Translate

Thursday, 26 April 2012

Lại viết về nhân dân


Lời mở:
Nhà thơ Lê Hoài Nguyên (tác giả bài thơ này) tức nhà văn Thái Kế Toại, vốn dòng dõi Mạc tộc, hậu duệ vua Mạc Đăng Dung. Hồi tôi vào học năm thứ nhất khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội thì anh đang năm thứ ba, do công an cử đi học, nổi tiếng lắm, có nhiều thơ văn đăng trên báo văn nghệ trung ương và những báo khác. Sau này ra trường anh về lại công an, chuyên về an ninh văn hóa văn nghệ, lên tới chức đại tá. Anh rất nổi tiếng với công trình nghiên cứu và tư liệu về Nhân văn giai phẩm. Bài thơ Lại viết về nhân dân thể hiện rất đúng về con người và suy nghĩ của anh, như tôi vốn biết.

Tôi đi tìm anh
Nhà thơ
Đã gần nửa thế kỷ véo von
Véo von ca về nhân dân anh hùng
Véo von ca về khẩu AK, về màu máu đỏ
Đỏ hào quang cho những trang thơ.
Biết anh
Đẻ ra từ ổ rơm
Ăn khoai lang, ngô, sắn
Nhưng hôm nay nhà cao cửa rộng
Làm thơ trong buồng máy lạnh.
Đi thực tế ngủ trong khách sạn.

Bây giờ các anh ở đâu
Những nhà thơ từng tự nhận mình là con đẻ của nhân dân?

*****

Vẫn những câu thơ véo von
Véo von về ngực nở con gái dậy thì
Véo von về hơi thở cánh đồng
Véo von về cánh ong bay
Véo von về con đường hạnh phúc...

Trên các trang thơ chết lâm sàng
Các câu thơ véo von đầy mùi tử khí
Một cái thây đang thối rữa
Lạnh tanh khi dân bị cướp nhà, bị đánh chết
Lặng im khi trẻ em chết đuối tập thể
Bà mẹ già 30 năm hành khất ăn xin
Lặng im khi ngoại bang xông vào cướp biển bắn chết dân lành
Khi người biểu tình vì Hoàng Sa, Trường Sa mà bị bắt
Cười khẩy vì những bài thơ yêu nước thật
Đeo vòng hoa cho những bài thơ yêu nước giả
Lại về úp mặt vào sông quê
Hát mê man ký ức tuổi thơ...

*****

Chúng tôi - Nhân dân.
Đã no chán những bài hát câu thơ nhạt suông, trống rỗng
Ủ mùi lừa đảo
Đang thèm khát ánh sáng và sự thật
Thèm cơm ăn và áo mặc
Thèm cái miệng tự do...

Chúng tôi
Những cuộc cách mạng bị phản bội
Bị tước đoạt mảnh đất cắm dùi
Bị tước đoạt quyền suy nghĩ làm người

Cái gì
Biến những đứa con của chính chúng tôi
Những đứa con được chở che  trong hầm bí mật
Thành những con quỷ đỏ thời nay?
Chúng tôi có tội vì ảo tưởng
Đã hy sinh cả đời mình cho một lý tưởng
Đã bỏ  máu xương cho một bè lũ
Đóng thuế nuôi béo một lũ lừa mị, ma giáo, phản thùng...

*****

Hãy viết lại chúng tôi đi
Một nửa mặt địa cầu u tối
Một nửa mặt địa cầu đói rét
Hãy viết lại chúng tôi đi
Hèn nhát và sợ hãi
Tăm tối và u mê
Chúng tôi man rợ
Cắn xé lẫn nhau
Ăn thịt lẫn nhau
Đi làm đĩ điếm
Làm vợ những thằng đàn ông què quặt nước ngoài...
Kẻ bán thân cho cầm quyền
Kẻ tàn sát các cánh rừng
Quyết bắn chết con tê giác cuối cùng
Bị đẩy vào cuối con đường sống.

