Translate

Sunday 23 December 2012

Phản kháng từ Đông Triều - Hiệu ứng Đoàn Văn Vươn chăng?



Xem cái clip cưỡng chế ở Đông Triều hôm 21 tháng 12 vừa qua, ý nghĩ đầu tiên đến trong đầu tôi là: tết nhất đến nơi rồi, nhiều nhà sẽ mất tết đây!
Năm ngoái, cũng gần tết, cả nhà Đoàn Văn Vươn mất tết. Nhà bị phá tanh bành, tài sản mất sạch. Đàn ông thì vào tù. Ở ngoài, đàn bà trẻ con nhao nhác. Tết mưa phùn! Rét căm căm. Chó hai con thì thoát được mỗi một (không phải vào tù mà là vào nồi nhà ai đó). Rồi thì ngoài đời cả người và chó cùng chui vào cái lều bạt dứa, dựng lên giữa cảnh hoang tàn, cùng dựa vào nhau mà sống qua cái tết.
4

Ông bà ta có câu, giời đánh tránh miếng ăn. Cả năm trời đầu tắt mặt tối, mải miết làm ăn, ai cũng chỉ mong đến ngày tết vợ chồng con cái đoàn tụ, ăn bữa cơm tất niên, thăm làng trên xóm dưới...thế mà cưỡng chế lại cứ nhè cuối năm mà diễn, không nhà này tan đàn xẻ nghé thì nhà kia cũng mất ruộng, mất vườn. Lòng dạ nào mà tết với nhất nữa. Nghiệt ngã quá đi thôi.
Chưa cần biết sự thât đằng sau cuộc cưỡng chế ấy là gì, nhưng nhìn cái cảnh quân cơ động khiên giáp rầm rập, ngồi giơ khiên (trông rất bài bản) tránh gạch đá từ phía người dân ném tới (chả bõ gãi ghẻ), rồi ùa đến chỗ đám dân (hệt như đánh giáp la cà). Tiếng dân kêu la vang dậy cả một góc trời. Rồi một hình người rũ rượi bị xốc nách, kéo lê chân trên mặt đường lướt qua màn hình (chắc đây là nhân vật quá khích đã bị dùi cui vô hiệu hóa). Tận thế không diễn ra trên trái đất, nhưng những cảnh này ở Đông Triều còn thê lương, ai oán hơn cả tận thế ấy chứ?

Ngây thơ đến mấy cũng hiểu, chả thể chống lại quân cơ động bằng gạch đá. Vậy sao họ vẫn làm? Tại sao từng là quân nhân, quá hiểu thế trận không cân sức, Đoàn Văn Vươn vẫn liều mạng nổ súng?
Tôi chợt nhớ câu hỏi của nhà báo Đoan Trang, khi người dân muốn bày tỏ chính kiến thì phải làm thế nào? Viết thư? Gửi đơn?
Cái nhà anh công an kia trả lời mới thật ngây ngô. Gửi đến phòng tiếp dân thì đợi sang thế giới bên kia cũng chưa có câu trả lời.
Nhưng đấy là bày tỏ chính kiến. Còn đây là quyền lợi sát sườn, người dân muốn bảo vệ quyền lợi đó của họ thì phải làm thế nào?
Câu trả lời là những đoàn người đi khiếu kiện năm này qua năm khác. Theo dòng thời gian, Hà Nội sẽ có những vườn hoa đi vào lịch sử như vườn hoa Mai Xuân Thưởng, vườn hoa Lý Tự Trọng với một cái tên khác: vườn dân oan!
Những ngày cuối năm, liệu có thêm người bị bắt? Trong tù có ai bị đánh đập?
Nghe nghèn nghẹn trong lòng. Mi mắt nong nóng. Xót thương biết chừng nào.

12 comments:

  1. Đọc mà buồn quá, nghĩ thêm một chút lại càng buồn, là ở chỗ năm nay sẽ có nhiều thêm những người dân mất tết.

    ReplyDelete
  2. Người sông Tiền24 December 2012 at 06:47

    Tôi chia sẽ với nhận xét của chị Phương Bích.

