Translate

Thursday 25 July 2013

Một chế độ có thể cầm tù thể xác con người, nhưng không thể cầm tù tinh thần của họ.



Tòa án có thể kết tội và bỏ tù một người bất đồng chính kiến, nhưng người bất đồng chính kiến có quyền không nhận cái tội đó, vì đơn giản bất đồng chính kiến không phải là tội!

Một chế độ có thể cầm tù thể xác con người, nhưng không thể cầm tù tinh thần của họ. Hoặc là chết. Hoặc là phải được sống tự do. Thế nên con người ta luôn có xu hướng đấu tranh đòi cái tự do sống đó, kể cả những người cộng sản cách đây hơn 80 năm. Thế nhưng giành được tự do cho mình rồi, không có nghĩa là lại đi tước đoạt tự do của kẻ khác.

Có bao giờ nhà cầm quyền tự hỏi, tại sao chế độ ban hành ra đủ thứ luật để hạn chế, cấm đoán quyền con người mà vẫn không ngăn cản được họ lên tiếng không? Dường như họ quên một câu nói quen thuộc: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” – nguyên văn : "Ở đâu có áp bức, thì ở đó không thể tự do, không thể bình đẳng,v.v. “
http://www.marxists.org/vietnamese/lenin/1918/oct/10.htm

Khi nghe tin anh Nguyễn Văn Hải (tức blogger Điếu Cày) đã tuyệt thực 25 ngày trong tù (tôi sẽ chỉ dùng một từ duy nhất là nhà tù như đúng bản chất của nó), rất nhiều người lo lắng và phẫn uất. Nếu như tù nhân nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa không bất chấp bị kỷ luật, đã liều mạng báo tin Điếu Cày tuyệt thực cho vợ biết, thì có thể Điếu Cày sẽ chết âm thầm trong tù chỉ vì một lý do đơn giản nào đó như ốm đau bệnh tật, chứ không phải chết vì không chịu nhận tội. Với nhà cầm quyền thì có thể sinh mạng của người tù thật rẻ rúng, nhưng với những người bình thường khác thì không! Sinh mạng con người là quý giá, chỉ sau tự do mà thôi.

Theo lời con trai anh Điếu Cày kể lại trên mạng, lúc cháu bước vào gặp bố thì thấy anh đang nằm gục đầu trên bàn. Cháu phải lấy tay đập mạnh vào tấm kính ngăn giữa hai bố con, thì bố cháu mới lấy hai tay chống đầu lên, chứng tỏ sức anh đã kiệt lắm rồi.

Anh Điếu Cày đã xác thực việc anh tuyệt thực, để phản đối việc nhà tù ra quyết định biệt giam anh 3 tháng, khi không  ép được anh nhận tội. Anh nói sẽ tiếp tục tuyệt thực, cho đến khi nhà tù phải bãi bỏ lệnh biệt giam anh, kể cả việc phải đổi mạng sống để chống lại những việc làm bất chấp pháp luật của ban lãnh đạo nhà tù – trại giam số 6, tổng cục 8.

Khi biết tin anh Điếu Cày tuyệt thực, và vợ con anh lặn lội từ Sài Gòn ra Vinh đã ba lần. Chủ nhật, ngày 20/7/2013, một đoàn 9 người chúng tôi từ Hà Nội vào Vinh để gặp vợ con người tù anh hùng này, mong được chia sẻ và hỗ trợ tinh thần phần nào với vợ con anh.

Tôi xót thương và cảm phục những con người này đã lâu, nay mới được gặp lần đầu tiên. Thực sự thấy xót xa trong lòng. Nghe chị Tân (vợ anh Điếu Cày) kể mẹ con chị bị đánh nhiều lần, tôi không tưởng tượng nổi kẻ khốn nạn nào đó lại có thể ra tay đánh đập phụ nữ như vậy. Không chỉ đánh, chúng còn cướp điện thoại, máy tính, kể cả lột áo họ đang mặc trên người, hòng ngăn cản mọi khả năng tố cáo những việc làm phi nghĩa của chúng. Bởi thế hai mẹ con không dám mang máy tính đi theo. Điện thoại chỉ dùng loại rẻ tiền nhất.

Chúng tôi nghỉ cùng mẹ con chị Tân một đêm. Sáng thứ hai chúng tôi đi cùng mẹ con chị Tân đến Viện kiểm sát tỉnh Nghệ An. Mục đích của việc đến đây là gửi đơn yêu cầu viện kiểm sát tỉnh giải quyết đơn kiếu nại của anh Điếu Cày, về quyết định sai trái của nhà tù trại 6 biệt giam anh 3 tháng.

Đúng 8 giờ sáng, chúng tôi bước vào trụ sở Viện kiểm sát tỉnh.


Phòng tiếp dân tối thui, vắng hoe.




































Ở các cơ quan nhà nước, đầu tuần lãnh đạo thường giao ban buổi sáng, công việc các phòng ban có vẻ chểnh mảng. Dường như ở cơ quan công quyền này cũng không ngoại lệ. Cho dù cháy nhà hay chết người thì cũng cứ từ từ, lãnh đạo còn bận họp nên có “giải” cũng không có ai “quyết” cả.

Mọi người sốt ruột đi đi lại lại, ngó vào phòng văn thư, đề nghị cô ta đi báo cho người có chức năng ra tiếp công dân. Chừng nửa tiếng sau mới có hai người đàn ông mặc đồng phục xanh ra hỏi chúng tôi là ai, ở đâu. Qua cách thức làm việc của họ, tôi thấy hoặc họ coi dân như cỏ rác, hoặc không chuyên nghiệp như mời dân vào phòng, bật đèn, mời ngồi, hỏi có đơn không mà cứ đứng lằng nhằng căn vặn ở ngay sảnh ra vào.

