CHUYỆN CŨ KỂ LẠI
Thông tin về cuộc giao lưu, nói chuyện về QUYỀN CON
NGƯỜI vào ngày 5/5 của một số bạn trẻ đã được công khai trên mạng trước đó cả
tuần. Thú thực tôi cũng không hình dung ra một cuôc giao lưu ấy ở nước ta nó
như thế nào? Dân ta văn minh đến mấy cũng chưa được làm quen, chứ ở bên các
nước tư bản già cỗi có lẽ đã có hình thức này từ thời Napoleon mặc quần thủng
đít ấy chứ chả bỡn (ý tôi muốn nói là lâu lắm rồi ý).
Không biết dân ta quan tâm đến việc này ra sao? Thái
độ của nhà cầm quyền là gì? Đương nhiên là tôi quan tâm về động thái của cả hai
bên, nhất là địa điểm cuộc giao lưu ở Hà Nội là công viên Nghĩa Đô lại rất gần
nhà tôi, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Tối thứ sáu công an khu vực gõ cửa. Tôi đoán ngay là
vì vụ ngày 5/5.
Buồn cười! Đã nghỉ hưu như tôi mà vẫn bị công an coi
như con nít, cứ bảo thôi, chị ra đấy làm gì? Bây giờ công an hết việc hay sao
mà quan tâm cả chuyện mấy bà già ra công viên?
Tôi bảo đó là việc của tôi, rằng tôi muốn giám sát
việc các anh cư xử thế nào với họ, rằng các anh cũng nên nghe xem họ nói gì. Vi
phạm pháp luật thì bắt liền. Anh công an cười, bảo ai bắt gì đâu, rồi ra về.
Tối thứ bảy bình yên, không thấy “đoàn thể” vào
thuyết phục. Tôi nghĩ cũng phải. Có lẽ việc thuyết phục tôi không ra công viên
nó vô duyên quá, nên họ cũng “mặc kệ”.
Sáng chủ nhật, vừa mở cửa đã thấy người ngồi lố nhố
ở cái hành lang thường ngày vốn rất yên tĩnh. Tôi đoán lại là người của “đoàn
thể”, nhưng tôi chả bận tâm, cứ khóa cửa bình thường rồi đi ra cầu thang.
Ối giời! Tiếng chân chạy rầm rập sau lưng, rồi hai
cô gái trẻ chạy vượt lên trước, dùng lưng chắn đường tôi. Mấy vị phụ nữ bắt đầu
đồng ca bài “chị ơi”. Cái hành lang rộng là thế mà tôi chả thể nào vượt qua cái
bức tường bằng lưng của hai gái trẻ hỗn xược. Phải nói là mặt chúng khá lì lợm.
Đi dích dắc theo đường chữ chi một lúc cũng ra đến thang máy. Nhưng thang máy
mở ra rồi mà tôi không thể bước vào được, cũng không thể đặt chân xuống một bậc
cầu thang bộ.
Ái dà! Xem ra họ nhất quyết không cho tôi đi đây.
Tôi bắt đầu nổi nóng, hỏi lý do tại sao (Thì cứ phải hỏi tý cho đúng thủ tục
chứ).
Họ nói không có lý do gì. Rằng là họ chỉ biết làm
theo nhiệm vụ cấp trên giao. Nhiệm vụ gì mà quái đản vậy? Thế mà cũng nhắm mắt
nhắm mũi làm theo được mới lạ.
Tôi quay ra đếm tất thảy có 14 người, già trẻ gái
trai đủ cả. Trong đó có cả một người đàn ông ở quán rửa xe vỉa hè, bên cạnh
chung cư nhà tôi. Tay này làm nhiệm vụ của
kiêu binh, cứ lải nhải những câu khiêu khích và dè bỉu, khiến tôi trong lúc
nóng giận đã mắng hắn là ngu và yêu cầu hắn im miệng. Hắn bèn chửi tôi là đồ
chó và xông vào tôi. Mấy người khác vội lôi tuột hắn xuống tầng dưới.
