Translate

Friday 6 January 2012

Đông qua Xuân lại tới...

Chuyện thứ nhất:
Cách đây đúng chục năm, một anh bạn cho mình mượn một cuốn sách có nhan đề “Tử vì đạo”. Có lẽ cuốn sách này bị những người theo công giáo rất phẫn nộ vì cho là có ý phỉ báng các vị thánh. Mình đã có ý đi tìm lại cuốn sách này, trong những hiệu sách cũ mà vẫn chưa tìm được.
Cốt chuyện thực ra làm mình rất xúc động. Chuyện về một thanh niên lêu lổng, trộm cắp, lừa tình, lừa tiền, nghĩa là mọi thói hư tật xấu đều có cả. Sau một vụ lừa đảo bị đổ bể, gã bị bỏ tù. Ra tù, gia đình không chứa chấp, xã hội chối bỏ. Thất nghiệp, gã lang thang đi đó đây, mong kiếm được một công việc để kiếm sống. Mình nhớ mang máng tên gã là Raj hay là gì đó.
Một buổi trưa nọ, Raj dừng lại trong một ngôi đền bỏ hoang bên bờ sông để nghỉ. Gã ngủ thiếp vì đói khát và mệt nhọc. Lúc chợt tỉnh giấc, gã thấy một bác nông dân đang ngồi bên cạnh nhìn gã đăm đăm.
Họ ngồi bên cạnh nhau, nói dăm ba câu chuyện bâng quơ. Bác nông dân buồn bã than phiền về chuyện khúc mắc gia đình, Raj thì đưa ra lời khuyên vô thưởng vô phạt gọi là xã giao. Sau đó họ chia tay. Raj không đủ sức đi tiếp, gã định nghỉ lại tại ngôi đền dăm ba bữa nữa mới tính đi tiếp. Sáng hôm sau, bác nông dân lại ghé qua ngôi đền. Bác vui vẻ nói mọi chuyện trong nhà đã ổn thỏa. Raj nhận thấy trong cách nói của bác nông dân có vẻ gì đó cung kính, gã không hiểu nhưng rồi cũng mặc kệ. (Sau này gã mới đoán rằng do đói khát lâu ngày nên người gã gầy rộc đi, râu tóc dài ra nên hẳn nom gã giống một nhà truyền đạo. Gã quyết định không cắt râu tóc, kiếm thêm cái gậy, luôn nói lấp lửng để giống một nhà hiền triết…) Họ vẫn nói chuyện theo kiểu bâng quơ như thế. Lại nói về chuyện ông A xích mích với bà B, ừ thì gã cũng lại nhận xét thế này thế nọ. Bác nông dân im lặng lắng nghe, sau đó bác ra về không quên để lại cho Raj ít đồ ăn và hoa quả.
Hầu như ngày nào bác nông dân cũng ghé qua ngôi đền. Ngày nào bác cũng đem đến cho Raj một ít đồ ăn thức uống. Thỉnh thoảng bác lại đưa ra những tình huống khó xử của bác hay một ai đó trong làng và lắng nghe Raj phán. Lạy Chúa phù hộ, mọi việc đều xuôi chèo mát mái. Raj cảm thấy vận may đến với gã, gã chẳng phải làm gì mà vẫn có cái để sống. Gã quyết định ở lại ngôi đền một thời gian. Ngày lại ngày trôi qua, những người trong làng bắt đầu tìm đến ngôi đền. Chuyện gì họ cũng đem ra hỏi Raj, và may mắn vẫn chưa rời bỏ gã, chuyện gì cũng ổn thỏa một cách tình cờ, nhưng lại đem đến cho Raj danh tiếng bất ngờ. Chuyện 2 làng đánh nhau một mất một còn, họ nhờ đến Raj can thiệp. Raj lên tiếng theo kiểu ba phải, thế mà cũng dẹp được mối cừu hận. Tiếng lành đồn xa, người ở các vùng khác bắt đầu tìm đến. Thậm chí có người còn tình nguyện đến quét dọn ngôi đền, đồ ăn thức uống người ta đem đến đền ngày một dư dả. Thấy mọi người tốt với mình quá, nhiều lần Raj đã định thú thật về con người mình. Thực ra cũng có lần gã hỏi bóng gió với bác nông dân, người đầu tiên đến với gã. Bác quả quyết Chúa trời đã đưa gã đến với ngôi đền này, ngay từ lần đầu tiên bác nhìn thấy gã nằm ngủ ở đó. Gã thấy buồn cười, nhưng không nỡ làm bác nông dân buồn và thất vọng. Cứ thế việc thú nhận ngày càng trở nên khó khăn hơn vì sự kính trọng của dân làng với Raj mỗi ngày một lớn.
Một ngày kia bất hạnh ập xuống đầu Raj. Không biết Chúa trời trừng phạt sự lừa dối của gã hay thử thách gã thực sự. Hạn hạn kéo dài khiến mùa màng thất bát, dân đói kém. Tuy đói thế nhưng người dân vẫn không để cho Raj đói. Raj cảm thấy dân làng đang trông đợi một cái gì đó ở gã. Vốn sống được bởi lòng tốt của dân làng, gã cũng muốn làm một cái gì đó để đền đáp. Khi gã hỏi gã có thể giúp gì cho dân làng không, bác nông dân rụt rè nói: thầy là một vị thánh, nay nếu thầy tuyệt thực, may ra có thể lay động đến trời cao, mới khiến cho trời mưa được.
-     Đúng thật là điên rồ! Ai mà tuyệt thực lại có thể khiến trời mưa được?
