Translate

Wednesday, 28 May 2014

Chuyện gì đang xảy ra, với tù nhân chính trị Ngô Hào?

Lá thư kêu cứu của người vợ ông Ngô Hào, dường như được viết trong nước mắt, đang lan truyền trên mạng internet, khiến nhiều người vô cùng xúc động. Đọc lá thư này, tôi nhớ đến 2 người tù: thày giáo Đinh Đăng Định và tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ. Một người đã sang bên kia thế giới, một người đã sang Mỹ. Có gì khác nhau giữa những con người này? Khi họ cùng có chung một nguyện vọng, là tự do và dân chủ cho Việt Nam?

Chúng ta từng lên án chế độ giam giữ man rợ trong các nhà tù thời chiến tranh, lẽ nào giờ đây, chúng ta cũng trở nên man rợ như thế? 

Tôi nghĩ có rất nhiều người, mong ước đến cháy ruột cháy gan là chúng ta chỉ cần làm được như Miến Điện, là sẽ không còn ai bị cầm tù, ngược đãi chỉ vì họ là những người bất đồng chính kiến. Đó là điều cần thiết hơn lúc nào hết, khi đất nước đang nguy khốn bởi thù trong (tham nhũng), giặc ngoài (sự xâm lấn của Trung Quốc).

Liệu mong ước đó có quá xa vời không?

Kính gửi các tổ chức nhân quyền thế giới, các Chính Phủ yêu chuộng hòa bình…

Tôi là Nguyễn Thị Kim Lan, vợ của Tù nhân lương tâm Ngô Hào hiện đang trong trại tù…

Ông Ngô Hào bị bắt ngày 8/2/2013 và bị kết án 15 năm vì bị cáo buộc vi phạm điều 79 Bộ luật hình sự nước CHXHCN Việt Nam “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” mà thực chất là do ông đấu tranh một cách ôn hòa đòi Nhân quyền, Dân chủ và Toàn vẹn lãnh thổ.

Kính thưa quý vị!

Tôi viết lá thư này trong nhạt nhòa nước mắt, trong sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.Tôi cũng không biết còn có thể đi thăm chồng tôi được bao nhiêu lần nữa và còn có dịp gửi thư tới quý vị thêm lần nào nữa hay không. Khi mà căn bệnh ung thư vòm họng đang ở giai đoạn cuối có thể mang tôi lìa xa thế giới này bất kỳ lúc nào. Chỉ thương chồng tôi, ông Ngô Hào còn chưa đi hết 2 năm trong chặng đường 15 năm tù đầy đau khổ. Hai đứa con trai tôi, cháu Ngô Minh Tâm và Ngô Minh Trí vẫn đang đi học. Chúng luôn phải đối mặt với dư luận, áp lực từ trường học, hàng xóm đến xã hội chỉ vì là con trai của Ngô Hào, một kẻ bị chính quyền coi là “phản động”. Sau này, chắc chắn chũng sẽ rất khó khăn trong việc tìm kiếm công ăn việc làm. Người ta thường hướng đến tương lai, đến những ngày sắp tới nhưng tôi chỉ ước sao thời gian đừng trôi đi thêm nữa. Để tôi còn cơ hội gặp chồng tôi, và nán lại với các con thêm được những ngày ít ỏi.

Chính vì thế nên dù khó khăn đến mấy, ba mẹ con chúng tôi cũng cố gắng khắc phục để đi thăm ông Ngô Hào mỗi tháng một lần. Vừa đi thăm lần này xong đã mong mỏi, trông đợi để được thăm lần kế tiếp. 

Lần gần đây nhất là ngày 25 tháng 5, tôi và cháu lớn Ngô Minh Tâm đi thăm ông. 

Tối hôm trước, khi đang chuẩn bị đồ ăn để mang vào cho chồng thì nhà có khách. Cuộc thăm viếng đột ngột của ông công an tỉnh tên Phổ khiến tôi lo lắng. Thọat đầu, ông Phổ hỏi thăm sức khỏe, công việc, cuộc sống hàng ngày…Nhưng tôi biết đó không phải lý do chính khiến một ông công an tỉnh ghé thăm căn nhà tồi tàn của mấy mẹ con tôi. Mấy lời xã giao rồi cũng phải kết thúc, nhường chỗ cho mục đích chính của chuyến ghé thăm này: “Nếu chị đi thăm thì dặn ảnh đừng có làm gì khiến phải bị chuyển trại”.
Lời khuyên ấy khiến tôi lo lắng, bất an và dự cảm về một điều không lành đến với ông Ngô Hào.