Cái này gọi là dùng chiến thuật lấy thịt đè người đây. Tôi bỗng thấy cái từ “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” nó trở nên mỉa mai quá.
Tôi rút điện thoại ra chụp để lấy bằng chứng cho
việc viết bài sau này. Lập tức họ tản ra và quay mặt tránh. A! Cũng biết xấu hổ
cơ đấy.
Ngày 5/5 cũng là ngày sinh nhật của tôi. Tôi dự tính 8 giờ sẽ túc tắc đi bộ ra công
viên, mất chừng mươi lăm phút. Bao giờ tôi cũng muốn đến sớm hơn hoặc đúng giờ.
Quan sát buổi giao lưu khoảng chừng tiếng là cùng, sau đó sẽ cùng một số bạn bè
kéo nhau đến một cái quán nào đó để làm một cuộc “liên hoan” nho nhỏ. Rốt cuộc
tới tận mười rưỡi trưa tôi vẫn không ra khỏi nhà được.
Tôi hỏi bà chủ tịch Hội phụ nữ:
- Thế các chị định canh đến bao giờ?
- Tôi cũng không biết. Bao giờ nhận được lệnh
rút, chúng tôi mới được rút.
Trông họ cũng rất mệt mỏi. Sao mỗi cái việc tôi ra
xem người ta làm gì mà cũng khiến họ sợ đến phát rồ lên như thế nhỉ. Thậm chí
ngay cả khi ngoài kia chả còn mống nào, mà người ra lệnh quên béng đi mất thì
làm sao? Rõ khổ thân tôi, khổ thân cả họ nữa. Lại muốn chửi: “khốn nạn thân các
anh các chị. …éo mẹ cha chúng nó” quá đi mất.
Gần trưa, Xuân Diện cùng học trò ôm một bó hoa hồng to
vật đến gõ cửa nhà tôi, vẫn thấy bọn họ ngồi canh ở đầu hồi hành lang. Thấy
Xuân Diện gõ cửa nhà tôi thì một trong hai cô gái ban sáng xông đến hỏi:
- Anh là ai?
- Thế còn chị là ai? Chị là ai mà có quyền hỏi
tôi là ai? Chị là chủ cái nhà này đấy à?
Tôi ra mở cửa, thấy Xuân Diện đang dồn cô gái kia một
chặp, còn cô ta thì nghệt mặt ra. Thấy
vây, tay an ninh ngồi ở cầu thang vội ra hiện cho nhà cô kia lùi lại.
Buổi tối xuống mẹ, nghe anh trai kể trưa nay đi uống
bia với đám học trò ở quán bia Thúy hay Thanh Hằng gì đó ở cạnh công viên, tự
dưng thấy quán hạ rèm kín mít. Mọi người nóng quá đòi kéo rèm lên thì chủ quán
bảo, công an bắt hạ rèm, nếu các bác không ngồi được thì mời đi quán khác vậy.
Giờ nghe tôi kể chuyện mới hay là tại sao. Cả anh trai và mẹ đều bức xúc khi
thấy tôi bị gã rửa xe chửi, bảo bây giờ chính quyền sử dụng cả côn đồ vào việc
này thì đúng là mạt vận rồi. Giả sử không phải là một người mà cả trăm người
thì liệu bọn họ có đủ người để canh không?
Thì là chuyện qua rồi. Sau đó hết việc này đến việc
khác cuốn tôi đi. Tôi vẫn chưa ra phường để gặp tay chủ tịch như đã định. Lần
này tôi sẽ nói cho anh ta biết cái việc anh ta làm với tôi không phải là bảo vệ chế độ này, mà chính là đang bêu
riếu nó. Anh ta tưởng làm thế là tỏ ra mẫn cán với chế độ, là bưng
bít được cái nhìn của tôi ra ngoài xã hội. Nhưng nhân dân thì trăm tai nghìn
mắt, liệu có bịt được hết hay không? Bằng chứng là ảnh và clip về cuộc giao lưu
bất thành vẫn đầy trên mạng. Ở tận đẩu tận đâu người ta vẫn đến được, mà riêng
tôi ngay cạnh đây lại bị canh giữ thô bạo như thế này. Thử hỏi qua việc vi phạm
quyền tự do một cách trắng trợn như thế này, chính quyền được gì và mất gì? Có
khiến người dân sợ hãi không hay họ chả chửi cho ủng mả ra?