Gã cười thầm trong bụng về niềm tin ngây ngô của bác nông dân. Nhưng rồi mỗi một ngày qua đi, Raj cảm thấy không ổn. Gã cảm thấy những ánh mắt đang nhìn gã chờ đợi một cách tuyệt vọng. Dân làng chưa một ngày để gã bị đói trong khi họ đói vàng mắt ra. Gã điên lắm. Kể ra nếu gã tuyệt thực dăm ba ngày mà khiến trời mưa được thì gã cũng chả xá gì. Nhưng gã biết thừa chẳng bao giờ có chuyện đó. Nếu gã tuyệt thực mà trời vẫn không mưa thì gã sẽ phải chết à? Không được! Gã bắt đầu tính đến bài chuồn khỏi ngôi đền, mặc xác dân làng với cái niềm tin chết tiệt của họ.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà gã không thể cất bước đi trốn cho được. Gã cứ bồn chồn đi ra đi vào. Cho đến một ngày, gã quyết định lấy hết can đảm, kể cho bác nông dân nghe toàn bộ cuộc đời mình. Bác nông dân ngồi trầm tư nghe Raj nói. Kể cả khi Raj nói xong, liếc nhìn trộm bác, bác cũng chẳng thốt lên tiếng nào. Raj ngạc nhiên lắm, gã đã chuẩn bị tinh thần để nghe bác sỉ vả một cách thậm tệ nhất rồi tống cổ gã ra khỏi đền, thế mà bác ấy cứ ngồi thản nhiên nhìn ra bờ sông. Không chờ đợi được nữa, Raj  đành phải lên tiếng:
-     Bác thấy thế nào?
-     Chẳng thế nào cả. Thầy chính là thánh ở chỗ đó.
Nói rồi bác vươn vai đứng dậy, chào tạm biệt gã để trở về làng. Raj những muốn nổi xung lên. Cái gã chờ là những lời chửi rủa, thậm chí là bị đánh, rồi bị đuổi một cách hợp pháp ra khỏi ngôi đền. Như vậy gã mới rũ bỏ được sự hối hận, như thế mới còn con đường sống cho gã. Nhưng nếu họ nghĩ về gã như thế thì có nghĩa là họ ép gã vào con đường chết rồi còn gì. Gã giận điên cả người. Nếu gã trốn bây giờ, chắc sẽ chẳng có ai đuổi theo gã.
Gã nghĩ suốt cả đêm. Cả đời gã chưa bao giờ phải nghĩ nhiều đến thế. Mình không nhớ gã nghĩ trong bao nhiêu lâu, một đêm, một ngày, hay hai ngày? Chỉ nhớ sau cùng Raj đã nói với bác nông dân là gã đồng ý tuyệt thực. Tin lan ra nhanh chóng, hàng trăm nghìn người từ khắp nơi đổ về ngôi đền, chứng kiến “vị thánh sống” của họ tuyệt thực cầu mưa cứu dân. Đến mức chính quyền phải huy động hàng nghìn cảnh sát đến để giữ gìn trật tự an ninh cho cả trăm ngàn người ấy.
Raj đã tuyệt thực bao nhiêu ngày mình cũng không nhớ, chỉ biết khi gã kiệt sức thì trời vẫn không mưa. Người dân lấy khăn ướt thấm lên đôi môi khô nẻ của Raj. Đến ngày thứ….trước khi Raj mê đi, gã nhìn thấy trong ánh hào quang trước mắt gã có những giọt mưa đang rơi…Lạy Chúa tôi, mình không nhớ chính xác câu văn, nhưng đoạn kết không nói rõ là có mưa thật hay đó chỉ là ảo giác trước khi Raj gục xuống. Cũng không rõ con người dối trá ấy đã chấp nhận đánh đổi tính mạng của mình để đem lại niềm tin cho những người dân đã từng cứu mạng gã khỏi chết đói – có chết thật hay không. Thực lòng mình không muốn Raj chết.
Chuyện thứ hai
Khi phát xít Đức chiếm nước Pháp, trong một buổi tiệc, các cô gái điếm bị gọi đến để phục vụ đám sĩ quan. Một tên sĩ quan lên tiếng sỉ nhục các cô gái điếm, các cô yên lặng chịu đựng. Nhưng sau đó, viên sĩ quan tiếp tục tỏ ý khinh rẻ phụ nữ Pháp, cô điếm bé nhỏ đang ngồi trên lòng hắn bất ngờ dùng chiếc dĩa ăn bằng inox đâm mạnh vào ngực viên sĩ quan. Trong khi tất cả lặng đi, cô gái điếm nhảy qua cửa sổ trốn mất.
Suốt mấy ngày trời, lính Đức tổ chức truy lùng cô gái điếm nhưng không thể nào tìm ra. Viên sĩ quan bị đâm kia đã chết. Lính Đức yêu cầu cha cố phải kéo chuông khi chôn cất viên sĩ quan. Thoạt đầu cha cố nhất định không chịu, nhưng khi bọn lính đe dọa sẽ cho người xông lên gác chuông thì cha cố đành chấp nhận kéo chuông. Hóa ra vị cha cố đã giấu cô gái điếm kia trên gác chuông. Sau ngày nước Pháp được giải phóng, cô gái điếm nọ được tôn vinh như một vị anh hùng. Cô được một viên tướng lấy làm vợ và trở thành một phu nhân đáng kính.
Những câu chuyện trên thật hay không có lẽ không quan trọng lắm. Không phải cứ đi tu rồi sẽ thành chính quả. Người biết sửa mình, biết vì cái nghĩa ở đời mới là đáng quý. Cả hai câu chuyện khiến mình nhớ đến câu nói: bất cứ vị thánh nào cũng có một quá khứ…
Chuyện về một kẻ lừa đảo, một cô gái điếm, “hay một tên chuyên giết người khi ngộ ra sẵn sàng rạch bụng, moi tim gan nhờ nhà sư dâng lên Đức Phật – sự tích cá he” đều là sự hướng thiện trong cuộc sống này, còn hơn khối kẻ đạo đức giả mà những người xung quanh đều nhìn thấy, chỉ có mỗi họ là cố tình không thấy mà thôi