Tính mạng một người tuyệt thực đến ngày thứ 30 đang được đếm từng giây từng phút, vậy mà họ cứ đủng đỉnh thế này thì ai có thể bình tĩnh được? Cuối cùng họ cũng mời chúng tôi vào phòng, bật đèn, nhưng không ngồi vào vị trí tiếp dân mà cứ đứng căn vặn chúng tôi là ai. Sau khi bị chúng tôi phản ứng, một tay giới thiệu là trưởng phòng định ngồi xuống tiếp chúng tôi thì tay kia lại ngăn lại, gọi anh ta ra ngoài trao đổi. Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh lấy làm lạ bèn bảo:

-  Ở cơ quan này hay thật, nhân viên lại chỉ đạo cả trưởng phòng!

Nghe chừng tức khí, tay trưởng phòng bèn mặc kệ, cứ ngồi xuống. Mặc dù cầm trên tay tờ đơn, nhưng tay trưởng phòng như muốn câu giờ, cứ rề rà hỏi thông tin về họ tên, địa chỉ, quan hệ...

Mọi người sốt ruột bảo, mọi thông tin có trên đơn rồi, anh cứ đọc sẽ biết. Nói bã bọt mép hơn nửa tiếng nữa, trưởng phòng tiếp dân mới hiểu là gia đình đang hỏi về lá đơn khiếu nại của ông Nguyễn Văn Hải gửi từ nhà tù – trại giam số 6 từ ngày 24/6. Sau khi chậm rãi mở sổ, chậm rãi dò tìm, cả nhân viên lẫn trưởng phòng đều bảo Viện không nhận được lá đơn nào.

Mục đích thì có 2 yêu cầu:

1/ Ông Nguyễn Văn Hải đã có đơn gửi Viện kiểm sát tỉnh (là có quan giám sát việc thực thi luật pháp của các cơ quan chức năng, trong đó có nhà tù – trại giam số 6). Nay gia đình gửi đơn, yêu cầu Viện kiểm sát Nghệ An giải quyết đơn của ông Hải.

2/ Nếu Viện kiểm sát tỉnh không nhận được đơn của ông Hải thì đề nghị xác nhận bằng văn bản, để gia đình có bằng chứng đối chất với lãnh đạo nhà tù – trại giam số 6

Yêu cầu 1/ là nhận đơn của gia đình thì tuy có lề mề , nhưng cũng được giải quyết mà không phải chạy đi hỏi ý kiến ai đó. Đến yêu cầu 2/ thì bắt đầu chạy loạn lên để xin ý kiến.

Có mỗi việc xác nhận chưa nhận được đơn của anh Điếu Cày mà xem chừng khó hơn cả “rặn đẻ”. Thấy chúng tôi bức xúc, anh chánh văn phòng bèn mời chúng tôi vào phòng, uống chè xanh “hạ nhiệt”. Trong lúc Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh phản ánh về thái độ xấc ngược với dân của một tay kiểm sát viên, hai bên tranh luận một số việc về chuyện dân đóng thuế để nuôi nhà nước. Anh chánh văn phòng (CVP) có vẻ hoài nghi về việc này, vặn lại bằng một câu nghe quen quen:

- Đừng hỏi Tổ quốc làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc.

Blogger Nguyễn Hữu Vinh bẻ lại ngay:

- Anh đừng nhầm lẫn. Nhà nước không phải là Tổ quốc.

Anh CVP vội né, từ chối tranh luận. Câu chuyện ngắt quãng bởi những cú điện thoại. Khi cuộc chuyện trò được tiếp tục thì anh CVP lại nêu câu hỏi khác:

- Thử hỏi không có nhà nước này, thì làm gì có độc lập, tự do?

Chúng tôi ai nấy đều kinh ngạc về nhận thức của “đám đày tớ”. Mặc dù tôi rất nhẹ nhàng lái anh ta vào cuộc đấu lý, nhưng anh ta lại một lần nữa lẩn như trạch, từ chối tranh luận. Chúng tôi cũng không kỳ vọng gì ở anh CVP, vì chung quy anh ta cũng chỉ là con tốt. Việc chính của chúng tôi là việc của anh Điếu Cày.

Mãi vẫn chưa có được cái giấy xác nhận là Viện KS chưa nhận được đơn, chúng tôi kéo nhau lên tầng 4, vào phòng quản lý trại giam gì đó. Tay trưởng phòng xác nhận cách đây 10 ngày, có đến thăm anh Điếu Cày. Chúng tôi hỏi ông có tìm hiểu nguyên nhân anh Điếu Cày tuyệt thực không, thì ông ta trả lời lúc ấy đã hết giờ, nên chỉ hỏi thăm bình thường thôi !!!

Một ông trưởng phòng quản lý về trại giam, nghe tin tù nhân tuyệt thực hai chục ngày, đi sáu bảy chục cây số đến trại chỉ để hỏi thăm bình thường rồi về? Và hôm nay, nghe tin người tù ấy đã tuyệt thực sang ngày thứ 30, trong khi người thân và bạn bè lo lắng cháy ruột cháy gan thì cả giọng nói lẫn vẻ mặt của ông ta hoàn toàn dửng dưng, bình chân như vại.

Vô cảm trước sinh mạng của người khác cũng là tội ác. Tôi nghĩ sự độc ác của những con người này thật không có giới hạn, lẽ ra bọn họ mới là những kẻ phải ngồi trong xà lim thì đúng hơn.

Sự ề à của tất cả bọn họ đều có vẻ cố tình câu giờ. Vì yêu cầu của mẹ con chị Tân rất đơn giản, nhận đơn của gia đình và xác nhận không nhận được đơn của anh Điếu Cày. Sau khi thấy cù nhầy mãi không được, họ đành phải ký vào đơn yêu cầu xác nhận của mẹ con chị Tân.


Chúng tôi tiếp tục lên đường, đến với anh Điếu Cày.


