Một người
bạn đèo tôi bằng xe máy sang Lộc Hà. Đây là lần thứ hai, tôi có dịp đến địa
danh này. Chỉ khác lần này, tôi là người ở bên ngoài cổng. Từng đóng cả hai
vai, nên tôi hiểu cảm giác của cả hai bên. Người bị bắt luôn hiểu bạn bè, đồng
đội không một phút nào bỏ rơi họ. Tất cả những
người bị bắt đều tin tưởng vào việc mình làm là trong sáng nên không có gì phải
sợ. Nhưng tiếc thay cái cần đối phó lại là trò lường gạt của những kẻ ngồi đối
diện, trong vai đại diện pháp luật. Họ lừa gạt người già, phụ nữ, dùng vũ lực
với thanh niên lăn tay, chụp ảnh để ngụy tạo hồ sơ, gán cho họ cái tội danh
thật bỉ ổi là gây rối trật tự công cộng. Vì có một niềm tin tuyệt đối rằng mình
vô tội và nắm chắc kiến thức về pháp luật, Nguyễn Văn Phương tuyên bố chỉ có
thể chặt rời ngón tay của Phương mới có thể lăn tay Phương như một tội phạm
được. Với sức lực của một chàng thanh niên như thế, ngay cả những kẻ võ biền
kia cũng trở nên bất lực. Nhưng với những người yếu ớt, họ sẵn sàng bẻ tay bằng
được.
Cái quán
nước bên kia đường chả hiểu vô tình hay cố ý đóng cửa. Mọi người lang thang, vạ
vật quanh đó, ngạc nhiên khi gần trưa thấy nhà báo Đoan Trang một mình thảnh
thơi đi ra cổng. Cô ấy kể tóm tắt, rằng sau một hồi đối đáp, cô ấy bị
“tống” ra khỏi trại mặc cho cô ấy đòi ở lại chờ mọi người. Nghe câu
truyện đối đáp của Đoan Trang rất thú vị. Mặc dù những điều Đoan Trang nói vốn bản thân nó hoàn toàn tuân theo logic, nhưng
qua “miệng” một nhà báo điềm đạm và sắc sảo, nó càng thêm sáng tỏ, dễ hiểu hơn.
Khổ là vị đại diện pháp luật lại tỏ ra kém cỏi, hoặc cố tình lờ tịt những câu
hỏi xác đáng của nhà báo, hoặc chẳng thể trả lời một câu hỏi nào nên hồn, chỉ
biết lặp đi lặp lại như một cái máy những câu nói chả ăn nhập gì vào câu hỏi.
Có lẽ vì Đoan Trang là nhà báo, lại là báo pháp luật, họ sợ cô ấy đưa lên báo,
nên sống chết đẩy cô ấy ra khỏi cửa chăng?
Ăn trưa xong,
mọi người kéo nhau ra vỉa hè đối diện cửa trại đứng chờ. Được một lát thì một
số người rủ nhau về nhà hát lớn, tranh thủ làm một cuộc biểu tình mini ở đó.
Trước khi đi, một nhóm kéo nhau sang trước cửa, hô đòi người, phản đối bắt
người biểu tình. Hô một chặp thì một toán hơn chục gã mặc thường phục từ bên
trong túa ra, lừ lừ áp sát chúng tôi với vẻ lì lợm đầy đe dọa.
Nhóm có ý
định sang nhà hát lớn lên đường, còn lại hai ba người chúng tôi vẫn đứng chờ,
để lỡ có ai từ trong đó ra còn nhìn thấy đồng đội.
Quen sống
trong một môi trường đơn thuần là cơ quan nhà nước, tôi thực sự không lường
được hết những tính cách phức tạp của con người. Đứng giữa những kẻ cũng mang
bộ mặt người bình thường, tôi nhận thấy mọi phép tắc lễ nghi thông thường nhất
trong cuộc sống mà tôi chứng kiến đều trở thành con số không. Cái hè phố trước
đó chả có ai ngoài chúng tôi, giờ đầy nhóc những bộ mặt nhâng nháo. Chúng trơ
trẽn áp sát vào bên cạnh chúng tôi, nhòm vào tận mặt, nhìn chúng tôi với những
ánh mắt thách thức đểu giả. Chúng tôi nhích ra xa đến đâu, bọn chúng bám theo
tới đó. Chúng tôi chuyển sang đứng ở khu vực khác, chúng lại lừ lừ đi theo, đeo
bám một cách công khai với vẻ hăm dọa. Tôi không hề sợ gì chúng, nhưng sự có
mặt của chúng làm tôi thực sự ngột ngạt, khó thở.