11 comments:

  1. Cảm ơn P.Bích,xin góp mẩu chuyện ngắn này mình đọc cách đây hơn hai chục năm ,nhưng đến giờ vẫn in đậm trong tâm trí mình về đối nhân xử thế của người đời.
    Đại chiến lần 2 ,nhân dân một tỉnh nọ của nước Nga phải đi sơ tán bằng xe ngựa kéo.Ai cũng vội vàng nên không kịp chuẩn bị đồ ăn ,duy nhất có một cô gái mang theo một cái làn ,có phủ một tấm khăn lên trên ,cái làn tỏa ra mùi thơm của thức ăn ,nhưng ai cũng né tráng không muốn nói chuyện với cô ,chỉ vì cô là gái điếm.Đi được vài giờ ai cũngđói khát ,cô gái lấy trong làn ra táo bánh mỳ ,và cả một con gà giò vui vẻ mời mọi người cùng ăn ,nhưng ai cũng ngoảng mặt đi ,bĩu môi bĩu mỏ khing thường cô ,không thèm ăn .Đi gần hết một ngày đường vẫn không tìm thấy quán xá nào bán hàng ăn cả ,cô gái lại vui vẻ bày đồ ăn ra mời mọi người cùng ăn ,mọi người khách khí, rụt rè ăn đồ của cô mời , chả mấy chốc chiếc làn của cô đã hết sạch đồ ăn ,thay vào đấy là tiếng cười nói vui vẻ của mọi người dành cho cô .Cô gái vui lắm.Bỗng có trạm canh của lính Đức ,sau khi kiểm tra giấy tờ bọn lính yêu cầu được ngủ với cô gái mới cho xe đi tiếp .Cô gái phản đối ,mới đầu mọi người im lặng đồng tình với cô ,sau chờ lâu quá mà lính Đức vẫn không cho đi ,trong xe bắt đầu xì xào nho nhỏ ,sau mỗi người một câu khuyên cô gái hãy biết hy sinh vì mọi người ....phải một lúc lâu cô gái đành gạt nước mắt bước vào trại lính...Xong việc ,bọn lính mới cho xe đi .Lúc này không khí trong xe khác hẳn ,ai cũng khinh bỉ không thèm nhìn cô ,có người còn bóng gió gái đĩ nọ kia...cô đau đớn ngồi khóc trong góc xe không một ai thương xót cô ,và họ đã quên chính họ đã khuyên cô gái làm cái việc mà họ đang khinh bỉ kia.
    Thưa các bạn ,vì chuyện tôi đọc đã lâu ,không chính xác từng từ ,nhưng cốt chuyện là như vậy .
    Nếu có gì sai xin tác giả lượng thứ.

