Translate

Tuesday 15 April 2014

CHUYỆN Ở XỨ THIÊN ĐƯỜNG - PHÁP LUẬT CHỈ LÀ TRÒ CHƠI TRONG TAY NHÀ CẦM QUYỀN?


Một tù nhân bị kết án 7 năm tù, mới thụ án hơn nửa thời gian, bỗng dưng bị dựng dậy, đưa ra sân bay, không kèn không trống, bay miễn phí đến “Địa ngục”
Một công dân tự do, có hộ chiếu, có vé máy bay, và chắc chắn là có cả visa, lại không thể ra khỏi xứ” Thiên đường”.
Qua câu chuyện mới đây nhất của một nữ phóng viên dòng Chúa cứu thế, kể lại việc bị cấm xuất cảnh ở sân bay Tân Sơn Nhất như thế nào, mới thấy thực sự kinh sợ luật pháp ở ta. Nhân viên hải quan tại sân bay tự xưng mình là Luật, hành xử với hành khách không khác gì côn đồ. Nếu những gì xảy ra là đúng sự thật, thì nhân viên công lực ở Việt Nam cần phải học lại văn hóa ứng xử. Họ đã làm sai lệch ngôn ngữ tiếng Việt, khi không hiểu ý nghĩa của từ “Mời” là thế nào.
Hãy xem họ mời những người biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội, lên xe buýt như thế nào qua clip này: 
Trở lại việc người dân bị cấm xuất cảnh một cách tùy tiện (không có văn bản của cấp có thẩm quyền). Người bị cấm xuất cảnh chắn chắn đã nằm trong sổ đen từ trước. Nếu không, nhân viên ở sân bay làm sao biết được người nào bị cấm xuất cảnh, mà chặn họ sát nút giờ bay? Vậy khi họ mua vé, tại sao ngành hàng không vẫn bán vé cho họ?
Đừng nói là nơi bán vé không thể biết. Chị Dương Thị Tân (vợ anh Điếu Cày) đã không thể mở tài khoản ở bất cứ một ngân hàng nào. Toàn bộ hệ thống ngân hàng đã "nhận lệnh" của công an? Họ chỉ đơn giản nói, chị ấy nằm trong danh sách bị phong tỏa, nên không được mở TK !!!
Nhà cầm quyền "MỜI" người biểu tình chống Trung Quốc lên xe buýt như thế này đây.
Vậy sao ngành hàng không không làm như bên ngân hàng, để đỡ lãng phí một khoản tiền không nhỏ của người dân? Chắc chắn những người bị cấm xuất cảnh chỉ cần đặt vé máy bay là bộ phận an ninh hàng không đã nắm được thông tin. Nhưng “đểu” và ác là họ vẫn giữ im lặng, cho tới khi nạn nhân xuất hiện thì họ mới giở con bài cấm xuất cảnh kia ra, khiến cho nạn nhân không kịp xoay xở (lùi chuyến bay lại).
Đọc những gì trong bản  tường thuật của nữ phóng viên Huyền Trang, tôi thử đặt địa vị mình vào hoàn cảnh đó, chắc chắn tôi cũng sẽ phản đối như vậy. Và đương nhiên, tôi cũng sẽ trở thành nạn nhân của những kẻ tự cho mình là LUẬT đó.
Tiếp theo đây sẽ là chuyện gì? Tôi rất muốn biết, người dân phải làm gì để thực hiện quyền công dân của mình? Khiếu kiện ư? Ai giải quyết? Thiệt hại về kinh tế do vé máy bay không còn hiệu lực bay, ai sẽ chịu trách nhiêm?
Câu trả lời là không ai chịu trách nhiệm cả. Đất nước này không có luật pháp. Luật pháp chỉ là trò chơi trong tay những kẻ tự cho mình là LUẬT.
Tường thuật của Anna Huyền Trang
Vào lúc 23giờ 50 ngày 13.04.2014, tại Sân bay Tân Sơn Nhất, tôi có chuyến bay sang Hoa Kỳ để thực hiện công việc trong sứ vụ Truyền thông Chúa Cứu Thế.
Trước đó, vào lúc 21 giờ, tôi làm thủ tục xuất cảnh, tại quầy xuất cảnh. Khi tôi đưa hộ chiếu cho nhân viên an ninh, họ kiểm tra. Liền sau đó nhân viên an ninh tỏ ra lúng túng và hỏi tôi “chị đã từng bị án hình sự chưa?”. Tôi quả quyết: “tôi là một công dân tự do, chưa bao giờ vi phạm pháp luật”.
Khoảng 15 phút sau, họ yêu cầu tôi vào phòng làm việc. Tại đây, tôi luôn lần hạt bởi vì tôi luôn mang Chuỗi Mân côi bên người và cầu xin Đức Mẹ che chở tôi. An ninh viên tên Phúc làm việc với tôi, lập biên bản cấm xuất cảnh và hỏi tôi: “Chị là phóng viên đúng không?”. Tôi trả lời: “Vâng, tôi là phóng viên và phát ngôn viên của Truyền thông Chúa Cứu Thế”.
