Mặc dù tin về lính Trung Quốc đã nổ súng vào ngư dân ta
trên biển Đông, khiến dân tình sôi lên sùng sục vì phẫn nộ, nhưng anh Vịnh vẫn
kiên quyết bảo không dùng vũ lực. Mình nghĩ: Thế là khổ ngư dân ta rồi!
Rồi lại nghe bác Nguyễn Thông nói: may là nó "khiêm tốn", mới bắn đạn lửa nên chỉ cháy cabin, chứ nó mà bắn đạn pháo như dạo nào ở Gạc Ma thì có mà toi hết cả rồi, làm gì còn đó mà ngồi ngơ ngác? Mình lại nghĩ đến chiến thuật của anh Vịnh, chắc quân đội ta sẽ hành động theo phương châm: cứ để yên xem sao đây.
Muốn xem lại nguồn gốc cái câu “Cứ để yên xem sao” ấy nó như thế nào. Không nhớ rõ câu chuyện lắm nên mới nhờ bác gúc gồ, thế là ra được chuyện này. Đang bực nhưng đến câu cuối thì không thể nhịn được...
Một cô nàng có bụng, bị xã lôi ra kiểm điểm. Cô nói là bị ngã nước, báng bụng.
- Báng bụng là thế nào ? Rõ ràng là chửa hoang. Tôi bằng này còn chẳng nhẽ không biết ai có chửa. Chính hôm nọ bà Thìn bắt gặp cô mấy lần ăn trộm khế chua nhà ấy nhai rau ráu. Còn chối cái tính đĩ, cứ chối mà được à ?
Một bà sồn sồn đứng lên chan chát nói. Mắt rơm rớm,cô gái thật thà thú nhận:
- Đúng là em có chửa!
Mấy ông xã bật lò xo ngay:
- Chửa với thằng nào phải khai cho rõ?
- Dạ nhưng em bị hiếp dâm!
Cánh đàn ông mừng như bắt được vàng nhao nhao:
- Phải kể cho cặn kẽ, tường tận. Ai? Lúc nào?
- Hức,hức,hức...! - Cô nàng thút thít khóc:
-
Dạ hôm ấy em đang ngủ thì nghe có tiếng kẹt cửa. Một bóng đen nhẹ nhàng mở cửa lẻn
vào buồng em. Lạ quá! Cổng nhà em khoá và cửa buồng chốt chặt mà hắn vẫn vào
được. Thôi! Đích thị là thằng kẻ trộm. Các bác biết là nhà em vào loại khá nhất
xã, chắc nó muốn bê đi cái gì đó. Biết trước vậy, em đã để con dao rựa mới, cực
sắc, chẻ củi ngọt sớt. Nào, mày vào đây, xem cái đầu mày có cứng bằng cây gỗ
không? Em tự nhủ. Hắn sờ sẫm một tý thì tiến lại giường em. Thôi, con ơi, đời
mày ra tóp rồi. Em vung dao định chặt xuống. Nhưng nghĩ bụng, mình là người tử
tế, nó mới vào chưa lấy cái gì mà đã chém người ta sao? Em nói thầm trong đầu: Cứ để yên xem sao!
Nó lần mò mấy giây mà chẳng lấy đồ đạc quý giá gì cả. Nó trèo ngay lên chiếc giường.
Cái giường gỗ lát mới tinh nhà em, chắc các bác biết, sang trọng và vững phải
biết. Nó lại đứng tênh hênh, cao lừng lững. Thằng mất dậy, dù không ăn trộm mà
vào buồng đàn bà con gái ban đêm thì đúng là đồ vô giáo giục. Em định co giò mà
đạp vào kheo chân cho nó một cái. Đạp bất ngờ thì mày ngã đập đầu xuống nền đá
hoa nhà bà mà chết tươi. Nhưng thật ra, người ta chưa chửi mình mà làm như thế
thật vô lý. Em nghĩ thầm : Cứ để yên xem sao!
Rồi nó cởi áo quẳng xuống sàn, nó từ từ ngồi xuống. Chao ôi, sao mà có người thân hình lại vạm vỡ thế không biết. Bắp tay và ngực cứ nổi múi. Trông cứ như pho tượng đồng đen. Mà tượng gì lại bôi nước hoa thơm thế không biết. Nó tự tiện cúi xuống thơm vào mồm em. Thằng khốn nạn! Lại hôn con gái ngay trong giường mà không hỏi ý kiến gì à. Em nhất định vung dao rựa chặt đầu nó. Nhưng các bác biết đấy. Dao chỉ chém hơi xa thôi chứ gần thế làm sao chặt được. Nhỡ lại trượt tay chém vào đầu mình. Em sờ ngay tới con dao bầu chọc tiết lợn. Mẹ mày cho mày một xiên thì xong mạng chó ! Nhưng, các bác gái ở đây cứ thành thực mà tự hỏi chính mình. Một người đàn ông to, khoẻ nở nang hôn mình mà lại giết chết nó, bác có dám làm không? Em kiên quyết nghĩ: Thôi thì cứ để yên xem sao!