Tôi chả có gì dấu giếm. Khi bị chặn ở cầu thang, tôi
tức quá bảo: không biết bao giờ thì cái chế độ này mới sập đây? Lúc đó các vị
này chả trở cờ đầu tiên ấy chứ chắc gì đã trung thành? Bằng chứng là quân của Saddam
Hussein đấy, cứ hô hào tử thủ với chả thánh chiến, oánh nhau một phát là lộ mặt
ra cả đám.
CHÙM ẢNH CHỤP NGÀY 5/5 TẠI HÀNH LANG CHUNG CƯ
Chúc mừng sinh nhật PB. Biết rằng sự bực tức của chị là chính đáng, nhưng nên gác lại một ngày để tận hưởng ngày sinh nhật của mình cho thoải mái. Còn chuyện CS thì có nói đến 364 ngày còn lại của năm cũng chẳng dứt...Smile..:-)
ReplyDeleteCám ơn chị PB về bài viết rất sinh động và thú vị. Sự cùng quẫn, lấy thịt đè người, huy động cả côn đồ để ngăn cản chị tham dự một sinh hoạt rất bình thường trong một xã hội dân chủ thực sư là một cái tát vào mặt những kẻ ra rả "Xã hội ta dân chủ hơn vạn lần dân chủ tư sản". Chỉ một người như chị họ đã phải tổng động viên, nếu trong phường chị có một vài người như vậy thì chắc là bó tay chấm cơm thôi nhỉ.
ReplyDeleteNgoài Hà nội hài nhỉ
ReplyDeleteTrong Sài gòn thì cường hào ác bá quá
CHÚC MỪNG SINH NHẬT..............NGƯỜI PHỤ NỮ QUẢ CẢM CHO DÂN TỘC........
ReplyDeleteTHeo tui thì như này, nêu đích danh tiên tuổi cái đám đã quấy nhiễu chị.
ReplyDeleteHọ vẫn biết xấu hổ mà.
Xin chúc Chimkiwi trang chủ một ngày vui vẻ nhân Happy Birthday.
ReplyDeleteCòn mấy cô, chú kia trong ảnh làm gì mà có vẻ “tự ti”, mắc cỡ, xấu hổ ra mặt thế nhỉ? Đừng làm vậy, kỳ chết!
Mấy cái thằng người ra lệnh nó ở tận đẩu tận đâu. Nó nói chuyện, ra lệnh cho mình xong, quay ra nó nhậu ngay với bạn bè của nó (!) mình ở đây với nhau, gặp nhau mỗi ngày mỗi buổi, nghe lời nó làm bậy, làm bạ với cô bác, lối xóm láng giềng người ta mắng cho mình tối mắt, vuốt mặt không kịp, có phải xấu hổ ông bà không?
Đi đứng phải cho ngay thẳng, dáng đi phải sao cho thanh tú, nhẹ nhàng, thế mới đẹp, thấy mấy cô người mẫu thế giới đi không? Mấy cô người mẫu ấy đi đến đâu là cánh mày râu rụng rúng, nín thở đến đấy. Sao mình lại đi hình chử chi, zic zac, đưa lưng, đưa mông chắn đường, che mắt người ta thế thì còn gì là duyên dáng Việt Nam chứ?
Mà sự thực, làm theo lời nó, mình có lợi gì đâu? Hổ cho mình, xấu hổ cả cho ông bà cha mẹ nữa. Thôi đi, lần sau cái điện thoại nó nói gì, ra lệnh kiểu gì mặc kệ nó. Cái vòm xã hội chủ nghĩa gió thổi bay ngày một, ngày hai gì đây thôi.
