Đấy là câu nói của anh chủ tịch phường chỗ tôi, khiến tôi suýt té. Hôm trước nghe Xuân Diện nói, cái câu còn đảng còn mình không phải là chuyện tiếu lâm mà là có thật, treo biển đàng hoàng ở trước cổng trụ sở Bộ Công an ở phố Yết Kiêu. Nhưng giờ thì dỡ bỏ rồi.
Thói đời càng cấm càng gây tò mò.
Càng cấm càng gây phản kháng. Tôi sẽ chẳng có chuyện gì để kể, nếu chả có
chuyện ngăn cấm này nọ. Thế nên mới nói có khi họ sợ quá hóa rồ, đâm ra làm
bừa.
Hồi trước, hễ cứ rậm rịch “hắt hơi” chuyện gì đó là ông bà Trâm Khánh ở phường Cầu Dền lại bị người nhà nước đến “bế quan tỏa cảng”, đến đi chợ cũng chả được. Lúc đầu thấy vô lý quá, thắc mắc thì người nhà nước thản nhiên bảo “đời còn nhiều cái vô lý hơn thế cơ”!
Nhưng chặn mãi thấy chả ăn giải gì, nên chắc bây giờ phường Cầu Dền cũng chán, bắt đầu mặc kệ. Nhờ vậy ông bà Trâm Khánh lại được “tung tăng” ra khỏi nhà.
Thật sung sướng làm sao khi sống ở đời muốn đi đâu là đi, muốm làm gì tùy thích. Tôi chỉ hiểu điều này khi chính mình phải nếm mùi “mất tự do”, một cách quái đản đến mức không thể tin được.
Có một điều rất buồn cười là họ cứ trơn như trạch khi bị căn vặn lý do. Vâng! Chả có lý do gì, nhưng cụ, hay chị cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi đâu kẻo mệt, vân vân. Hình thức mà họ áp dụng chỉ là mời, khuyên, vận động (chứ không cấm). Nhưng mời, hay khuyên, hay vận động là phải bằng được mới thôi. Không nghe thì tiếp tục mời, khuyên, vận động….Tôi cáu tiết bảo, thế nếu tôi không nghe thì sao? Bắt à? Vậy thì bắt luôn đi. Lúc ấy họ lại giả lả cười: úi, có ai bắt chị đâu. Chỉ là mời, khuyên, vận động….thật hết chịu nổi với cái điệp khúc dai nhanh nhách ấy
Thứ sáu vừa rồi thư thả, tôi sang phường tìm gặp tay chủ tịch để làm cho ra nhẽ cái vụ mồng 5/5. Vì không hẹn trước nên đúng buổi anh ta phải lên quận tập huấn gì đó. Anh ta hẹn hôm sau sẽ tiếp tôi. Trước khi tôi ra về, anh ta còn nói thêm: Làm gì cũng phải có lợi cho đảng và nhà nước!
Tôi không tin vào tai mình. Không nghĩ họ lại có thể công khai nói ra điều đó. Tôi vốn nóng tính, nghe thế không “choảng” không chịu được
- Ô hay! Thế hóa ra các anh đặt đảng và nhà nước cao hơn cả nhân dân và đất nước à? Nhà nước chỉ là một tổ chức được nhân dân trao quyền quản lý. Bất cứ nhà nước nào, hay đảng phái nào cũng phải phục vụ cho đất nước chứ. Chết thật, tôi không thể tin được anh lại nghĩ như thế.
Anh chủ tịch phường cười, đánh trống lảng bằng cách hẹn thứ bảy sẽ nói chuyện.
Ồ! Tôi cũng mong như thế. Nhưng trước giờ gặp thì anh chủ tịch phường lại báo hoãn vì lý do sức khỏe, hẹn nhất định trong tuần tới sẽ gặp.
Không biết có phải vì lý do sức khỏe hay không, nhưng buổi trưa hôm đó, hàng xóm mách là có nghe lỏm được chuyện tuần này họ sẽ canh tôi ngay từ chiều thứ bẩy. Tôi ngẩn người, nghĩ hay trên mạng có thông tin gì mà mình không biết? Kiểm tra lại trên mạng, thấy rõ ràng chả có tin tức gì. Đúng là hâm pha điên!