Tờ mờ sáng hôm sau, tôi và cháu Minh Tâm chuẩn bị đồ đạc tới trại tù thăm cha, thăm chồng. Sau khi làm các thủ tục thăm gặp, chúng tôi phải ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy họ đưa ông Ngô Hào ra. Tôi sững sờ! Chỉ mới một tháng, chồng tôi từ mái tóc muối tiêu đã chuyển thành bạc trắng, chân đi không vững. Dáng vẻ tiều tụy của ông làm mẹ con tôi thắt ruột. Chúng tôi phải nói rất to ông mới nghe được. Trong cuộc gặp, có ba công an trại giam ngồi giám sát. 
Họ lấy biên bản ra ghi chép cuộc trao đổi của chúng tôi. Dường như còn chưa an tâm, họ dùng cả máy ghi âm để hỗ trợ. Vợ chồng con cái nhìn nhau, mừng thì ít, lo lắng thì nhiều. Thằng Minh Trí còn đi làm ăn xa, kiếm tiền phụ giúp cho mẹ , cho anh nên lần này không đi thăm được. Chỉ mỗi chuyện đó thôi đã làm chồng tôi xót xa. Ông dặn nếu khó khăn quá thì không phải đi thăm nữa.Tôi nghe mà thắt ruột. Nhưng nếu không đi, tôi sẽ mất cơ hội gặp chồng. Tôi chưa biết còn sống tới ngày nào, nhưng cái chết đang đến rất gần với tôi.

Thưa quý vị! 
Chồng tôi cũng có kể chuyện công an tỉnh tới làm việc với ông trong traị giam. Tuy nhiên ông không nói chi tiết nội dung cuộc gặp. Ông chỉ nói rằng, họ cũng như cán bộ trại giam dặn ông là phải “khuyên nhủ” vợ con đừng làm gì để ông phải bị chuyển trại cho khổ. Thiết nghĩ, mẹ con tôi sống lương thiện, không làm gì sai trái. Cho dù có làm gì thì cũng không ngoài mục đích mang lại điều tốt đẹp, quyền lợi chính đáng cho chồng tôi. Hơn nữa, nếu mẹ con tôi có “làm gì” thì mẹ con tôi chịu trách nhiệm, sao lại đổ lên đầu chồng tôi, một người đã lãnh án 15 năm tù khổ ải. Như thế đã đủ thấy áp lực vô cùng lớn mà chồng tôi đang gánh chịu.

Gần cuối cuộc gặp, chồng tôi bật khóc. Đó là điều ngoài sức chịu đựng của một người vợ như tôi và của những đứa con tôi. Ông nói trong nước mắt: “Nhắm mắt vào là anh hình dung ra K3, nơi chôn cất các tù nhân bị bỏ mạng”. Và ông cho biết đã nhiều lần ông tính chuyện tự tử. Tim tôi đau thắt. Một cảm giác đau đớn, hoảng sợ bao trùm lên trí não tôi. Họ đã làm gì để một người không dễ bị khuất phục như chồng tôi phải rơi nước mắt và không giấu nổi sự hoảng loạn như thế? Ngồi viết những dòng này, tôi vẫn không muốn nhớ lại hình ảnh chồng mình khi ấy. Các con tôi, dù tỏ ra rất cứng rắn cũng không giấu nổi sự sợ hãi.

Kính thưa các quý vị! 