Hơn nữa nó đánh răng bằng thuốc đánh răng Colgate 150 nghìn/tuýp thơm phưng phức!
Hôn hít chán rồi nó bắt đầu sờ mó. Nó phanh ngực áo em ra mà bừa bãi. Thật là thằng đểu! Bà liều thì năm bảy đường liều, mày chết thì bà đi tù. Em giơ dao ra nhằm đầu nó chém tới. Nhưng, lúc đó như có luồng điện, em thấy giết người ta như vậy nhẫn tâm quá. Mà nó đã đánh mình cái nào đâu. Chậc! Cứ để yên xem sao!
Vả lại mình sức gái xinh đẹp, bé nhỏ, đâm nó chả xong, khéo nó lại bắt dao mà chém mình. Em ức quá mà chưa làm gì được!
- Sao không kêu ầm lên để mấy thằng anh cô nó vào dọt cho một trận?
Có tiếng vài bà tự xưng là tiết hạnh nhất, hét ầm lên che giấu niềm háo hức cuả mình.
- Dạ, các cô các bác biết họ rồi đó. Kêu lên để họ vào là có án mạng ngay. Mà rồi là phải đi tù, nhà tan cửa nát. Ở địa vị ấy các bác có dám hé răng nửa lời không? Sau đó, hắn trơ trẽn từ từ lột phăng hết quần của em ra. Em cẩn thận lắm, đi ngủ cũng mặc quần bò Armani 200 nghìn mua ở chợ Đồng Xuân. Quân chó má, lại đến nước ấy thì mẹ mày không thể chịu đựng được rồi. Không đâm được mày thì bà cắn lưỡi mà chết. Nhưng….
- Nhưng là nhưng thế nào ? Kể tiếp đi chứ.
Thích quá không kìm được bọn đàn ông hét toáng.
- Nhưng nó rờ, nó rờ .. rồi em mê đi và không còn biết gì nữa. Khổ em quá, oan ức cho em quá..Hu ! Hu
Hai ông dân quân đứng lên làu bàu :
- Chúng tôi đi tuần đêm, cứ thấy mấy lần có bóng đen vào nhà nó. Lạ quá, nghĩ kẻ trộm mà lại không thấy báo mất gì. Chúng tôi mới lên phương án mật phục, vậy mới bí mật cứ để yên xem sao!
Ai mà biết "Cứ để yên xem sao…" Để yên lắm thì đến thằng bố mày cũng phải chửa nói chi mày!
Kết luận: Vấn đề không còn là chuyện chửa hoang của một
cô gái dễ dãi nữa, mà là tính mạng đấy. Thằng Tàu nó bắn súng lửa cứ để yên xem
sao. Đến lúc nó bắn đạn thật thì chả còn cơ hội, để xem cái ra sao ấy nó như
thế nào đâu.
Nói thực, hàng ngày cứ phải đọc những tin như thế này,
nếu không biết căm giận hỏi có là sỏi đá vô tri vô giác?
Một facebooker thốt lên: “Vì sao chúng ta lại phải chịu
nhục, nhìn giặc Tàu liên tục gây hấn như thế này?”
Ai trả lời hộ với?
TÀU VN MỘT MÌNH CHỐNG CHỌI VỚI TÀU HẢI QUÂN CÓ MÁY BAY YỂM TRỢ CỦA TQ, CHẲNG CÓ AI BẢO VỆ, THẬT XÓT XA KHỐN NẠN! Trang mạng Chiến lược của Tàu đưa hình ảnh tàu VN bị bắn cháy: Ngày 20.3.2013, tàu cá VN QNg96382 đánh bắt cá gần đảo Linh Côn Hoàng Sa chuẩn bị quay về cảng (tàu này bị các tàu hải giám 262, 263 của TQ đuổi ở gần Hòn Tháp ngày 13.3), đã bị tàu hải quân TQ 768 phát hiện và truy đuổi ra xa, sau khi truy kích 30 phút tàu TQ bắn cảnh cáo, tàu VN trúng đạn bốc cháy.
http://mil.chinaiiss.com/html/
Nó chợt tỉnh khi nghe có tiếng động ngoài cửa sau. Bật dậy, nó nhào đuổi theo. Đến đầu ao, tên trộm hàng xóm cao to bỗng khựng lại, thong thả đặt cái túi đá quí xuống đất, quay đầu tay giơ lên một vật gì trông xa như tấm bản đồ rồi đứng như thần chết. Tay kia chỉ lên trời!
ReplyDeleteNó vội kéo cao cái cạp quần, mắt nhắm lại, hớt hải bỏ chạy về nhà . .
"BÁO VN ĐĂNG TIN LÊN, RỒI BIẾN MẤT. BÁO TQ ĐĂNG NHƯ CHIẾN CÔNG !
