Bài viết của nhạc sĩ Tuấn Khanh
Vì muốn để người đọc dễ tìm kiếm liền mạch,
xin được giữ lại tựa cũ, chỉ đánh dấu là phần 2. Thật ra, tôi muốn đặt phần
viết này cái tên “Những nhân vật bí ẩn trong dòng người” nhằm muốn nhấn mạnh
thêm những điều lạ lùng mà chúng tôi chứng kiến, mà từ đó, chúng tôi tin rằng
đó là những điều bất thường, không đơn giản là bạo động “tự phát”.
Chạy khỏi đám đông
hỗn loạn và hung dữ đó, cả 3 chúng tôi lạnh toát người, dù trời trưa nắng,
nhiệt kế chỉ 37 độ C. Điều đầu tiên khi đã an toàn, tôi nhắc mọi người đi mua
khẩu trang.
Lúc này, đám đông
xuất hiện ở các con đường đã nhiều hơn. Họ đang cần cái gì đó để giải tỏa, cần
một cái gì đó để đập phá, thể hiện sức mạnh của mình. Vừa chạy vừa điểm lại các
sự kiện, Văn nhắc tôi rằng phần lớn những người có vẻ như chỉ huy, hướng dẫn
mọi người. đều chạy trên các xe có biển số 36 – số Thanh Hóa. Tôi sực nhớ đến
một người bạn ở Bình Dương đã nhắn tin nói với tôi về các cuộc bạo động xảy ra,
một cách buồn phiền rằng “người Bình Dương không tệ như vậy, phần lớn các người
gây bạo loạn đều đi xe số ba mươi mấy”. Quả là như vậy thật. Những người chạy
trên những chiếc xe có số như 36, đều trang bị kỹ lưỡng bằng ống sắt, xà beng,
cờ trống… như một cách có tính toán trước.
Chúng tôi quyết định
đảo một vòng qua các chốt dân phòng, đồn công an để tìm hiểu tình hình. Trong
khu vực có bạo loạn, hầu hết đều vắng lặng. Thậm chí các chốt gác dân phòng,
chốt an ninh của khu công nghiệp đã bị đập phá tan hoang. Không còn ai trực ở
đó nữa. Những người bạo động thành từng đoàn, chạy đi chạy lại như chốn không
người. Sự sợ hãi của các nhân viên bảo vệ công ty đến cực độ. Khi chúng tôi ghé
qua cửa một công ty để chụp lại các biểu ngữ tung hô Việt Nam như một lời
van nài để yên cho họ, người bảo vệ từ phòng trực vốn đã bể hết kính cửa, vùng
chạy hớt hải. Công ty này cũng đã bị đập phá trước đó.
Chúng tôi lại quyết
định nhập vào một đám đông khác, đang gầm gừ trước cửa công ty khác, tên liên
doanh bằng nhôm đã bị đập, chỉ còn chữ Việt Nam . Rồi đột nhiên một giọng Trung
Bắc, kiểu giọng Nghệ An hét lên “vào đập đi anh em”. Cả đoàn người bị kích động
rú ga tràn vào sân công ty, ập đến mọi nơi. Tiếng thùng gõ rầm rập. Người bảo
vệ im lặng, nép mình, lùi lại. Thậm chí anh ta không dám nhìn theo những người
cầm đầu vì sợ mang vạ.
Tôi bấm Thy, quyết
định chạy theo một vài xe, có người la hét và hung hãn như là những chỉ huy. Họ
chạy vòng quanh sân công ty, háo hức tìm những thứ có thể đập, có thể đốt.
Không tìm thấy, họ đạp và đập luôn những chậu cây kiểng. Tôi giữ máy ghi hình
liên tục những người này, nhất là khi họ hối thúc những người khác đang phân
vân về việc có nên đập phá tiếp hay không.
Cũng là điều không
may, một người ngồi sau chiếc xe dẫn đầu bắt đầu chú ý chúng tôi. Người thanh
niên đeo khẩu trang, lưng quấn một lá cờ đỏ, tay cầm một gậy sắt dài. Anh ta
nhìn chằm chằm chúng tôi, thả gậy sắt xuống sân, kéo một đường dài tóe lửa như
đe dọa. Thấy không ổn, Thy trở đầu xe, băng qua một lớp khói mù mịt do ai đó
đập và xịt các bình cứu hỏa. Chiếc xe đó theo sau nhưng chựng lại một chút vì khói.