Tôi yêu cầu họ cho biết, “Lý do vì sao tôi bị cấm xuất cảnh?”. An ninh viên Phúc trả lời: “Đây là lệnh của công an Thành phố”. Tôi hỏi: “Hành vi nào cho thấy tôi không được xuất cảnh?”. An ninh viên Phúc nói: “Tôi chỉ làm theo lệnh của công an Tp, chị muốn hỏi lý do thì lên đó mà hỏi”. Tôi nói: “Các ông là người bắt giữ tôi, thu passport, thu vé máy bay nên các ông phải cho tôi biết lý do vì sao tôi bị cấm xuất cảnh, phải trả lại passport, hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi”. An ninh viên Phúc không trả lời, gọi điện thoại, sau đó nói: “Công an thành phố sẽ xuống làm việc với chị”. Tôi nói: “Ông có thể cho tôi biết, tôi sẽ đợi họ trong vòng bao lâu?” An ninh viên Phúc đáp: “Tí nữa họ sẽ xuống”. Tôi nói: “Tí nữa là bao lâu ạ? Tôi cần thời gian cụ thể? Ông không thể trả lời lập lờ như thế được”. An ninh viên Phúc gọi điện thoại, sau đó nói: “1 tiếng nữa công an Tp sẽ xuống làm việc với chị”. Tôi nói: “Vâng, vậy thì tôi sẽ ghi lại số điện thoại của tôi lại đây. Tôi sẽ ra ngoài đợi và khi nào công an Tp xuống thì ông làm ơn gọi điện thoại cho tôi biết. Lúc đó, tôi sẽ vào làm việc với họ”. An ninh viên Phúc trả lời: “Chị không được ra khỏi phòng làm việc”. Tôi phản ứng: “Tại sao tôi không được đi ra khỏi đây ạ? Quyết định tạm giữ tôi đâu?” An ninh viên Phúc nói: “Tôi có quyền mời chị vào làm việc”. Tôi nói: “Ông có gửi cho tôi giấy mời này không?”. An ninh viên Phúc nói: “Đây là cơ quan an ninh, tôi có quyền mời chị”. Tôi nói: “Ông có quyền mời tôi nhưng phải đúng thủ tục pháp luật, nghĩa là phải có giấy mời. Nếu không có, các ông giữ tôi lại là đang tạm giam tôi một cách trái phép”. An ninh viên Phúc nói: “Đây là phòng làm việc, chúng tôi không tạm giữ chị mà chúng tôi chỉ mời chị vào làm việc”. Tôi khẳng khái: “Vậy thì ông đưa cho tôi giấy mời làm việc và làm việc với nội dung gì. Nếu không có, tôi có quyền ra khỏi đây”.
Tôi liền đi ra khỏi phòng làm việc. Ngay lập tức, An ninh viên Phúc la lên “Bắt con bé đó lại, gọi hai nữ an ninh bắt giữ nó lại”. Tôi cứ bước đi chậm rãi và khoan thai. Sau đó, hai nữ an ninh có dáng người mảnh khảnh giữ tôi lại, tôi vùng vằng không chịu đi với họ. Hai công an viên nữ nói: “Chị phải nghe lời chúng tôi”. Tôi nói: “Các chị có quyết định giữ tôi không, sao lại lôi kéo tôi thế này”. Hai nữ an ninh luôn lập đi lập lại: “Chị phải nghe lời chúng tôi”. Tôi nói: “Tôi là công dân tự do, tôi có quyền đi lại, tại sao các chị lại bắt giữ tôi. Các chị không có quyết định tạm giữ tôi thì chính các chị đang vi phạm pháp luật và đây là hành vi bắt cóc người”. Tôi liền la to: “Công an bắt cóc người. Công an bắt cóc người..”. Ngay lúc đó, rất nhiều hành khách đang làm thủ tục xuất cảnh theo dõi chúng tôi.
Một lúc sau, họ lôi tôi vào trong phòng làm việc. Họ khóa cửa lại, có hai nữ an ninh và an ninh viên Phúc ở trong đó tiếp tục làm việc với tôi. Họ lập biên bản với nội dung đối tượng bị cấm không được xuất cảnh…
Sau khi An ninh viên Phúc lập biên bản xong, ông Vũ Xuân Ái, một an ninh sân bay, vào phòng nói: “Hôm nay, là chủ nhật và bây giờ là ban đêm rồi nên công an Tp họ sẽ không xuống làm việc với chị, yêu cầu chị ký vào biên bản này”. Tôi quả quyết không ký và yêu cầu ông Vũ Xuân Ái trả lại passport, hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Chị lên công an thành phố yêu cầu giải quyết”. Tôi đáp: “Ở đây bắt giữ tôi, thu hộ chiếu và vé máy bay của tôi. Vậy các cán bộ ở đây có trách nhiệm cho tôi biết lý do vì sao tôi không được xuất cảnh, phải trả lại hộ chiếu và hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi”.