    ReplyDelete
  2. Hi hi, tuyệt thật! Đúng là "bà bạn" và "bà chị" của tui! Sao tâm hồn hai người đẹp thế! Cám ơn Phương Bích và chị Hường về hai bài khai bút đầu năm! Đúng là Đông qua Xuân lại tới! Đúng là hãy cứ tin vào vẻ đẹp của cuộc sống, tin vào lòng hướng thiện, sự khao khát Chân lý và Tình yêu nơi đáy lòng con người!

    Tớ cũng là người Công giáo nhưng tớ thấy cuốn truyện "Tử vì đạo" trên kia chả có gì là phỉ báng các vị thánh hết Phương Bích ạ. Trái lại là khác. "Thầy chính là thánh ở chỗ đó", câu nói của bác nông dân dành cho Raj đúng biết bao! Thế nào là vị thánh, ít là theo quan niệm của người Công giáo? Thưa, chính là những người ý thức sâu xa thân phận tội lỗi, yếu đuối của mình. Và "Hội thánh" thực ra không phải hội của những "ông thánh, bà thánh", mà chính là hội của những tội nhân, những kẻ biết mình có tội, luôn cần phải hoán cải, luôn cần được ơn thứ tha không những từ Trời mà còn từ anh chị em đồng loại quanh mình nữa!

    Cô gái điếm trong câu chuyện của chị Hường, chính là vị thánh! Còn những ông bà đạo mạo đường hoàng ngồi chung chuyến xe chạy loạn kia cứ tưởng mình "thánh" nên tu75 cho mình cái quyền lên mặt phán xét kỳ thị kẻ khác, thực ra họ chả thánh chút nào!

    ReplyDelete
  3. Hic, hình như blog của bác Diện có vấn đề rồi Phương Bích và các bác ơi. Tôi vào không được nữa.

    ReplyDelete
  4. Trưa nay đọc câu chuyện của Phương Bích, rồi câu chuyện của Chị Hường thấy cảm động lạ thường! Xin cảm ơn các Chị nhiều lắm!

    ReplyDelete
  5. Cảm ơn cả nhà ta. Câu truyện bác Hường kể tên là "Viên mỡ bò" của Guy de Maupassant do dịch giả Nguyễn Hiến Lê dịch ạ.

    ReplyDelete
  6. Trích đoạn trong:nhà riêng của giám đốc công an tỉnh Thái nguyên bị đánh bom :
    “Các đồng chí mạnh tay trấn áp “tội phạm” quá, nên dân bị dồn vào đường cùng rồi. Sắp tới đây còn đầy người dân lương thiện bỗng dưng trở thành tội phạm nguy hiểm mà chẳng biết tại sao, giống anh kỹ sư nông nghiệp Vươn ở Hải Phòng đấy”
    Đọc tin này tôi buồn quá ,anh em trong nhà lại giết nhau ,DÂN không tin CHÍNH QUYỀN ,và ngược lại ,chúng ta hãy hỏi tại sao ?các bạn công an ơi ,hãy thương DÂN ,lấy DÂN làm gốc,mà làm đúng nhiệm vụ của mình là bảo vệ trật tự an ninh ,bảo vệ cuộc sống thanh bình của người DÂN ,hãy đặt địa vị của mình vào người dân xem có uất ức thấu tận trời xanh không ? ,hãy tỉnh táo mau mau quay về với đồng bào mình dân tộc mình đi các bạn ơi .Đồng bào rất mong các anh quay về chính nghĩa,đồng bào rất cần các anh bảo vệ cũng như các anh rất cần đồng bào bao bọc .Chúng ta sẽ sống hòa bình vui vẻ thanh bình như bao dân tộc trên thế giới khác ,như con của một MẸ vậy.
    Đồng bào ơi ,vẫn biết rằng "tức nước vỡ bờ " ở đâu có đàn áp là ở đó có đấu tranh ,nhưng có cần phải tàn sát nhau như vậy không ? vẫn biết rằng đồng bào bị mất đất đai bị chèn ép ,bị đàn áp ...nhưng chúng ta có thể tìm biện pháp ôn hòa để đấu tranh không ? vì đây là mạng sống con người ,có thể tôi chưa lâm vào hoàn cảnh của đồng bào bị mất tất cả nên chưa hiểu hết nỗi đau mà đồng bào phải gánh chịu ,chỉ biết xót thương cảnh "nồi da nấu thịt" này thôi.Đau đớn lắm mọi người ơi . Hãy dừng tay .

