu hồi đất chung cư ở Thành Công, Ba Đình, Hà Nội. 

Hóa ra, hơn 90 tòa nhà chung cư 5 tầng cũ của phường Thành Công, thuộc quận Ba Đình là địa điểm cư dân nông thôn đấy. Dân có thắc mắc thì chả biết thắc mắc với ai, vì chính quyền chưa bao giờ ra mặt đối thoại với dân.



Huy Cận Và Bùi Giáng



Sưu tầm trên facebook - https://www.facebook.com/dung.quoc.14?hc_location=stream
.. Huy Cận, Thứ Trưởng bộ văn hóa, có bài thơ được Bùi Giáng sửa lại khi mang ra giảng dạy. Huy Cận biết được, phục tài sửa thơ của họ Bùi nên lúc vào miền Nam đã cho người tìm Bùi Giáng để thăm. Nhưng, sau 75 Bùi Giáng đã thành “Chủ Cái Bang”, biết đâu mà tìm. Nhân viên ông Thứ Trưởng tìm đến nhờ họa sĩ Hồ Thành Đức, bởi sau 75 nơi ở của họa sĩ xem như chỗ vãng lai của nhiều nhân vật văn nghệ miền Bắc.

Anh Đức chạy kiếm nhà thơ và khuyên ông: “Anh à, đến thăm ông Thứ Trưởng, anh phải ăn mặc cho đàng hoàng, về nhà em tắm rửa rồi lấy áo quần em thay”. Bùi Giáng không nghe cứ mặc nguyên áo quần rách rưới hôi hám, ai đời quần xà lỏn mà thắt cà vạt, lại tòn ten trên người lon hũ linh tinh. Lúc đến dinh ông Thứ Trưởng, người bảo vệ không nhịn được cười và sau một hồi hạch hỏi anh ta bảo với nhà họa sĩ:

- Giờ này ông Thứ Trưởng đang ngủ, ông không thể vào được.

Nói với con về UYÊN - KHA



Lưu Gia Lạc
Cafe với con trai, lâu rồi hai bố con mới có dịp, con đã trở thành một chàng trai rắn rỏi rồi .
-    Bố nghĩ sao về anh chị Uyên Kha, con rất khâm phục anh chị ấy .
-    Ừ anh chị ấy cũng thật đáng để khâm phục, nhưng con đừng thần tượng hóa anh chị ấy, quý mến và cảm phục anh chị ấy là được rồi con ạ . Thực ra anh chị ấy cũng chỉ là những sinh viên bình thường, có những sự quan tâm rất bình thường của một công dân với xã hội, nhưng trong bối cảnh hiện nay họ là những người dũng cảm, họ vụt trở lên phi thường khi cái đám người vô lương kia đã đàn áp và bỏ tù anh chị ấy, dùng đủ trò hạnh hạ nhằm khuất phục những con người bình thường ấy .
-    Họ có tra tấn không bố ?