Ông Vũ Xuân Ái nêu lý do không cho tôi xuất cảnh là: “Theo lệnh của công an Tp”. Tôi liền nói: “Lý do rất mơ hồ. Vậy hành vi nào lại cấm xuất cảnh tôi?” Ông Vũ Xuân Ái nói: “Hành vi cấm xuất cảnh là theo lệnh của công an Tp”. Tôi hết sức ngạc nhiên hỏi: “Ông ơi, làm theo lệnh của người khác là hành vi cấm xuất cảnh tôi à?” Ông Vũ Xuân Ái lúng túng nói: “Chị ký biên bản đi và mời chị ra về”. Tôi quả quyết: “Tôi không ký, passport thuộc quyền sở hữu của tôi, các ông trả lại cho tôi”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Passport là tài sản của nhà nước chứ không phải của chị nên chúng tôi có quyền thu giữ”. Tôi nói: “Nhà cầm quyền cs VN này cấp cho tôi cái passport, nó thuộc quyền sở hữu của tôi, ông không có quyền thu giữ passport của tôi”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Chị không phải nói nhiều, chị ký vào biên bản và mời chị ra khỏi đây”. Tôi nói: “Tôi không ký, không đi đâu hết, khi nào trả lại cho tôi cái passport và hoàn lại chi phí vé máy bay thì tôi mới ra về. Nếu muốn tôi ký biên bản thì phải lập biên bản thu giữ hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu. Các ông không giải quyết đúng quy định pháp luật, tôi sẽ không về và sẽ ở lại đây đòi hộ chiếu”.
Ông Vũ Xuân Ái tức tối: “Tôi là Luật. Tôi đang làm đúng pháp luật. Tôi sẽ chịu trách nhiệm những gì tôi ký. Chị muốn gì thì cứ lên công an Tp mà hỏi”. Tôi nói: “Thưa ông, các cơ quan nhà cầm quyền này luôn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau nên tôi không đi đâu hết. Các ông thu hộ chiếu của tôi thì các ông phải giải quyết cho tôi. Ông khẳng định ông làm đúng quy định của pháp luật, vậy tại sao ông không lập biên bản thu giữ hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu mà lại thu giữ một cách bất hợp pháp như vậy ạ?”.
Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi làm đúng pháp luật. Chị không ký thì mặc kệ chị. Mời chị ra về”. Tôi nhất quyết không ra về vì họ đã xâm phạm đến quyền lợi công dân của tôi. Tôi ngồi lại đó và tiếp tục đọc kinh. Còn họ mở cửa phòng và tất cả đi ra bên ngoài hết để lại tôi ngồi lại một mình trong phòng. Mấy chị an ninh ở bên ngoài nói vọng lại: “Chắc phải lôi nó ra ngoài thôi”….
Khoảng 20 phút sau, ông Vũ Xuân Ái đi vào phòng và theo sau có 2 viên an ninh nữ đeo bảng tên, 5 nam an ninh sân bay đeo bảng tên, 4 cảnh sát cơ động không đeo bảng tên gây áp lực tôi bằng cách đứng xung quanh, yêu cầu tôi ký biên bản và mời ra về. Tôi nhìn thẳng vào ông Vũ Xuân Ái với một giọng nóidứt khoát: “Tôi không ký, không ra về trừ khi trả lại cho tôi cái hộ chiếu, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu. Bằng không, tôi không ra về”.
Ông Vũ Xuân Ái nhìn tôi với ánh mắt giận giữ và nói: “Lôi nó ra ngoài”. Tôi thẳng thừng đáp: “Trả lại cho tôi cái hộ chiếu, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi giải thích cho chị mà chị không hiểu à?”. Tôi nói: “Ông làm sai luật, vi phạm pháp luật nên tôi phản đối. Với quyền công dân, cán bộ vi phạm pháp luật, tôi sẽ khởi kiện, khiếu nại và tố cáo ông. Điều cơ bản nhất các ông còn vi phạm thì điều gì các ông không thể không làm được”.

Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi là Luật. Tôi làm đúng pháp luật. Tôi sẽ chịu trách nhiệm những gì tôi nói và ký. Chị muốn kiện thì cứ kiện”. Tôi quả quyết: “Chắc chắn, tôi sẽ tố cáo, khởi kiện ông vì ông là cán bộ mà lại vi phạm pháp luật”. Ông Vũ Xuân Ái tức giận và ra lệnh: “Lôi con này ra ngoài”.
Ngay sau đó, có một giọng nói đằng sau vang lên: “Mời chị ký biên bản và mời chị ra ngoài”. Tôi quay lại và nói: “Anh là ai? Tôi không làm việc với anh, tôi chỉ làm việc với ông Vũ Xuân Ái, người đang xâm phạm đến quyền lợi công dân của tôi”. Đó là viên cảnh sát cơ động, người này đã đánh tôi một cách hung bạo sau đó. Viên cảnh sát này nói: “Tôi sẽ mời chị ba lần. Nếu chị không ra, chúng tôi sẽ cưỡng chế chị ra khỏi đây. Lần thứ nhất mời chị ra khỏi đây”. Tôi nói: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này hầm hè: “Lần thứ hai mời chị ra khỏi đây”. Tôi la lên: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này tức giận thét lên: “Lần thứ ba mời chị ra khỏi đây”. Tôi kêu lên: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này xuống giọng và nói: “Mời chị ra khỏi đây”. Tôi thẳng thừng nói: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”.
Liền sau đó, 3 – 4 viên an ninh lao vào tôi, lôi tôi ra khỏi phòng. Tôi liền ôm chặt cánh cửa phòng kiên quyết không ra. Họ tiếp tục lôi tôi ra khỏi phòng nhưng chân tay tôi vẫn bám chặt cánh cửa. Sau đó, khoảng 3 – 4 công an viên bẻ chân, bẻ tay, xoắn tay tôi ra đằng sau và đẩy tôi ra khỏi phòng. Ra khỏi đó, tôi liền la lên: “Công an bắt cóc người, đánh người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Hai viên cảnh sát này không đeo bảng tên tiếp tục vặn và xoắn tay tôi ra đằng sau, kẹp cổ tôi, áp giải tôi ra cổng… Tôi vùng vẫy và la lên hết sức có thể “Công an bắt cóc người, đánh người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Viên cảnh sát cơ động đang kẹp cổ tôi liền lấy bàn tay còn lại của ông ta dọng thẳng vào cổ họng tôi. Lúc ấy, tôi đau điếng người, đầu quay cuồng, chân khuỵ xuống nền nhà vì đau quá. Lúc này, tôi chỉ biết thì thầm: “Chúa ơi! Mẹ ơi! cứu con, con đau quá!”. Họ tiếp tục lôi tôi đi một đoạn ngắn, tôi lại gắng sức còn lại hét “Công an bắt cóc người, đánh người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Tôi hét cho đến khi ra tận cổng. Còn họ vẫn tiếp tục dùng sức vặn, xoắn tay tôi ra đằng sau và kẹp cổ tôi.
Ra đến tận cổng, họ thả tôi ra. Tôi liền quay lại, chụp lấy công an viên đã đánh tôi, để tố cáo với mọi người xung quanh rằng anh ta đã đánh tôi một cách thô bạo. Nhưng anh ta chối leo lẻo, không dám thú nhận và liền tháo chạy vào bên trong đại sảnh của sân bay. Những người dân đứng bên ngoài la lên “kêu nhà báo đến để cho họ chứng kiến sự việc này”. Sự việc kết thúc vào khoảng 21 giờ 30 cùng ngày.
Trong khi làm việc với họ, tôi không ngừng lần hạt và đối chất với họ. Tôi ra về trong tình thương của bạn bè đứng bên ngoài chờ đợi tôi và trong sự bình an của Chúa và Đức Mẹ Maria luôn ở bên tôi. Tôi chỉ biết tạ ơn Thiên Chúa, vì Ngài đã ban cho tôi một hồng ân mới. Nhờ đó, tôi cảm nếm được sự khốn cùng của phận nghèo, của khiếp dân đen. Tạ ơn Chúa.