Người cầm gậy sắt nhìn theo chúng tôi, sốt ruột đập gậy sắt liên tục và mạnh
vào một thanh tay cầm-cầu thang bằng nhôm, có lẽ vì không theo kịp.
Chúng tôi chạy vòng
ra trước công ty. Đám đông đang tràn vào các văn phòng đập phá. Một người giọng
Thanh Hóa, đứng trên yên chiếc xe số 36, hét vào cửa sổ cho đám đông phá, đập
hiệu quả hơn. “Đồng hồ kìa, bảng viết bằng kính kìa, đập hết đi”. Anh này hét
lớn, phụ họa ngay sau đó là những tiếng xổn xoảng vang lên khắp nơi. Qua những
lần nhìn thấy, chúng tôi nhận ra rằng có những tốp người, rõ ràng chỉ có mục
đích tàn phá để làm chứng tích. Còn có những người theo sau hôi của, đôi khi
chỉ là những kẻ hám lợi và vô tổ chức mà thôi. Rất nhiều xe và container của
các công ty đã bị lật, bị đốt chứ không bị hôi của. Hủy diệt là một mệnh lệnh
rất rõ ràng, mà không phải người Việt bình thường nào đi theo đám đông cũng dám
làm.
Quay xe ra ngoài,
Văn ngoắc tay chỉ cho tôi thấy: đám đông khi nãy đòi giết thằng “Tàu” cũng vừa
ập vào. Thật là họa vô đơn chí. Hôm đó, tôi lại mặc một chiếc áo màu vàng, nổi
hơn bình thường, rất dễ nhận ra. Toát mồ hôi lạnh, chúng tôi lủi thật nhanh ra
cửa và phóng đi. May mắn là cơn say đập phá khiến họ không kịp nhìn thấy chúng
tôi giữa đám đông đang hò hét.
Lúc đó, đã gần 2 giờ
chiều. Cả 3 quyết định tìm hiểu thêm tình hình ở các khu công nghiệp gần đó như
Long Bình, Biên Hòa 2… xem có loạn như vậy không. Chúng tôi tiếp tục chạy lên
Long Bình, vì biết có ở lại xem tiếp cũng không còn an toàn nữa.
Gần vào cửa ngõ khu
công nghiệp Long Bình, chúng tôi nhìn thấy dấu hiệu của những đợt bạo động sắp
đến: đó là cờ và băng-rôn khẩu hiệu đang được bán giá rẻ ngay trên các con
đường đi vào. Mỗi chiếc xe tấp vào, đi ra với lá cờ đỏ như dự báo điều không
lành sắp đến. Tuy nhiên, nơi này an ninh có vẻ được kiểm soát tốt hơn, có lẽ do
ít công ty của Đài Loan và Trung Quốc. Công an cũng thấp thoáng xuất hiện ở nơi
này, tuy nhiên chủ yếu là trưng bày, để giữ yên một vài công ty chứ vẫn không
thể nào kiểm soát hết được những làn người cầm cờ trống, ào ạt ra vào cửa khu
công nghiệp.
Tuy vậy khi chạy một
vòng khu công nghiệp để xem thử, dấu hiệu của sự bất ổn của khu công nghiệp là
các băng-rôn giới thiệu mình không phải của Trung Quốc đã xuất hiện, giăng khắp
nơi. Có nơi đã bị đánh sập cửa, dù có băng-rôn “Việt Nam muôn năm”. Trừ một vài công ty
của Nhật còn làm việc, còn lại dường như đã tạm ngưng hoạt động.
Một đám đông cầm cờ
chạy vụt về phía khu công nghiệp Biên Hòa 2. Chúng tôi lại đi theo. Con đường
dẫn vào khu công nghiệp này đang vắng, vì chưa đến giờ tan ca 1, cũng như rất
ít công ty còn làm việc. Nơi này cũng không an ninh. Phía ngược chiều bên
đường, một chiếc xe chạy cầm cờ, người ngồi sau mang ống tuýp nước bằng sắt
dài, nhìn rất đáng ngại. Xe này chạy ào ạt vào trong nội khu công nghiệp. Nếu
là ngày thường, chắc chắn chiếc xe đó đã bị CSGT chận lại. Nhưng hôm nay thì
khác, họ chạy như trên xa lộ tự do.