Mới tháng giêng tới giờ, 460 mươi mạng đã lên ghe cá chạy xuống Úc Đại Lợi rồi, chả biết cha chạy hay con chạy! Còn nữa, hãy còn chạy nhiều nữa, càng lúc càng nhiều, càng đông, ai chạy chậm là chết, ai chạy chậm là hết! Hết tài, hết sản. Hết tài sản thì sống kể như không!
Những người khôn đã bắt đầu bỏ chạy, còn lại những ông bà khùng khùng, điên điên lo ôm ghế ba chân! Khi hay ra thiên hạ đã bỏ chạy hết, còn lại có mình, chừng ấy hay ra mới hoảng hồn, khóc như cha chết! Kinh nghiệm của người là bài học cho mình. Làm ơn, làm ơn khôn ra giùm. Mấy cái loa, đài, truyền hình, điện thoại ra lệnh, nó nói vậy mà không vậy, từ trên xuống dưới, từ ông tổng lú cho đến bà phường không lú…miệng nói vậy thực ra không phải vậy, nghe lời làm theo là mình từ bị thương cho tới chết, chết sớm!
Hãy rán, bằng mọi giá hãy rán mà sống để thấy ngày vui cuộc đời. Ngày vui ấy là ngày mà đường phố Hà Nội, Hải Phòng, Móng Cái, Lai Châu, Huế, Nha Trang, Sài Gòn, Châu đốc, Cà Mau…VN đầy dẫy du khách da vàng, da ngâm, da đen, da đỏ, da trắng, người từ năm lục địa quảy ba lô đến chơi, đi đầy đường, ngày ấy tha hồ buôn bán, làm giàu mà chẳng phải sợ bóng, sợ gió ai như bây giờ. Đấy mới thật là ngày vui đã từng mong đợi trong gần 70 năm qua.
Đừng có nghe mấy cái máy ồm ồm, mấy cái điện thoại eo éo ra lệnh, xúi làm bậy đó nữa mà khổ thân. Ngày người ta vui cũng là ngày vui của mình. Đừng để ngày mọi người người ta vui thì lại là ngày mình phải khổ thân...vì những việc tầm bậy tầm bạ, rình mò người khác mình làm bây giờ.
Chúc mừng SN bạn BP,
ReplyDeleteSĩ phu đất Bắc bao người,
Để cho một lũ đười ươi cầm quyền.
Làm bao nhiêu chuyện khùng điên,
Cử người quấy rối triền miên dân thường.
Công an, phụ nữ hội phường,
Chặn Cô Bích Phượng xuống đường dạo chơi.
Khi xưa Cải Cách long trời,
Giờ đảng ta sợ một người cô thân.
Làm người phải có Quyền nhân,
Đừng làm con chó ngu đần hùa theo!
• Phiền toái thật, những kẻ ảo tưởng giở đủ trò miễn sao luật pháp chấp thuận‼ Thêm một lần nữa để ta so sánh Hà Nội và nhận biết hơn những con chó điên dại dưới cái nắng SG đầy chất man di thú tính! Sự trung thành vô điều kiện với bát cơm manh áo thì luôn nhức nhối chứ trung thành với một chế độ chắc hẳn còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Chó má như người đàn ông ở quán rửa xe vỉa hè cũng chỉ vì khúc xương lẫn đờm mà giam thân phấn đấu chứ yêu thương gì cái cuộc đời lau chùi cho một giai cấp giàu có tham nhũng kia!
ReplyDeleteNgăn chặn, lấy đi tiếng nói chân thực của người dân, đất nước giữ lại đoàn cừu. Lấy đi nữa trăm vạn lời dối gian, thiên đường tôi sẽ còn súng đạn với những kẻ độc tài chôn vùi lẽ phải. Lấy đi cả trách nhiệm, mục đích còn lại của chế độ này là tồn tại và quyền lực tối hậu của chính quyền nhân dân là chỉ để bảo vệ cái quyền lực của chính nó, đúng không anh?