Lời kết còn bỏ ngỏ

Con đường hơn sáu chục cây số đến nhà tù trại 6 mất non nửa là ổ trâu. Nhờ có người dẫn đường nên chúng tôi đỡ vất vả hơn. Đến trước nhà tù trại 6 là gần 2 giờ chiều. Chúng tôi đợi đúng đến 2 giờ mới cùng mẹ con chị Tân đến cửa ra vào. Chỉ có hai cậu lính gác mặt non choẹt, không đeo biển hiệu đứng gác. Mẹ con chị Tân yêu cầu cho vào gặp lãnh đạo nhà tù thì được trả lời chưa đến giờ làm việc. Hỏi mấy giờ làm việc thì họ trả lời mười lăm phút nữa!

Chúng tôi lấy máy ảnh ra chụp nhưng cậu lính gác ngăn lại, chỉ biển báo khu vực cấm quay phim chụp ảnh. Hỏi phạm vi cấm bao nhiêu mét, từ chỗ nào đến chỗ nào thì cậu lính không trả lời. Nom họ cứng đờ như hai súc gỗ. Hỏi bất cứ điều gì cũng không trả lời, một mực im lặng và vác mặt lên giời.

Mười lăm, hai mươi phút trôi qua vẫn chẳng thấy ai ngoài hai cậu lính gác. Chúng tôi gay gắt yêu cầu họ báo cho lãnh đạo nhà tù. Không khí nóng lên cả về hai nghĩa. Mãi rồi một bộ mặt mới cũng xuất hiện bên trong ô cửa, nhưng viên trung úy này cũng không khá hơn hai cậu lính kia. Mặc chúng tôi trình bày, chất vấn, thậm chí nổi xung lên, tay trung úy vẫn nhất mực im lặng ngoài việc nói đã báo cáo lãnh đạo.
 
Tiết thu oi ả, ngột ngạt. Vài thân nhân đi thăm tù cũng bảo, đã đợi vạ vật ngoài cổng từ sáng mà chưa được vào. Hơn 3 giờ, rồi 3 rưỡi, mẹ con chị Tân vẫn phải chờ đợi bên ngoài.
Hình ảnh: Quá mệt mỏi. Cái này có cả hình đày tớ đứng bên cạnh.
Con trai anh Điếu Cày và blogger Nguyễn Tường Thụy trước cổng nhà tù trại 6
Một tay trung tá đi xe máy từ ngoài vào liền bị chúng tôi chặn lại ở cổng, dứt khoát không cho vào. Yêu cầu ông ta phải can thiệp, hỏi cho ra nhẽ tại sao khi sức khỏe của tù nhân Nguyễn Văn Hải đang rất nguy kịch, thân nhân của ông Hải đã vượt hàng ngàn cây số đến đây để yêu cầu gặp lãnh đạo nhà tù, lại phải chờ đợi suốt cả buổi chiều mà không ai tiếp họ?

Rốt cuộc tay trung tá phải bỏ xe ở ngoài cổng và đi vào bên trong. Một gã mặt non choẹt đứng bên trong, cầm máy quay chúng tôi. Tôi tiến đến trước mặt gã, nhìn thẳng vào ống kính thì gã bỏ đi.

Gần 4 giờ mẹ con chị Tân mới được mời vào. Nhưng chỉ hơn mươi phút đã thấy hai mẹ con quay ra, nói họ không cho gặp anh Điếu Cày vì đã hết tiêu chuẩn gặp mỗi tháng 1 lần, rằng anh Điếu Cày không hề tuyệt thực, rằng đơn anh Điếu Cày tố cáo không đúng sự thật nên họ chả gửi đơn của anh đi đâu cả.

Thế đấy! Láo khoét. Dối trá. Vô lương tâm. Ngu xuẩn. Họ thực sự không biết mình là ai. Sẵn sàng ngồi xổm lên pháp luật. Với những con người như thế, số phận những người tù khốn khổ lại tròng thêm một án tù vô hình khác. Ở nơi heo hút này, ai là người quan tâm đến những bất hạnh của họ?

Đã gần hết ngày, thân nhân tù lặn lội vào cái nơi xa xôi này để rồi ngồi chờ đợi trong vô vọng. Chúng tôi hiểu trường hợp anh Điếu Cày hẳn đã vượt quá thẩm quyền của nhà tù trại 6. Có thể có một sự chỉ đạo ngầm nào đó từ bên trên, chứ chắc những người ở đây có gan giời cũng chả gánh nổi trách nhiệm nếu để anh Điếu Cày chết. Xét về tình cảm, nếu chúng tôi không ở bên anh Điếu Cày lúc này là không đành. Nhưng ở đây với những bức tường câm lặng này cũng chẳng ích gì.

Cuộc đấu tranh vì  Điếu Cày còn dài. Khi chúng tôi trở về Hà Nội, được biết mẹ con chị Tân hôm sau lại lên Viện kiểm sát tỉnh, nhưng họ cứ để mẹ con chị ngồi đó cho đến hết giờ làm việc. Khi tôi kể lại sự việc này, cuộc tuyệt thực của anh Điếu Cày đã bước sang ngày thứ 34. Thật khó lời nào tả nổi cảm xúc trong tôi lúc này. Cái đói bỗng quặn lên, đau nhói trong dạ.