ReplyDeleteCòn thiếu một chi tiết: CHẬM HƠN CÁC "BÁO LỀ TRÁI" CHỈ CÓ 4 NGÀY.(Đảng làm thế là giỏi rồi.)
Còn dân chỉ vì không đội mũ BH thì đuổi tận cơ quan bắn súng ầm ầm, đánh vỡ đầu dân.( Việc này Đảng hành động tức thì...giỏi hơn nhiều)
Kiểm sát nhân dân
ReplyDeleteBà con đừng hiểu lầm anh Vịnh, tội nghiệp anh ấy! Anh là người rất thâm trầm, "độc chiêu" anh đang dùng đối phó với âm mưu cướp nước của Tàu phù ác ôn côn đồ là:
"Chúng nó làm gì thì mặc mẹ chúng nó! Mình hãy cứ tiếp tục làm thinh!" thượng sách dạy thế!"
Địch có thừa thắng xông lên. Ta cứ tiếp tục thừa thua tuột xuống, chuyển bại thành xụi...xem chúng nó làm gì ta được nào?
Chiến thuật này hồi đó anh Vịnh học ở cả hai trường đại học, vừa trường quân sự vừa trường đảng ấy mà!
Cũng nhờ chiến thuật này mà anh ấy lên lon vù vù! Nhờ đấy mà nhà anh thôi cái đời bán cháo lòng đấy! Chết cả nước thì chết chứ đời anh sướng hơn đời mẹ đĩ! Tội gì anh phải làm lớn chuyện cho lôi thôi ra!
Hay quá!
ReplyDeleteTất cả mọi thứ liên quan đến Biển Đông đã có ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC LO.
ReplyDeleteĐề nghị tất cả các tàu cá đánh bắt khơi xa nên chở theo một vị trong BCHTW đảng hoặc 1 vị đảng và nhà nước cấp huyện trở lên đến chính phủ, bảo đảm bọn TQ không dám bén mảng đến. Trường hợp có đến gần, thì đẩy vị Đảng và nhà nước đó ra, tức khắc bọn TQ co giò chạy biến!
Gửi bác nặc danh 08:25 Ngày 26 tháng 3 năm 2013- 'Kiểm sát nhân dân'
ReplyDelete...Nhờ đấy mà anh thôi cái đời bán cháo lòng, chết cả nước chứ đời anh sướng hơn đời mẹ đĩ nhưng 'cứ để yên xem sao' đến lúc mẹ đĩ nhà anh bụng vượt mặt lên, con anh đẻ ra nó toàn nói nỉ, hảo lơ, hảo lơ thì có mà mả mẹ anh chẳng còn đất mà chôn nhé.
Mõ Làng Chờ
molangcho.blogspot.com
Nói lên điều này có lẻ một số bạn sẽ phản đối. Nhưng quan điểm của tôi là ngư dân không nên ra khơi đánh cá nữa. Phải thúc ép chính quyền VN có những động thái bảo vệ người dân thì mới tiếp tục, chứ không phải là hành động "bỏ con giữa chợ" kiểu này. Miệng thì hô hào ngư dân bám biển, mặc khác thì làm ngơ, thụ động khi dân bị TQ sách nhiểu ngoài khơi.
ReplyDeleteĐành rằng nếu không bám biển thì cuộc sống người ngư dân khó khăn hơn. Nhưng mạng sống con người là quan trọng hơn cả. Thà kiếm gì đó khác mà làm, còn hơn lúc nào mạng sống cũng bị đe dọa
Đành rằng việc bám biển cũng là thể hiện lòng yêu nước, bảo vệ chủ quyền biển đảo mà mọi người dân phải thực hiện. Nhưng không phải trong tình trạng không một sự giúp sức nào từ chính quyền.
Bài viết này có phải của chủ nhân không đây?
Bên cạnh là một blogger trung thực, không ngờ Phương Bích còn có thực tài về loại văn dí dỏm, gợi cảm như thế này nữa…một tài năng đáng mến mộ.
Trong một xã hội tự do, dân chủ, nếu một quyển sách theo sát đề tài thời sự, với những sự kiện có thật được diễn tả dưới hình thức gợi cảm, dí dỏm như bài này, bão đảm sự ra đời của quyển sách sẽ là một “best seller” trong năm với sự hoan nghênh nồng nhiệt của đọc giả khắp nơi.
Cuộc sống Việt Nam quá đổi căng thẳng vì những âu lo, ai cũng cần giảm stress để tránh những cơn bùng nổ thần kinh, điều này rất có lợi cho mọi người, kể cả nhà nước. Điểm 10 cho bài viết.
Ô không :)))), cái đoạn về cô gái là của bác gúc gồ ạ. Bác chỉ cần gõ: cứ để yên xem sao là khắc ra ối chuyện đấy ạ. CHuyện này ra đầu tiên nên tui lấy luôn à :)))
DeleteHa Ha! Duyên dáng lắm!
ReplyDelete