Thời gian
nặng nề trôi qua. Khác với lần trước, lần này họ thả từng người một, bắt phải
ra khỏi trại ngay. Có lẽ hình ảnh cả đoàn người chúng tôi rộn ràng kéo nhau ra
về lần trước làm họ ngứa mắt chăng? Dù họ có làm cách gì thì cứ mỗi khi có
người bước ra khỏi trại, bất chấp những cái nhìn hằn học, chúng tôi reo lên
chạy lại đón, ôm nhau, hồ hởi bắt tay nhau, hỏi han kể lể.
Người từ Hà
Nội sang mỗi lúc một đông, trong số đó có cả giáo sư Ngô Đức Thọ và cụ bà Lê
Hiền Đức. Mọi người chuyện trò như pháo rang, lắng nghe câu chuyện của từng
người mới được thả. Phẫn nộ nhất là chuyện Nguyễn Văn Phương, Phạm Chính và một
số người bị dùng vũ lực một cách hết sức thô bạo khi bị bắt cũng như khi ở
trong trại.
Tôi ghê tởm
việc dùng vũ lực, càng ghê tởm hơn khi đó là một cuộc chiến không cân sức và
không công bằng. Một người lần đầu tiên tham gia biểu tình, tình nguyện lên xe buýt
theo bạn đã thẳng thắn chỉ trích sự khuất tất của chính quyền, về việc dùng
những kẻ không chính danh (không mặc sắc phục) để bắt người biểu tình. Khách
quan nhìn vào, người ta hoàn toàn có thể nghĩ rằng đó là một đám côn đồ, được thuê
mướn. Thậm chí dân phòng cũng có quyền xông ra bắt người biểu tình yêu nước thì
quả thật là luật pháp đã đến hồi cáo chung?
Giờ tôi mới
hiểu cái thái độ của đám người lạ kia. Có người giải thích, bọn chúng chỉ là
đám lính đánh thuê có bảo lãnh không hơn không kém. Có lẽ vậy! Vì chí ít nếu có
bộ sắc phục trên người, bọn họ còn có cái để giới hạn những hành động vô văn hóa
giống như bất cứ một kẻ lưu manh nào đó. Tôi vẫn nhớ thái độ của viên công an
làm việc với tôi trong Lộc Hà ngày 5/8/2012, ít ra anh ta không tỏ ra thô bỉ mà
rất hiền lành, lễ phép (hay cười) – mặc dù rốt cục anh ta vẫn vì nhiệm vụ mà
lừa tôi lăn tay chụp ảnh. Thật đau lòng khi nghe tôi kể vậy, người nghe cười
nhạo tôi, bảo lọc lừa là bản chất của họ mà tôi thì quá ngây thơ (nếu không nói
là ngu ngốc) nên mới bị lừa thế!
Xúc động
trước việc cụ giáo sư già hơn 80 tuổi lặn lội sang tận Lộc Hà, chúng tôi muốn
chụp vài kiểu ảnh làm kỷ niệm. Ngay lập tức, đám “người lạ” chen vào đứng chắn
trước ống kính một cách thô bỉ. Khi cụ giáo sư yêu cầu đám người đó tránh ra, chúng
bèn tỏ thái độ hỗn láo với cụ khiến tất cả mọi người đều rất bất bình. Tuy
nhiên, ai cũng hiểu đó là trò khiêu khích của bọn chúng nên đành phải kiềm chế
nhau. Thời buổi mà người tử tế, có học lại phải “sợ” kẻ lưu manh vô học là đến
hồi mạt vận rồi chăng?
Ngày sắp
hết, vẫn còn hai người chưa được thả. Tất cả chúng tôi lại kéo nhau ra trước
cổng trại, hô đòi thả người. Đám côn đồ kia bám theo, không thôi trò khiêu
khích. Chưa đầy mươi phút, bỗng dưng một góc sân trở nên huyên náo. Tôi thấy rất
nhiều người chen vào can ngăn, nhưng những kẻ mặc thường phục vẫn lôi anh
Trương Dũng là người mới được thả ra trở lại bên trong trại. Ai cũng đồ rằng sẽ
có đòn đánh hội đồng hèn hạ ở trong đó.
Rốt cục khi
hai người cuối cùng đã ra khỏi trại, tất cả chúng tôi lại phải tiếp tục ngồi
chờ người mới bị lôi trở lại trong trại. Vậy là mặc dù không bị bắt, tôi vẫn
không thể về lo bữa tối cho bố, đành gọi điện bảo bố chịu khó ăn bánh bích quy
vậy.