Hay là, cứ để họ đi đi. Đến khi xê dịch mới thấy xiềng xích ở dưới chân . .
Đề nghị cô Phương Bích in những comments trên và phát cho bọn chận cô hôm ấy để chúng biết. Đám đó có tí trình độ nào để vào đây đọc.
ReplyDeletevới một người phụ nữ yếu đuối mà an ninh + chính quyền phải xử dụng một lực lương hùng hậu như thế này. Có gọi là vô công rổi nghề ? chỉ tiếc là chính những người ấy không hề biết xấu hổ! Và khi gặp chuyện lớn không biết họ lúng túng xoay xở, tốn hao tiền thuế đến mức nào
ReplyDeleteChủ quẳng cho miếng xương thì nó cũng phải biết vẫy đuôi , rồi ủng oẳng tí chút để lấy lòng chủ nhân ! Thôi thì có hèn, có nhục, có biến thành loại khốn nạn vô liêm sỉ gì cũng ráng để mà kiếm cái sổ hưu.
ReplyDeleteTừ ngàn đời nay kẻ thù của nhân dân Việt Nam luôn thất bại và sẽ bị tiêu diệt.
Run sợ, cùng quẫn, sử dụng triệt để đám nông nô, nô tỳ, chế độ này đang đi đến đoạn nào trong hồi kết rồi?
ReplyDeleteChế độ này bây giờ còn cái gì nữa để bão vệ? Tất cả đã thuộc về Tàu Trung cộng hết rồi, bão vệ cái gì nữa?
ReplyDeleteMiệng nó bảo chống Tàu chiếm biển, bắn giết ngư dân, Tàu họp nó cho người đại diện, Thiện Nhân hay Nhận Thiên (Triều) sang nhận lệnh mới mang về Việt Nam thi hành!
Nghe lời mấy thằng ngố mồm loa mép giải này có mà đi ở đợ hết cả nước với chúng nó! Hết thuốc chửa, số phận của tám, chín mươi triệu dân Việt Nam hết thuốc chửa! Chẳng qua vì cái thằng cộng sản nó quá ngu, ngu mà nó ác, còn dân mình thì quá khờ, khờ cho đến thành khùng khùng điên điên hết!
Nhìn gần chục người có mặt trong ảnh, có thấy người nào còn tỉnh táo gì đâu? Mặt nào mặt nấy cũng đều bị bóng ma nhà Hồ ám ảnh ra mặt, thần khí nửa tỉnh, nửa điên, kẻ quay lưng, người che mặt! Hết rồi, cả nước bị ma ám hết rồi!
Mất nước thật rồi bà con ơi! Việt Nam ơi, có ai còn tỉnh không?
Dân quèn
ReplyDeleteCô Bích bảo hãy xem họ bão vệ chế độ như thế nào, còn bác gì trên đây bảo tất cả hiện nay đều thuộc về quyền quyết định của Tầu cộng, chuyện trong nhà, chuyện ngoài ngỏ, muốn làm gì cũng phải hội ý, hỏi ý, phải xin phép nó, thằng Tầu cộng sản, thế thì mình đã mất hết mẹ nó rồi chứ còn gì nữa! Bão vệ chế độ này như thế nào? Ai hăm hở bão vệ chế độ này là bão vệ cho mấy thằng chệt chó cộng sản nó xiết đầu mình, có ngu cũng ngu vừa thôi! Thằng ăn cướp, tao chém chúng bây bay đầu chứ đâu tôi làm sao đi bão vệ cho nó, tôi đâu có quá đói để đi làm chuyện điên rồ, kinh thiên động địa là bão vệ cho thằng ăn cướp để nó giết tôi, giết dân tôi? Tôi nói vậy đó, cô Bích đừng cắt của tôi
Đã có lần tôi khuyên Phương Bích là những việc gây rối cá nhân thế này là phải kiện thôi. Đây là những việc làm phạm pháp hoàn toàn, có thể nói là xúc phạm đến đời sống riêng tư của công dân.