Sáng chủ nhật, tôi dậy muộn vì đêm qua thức khuya. Thử kiểm tra những nghi vấn vụn vặt trong ngày bằng cách mở cửa ngó ra hành lang. Thực sự ngạc nhiên khi vẫn ngần ấy con người đang ngồi vạ vật ở đầu cầu thang. Nói thế nào họ cũng vẫn cứ ngồi đó, bảo không có lệnh thì không được rời vị trí. Tôi bèn gọi điện cho chủ tịch phường, bảo anh làm thế là quân nó oán anh chứ chả phải oán tôi đâu. Các anh chả nắm tin tức gì cả, hôm nay làm gì có “vụ” gì mà bắt họ canh?
Tay chủ tịch phường thanh minh thanh nga lý do hoãn gặp tôi xong thì bảo, để anh ta kiểm tra. Lát sau ngó ra hành lang thì chỉ còn hai cô gái trẻ tuần trước (là học viên trường cảnh sát) ngồi đó. Vừa nãy lại nghe hàng xóm mách là họ canh từ đêm thứ bảy.
Tôi không rõ trong đầu những người ngồi canh nghĩ gì về tôi, về cấp trên của họ. Chỉ có hai giả thiết, một là tôi là kẻ nguy hiểm, hai là sếp của họ ngu dốt.
Ngày nay, sếp không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với năng lực, vì người ta có thể leo lên cao bằng nhiều con đường. Tôi biết rất nhiều trường hợp các nhân viên coi khinh sếp của mình, cả về năng lực chuyên môn lẫn đạo đức. Chẳng qua vì miếng com manh áo mà họ phải chịu nhịn thôi.
Tôi hỏi một người, có phải chủ tịch phường trước là công an không? Họ cười bảo, nói chung chủ tịch phường chủ yếu là công an chuyển sang!
Ra thế! Thế nên có câu chính quyền này là công an trị cũng đúng. Vốn là công an thì làm gì có tư duy của nhà quản lý? Cứ quản không được thì cấm là hết chuyện!
Tôi chợt nghĩ ra một câu hỏi sẽ dành cho anh chủ tịch phường: anh có dám chắc chế độ cộng sản ở Việt Nam sẽ tồn tại mãi mãi không?
Có ai đó nói rằng người nước VN hiện nay bị quỷ ám. Người bị quỷ ám cái gì cũng sợ, sợ bóng, sợ gió, sợ dáo dác trong khi chẳng có cái gì phải sợ. Người có bệnh chỉ là do mình tự rước con ma sợ vào cho mình.
ReplyDeleteAnh trưởng phường ra lệnh cho hai cô học viên công an canh người là vì anh ta vô phúc mắc phải bệnh quỷ ám! Bệnh này phải tìm thầy chửa gấp, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không ăn, không ngủ được, người lúc nào cũng hốt hoa, hốt hoãng, tất phải dẫn đến chổ chết, chết vì suy nhược trầm trọng, chết vì ý muốn tự tử không ngăn được, đây là những hậu quả trầm trọng của Depression. Người khác âm mưu giết mình, mình còn biết đường tránh được, mình tự ý muốn giết mình thì vô phương cứu vãn!
Bệnh quỷ ám đối với phái nam có ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả đời người, chứng bất lực ở nam giới. Anh trưởng phường bị chứng quỷ ám không chết mà bị chứng bất lực này thì đời tàn, vợ phải bỏ, không thể nào sống chung với người như thế được! Anh có thể kiểm chứng kết quả nghiên cứu này bằng cách mở Internet, hỏi thăm bác Gúc Gồ (Google). Cái chứng quỷ ám của anh cũng làm lây hại đến người khác. Hai cô gái trẻ học viên cảnh sát kia đâu có mắc mớ gì với cái chứng quỷ ám của anh phường trưởng mà cũng bị anh ta làm vạ lây, mất ngủ vật và vật vờ! Nếu trên đường về nhà, hai cô chạy xe có bị tai nạn giao thông trong lúc vừa chạy xe vừa ngủ gà ngủ gật, tội lỗi này anh phường trưởng phải chịu hết trước công lý, trước lương tâm!
Hai cô gái học viên cảnh sát kia tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm đời sống, còn dại khờ nên chọn nghề cảnh sát. Vì sai lầm nên hai cô phải trả giá, phải làm theo lệnh của người bị quỷ ám, anh phường trưởng. Người bị quỷ ám ra lệnh canh người xong thì nó quên béng đi mất để lo sợ chuyện khác, mãi đến khi được nhắc nó mới nhớ ra và cho hai cô được ra về! Riêng người nhà, bố mẹ, anh chị hai cô đâu mà không nhắc nhở cho con, cho em chọn một nghề nào khác cho đỡ khổ hơn, chọn chi nghề cảnh sát, công an?