15 comments:

  1. Chị Phương Bích ơi, cảm động và thật tri ơn nhóm anh chị đã vào Nghệ An cùng mẹ con chị Tân. Em ơ xa ko thể làm gì đc, nhưng quả thức cả tuần nay từ khi biết anh ĐC tuyệt thực trong hoàn cảnh đó, hình ảnh anh ấy và câu chuyện anh ấy tuyệt thực cứ quay quất cả trong giấc ngủ. Em hứa với mình khi nào có đk về VN sẽ đấn gặp chị Tân cháu Dũng cùng chia sẻ và cảm phục. Cảm ơn chị. Dưới đây là một trong những comments của em về sự việc này qua các trang báo:
    Dạ Lan • an hour ago

    Chị Tân, cháu Dũng và các Bloggers có điều kiện nên đến trại giam đấu tranh để đòi gặp anh Hải bằng đc, để nói chuyện chia sẻ kết quả đấu tranh mấy bữa nay và đề khuyên anh ấy dừng tuyệt thực. Cảm ơn mọi người.
    2

    Trả lời

    Chia sẻ ›

    Hình biểu tượng
    Dạ Lan • an hour ago

    Chị Tân và cháu Dũng ơi, tình hình này cho thấy câu chuy6ẹn và vấn đề đấu tranh của anh ĐC rất khó cho lũ chó giải quyết và lộ tẩy sự dã man của chúng, nó khác hẳn với câu chuyện cùa LS CHHV, những đòi hỏi của LS CHHV nó có phần mang tính đấu tranh với một vài cá nhân quản giáo. Nhưng những gì anh Hải đang đấu tranh là đấu tranh với một hệ thống, và chính sự ngược đãi với anh và một phần ưu ái với LS cHHV về chế độ tù nên chúng càng sợ đưa câu chuyện ra dân chúng. Chúng sẽ ko bao giờ quay phim ảnh nơi tù giam anh như đã làm (cho dù là dựng chuyện) vì điều kiện giam giữ dã man. Hiện nay chúng lại trốn tránh ko dám để gặp mặt giải quyết. Vì thế mình chỉ còn một cách thế này chị ạ: Mình chia sẻ nhữngviệc làm của chị, cháu Dũng, nhóm 9 bloggers và các thông tin từ các nguồn và tổ chức khác nhau trong và ngoài nước cũng đã là những chiến thắng mà anh Hải đã khởi động và hy sinh rất nhiều. Cả thế giới đã biết bộ mặt bẩn thỉu và trơ trẽn của cái hệ thống CSVN và chế độ nhà tù của chúng cũng như đặc biệt chúng cố tình đồi xử dã man với anh. Ngày càng nhiều người dân VN biết rõ bộ mặt của chúng. Như vậy mình cũng đã thắng lợi. Mình sẽ tiếp tục đấu tranh. Nhưng việc đầu tiên bây giờ là anh Hải ngừng tuyệt thực và mình yêu cầu chế độ chăm sóc y tế (tôi mong các bạn nào đó có khả năng vận động để các tổ chức thế giới hoặc các ĐSQ sẽ yêu cầu chế độ thăm gặp và chăm sóc y tế cho anh Hải). Anh Hải cần bảo trọng tính mạng để dẫn dắt và thổi ngọn lửa dân chủ lên nữa. Chúng tôi cả người dân nghèo VN cần anh anh Hải ơi. Anh dừng tuyệt thực để con đường dân chủ ko bị bỏ cuộc. Ai có số DD của chị Tân hay cháu Dũng, làm ơn chia sẻ. Cảm ơn.

    ReplyDelete
  2. °• Thật đúng là sự ghê tởm, mất hết nhân tính trước sinh mạng và nỗi khổ đau của con người. Ta thấy rõ hơn những hành vi của những kẻ dã tâm giết người có thực mà ngôn ngữ thì cứ vờ vịt, lạnh tanh. Những kẻ cai ngục hôm nay, giỏi mấy cũng chỉ găm giữ được quá khứ chứ đã mấy ai nắm mãi được tương lai! Chẳng biết có còn đâu nữa trên trái đất đầy ma lực hơn thế; đến tình yêu đất mẹ cũng vai nặng thù oán, đọa đày.

    Từ cái quyền yêu nước, dân chủ hay tự do ngôn luận trá hình Vụ án thuế dẫn đến tù tội nào đã yên! Những gông cùm cứ hạ dần xuống, hành hạ tinh thần người tù phải cúi đầu khuất phục! Một Nhà nước đã mấy chục năm luôn đối đầu với nhân dân thì thử hỏi có còn mấy nơi trên hành tinh này? Mãi đến tận bây giờ, tôi luôn hoài nghi chả biết CNXH có thực hay là ảo? Lắm lúc, cũng chỉ thầm mong điều ấy không có thực cho đỡ phần tai tiếng!

    Đôi khi, trong sâu thẳm ước mơ tôi tự hỏi: Cuộc đời này đã có đảng thì có cần đến luật pháp nữa hay không? Rồi lại nghĩ, dù có quan tâm đến mấy thì khéo lắm cũng có cái để ưu tư chứ thấm thía gì đâu với cả cái ê kíp cai ngục bất nhân kia! Với hệ thống chính trị ưu việt ở nước ta, từ cái việc bỏ tù người yêu nước cho đến những hình thái sinh hoạt xã hội thấp nhất người ta ngăn cấm là tự do ngôn luận mà tôi thì chỉ hoài thắc mắc: nếu mục đích của chính quyền là ngăn cách con người với tiếng nói thì chả phải là chúng ta đang định hướng xây dựng một xã hội đoàn cừu hay sao?

    Nhưng các anh ơi, cái thời Nhà nườc độc quyền kể chuyện tương lai và người dân chỉ biết há miệng ngồi nghe tưởng đã lâu rồi! Thế mà đất nước hôm nay, vẫn còn nhiều lắm những tuổi tù lương tâm gập đầu nghe ngóng cái bóng vật vờ mà hi vọng! Rồi thế nào mà chẳng tự an ủi mình dưới những con mắt cú vọ kia: Ta hãy còn sống với vợ con! Sống nhức nhối cho đến khi cái bóng tù xê dịch chợt mới ngộ ra rằng; công lý đời này còn dài lắm những bóng đêm!

    Nghĩ cũng phải, chả ai lại dại dột dùng răng mình cắn xé mà phải nuôi những con chó đó thôi! Khi mà đồng tiền thả ra, có mấy kẻ nghĩ về sự khác biệt giữa con vật và con người . .

