Những hình
ảnh này chắc chắn sẽ lưu lại trong ký ức nhiều người. Với một người đã đi qua
hơn nửa cuộc đời, sinh ra và lớn lên trong một môi trường quá ư là sách
vở, lại chẳng bon chen giành giật cái gì, với ai thì hình ảnh chú công an, anh
công an là vô cùng thân thương đối với tôi.
Ai cũng hiểu
mộng lắm thì khi vỡ nó đau đến thế nào. Hôm đứng chờ những người bạn đi biểu
tình chống Trung Quốc bị bắt ngày 9/12 năm nay ở Lộc Hà, tôi và cụ Lê Hiện Đức
đang đứng nói chuyện với nhau thì một người len qua, huých vào người cụ Đức. Cụ
chưa kịp phản ứng thì tôi nhận ra người trong đoàn, bèn vội lên tiếng trấn an:
- Người mình! Người
mình cô ạ.
Thời bình
rồi, vậy mà chẳng hiểu từ khi nào lại sinh ra từ “người mình” với người không
phải là người mình. Rôi ai mà bị nghi ngờ là an ninh thì lấy làm phẫn nộ lắm,
cứ như bị xúc phạm vậy. Bản thân tôi cũng một lần bị nghi là an ninh, cứ phải
thanh minh mãi.
Để xây dựng
một tượng đài trong lòng người cần cả một quãng đời. nhưng nhìn những ảnh này
thì chỉ cần trong giây phút...Đau quá! Rất đau!
Hà Nội 9/12/2012 |
NỖI ĐAU NGÀY 12 THÁNG 6 "Nhìn tấm ảnh này tôi thấy đau. Nếu nhất định phải bắt người thanh niên kia thì ít nhất cũng phải cho anh ta được bước đi như một con người chứ. Nếu để anh ta bị bắt theo cách này, cái cách không phải để dành cho con người, cái cách có lẽ khiến anh ta phải tự cảm thấy mình “như một con vật”, thì liệu tất cả chúng ta có còn là người không?" |
No comments:
Post a Comment