    ReplyDelete
  3. Còn nhiều và thật nhiều thảm cảnh hơn thế này nữa sẽ xãy đến cho đồng bào VN ta. Chúng nó theo gương Tàu triệt để cũng vì túi tiền của chúng nó.
    Nước Tàu có gì mà những người đầu tư từ Nhật, Âu Châu, Mỹ họ hăm hở vào làm ăn đến thế? Chính là nhờ lực lượng thất nghiệp khổng lồ của nước Tàu cộng sản. Nhờ đó giá công nhân rẻ, thuế vụ cũng rẻ hơn ở nước họ. Giá thành sản phẩm rẻ, chủ đầu tư tiết kiệm được chi phí sản xuất rất đáng kể, hàng hóa làm ra, một số bán tại Hoa lục, họ không phải tốn chi phí vận chuyển. Số lớn còn lại chở về Mỹ, về Âu Châu bán, tiền lời cao hơn sau khi trừ tiền thuế và tiền tàu chuyển vận.
    Đầu tư vào Trung Hoa phải có đất để xây cất nhà máy, cơ sở, trung tâm thương mãi, các thành phố thương mãi. Vì thế mà bọn quan chức Tàu cộng sản nhất định không cho người dân Trung Hoa được quyền làm chủ đất đai của họ, để cho chúng tùy tiện dùng quyền lực lấy của dân, có nơi không bồi thường đồng nào! Chúng lấy đất của dân và bán cho những người đầu tư nước ngoài với giá hỏa tiển, tiền thu được, những tên cường hào ác bá địa phương bỏ túi! Người Trung Hoa ở Hoa lục đang nổi loạn khắp nước.

    Ở VN, Việt cộng rập theo gương Trung cộng từ năm 1990. Sắp đến, đồng bào VN càng đau khổ muôn phần khi những chuyến qua lại giữa công an VN và công an Trung cộng ngày càng nhặt hơn.

    Nhân dân Bắc Hàn vừa đói, vừa lạnh, cái lạnh kinh khủng ở miền bắc của xứ sở Đại Hàn. Có bao nhiêu quần cũ, áo rách người ta mặc hết vào, nhưng vẫn không dấu được thân thể ốm đói, gầy gò của họ. Họ đi co ro, dật dờ trong sương mù xám xịt mùa đông. Họ thẩn thờ nhìn gần, nhìn xa bên vệ đường, trên cánh đồng,chung quanh toàn cỏ dại chưa chết vì băng giá mùa đông, họ cố tìm xem có gì để họ có thể nhặt về nhà ăn cho qua cơn đói! Mặt họ hốc hác, người họ gầy gò, tưởng tượng nếu những cơn gió mùa đông mạnh lên thêm chút nữa, họ chẳng thể nào có đủ sức đứng chịu lại trong gió, người nào người nấy quá đói, họ đói đến nổi họ chẳng muốn nói gì với ai!

    Ở những nhà ga, người ta bu lại những chuyến xe tải đang chuyển gạo bo bo, mì gói cứu trợ từ Trung Hoa đến, họ tranh nhau hốt lấy, hốt để số gạo,bắp hạt, bo bo...những hạt rơi rớt từ các bao chứa bị rách, bể trộn lẫn trong đất, cát xỉn màu sình đất vì tuyết tan! Họ chỉ còn là những sinh vật đang phản ứng theo bản năng sinh tồn! Trung cộng chỉ đủ sức viện trợ để dân Bắc Hàn không chết đói nhiều quá mà thôi, trong khi lãnh tụ Bắc Hàn và một số tướng lãnh của Bắc Hàn mập ú, chỉ một số mà thôi!

    Chính sách, khả năng của Trung cộng là như vậy đấy. Thương, tội nghiệp cho số phận quá đổi đen tối của người dân Bắc Hàn bao nhiêu thì đồng bào VN bên ngoài càng lo sợ cho số phận của đồng bào VN trong nước bấy nhiêu!


    ReplyDelete
  4. Những người bị bắt khi bị đem về tới đồn có thể ăn đòn thù mập mình luôn!!!!

    ReplyDelete
  5. Những người bị bắt, khi đem về tới đồn CA, chắc là ăn dòn thù mập mình luôn!!!!
    Bà con dân oan Đông Triều khg la làng lên thì mấy người bị bắt kia hông chừng tiêu diêu...