Chúng tôi phát hiện
một chiếc xe khác, có 2 người mặc áo bộ đội, cũng trang bị hung khí, chạy vòng
vòng quanh khu công nghiệp. Khi theo dõi 2 người này, chúng tôi nhận ra bảng số
xe của họ cũng không phải người Bình Dương. Phương thức của họ khá đơn giản: Cứ
chạy vòng quanh, và hò hét khi gặp vài chiếc khác. Cứ như vậy đến vòng thứ 4,
thứ 5, số lượng người của họ đã lên đến vài chục. Văn gọi đó là chiến thuật
tuyết lăn – khi bắt đầu lăn thì nhỏ nhưng cứ quấn thêm tuyết và to dần theo
đường dốc. Quả là như vậy, khoảng 20 phút sau, nhóm này đã có trên 100 người.
Khi đã đủ đông, 2
người mặc áo bộ đội này dẫn đầu và giơ gậy hét, chỉ vào cửa các công ty “Công
ty của Trung Quốc, vào đi”. Đám đông ồ lên và ào đến trước cửa. Tuy nhiên, khi
khám phá đó chỉ là công ty của Thái Lan, 2 người này thất vọng và lại dẫn đầu,
miễn cưỡng lên đường. Thy chở tôi và quyết định tách ra, chạy hơi vượt lên. Một
trong hai người mặc áo bộ đội thấy chúng tôi tách đoàn, đã chỉ gậy vào chúng
tôi, hét lên, giọng Thanh Hóa “đi hướng này”.
Dần dần, chúng tôi
nhận ra trong đám đông đó, có người rất tỉnh táo cho một mục đích, có người rất
náo động thiếu suy nghĩ, chỉ ăn theo. Nhưng những người tỉnh táo đã kiểm soát
tình hình.
Vượt qua một con
đường tắt, chúng tôi ra đến ngã tư trong khu công nghiệp Biên Hòa 2. Bên kia
đường là 2 người công an địa phương, đeo dùi cui, mà cả giờ đồng hồ rong ruỗi
chúng tôi hiếm hoi mới gặp được. Đậu xe bên cạnh chúng tôi là hai thanh niên,
cũng vừa trờ tới. Trong tích tắc ấy, bất ngờ từ cuối đường, một đám đông hơn
trăm người cầm cờ đỏ, hò hét xuất hiện. Chúng tôi nhìn qua bên đường, xem phản
ứng của 2 anh công an. Một anh quay đầu xe lại chạy ào đi, một anh khác bất
chấp là đèn đỏ, băng xe chạy vụt qua mặt chúng tôi. Có giọng của người thanh
niên đậu xe bên cạnh, hỏi “Ơ, thế công an không chặn đám này lại à?”. Anh thanh
niên có vẻ lớn tuổi hơn, mang kính râm, trả lời lạnh lùng “Chặn? chặn cái con
C.” Thy cố nhịn cười mà không được, phì ra.
Đám đông mà chúng
tôi thấy tràn đến cổng một công ty Hàn Quốc. Nơi này, ban giám đốc như đã có
chiến thuật đối phó, họ cho nhân viên khuân ra 5,6 thùng nước khoáng để mời, cỗ
vũ. Đám đông lại hò hét, giơ chai chiến lợi phẩm và chạy đi. Tội nghiệp, sự cổ
vũ giống như nín nhịn cho giật cô hồn vậy.
Đám đông này cũng có
người chỉ huy, và có những phụ tá. Người chỉ huy là một anh người Bắc, đội nón
bộ đội và đeo kính đen. Những người trong nhóm của anh ta đều có chung hung khí
là những dùi cui gỗ có hình dạng như điếu cày. Đến nơi nào cần xô cửa xông vào,
họ hò hét và thúc mọi người tràn vào. Ở một công ty của Singapore, quản lý đứng
trên thành cửa chắp 2 tay lạy, nói khẩn khoản “Nơi này không có Trung Quốc
đâu”. Đáp lại lời van xin đó, anh này hô khẩu hiệu cho đám đông hô theo “Mở cửa
hay lật ngửa – Mở cửa hay lật ngửa”. Cuối cùng thì cửa phải mở, đám đông tràn
vào. Những người bí ẩn đó làm hết sức hết lòng với nhiệm vụ, là thúc và nhắc
mọi người tiến vào.