Dù rất muốn tôi cũng không thể viết dài hơn, phần vì quá lo lắng, hoảng sợ, phần vì cơn đau đớn đang hành hạ. Và tôi hiểu, việc viết lá thư này gửi đến quý vị cũng chính là “vi phạm” lời cảnh báo từ phía công an rằng “đừng làm gì” mang lại bất lợi cho ông Ngô Hào. Nhưng, suy cho cùng,việc gửi đến quý vị những lời chia sẻ thành tâm của một người sắp chết, của vợ một tù nhân lương tâm hoàn toàn là việc cần thiết. Nó không vi phạm pháp luật, không trái với lương tâm, đạo lý của con người. Hơn thế, trách nhiệm lên tiếng vì sự thật phải được đặt lên hàng đầu. Hy sinh vì sự thật, đó cũng chính là lý tưởng của chồng tôi, nguyên nhân khiến ông phải chịu khổ ải trong cảnh tù đầy. Nghĩ như thế nên tôi mạnh dạn gửi đến quý vị lá thư này cho dù phải thẳng thắn thừa nhận rằng sự sợ hãi, lo lắng vẫn luôn hiện hữu trong tôi.

Tôi viết lá thư này với hy vọng lớn lao rằng các quý vị hãy lên tiếng, giúp đỡ cho chồng tôi, một người chỉ vì đấu tranh cho Nhân quyền, cho Công bằng và Lẽ phải mà phải chịu cảnh tù đầy. Cho dù ông không được trả tự do trong nay mai, nhưng ít ra ông cũng được đối xử nhân đạo, được tôn trọng nhân phẩm và được pháp luật bảo vệ.

Xin chân thành cảm ơn các quý vị.

Phú Yên ngày 26 tháng 5 năm 2014.
NGUYỄN THỊ KIM LAN
Vợ Tù Nhân Lương Tâm NGÔ HÀO
ĐT: 01226606052 

Địa chỉ: 17/6 Nguyễn Trãi, phường 5,thành phố Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên.

14 comments:

  1. “…Đó là điều cần thiết hơn lúc nào hết, khi đất nước đang nguy khốn bởi thù trong (tham nhũng), giặc ngoài (sự xâm lấn của Trung Quốc).”

    Không. Không đâu. Thù trong đã và đang làm cho dân ta chết chóc, khốn khổ, mất nước không chỉ là giặc tham nhũng mà còn có nhiều thứ giặc khác nữa: Giặc dốt, giặc gian dối, giặc bè đảng, giặc độc tài, giặc tham, giặc ác, giặc vô ý thức mà cộng hết những thứ giặc ấy lại nó thành ra…cộng sản!

    Tất cả những giặc đó kết hợp với nhau dìm người giỏi, người biết… tận đáy lao tù! Người có khả năng cứu nước, người có khả năng phát triển đất nước, người có khả năng kết hợp anh em, đồng bào, kết hợp người giỏi lại với nhau để cứu nước, để giúp nước bị cô lập, bị trù cho đến chết, để cho bầy kên kên được tự do phanh thây, xẻ thịt hân hoan nhảy múa bên thi thể của mẹ Việt Nam!

    “Tổng thống Aquino của Philippine đã nói đường dây nóng nối liền VN và Bắc Kinh không hoạt động làm ông lo ngại. (VOA-25/05/2014)”

    Thế mà Hà Nội, qua 700 báo, đài của mình đã tuyên bố mạnh dạn trước 90 triệu người VN rằng họ đã nói chuyện hai mươi lần với Bắc Kinh, yêu cầu Trung cộng phải rút giàn khoan dầu ra khỏi khu vực đang tranh chấp trên Biển Đông!

    Quả chỉ cộng sản Việt Nam mới có thể nói và hành động được như thế!
    Không nói láo không phải là cộng sản!
    Cho đến giờ phút lâm chung, cộng sản vẫn cứ tiếp tục nói láo.

    Bên kia biên giới, quân Trung cộng đang áp sát. Phân nửa nước, đồng bào miền Bắc VN đang bị đặt trong tình trạng lâm nguy hơn bao giờ hết. Thay vì kêu gọi ý kiến toàn dân, thay vì lập tức báo động và đưa vấn đề VN đang bị xâm lăng đe dọa ra trước toàn thế giới, cộng sản tiếp tục đàn áp nhân dân, tiếp tục bỏ tù người yêu nước, tiếp tục nói láo, tiếp tục bưng bít sự thật, tiếp tục nói láo với thế giới...Nhân dân VN ta còn trông cậy gì ở một chế độ chính trị như chế độ cộng sản này?