    ReplyDelete
  3. Mến gữi tất cả các bác hai mẩu tin nhỏ này.

    Như thế này mới là tình bạn, tình người, tình đồng bào, tình bạn đường chiến đấu cho lẽ phải, lương tri. Như thế này mới đúng là tình dân tộc, tinh thần dân tộc. Tôi yêu tất cả những người có mặt trong ảnh; yêu sao tất cả các bạn với sự xúc động trào dâng từ đáy lòng tôi, mười người có mặt trong ảnh và người đang đứng chụp ảnh các bạn trước cổng trại tù nơi đang giam cầm dài hạn anh Hải và những người yêu nước Việt Nam.

    Lòng ái quốc là gì? Phải hành động ra sao? Ai mới có thể yêu nước? Ai cũng có thể yêu nước. Trong hoàn cảnh của đất nước hiện nay, ai cũng phải yêu nước và ai cũng phải tỏ hành động yêu nước vì bi kịch của nước Việt đã diến ra và đang diễn ra càng lúc càng bi thảm!

    Phải hành động ra sao để tỏ lòng yêu nước? Thật đơn giản, hãy hành động như những người có mặt trong ảnh hôm nay: Đứng sát bên nhau trong mọi hoàn cảnh; đặc biệt cần thiết là lúc gian nan nhất của đất nước, của đồng bào, của bạn đang chiến đấu cho mình, cho gia đình mình và cho người nước Việt nói chung.

    Những tên bán nước đã bán VN cho Trung cộng nhưng người Việt Nam có mất nước không?
    Không, ngàn đời người Việt Nam không mất nước nếu mọi người, tuổi trẻ Việt Nam, đồng bào mọi tôn giáo cũng làm như những người trong ảnh: Tập họp cùng nhau. Tập họp lại với số lượng khổng lồ và hành động đồng loạt.

    Không muốn chết vì Trung cộng, mọi người chúng ta phải làm như những người trong ảnh, làm ngay hôm nay, làm ngày mai, làm trong mọi ngày sắp đến cho đến ngày Mùa Xuân Ai Cập đến với Việt Nam.

    Sự giúp đỡ từ bên ngoài chỉ là phụ. Người Việt Nam mới chính là người phải giải quyết đại họa của Việt Nam. Phải giải quyết nó theo ý của mình, và giải quyết một lần mãi mãi cho mai hậu

    ReplyDelete
  4. • Theo cùng mệnh nước! • an hour ago
    o −
    "Theo kinh nghiệm của chúng tôi thì....Anh Điếu Cày đang hấp hối hay đã chết rồi ( xin lỗi gia đình, chúng tôi đã ở tù VC ). Gia đình và bạn bè nên cố gắng đòi gặp anh Điếu Cày trực tiếp." Xin nhắc lại đây là kinh nghiệm của bọn tôi chớ chúng tôi luôn mong anh Điếu Cày còn sống."Người Việt tỵ nạn cs.

    Lo sợ này hoàn toàn có lý do chính đáng. Những người tù “cải tạo” miền nam sau năm 1975 một khi đã chết trong tù, báo tin cho thân nhân chỉ là thân nhân của bạn đồng tù khi được thăm nuôi nghe chồng, cha, anh kể lại tin dử, sau khi ra về đã tìm đến thông báo cho gia đình của người tù bất hạnh. Cộng sản không thông báo tin tức người chết trong hệ thống nhà tù cộng sản.

    Tù nhân chiến tranh miền nam chết trong trại tù, thân người tù được quấn bằng manh chiếu của chính người tù và được anh em bạn tù hạ vào lòng đất sau khi chào tiển biệt lần cuối và lấp đất lại.

    “Mộ” người chết được anh em đồng tù lượm đá quanh đâu đấy để lên thành hình vòng của nấm mộ bằng phẳng, cắm lên một tấm ván, hoặc một khúc cây đã khắc tên và ngày chết của bạn tù để dùng tạm như là bia mộ có thể giữ được bao lâu hay bấy lâu để chờ đợi thân nhân. Bọn quản giáo cộng sản, những tên cai tù, đã ra lệnh cho những tù nhân phải lấy hết đá đi, nhổ bỏ cả mảnh ván dùng làm bia mộ!

    Vợ và con của người tù “cải tạo” tìm đến, chúng không bao giờ nhìn nhận rằng người tù đã chết. Không bao giờ cho tìm đến nơi chôn người chết! Với thời gian, cảnh vật thay đổi, người cũ đã chuyển đi, cả bọn cai tù và những tù nhân, kẻ mất người còn; sau cùng, không còn ai biết thân xác người tù cải tạo đã bị vùi dập nơi đâu!

    Việc này không chỉ xãy ra với một vài cá nhân, mà rất, rất nhiều người như vậy. Trại tù cộng sản không bao giờ thông báo cho gia đình về cái chết của nạn nhân của chúng!

    Chị Hải, cháu Dũng, tất cả những bạn thương mến anh, tất cả những ai trong xã hội nhận ra chính mình và gia đình mình đang mang ơn anh Nguyễn Văn Hải, Điếu Cày, và những người như anh Hải…tất cả những ai đang mang trên mình sứ mạng phụng sự xã hội, phụng sự cộng đồng, tất cả những ai đã biết về số phận bi thảm của người Việt Nam khắp nước, của bản thân và của gia đình mình, xin hãy sát cánh cùng gia đình đáng thương, đáng quý trọng của anh Điếu Cày, chị Hải, cháu Dũng và hổ trợ cho gia đình đòi hỏi trại tù cho bằng được:

    1- Trại tù phải để cho gia đình của anh gặp mặt anh Hải.

    2- Nếu anh đang nằm bệnh viện thì là bệnh viện nào, để mọi người cùng hổ trợ chị Hải và cháu Dũng con anh, tìm đến gặp mặt anh để biết chắc rằng anh vẫn còn sống.