Huyền Trang, VRNs
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=731558790222522&set=a.298521110192961.75227.267108883334184&type=1&theater

Huyền Trang khẳng định, người đàn ông trong ảnh là người đã đánh vào cổ họng cô như trong bài kể.



6 comments:

  1. Ở đất nước có một rừng luật mà chỉ dùng luật rừng nên nó vậy thôi!

    ReplyDelete
  2. │ Họ biết cả đấy. Không nói ra thôi. Chả ai lú lẫn lấy thực tiễn để chứng minh cái chân lý xéo mòn kia làm gì! Thực ra, công tác trong lĩnh vực văn hóa, tư tưởng đã lỗi thời bởi lòng tin con người vốn giới hạn. Nay người ta chú trọng hơn đến hiệu quả của "công việc". Miễn sao đảng còn; còn $iền. Thêm ngày nào vui ngày ấy chứ mấy ai tôn trọng pháp luật nữa đâu . .

    Mà đã là luật rừng thì làm sao Nữ thần Công lý dám lắng nghe?

    ReplyDelete
  3. PHÁP LUẬT CHỈ LÀ TRÒ CHƠI TRONG TAY NHÀ CẦM QUYỀN?
    Chơi được bao lâu nữa?

    Các bác đọc chơi để biết:

    Bản chất thật của tập đoàn cộng sản/Đảng cs, đảng viên cộng sản làm gì? Sẽ đi về đâu?
    http://diendancongnhan.blogspot.com/2014/04/ban-chat-that-cua-tap-oan-lanh-ao-cs-vn.html

    ReplyDelete
  4. Tất cả những sự khốn nạn này là do từ đảng ta mà ra hết, thế mà chúng nó cứ tối ngày ca nào là đảng ta quang vinh, đảng ta trí tuệ. đcmcn đảng ta thực chất là một cái xác chưa chôn nhưng hàng ngày tốn biết bao nhiêu là cơm rượu cho bọn khóc mướn.

    ReplyDelete
  5. Đỗ mưòi đảng lưu manh; đỗ mười nhà nước xã ...nghĩa chó chết

    ReplyDelete
  6. Đáng đời cho dân Việt Nam , ngu và lú thì ráng mà chịu , rước của nợ thì ráng mà trả nợ nhé . Ngu hết cái này đến cái khác đến bây giờ chưa chắc hết ngu bởi có quá nhiều thằng vừa ngu vừa hèn nhưng cố tỏ ra húng máu nhưng chỉ biết nhai lại .
    Cải cách ruộng đất CHÌNH ình nhưng vẩn đui mù , Nhân Văn gia phẩm tiếp theo thì cũng mù đùi , Mậu Thân 68 thì cũng mù ....... Ha ha 75 thì cũng đui ...
    Có mắt mà nhiều lần không nhận thức thì là loại THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ thật đáng đời

    ReplyDelete