    Mất nước, tai họa đổ lên mọi nhà Việt Nam, khi ấy cộng sản làm gì? Những kẻ này sẽ bỏ trốn tất cả, bỏ lại hàng chục triệu người VN chết thảm vì giặc Trung cộng. Trách nhiệm này thuộc về ai?

    Nếu cộng sản đứng ra nhận trách nhiệm, người đã chết có sống lại?

    Nói chuyện trách nhiệm với cộng sản? Vô ích, vô phương! Ngoài nói láo, tìm cái ăn, tranh giành, giết người, giết nhau để giành cái ăn, người cộng sản không trách nhiệm gì cả. Ngay chính với vợ, chồng và con cái của họ!

    Nếu có trách nhiệm chỉ với gia đình riêng của họ thôi, những người cộng sản đã không để cho vợ, con họ phải mang nhục vì họ! Vợ, con những người cộng sản nay dù có ra khỏi VN, nhưng trước con mắt của người VN khắp thế giới, trước con mắt của người khắp thế giới họ là những kẻ đầy ô nhục:

    - Họ vơ vét làm giàu bản thân, nhưng họ đã làm cho xứ sở, đồng bào của họ tan nát, nghèo khổ, lạc hậu

    - Người trong một nước, với họng súng, nhà tù, tòa án trong tay, thay vì làm cho đất nước phát triển, văn minh tiến bộ, họ đã biến cả nước thành một nhà tù!

    - Họ đã biến đồng bào của họ thành một đoàn tù nhân trùng điệp. Nhưng chính họ thì tự ca ngợi những cái gọi là thành tựu, công lao, thành tích. Họ là những kẻ vui sướng ca múa bên xác người!

    Cộng sản là bầy kên kên đang hân hoan vui hưởng buổi tiệc xác người bên cạnh nổi đau của toàn dân tộc Việt Nam!

    Nặc danh21:23 Ngày 28 tháng 05 năm 2014

    Đúng quá! Giữa Hà Nội, bên cạnh khối người dân oan tại chổ, những dân oan từ Cao Bằng, Lạng Sơn kéo về, giữa trời đông không cửa, không nhà, ngổn ngang lều bạt của dân oan, lại có những đám người kéo nhau ra, ôm nhau nhảy đầm!
    Chẳng phải họ khiêu vủ bên xác người thì là gì?

    Hơn bốn ngàn năm lập quốc, nước Việt Nam chưa bao giờ có những hình ảnh vô luân nhảy múa trong đời thật giữa thanh thiên bạch nhật như thế; lại nữa, những hình ảnh này xãy ra ngay giữa thủ đô đã từng có thời được mệnh danh là ngàn năm văn vật!

    Hà Nội ngàn năm văn vật vô luân là thế đó sao? Hởi những lãnh đạo ưu việt cộng sản?

    ReplyDelete
  2. che do nay.khon lan thiet

    ReplyDelete
  3. Ôi ! việt cộng tự hào đảng ta là đạo đức văn minh, là ưu việt, là đĩnh cao trí tuệ, những điều này chỉ là tự sướng một cách lố bịch, trước năm 1975 tụi tui ở trong Miền Nam khi nghe nói tới việt cộng là chỉ thấy đặt mìn đắp mô giửa đường làm xe nỗ tung, đặt mìn giựt xập cầu cống , đặt chất nỗ trong rạp chiếu bóng làm chết người, nói tới việt cộng là nói đến khủng bố, chúng tôi gọi việt cộng là loài quỷ đỏ,mà đã là quỷ thì làm sao hiền được, đây là câu chuyện thật trao trả tù binh sau hiệp định Paris 1973, tù binh việt cộng được trao trả anh nào anh nấy béo tốt trắng khoẻ ra, có người không chịu về xin hồi chánh, còn tù binh Việt Nam Cộng Hoà được thả đi không nỗi với gương mặt thất thần hoảng loạn, thật tế nhất Ba tôi sau năm 75 bị bắc đi tù , mà họ chơi chử gọi là đi cải tạo gần 8 năm khi được về cầm cái giấy ra trại đi một mạch không dám quay đầu lại đàng sau sợ họ đổi ý, có đêm ông đang ngũ tự nhiên ông nhảy xuống giường cái bịch, má tôi la lên ông làm gì vậy ,ông thất thần ông nói tui tưởng đang ở trong trại học tập, và má tôi chỉ biết thở dài và than thiệt là lũ bất nhân, và sau hơn một năm ba tôi mất,không lẽ đạo đức cách mạng , đạo đức hồ chí minh là ở chổ này chăng ?