    Người Việt khắp nơi trên thế giới đang lo âu khoắc khoải vì uất hận cộng sản, vì thương cho anh và thương cho gia đình của anh chị. Với tất cả sự chân thành, chúng tôi cầu xin Thượng Đế Ngài luôn che chở cho anh, cho hiền thê tận tụy của anh cùng con trai thật hiếu thảo, cháu Dũng của anh.

    Cầu xin Ơn Lành Thượng Đế tuôn đổ lên anh để người Việt khắp nơi trên thế giới sớm biết rằng anh vẫn còn đây giữa chín mươi triệu người dân nước Việt.

    ReplyDelete
  5. "Đừng hỏi Tổ quốc làm gì cho ta, mà hãy hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc".

    "Thử hỏi không có nhà nước này, thì làm gì có độc lập, tự do?" - NHẬN

    THỨC CỦA BỌN QUAN LẠI THỜI NAY NHƯ THẾ NÀY THÌ DÂN MÌNH KHỐN KHỔ LÀ

    ĐÚNG RỒI. ĐÚNG LÀ ĐẦU ÓC BỌN NÀY NGU GIA TRUYỀN.

    ReplyDelete
  6. Cám ơn chị có thông tin và bình luận .TINH THẦN ANH ĐIẾU CÀY MUÔN NĂM-XIN CẦU CHÚA VÀ MẸ MARIA GÌN GIỮ ANH HẢI.

    ReplyDelete
  7. Những thanh kiếm thì làm gì có tình, nó chỉ là kim loại vô hồn, vô cảm. Âsy thế nhưng nếu bảo vào mặt rằng : chúng mày chỉ là những thanh kiếm cùn, đồ bỏ đi đối với Đất nước này thì chúng nhảy dựng lên ngay, chúng lại nhận chúng là con người cơ đấy. Con người gì mà chả có tư duy , chả có tâm hồn, chả biết đâu là phải trái ?
    Bất hạnh cho Dân tộc này quá khi sinh ra vô số cục kim loại gỉ sét, chỉ làm công cụ cho những băng nhóm giang hồ bất hảo.

    ReplyDelete
  8. Hay giet het bon cs khon nan di.hay vung len dong bao hay giet tat ca bon chung

    ReplyDelete
  9. Chi Phuong Bich oi. Chi o Hanoi co the lien he voi hoi chu thap do quoc te hay hoi chu thap do Vietnam de nho ho vao tham Dieu Cay duoc khong ah

    ReplyDelete
  10. Video: Bài phát biểu của một kẻ Do Thái đã từng làm bộ trưởng ngoại giao nước Mỹ những năm 70. Kissinger nói chuyện hôm 21 tháng 5 năm 2013,
    " Hoa Kỳ và Trung Quốc cần phải hợp tác với nhau trong một chiến lược mới của Thế Giới ".

    http://www.youtube.com/watch?v=yxGFmDYdkP8&feature=player_embedded#!

    ReplyDelete
  11. Ý kiến sau khi nghe phát biểu của ông Sang, chủ tịch nhà nước cộng sản VN với Tổng Thống Hoa Kỳ, Ông Obama:
    1- Ông Sang, chủ tịch nước VN xã hội chủ nghĩa, nên gọi tổng thống Hoa Kỳ, hay bất cứ nguyên thủ quốc gia nào trên thế giới bằng: Tổng Thống Obama, Tổng Thống Putin… cũng như Tổng Thống Obama khi xưng hô với với ông là: President Sang. (Nguyên văn Anh Ngữ: President Obama, President Bush, President Sang…)

    Cụ thể ông Sang hãy nói:

    - “Tôi rất cảm ơn TỔNG THỐNG OBAMA đã có buổi đón tiếp…”
    Nên xưng hô đúng nghi thức ngoại giao quốc tế.
    Tất cả mọi người làm công tác ngoại giao ở Việt Nam:
    - LÀM ƠN BỎ ĐỨT, ĐỪNG BAO GIỜ DÙNG CHỬ “NGÀI” với bất cứ ai thêm một lần nào nữa, dù nói bằng tiếng Việt. NGUỒN GỐC CỦA ĐẦU ÓC NÔ LỆ CHÍNH LÀ Ở CHỬ “NGÀI” NÀY ĐÂY! Mr. President, Mr. Senator, Dear Sir/Madam…Thưa ông/bà thế đã đủ và đúng nguyên tắc giao tiếp.

    Chử “Ngài” trong tiếng Việt hàm nghĩa của một người dưới quá xa nói với một người trên, một quan to, rất to, với đầy tính cách quỵ lụy hoặc nịnh bợ. Mọi cá nhân đã được sự giáo dục của miền Nam Việt Nam, nước VNCH, Republic of Việt Nam đều hiểu rõ ý nghĩa của chử “Ngài” này!

