Translate

Monday, 21 April 2014

Công an đánh người tùy tiện.

Dường như bây giờ không có một giới hạn nào cho những hành vi của công an. Họ ra những cái lệnh cấm hết sức tùy tiện. Họ đánh người cũng tùy tiện. Còn nạn nhân thì chỉ biết lên mạng phàn nàn. Vì thông thường, khi có chuyện bất công, người dân đi báo công an. Nhưng khi bị chính công an lộng hành, đàn áp vô cớ thì họ biết báo ai?
Tôi bắt gặp rất nhiều cụm từ côn an khi cư dân mạng nói về công an. Khi đó, tôi chỉ khó chịu khi nghĩ rằng đó là lỗi chính tả. Nhưng sau này mới hiểu, đó là từ  ghép côn đồ và an ninh.
Bất cứ xã hội nào cũng cần đến công an, hay an ninh. Nhưng lực lượng này được lập ra để bảo vệ người dân, chứ không phải để đàn áp họ.
Dưới đây là lời kể của một bạn trên facebook. Tôi rất phẫn nộ, không biết nếu là mình, thì tôi sẽ phản ứng như thế nào.
https://www.facebook.com/minhkhang.inifo/posts/276023505904261?comment_id=809630&offset=0&total_comments=48&notif_t=feed_comment_reply

“Phó công an thành Vinh bắt cóc "áo của quần"
Nhóm "NO-U Fc Vinh", cụm từ này được hiểu nghĩa đơn giản: "Những anh em ở Vinh không đồng tình với ý định chiếm biển đảo Việt Nam của Trung Quốc", có lịch giao hữu với đội nhôm kính trong ngày lễ Phục Sinh.
Chuyện là thế này: Tôi có mua một bộ quần áo màu vàng trùng với màu áo NO-U ra sân, giá của nó chỉ có 80k thôi. Nhưng khi lên tới sân thì có gần 40 tên công an đang tập trung để đàn áp và không cho chúng tôi đá, trong lúc chúng tôi mới chỉ có mặt được 7 người. Họ vào dọa nạt và đuổi chúng tôi ra khỏi sân, nó thấy tôi mặc áo màu vàng thì lại tát tôi một phát vào tai, rất may là chưa điếc. tiếp đến có một tay đến hỏi tôi: mày cãi à? trong khi tôi chưa nói điều gì và tát tôi một phát nữa,lúc đó tôi mới hỏi là tại sao các anh đánh tôi, nó liền đấm tôi một phát vào màng mỡ cạnh sườn non và nói tôi ra ngoài sân. Lúc đó tên Hoa-phó công an thành phố tiến lại gần và nói đưa áo đây, tôi nói áo này có bị gì không mà lấy thì một anh phía sau đấm tôi thêm một phát vào màng mỡ, lúc đó tôi không thở được nữa, nó định đấm tôi tiếp nhưng có một anh công an nói: thôi, đừng đánh nữa và quay sang nói với tôi: lột áo đi không bị đánh đó. Lúc đó thì hai tay công an đến nắm áo và tuốt ra khỏi người tôi.
Thực ra mà nói thì chiếc áo không có tội gì ngoài vệc nó xuất hiện đúng chổ. Tôi đề nghị trả lại chiếc áo cho tôi, dù rẻ so với đồng lương các ông nhưng là mồ hôi của mẹ tôi.
Tôi chỉ thương cho cái "Quần" phải xa áo suốt 80km”

 



Còn đây là bài tường thuật của một bạn khác:

Ngày 15/4/2014 tôi cùng chị gái là Huỳnh Phương Thảo chạy xe lên Tam kỳ để đón hai người bạn quen biết trên Facebook là anh Bùi Tuấn Lâm (Peter Lâm Bùi) và anh Nguyễn Đức Quốc (Thanh Hoàng).
Tôi và Lâm Bùi là bạn bè gặp gỡ thường xuyên trên Facebook, đồng hương Quảng Nam - Đà Nẵng, còn anh Nguyễn Đức Quốc cũng là cái duyên, ngày 10/12/2013 ngày Nhân quyền quốc tế, anh em gặp nhau trong hoàn cảnh cũng đau thương, lúc ấy anh Quốc bị công an huyện Hòa Minh đánh phải nhập viện tại bệnh viện Đa Khoa Đà Nẵng, lúc ấy tôi đang đi học ngoài đó nên biết chuyện, chị em chúng tôi chạy qua bệnh viện thăm anh và cũng để đưa hình ảnh của anh lên mạng xã hội, thông báo tin tức cho anh em trên cả nước biết để cùng lên tiếng giúp đỡ lúc bị công an vây hãm, đe dọa, đuổi bắt và không có phương tiện để đưa tin sâu rộng và nhanh chóng. Lúc đó có chị Lê Thị Phương Anh và một số người bạn của họ từ Quảng Trị vào cũng bị Công an Hòa Minh đánh và cướp tài sản. Chúng tôi đã quen nhau từ đó.
Ngày 15/4/2014 nhận được điện thoại của anh Lâm báo tin sẽ vào Quảng Nam để thực hiện chương trình thiện nguyện do anh cùng bạn bè anh tổ chức, do không tường tận địa phương và không quen biết nhiều vùng Tam Kỳ nên anh có gọi tôi để cùng nhau đi thực tế bàn bạc về việc làm thiện nguyện tại vùng này. Anh cần tôi giới thiệu vài hộ nghèo khó nơi tôi ở để anh có chương trình giúp đỡ vào cuối tháng 4 và đầu tháng 5/2014.
Bốn anh em chúng tôi gặp nhau ăn trưa và lên đường đi Thăng Bình bằng xe máy. Đây là vùng có nhiều hộ nghèo cần giúp đỡ. Chúng tôi đi tới nhà thờ xứ Việt An, Thăng Bình - Quảng Nam để gặp Cha Minh - một người quen của anh Lâm để tìm hiểu và nhờ Cha giúp cho việc tìm hiểu lên danh sách hộ nghèo. Sau đó chúng tôi lên xe máy về lại Tam Kỳ, đi thẳng về quê tôi là Tam Thanh. Một bữa cơm vui vẻ tại nhà tôi được chuẩn bị để đón hai anh bạn. Sau đó tôi đưa hai anh lại motel gần nhà để nghỉ lại. Ngày mai theo chương trình định sẵn, chúng tôi phải đi Quảng Ngãi gặp một Cha xứ ở đây để nhờ Cha tìm hiểu hộ nghèo như ở Thăng Bình.
Sáng hôm đó tôi cùng chị Huỳnh Phương Thảo đi hai xe máy qua đón hai anh nhưng kế hoạch bị tạm hoãn vì các Cha ở Quảng Ngãi bận đi lễ ở một địa phương khác không đón anh em chúng tôi được.
Vậy là anh Quốc và Lâm sẽ phải lên Tam kỳ để đón xe về lại Đà Nẵng. Trước khi đi hai anh muốn ghé thăm chú của tôi là Huỳnh Ngọc Tuấn.
Chú tôi cùng hai anh nói chuyện chừng 30 phút, lúc đó tôi thấy có vài tên an ninh chạy xe máy qua lại trước nhà chú, nghĩ là họ chỉ đi xem chừng vì hằng ngày vẫn thế khi nhà chú tôi có khách. Chào tạm biệt chú, chị em tôi đưa hai anh lên Tam kỳ bằng xe máy. Trên đoạn đường chừng 8km từ Tam Thanh lên Tam kỳ có khoảng 4 chiếc xe máy - có 8 tên an ninh bám theo chúng tôi và vẻ mặt họ rất hung hãn
Lúc đến gần cầu Kỳ Phú - bây giờ thuộc phường An Phú, Tam kỳ, một tên an ninh kéo tay chị Phương Thảo cản xe buộc chúng tôi dừng lại và yêu cầu kiểm tra giấy tờ xe của tôi (bọn họ không mặc sắc phục), chúng tôi không chấp nhận và một tên hỏi anh Lâm là ai, sao đến đây ?,
Rồi tên cầm đầu bảo chúng tôi tấp vô lề, một gầm cầu đang bỏ hoang để làm việc. Biết trước chúng sẽ dở đòn đánh người, chúng tôi không chấp nhận, họ lại yêu cầu chúng tôi về đồn công an phường làm việc.
Chúng tôi lại từ chối, không làm theo lời họ yêu cầu và chúng tôi tiếp tục lên xe đi. Lúc đó anh Thanh Hoàng đã đi đến cuối cầu bên kia, ba chúng tôi đi chậm và chị Phương Thảo phải đi bộ một đoạn đường ngắn.
Công an lại cản đường và sau một hồi đôi co thì họ nói với chúng tôi :
- Tụi bây tông người bỏ chạy hả.
Và rồi 6 tên an ninh to khỏe chúng sáp vào đánh liên tục vào người, đầu và mặt anh Lâm, chúng đánh rất dã man, lúc ấy chỉ có hai chị em, tôi không biết phải xử lý thế nào nên chị em tôi chỉ hô to là "không được đánh người".
Khi thấy bọn chúng đánh mạnh tay quá và 6 tên cùng lúc đánh anh Lâm buộc lòng tôi phải nhảy vào giữa đám đang đánh anh Lâm để đỡ đòn thì một thằng to con nhất không biết đó là do vô ý đá trúng tôi hay là chúng thẳng tay đánh cả phụ nữ hay không nhưng cú đá làm tôi rất đau ở hông phải.
Cùng lúc đó chị Phương Thảo đang đôi co với một tên cầm đầu mặc áo caro xanh
Thảo : Anh là đồ hèn, người của anh đánh hội đồng và đánh cả phụ nữ à ?
An ninh : Mày nói ai hèn ?
Thảo : Tôi nói anh ! Các anh đang làm việc cho một chế độ thối nát, bẩn thỉu.
An ninh : Mày dám nói chế độ gì ! Nói lại tau nghe xem ?
Thảo : Tôi nói các anh quá hèn hạ, không có lý do gì các anh buộc chúng tôi dừng xe, đòi khám xét và đánh phụ nữ và đánh người hội đồng vậy ! Đàn ông như các anh thật quá hèn hạ.
Thế rồi không nói lại nữa, tên an ninh quay đi.
Sau đó bọn chúng bỏ đi khi người dân bên đường tụ tập để xem quá đông.
Khi chúng tôi đi tiếp họ lại đuổi theo sau.
Khi vào đến nội thị Tam Kỳ, trước trường THPT Phan Bội Châu chúng tôi tiếp tục bị vây.
Sau khi anh Lâm và anh Quốc lên được xe bus đi về Đà Nẵng, chúng tôi nhìn thấy có 6 tên vẫn đuổi theo xe, những tên còn lại đi theo 2 xe chị em tôi.
Đến hôm nay thì mọi việc đã ổn, bạn tôi đã về đến nhà an toàn mặc dù cũng bị đe dọa là sẽ cho côn đồ lên tận xe bus để tiếp tục hành hung nhưng việc đó đã không thành.
Hôm nay tôi có thời gian để kể lại toàn bộ câu chuyện vì tôi thật sự chưa hết hốt hoãng, sợ hãi khi chứng kiến cảnh đánh người rất dã man.
Và hơn nữa - cú đá vô tình hay chủ ý kia làm tôi rất đau vùng lưng và hông bụng từ hôm kia đến giờ. Việc ngồi quá lâu làm tôi không chịu nổi.
Một lần nữa, tôi phản đối và lên án hành vi bạo lực của an ninh tỉnh Quảng Nam và tố cáo sự đe dọa (hai hôm nay tôi bị một Fber nhắn tin đe dọa, không những tôi mà em họ là Huỳnh Trọng Hiếu cũng bị tương tự).
Việc sử dụng bạo lực với thường dân là vi phạm pháp luật không xứng đáng có một chỗ đứng trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc.
Tam Kỳ, ngày 18/4/2014
http://ethongluan.org/index.php?option=com_content&view=article&id=7619%3Aan-ninh-tam-ky-va-an-ninh-qu-ng-nam-danh-ngu-i-t-i-tam-ky-huynh-phuong-ng-c&catid=65%3Aphong-s&Itemid=301&fb_locale=vi_VN&fb_action_ids=10203704602358007&fb_action_types=og.likes