*****

Hãy đừng véo von
Hãy đừng tán gái bằng thơ
Hãy đừng vùi mặt vào bàn tiệc
Mà quên đi lũ trẻ đói ngoài đường

Hãy đừng ngợi ca
Những đứa con cầm dùi cui, súng AK bắn vào bố mẹ mình.
Những tên cướp đất dâng bọn có tiền.

Chúng tôi xin lỗi tổ tiên
Nhưng ai có tội với chúng tôi?
Khi tổ tiên giao cho họ
Vận mệnh của đất nước
Vận mệnh của chúng tôi.

Xin tổ tiên
Cho chúng con trở lại nguyên sơ
Cho chúng con viết lại từ những dòng đầu.
Các nhà thơ giúp chúng tôi viết lại những dòng đầu.

 Tháng bắt đầu nóng 2012
Lê Hoài Nguyên
(lấy lại từ blog của Nguyễn Thông )


6 comments:

  1. Cám ơn Phương Bích đã giới thiệu. Bài thơ thật đau đớn. Và tớ cũng ngạc nhiên khi biết tác giả là ai.

    Hai chữ "véo von" (lặp lại nhiều lần trong bài) đã được chọn thật khéo. Có lẽ chẵng có chữ nào tốt hơn để diễn tả nỗi đau tan nát của nhà thơ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng thế, thật đau đớn!

      Đừng ngạc nhiên Ha le ạ, mà chỉ nên mừng, vì vẫn luôn có những bông sen mọc lên từ bùn lầy đó thôi.

      Delete
    2. Vâng. Tớ ngạc nhiên một cách cảm động và vui mừng đó Phương Bích ạ.

      Và tớ rất mong nhiều người Việt Nam khác, nhất là những người ở hải ngoại, cũng ngạc nhiên như tớ.

      Delete
  2. Đúng, bài thơ quả thật đau đớn. Chắc đại tá an ninh C78 lại càng đau đớn. Nhưng có lẽ chúng ta ko chỉ đi tìm "anh""Nhà thơ","Đã gần nửa thế kỉ véo von" để mà đau đớn. Không những nhà thơ quên mà còn rất nhiều tầng lớp quên,trong đó có cả trí thức,công chức ,giáo chức và nhiều người khác nữa...Chiến tranh chấm dứt,vật lộn với mưu sinh hầu như tất cả chúng ta ở lứa tuổi trên 40 đều ko ít thì nhiều làm rơi mất đi các phẩm chất của một thời có thể véo von ngợi ca , véo von hứng khởi.Đừng xin lỗi tổ tiên ,vì tổ tiên ko thể tha thứ ,dánh mất chính mình củng là đánh mất tồ tiên ,đánh mất Tổ quốc.Tổ tiên bảo chúng ta ,ko được hèn nhát nữa , đoàn kết lại dành lại chính mình , giật lại những đứa con từ tay quỷ dữ ,chúng ta ko thể chết , nhân dân càng ko thể chết ,sự phản bội ko thể dành chiến thắng cuối cùng

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bác viết quá hay!

      Đánh mất chính mình = đánh mất tổ tiên = đánh mất tổ quốc!
      Vong thân = vong bản = vong quốc!

      Rất hay, bác Helenathuy ạ.

      "Giật lại những đứa con từ tay quỷ dữ!"
      "Chúng ta không thể chết! Nhân dân càng không thể chết!"

      Cám ơn bác.

      Delete
  3. Đào Tiến Thi29 April 2012 at 15:06

    Tôi đã đọc bài thơ này trên Quechoa thấy nói đúng và nói sâu sắc về giới nhà văn hiện nay quá. Thì ra Lê Hoài Nguyên là Thái Kế Toại, người tôi cũng đã nghe nói về công trình nghiên cứu Nhân văn giai phẩm.
    Ở một xã hội mà công an là hình ảnh làm cho người ta sợ hãi thì hình ảnh bác Toại quá quý hóa và quá độc đáo.

    ReplyDelete