    ReplyDelete
  6. Lần trước khi vụ cưỡng chế nhà Đoàn Văn Vươn. Nếu tôi không lầm thì sau đó đồng chí X đã phát biểu rất "nhân văn" rằng: Ngoài việc sai phạm khi cưỡng chế, còn có tính cách không nhân bản, vì thời gian đã gần tết
    Tưởng sao, bây giờ vẫn xãy ra như vậy

    ReplyDelete
  7. người yêu hoa phượng24 December 2012 at 18:25

    “Có nơi, chính quyền đền bù 35.000 đồng/m2 đất nông nghiệp, trong khi người dân phải đóng thuế đăng ký sổ đỏ là 55.000 đồng/m2. Vậy là tiền thuế còn cao hơn giá trị đền bù đất”. Đây là ý kiến phát biểu của ông Bert Maerten, Trưởng Đại diện tổ chức Oxfam tại Hội nghị nhóm tư vấn các nhà tài trợ cho Việt Nam vừa kết thúc chiều 10.11.

    ReplyDelete
  8. Bếp đã nhóm, lửa chưa ấm và nước chưa sôi. Những con thây sâu đất chưa thấy đâu chỉ nỗi đau hiện lên khuôn mặt những người dân mất đất, mất nhà trước ngày lễ Tết. Ác . .

    ReplyDelete
  9. Anh cũng không thể làm được như lũ Luyện chúng mày, ai đời người già như Đực Hiến mà chúng mày cũng tô vẽ thành Hơt gơ dở hơi. Người về hưu chúng mày cũng không tha, lôi đi đối thoại đối thiếc, rồi quay lại tổng sỉ tổng vả làm người ta mất mặt. Một con mụ lăng loàn hủ hóa, nhão nhoét hơn so với quy định mà chúng mày cũng biến thành "Cô gái của năm". Đấy, nhiêu thôi, lũ Luyện chúng mày đã biết ngu chưa?

    Anh kể mấy việc thế thôi, nhưng anh bực nhất là chúng mày biến không thành có, biến đúng thành sai, biến tội phạm thành anh hùng, biến kẻ tiểu nhân thành hot boy sáng lòa. Chưa hết, lũ Luyện chúng mày cười nói bình phẩm sung sướng hả hê trên nỗi đau của người ta. Chúng mày làm con người ta mất niềm tin vào cuộc sống mà phát điên phát rồ lên đến nỗi bỏ cả nhà, bỏ chồng bỏ con và họ hàng hang hốc để đi chơi bờ lốc bờ léo. Suốt ngày ra rả chửi trời chửi đất, chửi xã hội bằng ngôn ngữ của lũ mất dạy. Như thế mà chúng mày còn dám kêu anh là ngoa ngôn.

    Anh nói như thế là nhã nhặn lắn rồi đấy, cực kỳ lịch sự đấy. Anh mà nói thêm thì thì lũ Luyện chúng mày có thể phải đi điều trị bệnh tâm thần chính trị đấy.

    Xin lỗi các Luyện, cho anh đi nôn phát đã.
    PB hãy xem đi. Lại chuẩn bị kế hoạch lập quỹ để cứu dân đen đi!!!!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hãy nôn vào chính bản thân mình Nặc danh ạ.

      Delete
  10. Nghe cách nói của nặc danh thì biết ngay nặc danh là người chỉ biết có sự sung sướng, hả hê của bản thân mà không cần biết đến sự đau khổ của vô số người khác. Dù họ không là anh em, nhưng cũng là đồng bào của mình. Trong một xóm nhỏ, chỉ nhà mình no đủ, sung túc, chung quanh là người đói khát, tật bệnh không tiền chửa chạy, chết dần, chết mòn trong từng ngày, từng giờ, nặc danh có sung sướng được với cảnh nhà sung túc, quyền thế của mình không? Nếu có, tức nặc danh xác nhận rằng mình có thể sung sướng trên sự đau khổ của anh em, đồng loại. Loài vật chúng nó ăn thịt lẫn nhau, nhưng chó không ăn thịt chó. Nặc danh nghĩ mình có điểm nào tốt hơn loài chó không?

    ReplyDelete
  11. cố gắng bảo vệ sổ hưu nhe

    ReplyDelete