4 comments:

  1. │ Không nhất thiết phải đọc cho hết hai câu chuyện mới thẫm đẫm về những ngày tháng hoang dại và cuồng bạo! Chỉ mong sao các anh côn an sớm thành người tử tế, biết thương xót những oan trái cuộc đời những người vô tội, khổ nhiều rồi . . Xin hãy ước với chả mơ đi; đến đôi điều hạnh phúc cho ra cái giống người!

    Mai đây, nếu ai ý định hỏi mười người tại sao Nhà nước ta phải bội chi ngân sách để ôsin hóa cái đám đông côn an thì mình dám chắc sẽ có mười câu trả lời không khác nhau! Mà nếu có hỏi Nhà nước cả mười câu hỏi thì cũng chỉ một câu trả lời: để xây dựng thiên đường CS!

    Thế đấy. Xin nói thiệt, chúng nó có gắn thêm sao, thêm quân, thù lao thêm cho các anh được bao nhiêu là đất nước này nghèo khổ và bệnh hoạn thêm bấy nhiêu! Chục năm nữa thôi, mục đích vĩ đại hôm nay rồi tất cả cũng thành hư danh! Tôi dám tin như thế. Dù các anh có siêng năng mấy đi nữa thì tựu chung cũng chỉ thuần túy kéo dài cái sự phục dịch cho đám lợi ích, gìn giữ cho họ những gia tài, đất đai, lăng mộ trên đất nước này chứ cho ai?

    ReplyDelete
  2. Càng đánh nhanh, càng bắn thẳng, càng mau sập.....

    ReplyDelete
  3. Bọn chúng thường dùng số đông , tạo thành nhiều lớp bao vây , rồi bọn chúng đánh người rất kín .
    Biện pháp chống lại bọn chúng , ta không nên co cụm , không để bọn chúng dồn vào chân tường , luôn giữ khoảng cách an toàn với bọn chúng , mình có thể lùi , chạy cách chúng khoảng 2 m . Không bao giờ để chúng quây vòng tròn mình ở giữa . Để cho bọn khát máu đuổi đánh , quay được cảnh đấy thì càng tốt .

    ReplyDelete