ReplyDeleteChính quyền đã hèn, những người láng giềng của PB cũng hùa để hèn theo. Cái thối nát của xã hội là ở chỗ này đây: Một người xướng lên, một bầy cừu dốt nát, hèn hạ hùa theo!
Ai đã từng xem những phim cao bồi viễn tây Hoa kỳ đều say mê với cảnh núi non hùng vĩ, nông trại tân lập bao la với những con người lang bạt, ngang tàng, những người đàn ông không hề biết sợ chết là gì. Họ là những tay cao bồi lang bạt, những chủ đất, chủ nông trại mới chăn nuôi bò. Họ là những chủ ngân hàng, những tay chăn bò, những người đi tìm đất mới lập nghiệp, những người đi khai tìm quặng mỏ, những đoàn người đi tìm vàng, những kẻ cướp, những di dân tốt, lương thiện xen lẫn kẻ cướp lẫn những tên gian ác. Những kẻ gian ác cướp bóc, tranh đoạt, những người lương thiện thì vừa cực lực làm việc để đạt mục đích của mình, vừa phải đương đầu và phải đương đầu cho được với những kẻ ác. Giá trị đời sống của họ là bênh vực lẽ phải bằng những cú đấm trời giáng, bằng những hành động anh hùng, hào hiệp, cái chết đối với họ không nghĩa lý gì hết. Họ phải đạt điều họ muốn. Họ phải giữ cho được cái mà họ có, và họ sẵn sàng đổi bằng mạng sống của họ.
ReplyDeleteBên cạnh những người đàn ông can trường là những người phụ nử thướt tha nhưngcũng rất gọn gàng, dứt khoát. Họ chấp nhận cuộc phiêu lưu với chồng con, với người yêu hay có khi cô thân độc mã đi theo đoàn người di dân. Họ cũng sống một cách can trường, họ chịu đựng gian khổ không thua kém những người đàn ông. Họ dịu dàng mà gan góc. Đặc điểm chung của những người đàn ông, đàn bà miền viễn tây là ai cũng biết bắn súng, sống giữa những kẻ xấu, những kẻ gian ác… không biết xử dụng súng thì coi như không thể nào sống được, ai sợ chết cũng không thể nào sống được. Ai cũng biết bắn súng, và bắn chậm là chết.
Đấy là cảnh miền tây Hoa Kỳ. Còn cảnh của Việt Nam ngày nay, chạy chậm là chết! Tầu cộng càng tràn lấn vào Việt Nam bao nhiêu, đảng viên cộng sản càng bị chúng triệt càng nhiều bấy nhiêu. Chúng triệt bằng cách kiếm cớ cho vào tù, vào trại lao động khổ sai. Chúng triệt bằng cách phát động đấu tố, phê bình, vu tội, cách chức đưa ra tòa, tịch thu tài sản. Chúng triệt bằng cách đánh thuốc độc. Chúng triệt bằng những tai nạn này khác, đủ mọi hình thức.
Một mặt chúng nó xiết chặt dân Việt Nam, một mặt chúng diệt đảng viên cộng sản, chúng triệt, chúng diệt từ trên xuống, từ trong ra, từ dưới lên, từ ngoài vào…cốt sao bộ mới máy cai trị Việt Nam phải là người của chúng, Trung cộng. Tất nhiên là chúng dùng người Việt để giết người Việt, chúng dùng đảng viên giết chóc, tù đày người yêu nước, đàn áp nhân dân. Chúng dùng đảng viên để đấu tố, để triệt đảng viên, chúng dùng dân chúng để triệt đảng viên. Nói chung, chúng dùng người Việt để giết người Việt, chúng dùng lòng tham, cái ngu của người này để giết người kia; tóm tắt là chúng dùng củi đậu nấu đậu!