    ReplyDelete
  4. Buồn quá cô Phương Bích ôi ! Giúp cho ông Hào chắc chỉ có ông OBAMA mà thôi . Tiếc rằng ông Hào sinh không nhằm thời. Xin chia sẽ với bà Kim Lan (vợ ông Hào).

    ReplyDelete
  5. │ Sao lắm những câu chuyện thê thảm và bất hạnh đến thế. Đất nước năm nào cũng chứng giám cảnh và người vào tù ra tội. Những ngày gần đây, báo chí khắp nơi lên án bọn xâm lược phương Bắc vô nhân đạo! Điều ấy cũng dễ hiểu, căm phẫn và khắc nhớ! Nhưng một dân tộc, không lẽ nào để thù hận ăn thịt lẫn nhau?

    Chả biết có phải mọi sự tùy-tiện do chuyên chế, độc tài mà ra? Từ nhà cửa, ruộng vườn cho đến cả những giấc mơ được sống trong bầu không khí thực sự dân chủ, tự do thì bỗng dưng thành phản động. Yêu nước cũng phản động mà bán nước thì không! Từ luật pháp xuống đến anh công an, hễ thích thì kéo nhau gõ cửa vào nhà, đánh đập rồi lôi đi mà chả như nhau!

    Buồn cũng đôi khi, nằm mơ thấy Tổ quốc trước lâm nguy mà Hoàng Sa thì đằng nào cũng đã mất rồi. Chả biết nữa còn bao nhiêu người tù lương tâm sẽ thả hết và trở về? Hay là, hãy cứ quên họ đi! Trăm năm nữa, chúng ta bước tiếp qua cái thời quá độ lên CNCS với một thế giới đại đồng! Nhưng khi thức dậy thì chưa! Chỉ thấy cảnh tù tội, đánh đập tàn bạo! Chỉ nghe toàn chuyện đất đai thu hồi vẫn còn dang dở. Lại cay đắng . .

    Phải chăng một xã hội danh xưng bản thân nó đã là tội lỗi? Bởi thế, họ mới tin và hành xử cũng cái lối vô nhân đạo như kẻ thù chứ!

    ReplyDelete
  6. cs đã từ lâu không có trái tim. Những lời chân thật ai oán chỉ làm chúng ghét và đày ải thêm. Nhưng xin đồng bào, bạn bè, nhân dân hãy vì tình nhân loại mà kết đoàn đấu tranh, vì "kết đoàn chúng ta là sức mạnh...". Nếu chuyện của người khác cứ lấy mắt ngó thì một ngày nào đó sẽ xảy ra cho mình dù trực tiếp hay gián tiếp.

    ReplyDelete
  7. Ty Và - Phú Yêng29 May 2014 at 16:30

    Mồm thi la " có chánh nghĩa sáng ngời", troing khi có cả quân đội công an, súng ống trong tay mà chuyên làm chuyện mờ ám.
    Với tình trạng này, rất sớm thôi, cái đảng naỳ sẽ tiêu và cái lũ đầu đất kia sẽ "sáng mắt, sáng lòng".

    ReplyDelete
  8. Đảng ta hèn với giặc, ác với dân

    ReplyDelete
  9. "Tôi nghĩ có rất nhiều người, mong ước đến cháy ruột cháy gan là chúng ta chỉ cần làm được như Miến Điện, là sẽ không còn ai bị cầm tù, ngược đãi chỉ vì họ là những người bất đồng chính kiến. Đó là điều cần thiết hơn lúc nào hết, khi đất nước đang nguy khốn bởi thù trong (tham nhũng), giặc ngoài (sự xâm lấn của Trung Quốc)."