Nghề công an đi đến đâu là người ta kinh đến đấy. Kinh là kinh dị, khinh bỉ đấy chứ không phải kinh là sợ đâu. Người ta ghẻ lạnh, người ta nguyền rủa, không chưởi, không rủa ra mặt người ta cũng chưởi rủa sau lưng hay chưởi thầm trong bụng, tiên sư con nhà ai hết nghề làm hay sao mà đâm đầu làm cho cái nghề rác rưởi, chúng chưởi này? Mặt xem cũng được gái sao lại chọn chi nghề bất nhân mà làm thế này thì làm sao lấy chồng?
Anh phường trưởng mắc bệnh quỷ ám hại hai cô gái trẻ theo nghề công an. Cái ngu dại của hai cô gái trở lại hại chính hai cô khi chọn nghề công an (chắc lại nghe ai đó kháo nhau, nghề này lắm “ngoại tài” do dễ chận cướp, đòi tiền người khác lắm đây!) Người bị bệnh quỷ ám lẫn người ngu dại đều tự hại mình và đều sẽ dẫn đến chổ suy hoại trầm trọng, bất lực, vợ bỏ, chồng chê, hàng xóm, bà con nội ngoại gần xa đều xa lánh sau cùng dẫn đến cái chết chắc chắn!
Truy nguyên cái chết của cả ba, nguyên nhân cái chết bắt đầu bằng bệnh quỷ ám của anh phường trưởng! Bệnh quỷ ám của anh phường trưởng ở đâu ra là do xếp của anh, mà xếp của anh thì một dây, một dọc từ dưới lên trên mà anh là mắc xích thấp nhất; tất cả đều bị bệnh quỷ ám! Không chửa bệnh quỷ ám, anh đảng, anh nhà nước hiện nay chắc chắn chết là điều thấy rõ, các anh dù chưa chết nhưng vợ con đã bỏ các anh trước rồi do chứng bất lực của các anh, các chị, các cô, các chú!
Bệnh quỷ ám, chứng bất lực, cái chết cả ba là những mắc xích không thể tách rời nếu người bệnh không quan tâm chửa chạy từ xa.
• Đáng buồn lắm chứ! Khi chúng ta đang sống trong một xã hội; người cả tin ngày một vơi dần mà bọn người không tử tế thì vẫn cố bám víu vào những bổng lộc, tìm đủ mánh khóe dù phải hao tốn và lãng phí ngân sách cho những việc không cần thiết. Hóa ra, cái lợi vĩ đại còn lại mà đảng và chính quyền quan tâm là tìm mọi cách ngăn chia quyền tự do của con người. Rõ vớ vẩn như cái tay chủ tịch phường cũng có cái quyền hạch họe đòi vào nhà "thăm hỏi" bất cứ lúc nào! Trớ trêu là ở chỗ: những kẻ luôn chà đạp lên pháp luật thì lại nắm quyền phân chia luật pháp! Cứ bảo tại sao đất nước lắm dân oan.
ReplyDeleteNhư ép phải chấp nhận một lá tử vi xấu số, dân tộc này cứ mỗi vài chục năm sau lại nuối tiếc và ân hận vài mươi năm về trước! Nhớ lại, chỉ thấy một đám nửa ông nửa thằng. Nhìn ra, một lũ nửa người nửa ngợm vẫn đêm ngày lùng sục, thô bỉ cản ngăn, chặn đánh người . .
Đến súc vật cũng chả mấy khi manh tâm cắn càn như thế!
Cái anh phường trưởng hay trưởng phường này không biết chử quốc ngữ sao lại cho làm trưởng phường coi sóc an ninh trật tự cho hàng ngàn người cùng lúc?
ReplyDeleteNếu anh biết chử anh phải biết tiền lương anh lĩnh hàng tháng là tiền của đồng bào Việt Nam khắp nước đóng góp mà có để trả lương cho anh, những người như anh và các xếp của anh, xếp cấp trung trung và xếp cấp lớn nhất. Nói theo tiếng Tây, tất cả đều là public servants, công chức, là tôi tớ của công chúng, đồng bào đúng theo nghĩa của từ này.
Ai trả tiền người ấy là chủ. Đồng bào Việt Nam là chủ của các anh, cớ sao anh lĩnh lương của chủ, anh không làm việc cho chủ, không biết ơn chủ, trái lại anh còn đi kềm kẹp, dòm ngó, khống chế chủ, như thế nghĩa là sao? Anh có điên không? Anh có biết anh làm thế là anh vi phạm công pháp quốc tế không? Anh đang vi phạm quyền tự do công dân của đồng bào anh, anh có muốn bị đồng bào đuổi việc anh không, đưa anh ra tòa không? Không phải tòa Việt Nam xhcn mà là tòa quốc tế cơ, anh và tất cả cái hệ thống xếp bá láp của anh?