    ReplyDelete
  7. "...còn hơn khối kẻ đạo đức giả mà những người xung quanh đều nhìn thấy, chỉ có mỗi họ là cố tình không thấy mà thôi".
    Thực ra họ biết cả đấy, tự họ có lẽ cũng có lúc tự sỉ vả mình là đồ đạo đức giả. Song vì quyền chức, lợi lộc và trăm thứ lợi ích khác họ bất chấp thôi.

    ReplyDelete
  8. Quí vị quả thật tốt bụng .
    Những kẻ đã quen thói ăn trên ngồi trốc , đặc quyền đặc lợi , chúng không giống như các bạn nghĩ .
    Chúng quen coi tính mạng dân như cỏ rác . Coi tài sản của dân như đồ trong túi chúng .Coi pháp luật là thứ chúng có thể cần dùng hoăc không cần dùng và dùng như thế nào tùy theo lợi ích của chúng .
    Với chúng chỉ có tiền và quyền . Mọi cái chúng làm đều để có cái đó và để bảo vệ cái đó . Đạo đức , nghĩa tính , đạo lý... đều không ý nghĩa gì với chúng . Sẵn sàng tàn bạo , lừa lọc ,thủ đoạn vì mục đích quyền và tiền . Tại sao tham nhũng ngày càng mạnh ? Những người chống tham nhũng ngày càng bị tiêu diệt bằng mọi cách , khéo léo hoặc trơ trẽn . Mỗi cái ghế là một quyền lợi . Cấp trên coi đó là miếng bánh để mua chuộc cấp dưới , tạo bè cánh có lợi cho mình . Nếu cắt bỏ bổng lộc , tức triệt bỏ tham nhũng thì còn ai làm việc cho những kẻ vốn xấu xa , uy tín không có ?
    Ngày xưa , lý tưởng cộng sản tỏa sáng có sức hút kỳ lạ tập trung mọi người . Bây giờ , lý tưởng đó đã là một cái thây ma nên người ta hiểu rằng phải có thứ khác thay thế . Đó là đặc quyền đặc lợi .
    Tôi cho rằng , bạo lực là xấu xa nhưng có thể nó là xu hướng không tránh khỏi .Tức nước vỡ bờ một cách tự phát . Không có thứ ôn hòa nào giải quyết được .
    Thân ái !

    ReplyDelete
  9. Viên Mỡ Bò (tiếng Pháp: Boule de Suif) (còn được dịch giả Nguyễn Hiến Lê dịch là Thùng Nước Lèo[1]) là một truyện ngắn của Guy de Maupassant, được viết vào năm 1879. Truyện ngắn này được công bố lần đầu tiên vào tháng 1 năm 1880 khi Guy de Maupassant đọc cho bạn bè thuộc "nhóm Médan" nghe. Sau đó nó được xuất bản trong tập truyện ngắn mang tên Les Soirées de Médan (Những buổi tối của Médan) vào 15 tháng 4 năm 1880.
    http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%C3%AAn_M%E1%BB%A1_B%C3%B2

    ReplyDelete
  10. Có lẽ nào là bác Gốc Sậy thật? Bác cũng ghé thăm nhà em ư? Ui chao hân hạnh quá. Tuy nhiên em chỉ nhớ tên truyện là Viên mỡ bò và là truyện của Pháp chứ chẳng nhớ tên tác giả.Sau phải nhờ bác gúc gồ mới ra tên của Maupassant đấy ạ.
    Cảm ơn bác đã đến chơi nhà bác Gốc Sậy nhé.

    ReplyDelete
  11. http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/update-case-buihang-gm-01102012133002.html

    Nghe Phương Bích trả lời Đài RFA về Bùi Hằng tôi rất ngưỡng mộ hai chị.

    ReplyDelete