    2- Về việc ông Sang, chủ tịch của nhà nước cộng sản VN, cảm ơn tổng thống Mỹ, ông Obama : “Cảm ơn… đã chăm sóc tốt cho cộng đồng người Mỹ gốc Việt”
    - Thứ nhất: Đảng cộng sản, nhà nước cộng sản, chế độ cộng sản đã làm cho mấy triệu người VN phải bỏ nước ra đi. Nhiều trăm ngàn người trong số họ đã vùi thân trong lòng biển lạnh. Hàng ngàn, hàng chục ngàn thiếu nử, bà mẹ và trẻ em gái Việt Nam bị hải tặc hãm hiếp hoặc đã chết, còn đang nằm trong danh sách mất tích vì hải tặc mà cộng đồng người Việt còn đang nổ lực tìm kiếm, hoặc còn sống với vết thương tinh thần quá trầm trọng đến phải mang chứng bệnh tâm thần suốt đời họ. Có những người chưa rời khỏi được Việt Nam như lòng họ nung nấu phải ra đi cho khỏi bàn tay cộng sản, họ đã bị công an cộng sản bắn chết tại bến đò, ngay trước mặt của người vợ đang mang thai trong bụng và con họ! Nhiều ghe thuyền của người vượt biển tỵ nạn bị cộng sản bắn chìm chết hết cả ghe sau khi “giới chức cộng sản” đã đồng ý thu “phí vượt biên” trả bằng vàng của họ!
    - Thứ hai: Tiến trình tái xây dựng lại cuộc đời của một người trên một đất nước mà ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt với ngôn ngữ của mình là một tiến trình mồ hôi, sự nhẩn nhục vô bờ bến, lắm khi có cả nước mắt vì uất hận chế độ cộng sản! Kiến thức chuyên môn cộng với bao kinh nghiệm có sẵn qua rèn luyện bị xếp xó vì hàng rào ngôn ngử. Lòng tự trọng làm một người có ý thức lắm khi phải cảm thấy nhục nhả chỉ vì sự khác biệt văn hóa và hàng rào ngôn ngữ. Nhưng họ đã kiên trì làm lại từ đầu sau rất nhiều năm nổ lực phi thường để tái lập một cuộc sống bình thường và hội nhập hoàn toàn vào xã hội mới; đời con cũng thế, cũng phải chịu chung với cái nhục nhằn của cha mẹ, trải bao gian khổ nới học hỏi nên người và hội nhập được vào đời sống xã hội sở tại. Tất cả những gì mà người Việt Nam ở Mỹ, ở khắp nơi trên thế giới phải chịu đều có chung nguyên nhân: Sự tàn ác đến độ phi nhân tính của chế độ cộng sản, nhà nước cộng sản, đảng cộng sản!

    ReplyDelete
  12. - Thứ ba: Nhà nước cộng sản chính là thủ phạm đã đẩy hàng nhiều triệu người Việt Nam vào cảnh ngộ tận cùng đến như thế, đáng phẩn nộ đến là như thế, nay ông Sang, trong vai trò của chủ tịch của nhà nước cộng sản tội phạm ấy lại lên tiếng thay mặt cảm ơn tổng thống Mỹ đã chăm sóc cho cộng đồng người Việt Nam ở Hoa Kỳ! Ông nhân danh ai, ông lấy tư cách gì để thay mặt và thay mặt cho ai để nói lời cảm ơn ấy? Cái gì là động lực khiến ông Sang buông ra lời cảm ơn này?
    1- Ông Sang nhân danh nhà nước cộng sản Việt Nam?
    2- Ông Sang nhân danh mấy triệu người Việt tỵ nạn cộng sản?

    Nếu ông nhân danh nhà nước cộng sản để nói lời cảm ơn ấy:
    1- Ông vẫn là kẻ xảo ngôn và vẫn chưa biết rõ tội của mình!
    - Bên cạnh tội ác tày trời là đã làm cho mấy triệu người Việt Nam phải bỏ nước ra đi, cho đến hiện nay, nhà nước cộng sản đã làm gì cho cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản ở Hoa Kỳ nếu không phải nhà nước cộng sản của ông đã cố gắng với mọi nổ lực, dù bẩn thiểu nhất, chỉ để chia rẽ cho bằng được cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản ở Hoa Kỳ. Qua những hành động bẩn thỉu này, nhà nước cộng sản do ông đứng đầu hiện nay hy vọng sẽ khống chế được người Mỹ gốc Việt ở Hoa Kỳ nhằm thực hiện nghị quyết 36 của nhà nước VN xã hội chủ nghĩa?

    - Thực tế, các ông đã thất bại và thất bại ê chế! Những hành động của nhà nước cộng sản tội phạm của ông đã làm cộng đồng người Mỹ gốc Việt phải vừa phẩn nộ vừa nhục nhả hổ lây khi giữa một đất nước văn minh mà lại có những người Việt Nam được trả công để bênh vực chế độ cộng sản đã hành động trong một cách thức rừng rú như cảnh một người đàn ông cụt chân ở California với gậy trong tay đã dùng chiếc gậy này đập bể chiếc loa phóng thanh trong tay của một người phụ nử gốc Việt khi cô đang tố cáo âm mưu hãm hại người yêu nước Việt Nam của nhà nước cộng sản của ông, cảnh này đã được thu hình trọn ven và được phát hình đi khắp thế giới! Muốn làm gì, hành động trước hết phải văn minh, luật pháp trên hết. Là chủ tịch của một nước, dù là một nước cộng sản tệ hại như Việt Nam, hơn ai hết, ông phải biết điều đó.

    2- Ông nhân danh mấy triệu người Việt tỵ nạn cộng sản để cảm ơn tổng thống Mỹ? Ông vô tư cách để nói lời nói ấy! Người Việt tỵ nạn cộng sản đã cảm ơn nước Mỹ bằng hành động trong ba mươi bảy năm qua bằng hành động xuất phát bởi liên hệ không thể tách rời của họ với nước Mỹ. Họ cảm ơn nước Mỹ như là những người tỵ nạn cộng sản đến từ Việt Nam và do bởi chế độ cộng sản Việt Nam, đồng thời họ phải cảm ơn nước Mỹ bằng những hành động cụ thể, thiết thực để góp phần bão vệ nền an ninh, tự do của nước Mỹ vì họ là những công dân của nước Mỹ.