Cũng tại đảng cộng sản tự coi mình quá khôn, quá tham lam, quá ích kỷ, quá gian manh thành ra quá dại! Giờ phút cuối cùng này, ai ra khỏi đảng cộng sản sớm chừng nào, tốt chừng ấy. Ai chạy xa chừng nào, tốt chừng ấy. Miền tây Hoa Kỳ bắn chậm là chết. Việt Nam, cộng sản, chạy chậm là chết, chết vì nhiều lý do.
Khổ thế đấy , người dân Việt Nam cứ nghĩ nhân quyền là phải cỡ thế nào cơ , cỡ mình , ăn còn chưa đủ , mơ ước gì .
ReplyDeleteHọ cũng biết , khi vào hợp tác xã thì suýt chết đói , trả ruộng đất cho dân thì thừa gạo ăn . Nhưng họ đâu biết các nước dân chủ họ cũng làm HTX (cooperative), chỉ là HTX của họ hoàn toàn khác của nước mình . Họ cũng có "tổ đổi công" , và cách tổ chức sản xuất hoàn toàn khác mình . Họ tự nguyện , tư hữu và dân chủ trong quản lý sản xuất . Bởi vậy , bề ngoài giống nhau , thực chất lai khác nhau , khác nhau hơn hàng hiệu và hàng nhái .
"Bảo vệ chế độ" , một khái niêm không hề có ở các nước dân chủ . Ai tốt , đảng nào tốt thì dân giao cho cầm quyền chính phủ , không tốt nữa thì lại chon người khác , đảng khác . tất cả thông qua bỏ phiếu công bằng , công khai và tự nguyện . Việt Nam cũng nhái , nhưng chỉ nhái mỗi cái vỏ.
Bảo vệ chế độ - một chế độ cần phải bảo vệ thì vứt quách nó đi .
Cái khổ ở đây là đa số người dân Việt không biết mình có quyền con người , đảng đã nhái thành quyền công dân . Không biết chính phủ VN đã ký TUYÊN NGÔN NHÂN QUYỀN mà không thực hiện, nhà nước sợ người dân biết nên phải chặn bằng tất cả mọi chiêu trò . Thật tội cho những người bị xui bẩy hay nhử mồi bằng cơm áo gạo tiền .
Ồi ! Viết dài quá , cảm ơn những ai đã kiên nhẫn đọc .
Tin vui Nhân Quyền
ReplyDeleteHồ Chí Minh, bộ chính trị của Hồ Chí Minh, những kẻ đã ra lệnh sát hại hơn năm ngàn đồng bào Việt Nam đã tìm kiếm được thi thể, hài cốt và hơn một ngàn người khác đã bị cộng sản sát hại mà Cảnh Sát Quốc Gia miền nam đã không tìm được thi thể, hài cốt và được báo cáo là mất tích ở Huế vào Tết Mậu Thân 1968 và những kẻ đã trực tiếp nhúng tay vào cuộc thảm sát Huế, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Thị Đoan Trinh, “giáo sư” Lê Văn Hảo…sẽ ra trước tòa án quốc tế để trả lời về tội thảm sát, diệt chủng đối với đồng bào Việt Nam ở Huế. Tin SBTV/TV 10/05/2013
Những kẻ ác ôn đương thời ở Việt Nam cũng sẽ ra trước tòa án quốc tế để trả lời về những tội ác chống xã hội, chống con người mà những kẻ này đã và đang làm. Đồng bào Việt nam từ nam chí bắc, tất cả những ai là nạn nhân của những hành vi tàn bạo của chế độ cộng sản đương thời hãy liên lạc với các luật sư Việt Nam ở nước ngoài để đem tất cả những tội phạm hôm nay, bộ trưởng công an hiện tại và trước đây, những cá nhân liên đới trách nhiệm của “bộ chính trị” … ra trước tòa án quốc tế.
Thực hiện đúng những tôn chỉ của The Universal Declaration on Human Rights, khát vọng chính đáng về Dân Chủ – Tự Do – Nhân Quyền của toàn dân Việt Nam và toàn thể những thế hệ trẻ Việt Nam hãy tiếp tục mạnh mẽ tiến bước.