Hơn nửa ngày
trời vạ vật, tất cả ai nấy đều vô cùng mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Toàn thân tôi đau như dần, nhưng không ai nghĩ đến chuyện bỏ về mặc dù trời đã bắt
đầu tối. Thú vị nhất là khi chiếc xe ô tô cuối cùng rời khỏi trại, người biểu
tình chúng tôi mới nghĩ ra cách, nhất định đứng chặn cửa không cho xe ra khỏi
trại khi chưa thả người. Cuối cùng chiếc xe buộc phải lùi trở lại trong sân.
Lúc này tôi mới thấy sức mạnh của chính nghĩa và tình đoàn kết là như thế nào.
Tôi không
nhớ thời gian chờ đợi là bao lâu, chỉ biết mọi người chợt ồ cả lên hò reo – anh
Trương Dũng vừa ra khỏi cổng. Tôi vội chen vào hỏi: có bị đánh không? Nó đánh
chứ, nhưng đối với anh, anh nói thật là anh coi khinh...
Mọi người ồn
ào chào tạm biệt nhau, huyên náo cả cái khoảng sân trước cổng trại. Người đi xe
máy, người đi ô tô, người đi xe buýt, tất cả chúng tôi vui vẻ cười nói kéo nhau
rời khỏi Lộc Hà.
Trong bóng tối nhập nhoạng, tôi ngoái đầu lại nhìn đám người đứng
lặng lẽ bên cánh cổng hắc ám của Lộc Hà đang nhìn theo chúng tôi. Tôi tự
hỏi trong lòng họ cảm thấy có chút nào ghen tỵ? Trong suốt thời gian qua, họ đã
chứng kiến cảnh từng người bị bắt trở về trong vòng tay chào đón hân hoan của
đồng đội như thế nào. Dám cá rằng khi người của họ gặp nguy hiểm, họ cũng chẳng
thể có được tình cảm gắn bó và thân thiết như chúng tôi. Cho dù họ có là lính
đánh thuê, máu trong người họ có lạnh, con tim và khối óc của họ là những cỗ
máy lạnh lùng, vô cảm, nhưng tôi tin chắc rằng qua những gì họ chứng kiến hôm
nay, chắc chắn có một cái gì đó khiến họ sẽ phải suy nghĩ ít nhiều.
Cho dù cuộc
biểu tình hôm nay là một cuộc chiến không cân sức và đã bị đàn áp, nhưng nhiều người vẫn cho đây là một thắng lợi,
buộc chính quyền phải lộ mặt. Ai đó chớ có nghĩ rằng, khi trở về làm người dân
thường, họ có thể rũ bỏ được trách nhiệm cá nhân và đổ tại cho thể chế chính
trị này. Hãy nhớ như vậy!
Trước trại Lộc Hà, nét văn hóa của cán bộ Công an Việt Nam
Lòng không còn day động, với cả những thú tính trong cái đám nô nọc đại diện chính quyền bởi đã thấu quen. Đôi khi, hiện lên những hành vi đốn mạt, bản chất bạo quyền và những đặc thù bẩn thỉu nhất của con người lại không do sân khấu nghệ thuật dàn dựng hay văn chương hư cấu tạo thành!
ReplyDeleteSiêu
tởm!
Cảm ơn các chị . Những giòng chữ nuột nà quá. Xin đdược chia chung cảm xúc đồng đội (chỉ dám xin một chút xíu thôi , làm vốn lặn lưng ...) của các anh chị .
ReplyDeleteThân . Trọng .
Phạm Thành .
https://www.facebook.com/phamthanhbuoi
Công an quá hiền, phải học cách đối phó với bọn người này như cảnh sát Mỹ, Pháp, Anh. Phải dùi cui đập cho hết biết đường về quê mẹ. Cái bọ cầu cho TQ đánh Việt nam thì không cần phải giải thích gì nữa.
ReplyDeleteĐáng thương thay.
DeleteChết cười. Bác Nặc danh 17:55 ơi, mình thất vọng bác chả hiểu gì về cảnh sát Anh, Pháp-Mĩ. Sao bác không ví với công an Tr|x|ng Q|x|ốc; cái nơi sẵn sàng thú hóa, chà đạp lên mọi quyền căn bản của hàng tỷ con người với một sứ mệnh: "Duy trì sự toàn trị của Đảng Cộng sản TQ". Như thế có phải đỡ khập khiễng không?!
ReplyDelete