    ReplyDelete
  13. - Những tượng đài của người Việt tỵ nạn cộng sản tưởng niệm và vinh danh cuộc chiến đấu bão vệ Tự Do cho miền nam Việt Nam có sự tham gia và hy sinh của người Mỹ được xây dựng khắp nước Mỹ.
    - Người Việt tỵ nạn cộng sản tích cực góp phần làm cho người Mỹ hiểu rõ hơn về những sự tồi tệ và vô lương của chủ nghĩa cộng sản và chế độ cộng sản.
    - Người Việt tỵ nạn cộng sản đã tham gia sinh hoạt trong cả ba ngành Lập Pháp – Hành Pháp – Tư Pháp của nước Mỹ.
    - Người Việt tỵ nạn cộng sản đã tham gia quân đội Mỹ và đã có những đóng góp nổi bật trong công cuộc chiến đấu bão vệ nước Mỹ.
    - Người Việt tỵ nạn cộng sản chỉ huy những chiến hạm Hoa Kỳ đến Việt Nam để giúp giải cứu đồng bào Việt Nam kể cả mọi đảng viên cộng sản khỏi sự cuộc xâm lăng và thống trị của Trung cộng bắt đầu từ vụ Trung cộng xâm lăng Trường Sa – Biển Đông.
    Về phần ông và nhà nước cộng sản của ông, trong tình thế của mất nước của 90 triệu người Việt Nam hiện nay, người Việt Nam tất cả đã mất nước vì đảng cộng sản! Vì tinh thần dân tộc, vì lòng yêu nước, vì sự sống còn của gần chín mươi triệu người Việt Nam hiện nay và đời đời con cháu về sau… điều này đồng nghĩa với cái chết của chế độ cộng sản và đảng cộng sản của ông; nếu ông đã thấy quan tài, ông đang đổ lệ và ông nhân danh đảng cộng sản bán nước đang giãy chết của ông cảm ơn Tổng thống Mỹ, Obama…đang ra tay cứu nước Việt Nam đồng thời cứu sống các ông, cảm ơn trong cách này thì người Việt Nam ai nấy đều hiểu được.
    Là nguyên thủ của một quốc gia, mỗi lời nói phải mang ý nghĩa trung thực, và phải có trọng lượng. Trong hoàn cảnh hiện nay, đối với gần chín mươi triệu người Việt Nam, lãnh đạo cộng sản là những kẻ tội phạm, tất nhiên sẽ phải bị trừng trị nghiêm khắc trước toàn dân Việt Nam.
    Tất cả những kẻ bán nước trong đảng cộng sản, nếu đã biết sợ hải, nếu muốn ăn năn tội mình, hãy thẳng thắn, khiêm tốn, hãy chứng minh sự phục thiện của mình bằng hành động, chứng minh ngay từ bây giờ và trong những ngày sắp đến như đã hứa hẹn với Tổng Thống Hoa Kỳ, Ông Obama, như thế đã đủ. Mọi thái độ, mọi ngôn ngữ lấp liếm, mọi kiểu cách xão trá, đại ngôn khác đều không thích hợp và đều không được chấp nhận.
    Ông Sang và tất cả mọi người nào cộng sản nào khác ở trong vị trí của ông Sang hay tương tự, hãy bỏ ngay thói quen quỵ lụy, nịnh bợ với người ngoài đồng lúc với thói quen quay lại với người trong nhà mà lên mặt gia trưởng, cha mẹ… với đồng bào Việt Nam khắp nước! Ông và đảng cộng sản bán nước của ông phải nhìn lại thật rõ thân phận của mình:
    - Ông và tất cả những kẻ bán nước trong đảng cộng sản hiện nay đều là tội phạm trước toàn dân Việt Nam!
    Vì thế, hãy biết khiêm nhường chuộc lại tội lỗi của mình bằng hành động thì mới mong được toàn dân Việt Nam nghĩ tình đoái công chuộc tội may ra sẽ tha thứ phần nào cho các ộng. Nhược bằng tiếp tục con đường bán nước, tiếp tục lộng ngôn, ngạo mạn…âu cũng là số phần của các ông!
    Lời tuyên bố “Cảm ơn Tổng Thống Obama đã chăm sóc tốt cho cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Hoa Kỳ” của ông Sang chỉ làm cho những vết thương chí tử vẫn âm thầm rỉ máu khắc sâu trong tâm hồn của người Việt tỵ nạn cộng sản trong ba mươi bảy năm qua nay lại bật máu, cơn giận dữ bổng chốc lại tuôn trào vì những lời tuyên bố lố bịch, hồ đồ mà ông Sang đã có trong buổi hội kiến với Ông Obama, Tổng Thống Hoa Kỳ ngày 24 tháng 7, 2013.

    ReplyDelete
  14. Chính ông đã nghiêng mình đến gần như bái gối trước toán lính dàn chào Trung cộng ở Bắc Kinh trong lần gặp Tập Cận Bình vừa qua để sát nhập hoạt động của nhà nước cộng sản Việt Nam với nhà nước cộng sản Trung cộng; nay ông lại đến Washington mơn trớn, tâng bốc Tổng Thống Mỹ!
    Trong tư thế là người hiện đứng đầu một nhà nước cộng sản đã cướp bóc sạch của toàn thể đồng bào miền Nam Việt Nam, đã phá tan hoang những tiện nghi vật chất và tiềm năng kinh tế của toàn miền nam, đã đẩy nhiều triệu người Việt Nam phải bỏ nước ra đi trong tan nát, để chịu những chết chóc lớn lao, trong khi đó cũng chính nhà nước cộng sản tiếp tục khuấy rối đời sống của người Việt tỵ nạn cộng sản ở Hoa Kỳ, ở khắp nơi trên thế giới, và ông thì lại trơ trẽn quay lại lên mặt phụ mẫu chi dân với cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Hoa Kỳ bằng cách thay mặt nước Việt Nam cộng sản cảm ơn nước Mỹ đã chăm sóc, tạo điều kiện cho cộng đồng người Việt ở Mỹ phát triển vững mạnh!
    Là một nguyên thủ của một quốc gia, dù là của một nước Việt Nam cộng sản tồi tệ đến nổi nó đang làm cho toàn dân Việt Nam phải nổi loạn, ông Sang cũng đừng để cho người ta bảo rằng nguyên thủ của Việt Nam xã hội chủ nghĩa có bộ mặt thực là dày dạn!

    ReplyDelete