    Muốn làm được như thế, hãy làm cho mọi người VN, khắp nước mỗi người phải biết góp một bàn tay. Phải cứu nước, phải dẹp bỏ chế độ cộng sản, để cứu chính mình.
    Không dám góp một bàn tay, không muốn cứu nước tức là không muốn cứu chính mình đó vậy!
    Muốn cứu nước, hết sức đơn giản, toàn thành phố Hà Nội, toàn thành phố Sài Gòn cùng đổ xuống đường phố trong một ngày, cùng một giờ thì ngay ngày hôm ấy chế độ cộng sản phải biến mất.
    Dân Việt ta sẽ còn sống, nước Việt Nam còn hay không hoàn toàn là do ở sự nhận thức và hành động của toàn dân ta.

    ReplyDelete
  10. Hình như ngày nay người đọc không ưa những bài viết dài nên chưa thấy nhận xét của ai cô PB ạ!

    ReplyDelete
  11. ĐM chúng nó sao chúng nó không bảo các thằng bố của chúng nó ngoài HN đừng nói bậy, làm bậy nữa để cho đất nước này không nhanh chóng chuyển trại sang Nam chỉ quận của Tàu phù. Rặt một thứ ăn no, rượu say, chân dài chân ngắn rồi cắn càn ân nhân nuôi sống chúng nó. Bực hết chỗ nhịn nổi, phải cho xả cơn tức ra mới khỏi bị điên, xin lỗi nhé!

    ReplyDelete
  12. "Chúng ta từng lên án chế độ giam giữ man rợ trong các nhà tù thời chiến tranh, lẽ nào giờ đây, chúng ta cũng trở nên man rợ như thế? " Tôi không đồng ý dùng từ "chúng ta", phải nói cho đúng đó là " nhà cầm quyền Việt Nam". Từ "chúng ta" đã bị lạm dụng quá nhiều trong lời nói và bài viết.

    ReplyDelete
  13. Người Nhật, nói với cụ Phan Châu Trinh đại thể: để có được đất nước độc lập, không khó, cái khó là dân có tâm thế độc lập hay không. Điều tiên quyết lúc này là : thực hiện dân chủ đa đảng, bầu cử tự do, dưới sự giám sát của tổ chức Liên Hợp Quốc. Nếu không làm được điều này, dân trí người dân hạn chế, bầy đàn theo dư luận, người dân sẽ là nạn nhân trong thời bình hay thời chiến. Trong thời chiến, với chiêu bài yêu nước, kích động lòng yêu nước, hàng trăm ngàn con em lao động, lao ra mặt trận, con em cộng sản như trước kia, sẽ tìm cách ở tuyến sau, đi nước ngoài lao động học tập, nay chúng đi học nước ngoài, để chuyền tiền, ra nước ngoài hợp pháp, nơi trú thân phòng khi bất trắc. Con nhân dân thì chết, được đánh đổi bằng tấm giấy tổ quốc ghi công vu vơ, không biêt ghi và được trả công cái gì. Để rồi thời bình, nếu may mắn lành lặn thì bươn chải cuộc sống, không nghề, không bằng cấp, đất đai bị cộng sản cướp, kiện không ai bệnh vực. Thời bình, cộng sản bán lãnh thổ cho TQ, tham nhũng tràn lan, từ cao đến thấp, dùng lực lượng công an, quân đội làm thanh lá chắn cho hành động ăn cướp đất đai, tham nhũng, phá hoại biểu tình yêu nước. Tóm lai, nếu dân trí người dân thấp, sẽ luôn là nạn nhân của hệ thống tuyền truyền dối trá và bạo lực của cộng sản bán nước VN, dân luôn là nạn nhân, là nô lệ cộng sản trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

    ReplyDelete
  14. TSCHHV nói: phải sửa đổi bộ luật hình sự, loại bỏ các điều chống tự do ngôn luận, dùng để bắt các nhà dân chủ, các tù nhân lương tâm. Kêu gọi thả các tù nhân lương tâm là việc phải làm, là bảo vệ quyền con người, xong nếu chỉ có vậy, lợi bất cập hại, cộng sản VN, sẽ biến các tù nhân lương tâm, là con tin để mặc cả với các nước

    ReplyDelete