Cái hệ thống của anh không thay đổi, nó có số phận riêng của nó, nhưng bản thân anh phải thay đổi nếu anh không muốn chịu chung số phận với cái đảng bá láp của anh.
Anh làm ơn mở đài, mở radio quốc tế lên nghe hàng ngày, hàng đêm để biết chuyện gì xãy ra chung quanh. Anh đừng có ru rú như gián ngày bị nhốt trong chiếc rương cũ kỹ của cái đảng ba láp của anh để rồi anh sẽ chết chung với nó oan uổng thân anh.
Rán tu tâm sửa tính ngay hôm nay để sống với vợ con cho đến khi chứng kiến được ngày vui của trăm họ con cháu Lạc Hồng. Ngày vui đang đến. Hãy khôn lên một chút đi anh.
Mình được biết sáng thứ Bảy có một nhóm các bạn trẻ đi phát tờ rơi về Nhân quyền, đi được nhiều địa điểm thì phải. Phải chăng họ đề phòng sáng Chủ nhật sẽ lại có cuộc dã ngoại ở đâu đó, nên họ đã ngăn Phương Bích không cho ra ngoài.
ReplyDeleteThảo nào. :)))))))))))
DeletePhương Bích đừng có té chứ, mấy kẻ nói như thế là những người khùng, mình đừng có té, rán giữ sức khỏe để còn đi đó đây làm chứng nhân thời cuộc cho bà con gần xa được nhờ với. Bà con ta cần những người có tinh thần báo chí cao độ mà têu tếu như Phương Bích lắm lắm. Người ta thương Minh Hằng bao nhiêu, người thương nhà báo Phuong Bích bấy nhiêu, không chỉ người trong nước mà còn có cả người ngoài nước nữa. Làm ơn giữ gìn, đừng có té vì những người khùng... khiệu ấy, nhé. Nó khùng nhưng nó nhậu dữ đội lắm!
DeleteCác ông lãnh đạo thường tự nhận với dân:đảng là người mẹ hiền.Bác là cha già của dân tộc.
ReplyDeleteÝ của mẹ(đảng)là:Nhân dân chỉ là đạo con,thì phải phục tùng sự chỉ bảo,phải sợ quyền uy của cha-mẹ mới là phải đạo.
Đảng đã tự nhận là mẹ của dân,thì mẹ nói gì,làm gì cũng đúng.Cấm cãi.
Ôi người mẹ của tôi!
Mẹ ơi!mẹ mà đi 2-50 về Văn Điển,con chấp nhận làm kẻ bất hiếu.Không hương,không khói,không dầu,không đèn,không kèn,không trống.Họa may chỉ có tay chủ tịch phường của Phương Bích và một vài kẻ mất đảng-mất mình là thương tiếc.
Chân Phong.
Ở Paris, bác ăn cắp tên Nguyễn Ái Quốc của các ông Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn Văn Trường. Qua bên Tầu bác ăn cắp tên của Hồ Chí Minh chỉ vì không ai biết bác, chử viết của bác sai chính tả tùm lum! Bác xưng cha già dân tộc có mà chết cả dân tộc. Bác dốt, bác tuyển đảng viên của bác toàn là những kẻ bảo sao làm vậy còn chết hơn cả người dốt nữa!
DeleteBác tuyển người dốt là đông đảo nhất để bác sai bảo! Ai biết nhiều hơn bác làm sao bác sai khiến? Ai biết nhiều hơn bác là chết với bác! Các ông Nguyễn Hải Thần, người ân của đã từng nuôi dưỡng bác khi còn ở bên Tầu, còn phải bỏ bác chạy trốn về Tầu. Các ông Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Thế Truyền còn phải bỏ chạy vào nam!
Bác như thế, đảng của bác dốt như thế, thế mà bảo làm cha, làm mẹ, cả nước có mà chết sớm! Đã chết hàng đống trong chiến tranh rồi còn chưa thấy sao mà còn để cho cha Hồ, mẹ đảng (chết tiệt!) tỉ tê đẩy cả nước ra nghĩa địa lần nữa?
Bà con có nghe không, có bác Hồ là cha già, có đảng cộng sản là mẹ!
ReplyDeleteCó một ông cha như ông Hồ thì chết cha rồi!
Có một bà mẹ như đảng cộng sản thối hoắc này thì chết mẹ rồi!
Nghe cái nhà ông nặc danh 20:59 này chắc bệnh (tức) mà chết… sớm!