Lẫn trong đám đông,
tôi thấy có vài nhân viên an ninh thường phục theo dõi. Họ nhìn, và gọi điện
thoại. Nhiệm vụ của họ là gì, tôi không được rõ.
Ở một đoàn khác, sau
khi chạy vòng qua công ty Fujitsu của Nhật Bản, họ phát hiện thấy một công ty
liên doanh, nghi ngờ là với Đài Loan. Bài bản và cách thức cũ lại xuất hiện, dù
con người và nhóm hoàn toàn khác nhau. Trong khi hỏi có mở cửa không thì một
người trong nhóm chỉ huy đã đem xà beng lại nạy cửa. Ban quản lý sợ hãi và cố
gắng tránh mọi thiệt hại bằng cách vờ vui cười vỗ tay cổ vũ, sau đó mở cửa cho
đám đông này vào khám xét. Một người đàn ông tóc bạc, có vẻ là có chức vụ của
công ty đứng vỗ tay, nói lớn liên tục “vào xem tự nhiên, không có Trung Quốc
đâu”. Nhân viên công ty xếp thành hai hàng, vỗ tay râm ran như đón đoàn nguyên
thủ quốc gia. Trong đoàn biểu tình này, có một người đàn ông bí ẩn, mặc áo công
nhân, nhưng dáng vẻ rất thủ lãnh, phất tay liên tục, hét cho đám đông tiến vào.
Cảm giác cay đắng lẫn lộn trong tôi khi nhìn thấy gương mặt cổ vũ, cười nhưng
méo xệch của người quản lý. Hóa ra trong thời đại của chúng ta, khi nghe con
người vỗ tay, không có nghĩa là đón chào hay cùng suy nghĩ nhé.
Tại sao có những
người chỉ huy bí ẩn trong đám đông, và họ có những phụ tá của mình phối hợp rất
ăn ý? Hầu hết những đoàn biểu tình đó, tôi luôn nhìn thấy thấp thoáng những an
ninh thường phục, họ đã ghi nhận được điều gì? Một người an ninh khi đứng nhìn
đám đông, thấy tôi quay hình đã quay mặt đi để tránh. Rõ ràng chính quyền đã
không hoàn toàn thả lỏng, mà họ đã có cách kiểm soát theo một chiến thuật nào
đó. Ngay cả việc vắng bóng các công an, CSCĐ, đó là một chiến thuật hay quyết
bỏ lỏng? Công an Bình Dương sau cuộc bạo động 2 ngày, cho biết đã bắt giữ hơn
150 người, khi đám đông tiến công vào các căn nhà của Ủy ban, khi cao trào đập
phá đang lên. Và nếu như vậy, đã có những chiến thuật và những phòng bị được
tính toán trước?
Mọi câu hỏi chưa thể
trả lời được lúc này. Điều cần nhất mà chúng ta cần là để lòng yêu nước không
biến thành bạo động, người yêu nước không bị chụp mũ là những kẻ kích động.
Lòng yêu nước cần hợp nhất để chống lại giặc thù, chống luôn cả những kẻ tôn
thờ sức mạnh Trung Quốc. Trong khả năng của mình, tôi cùng những người bạn của
mình chỉ có thể giới thiệu những nghi vấn, cho mọi người tham khảo. Sự thật và
lòng yêu tự do cho đất nước này sẽ giải thoát chúng ta.
Rã rời sau một ngày
chạy gần trăm cây số với những điều nghẹt thở, tôi lại ngồi xuống và viết như
cho một cuộc chiến – của mình và bạn bè, anh chị quanh tôi, vốn vẫn đang miệt
mài từ nhiều năm tháng: Những cuộc chiến đi tìm sự thật!
Hai người mặc áo bộ đội này, chỉ huy và luôn hô hào chỉ điểm “công ty Trung Quốc”.
|
Tuấn Khanh không chỉ viết nhạc hay mà làm báo cũng rất giỏi! Cảm ơn bạn.Hãy sống thật lâu viết thật nhiều nhạc và báo để xứng đáng với sự tin yêu của đông đảo nhân dân.Không có lời kêu gọi nào bằng sự dấn thân của Bạn lúc Tổ quốc cần
ReplyDeleteNếu bác bảo vệ phải gọi 113 nói tụi phản động Việt Tân đến phá là công an tới ngay lập tức ...
ReplyDelete