Trước
phiên tòa công khai xử luật sư Lê Quốc Quân (LQQ) với cáo buộc trốn thuế, chính
quyền địa phương đã có những động thái ngăn cản tôi không đi xem xử vụ này,
bằng việc gửi giấy mời làm việc không ghi rõ nội dung, sau đó trực tiếp vào nhà
tôi để yêu cầu tôi không đi xem xử án. Không chỉ riêng mình tôi, nhiều bạn lên
mạng phàn nàn, rằng họ bị các đoàn thể ở khu phố đến nhà quấy rầy, yêu cầu
không đi xem xử LQQ.
Đương
nhiên tôi từ chối, xác định quyền của mình, cũng như sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật về
mọi hành vi của bản thân.
Lần
này họ không chặn tôi ngay tại cửa nhà như những lần trước, mỗi khi tôi đi biểu
tình, hay chỉ là quan sát một cuộc dã ngoại, giao lưu về quyền con người (được
tổ chức tại công viên Nghĩa Đô), nhưng họ cử an ninh đi theo tôi, ngay khi tôi
rời khỏi nhà sáng nay.
Tôi
biết bà con giáo dân ở giáo xứ Thái Hà sẽ đi xem xử án để ủng hộ LQQ, nên tôi
đến để quan sát và chứng kiến tinh thần hiệp thông của người công giáo như thế
nào.
Quả
thực với chính quyền này, không thể biết giới hạn của họ đến đâu. Tránh trường
hợp bị kẹt cùng bà con giáo dân, nếu bị chặn không cho mọi người ra khỏi nhà
thờ, tôi đứng ngoài đường Nguyễn Lương Bằng, để quan sát bà con xuất phát như
thế nào.
Sau
buổi lễ sớm, chưa đến 7 giờ sáng bà con đã ra đến ngoài đường. Họ đi hàng một
trên vỉa hè phố Nguyễn Lương Bằng, trên tay mỗi người đều cầm một lá vạn tuế.
Tôi đi phía trước đoàn để chụp ảnh, và để có thể quan sát được toàn cảnh.
Đến đầu đường Nguyễn Lương
Bằng, đoàn người rẽ vào đường Xã Đàn. Họ nhắc nhau đi thành hàng một, một vài
người vừa đi vừa hát kinh Hòa Bình: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Ðể con đem yêu thương vào
nơi oán thù. Ðem thứ tha vào nơi lăng nhục. Ðem an hoà vào nơi tranh chấp. Ðem
chân lý vào chốn lỗi lầm”
Dù
tất tả chạy ngược xuôi bên cạnh đoàn người, những lời cầu nguyện thiết tha vẫn
len lỏi vào tâm trí tôi, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên và cảm phục về đức tin
mãnh liệt của người công giáo, ngay cả khi họ bị đàn áp suốt mấy chục năm ròng,
mặc dù chiến tranh kết thúc đã rất lâu trên mảnh đất này.
Mới
vào đường Xã Đàn một đoạn, xe cảnh sát đã bắt đầu vè vè xuất hiện, yêu cầu bà
con giải tán, không tụ tập đông người trên vỉa hè!!! Trong khi loa liên tục
nhắc nhở, yêu cầu giải tán, tay công an gọi loa thỉnh thoảng cũng ngắc ngứ vì
không biết yêu cầu như thế nào, khi người dân đang đi bộ (hàng một) trên vỉa
hè. Liệu có một đất nước nào trên thế giới, lại có luật cấm người đi bộ trên
vỉa hè không?
Những
chốt công an lẻ tẻ xuất hiện vô số trên đường, nhưng việc ngăn chặn đoàn người
là không khả thi, nên họ cứ lẽo đẽo đi theo đoàn, bất chấp chính họ đang cản
trở giao thông vì đi dưới lòng đường. Mấy tay an ninh đi theo tôi ngang nhiên
đi xe máy ngược chiều để có thể bám sát tôi. Một tay còn chả thèm đội mũ bảo
hiểm. Vậy mà xe ô tô của cảnh sát chạy ngay phía sau không hề có ý kiến gì.
Đến
đường Lê Duẩn, đoàn người đi sang vỉa hè công viên. Nhưng có người nghe được
cảnh sát chỉ đạo tìm cách ép bà con vào công viên, vậy là họ lại bảo nhau đi
sang bên kia đường, men theo lan can đường sắt. Đến gần đường Trần Nhân Tông,
đoàn người rẽ sang bên kia đường để đi về phía tòa án. Nhưng chờ sẵn họ ở đây
là một lực lượng hùng hậu, bao gồm cảnh sát cơ động, cảnh sát áo xanh và an
ninh trong trang phục trật tự đeo băng đỏ (tôi thực sự căm ghét lực lượng đep
băng đỏ này vì sự hung hãn của họ).
Dòng
người đang chảy, lập tức bị dồn cục lại vì bị chặn đầu. Khi những người đi sau
tỏa ra, tìm cách vượt lên trên, lập tức tất cả các lực lượng chặn đường bèn dàn
hàng ngang, che kín toàn bộ chiều rộng mặt đường Lê Duẩn. Vì vậy, không chỉ
người đi bộ mà toàn bộ các phương tiện đang tham gia giao thông trên đường Lê
Duẩn cũng bị chặn đứng theo.
Gần
một tiếng trôi qua, tình trạng trên vẫn không có dấu hiệu chuyển biến. Tôi đã
nhanh chân vượt qua hàng rào trật tự, ngay khi đoàn người mới bắt đầu bị chặn.
Đứng phía sau lưng mấy lớp hàng rào người (an ninh, cảnh sát áo xanh, cảnh sát
cơ động), tôi nhìn cảnh tượng trên mà ngao ngán lắc đầu, không thể hiểu nổi cái
gì chứa bên trong đầu của những kẻ ra cái lệnh kỳ cục này. Tôi lựa thế khi có
đông người dân tò mò đứng xem, đang thi nhau giơ điện thoại lên quay,
chụp, tôi cũng giơ máy ảnh lên chụp vội mấy kiểu. Lập tức tôi nhận ra nhiều ánh
mắt chĩa vào tôi, những cái nháy nhau thì thầm đáng ngờ. Tôi lùi vào trong cửa
một hàng bán điện thoại, tháo thẻ nhớ, cất máy cảnh vào túi.
Cảnh
sát và an ninh bắt đầu xua đuổi tất cả người dân ra khỏi khu vực phong tỏa. Chủ
cửa hàng đóng cửa kính lại. 3 cậu an ninh đi theo tôi đứng án ngữ ngay phía
ngoài cửa. Mặc dầu vậy, những kẻ lượn lờ ngoài kia trong mọi sắc phục vẫn liếc
vào cửa hàng. Tôi đã tính cả đến nước gửi chủ cửa hàng cất hộ thẻ nhớ. Mấy cậu
an ninh canh tôi cũng bị đuổi vài lần. Chỉ sau khi họ lắc đầu, hất hàm tặc
lưỡi, rồi thì thầm vài câu mới được bỏ qua.
Đứng
trong cửa hàng nhìn ra, tôi thấy bà con hết ngồi xuống lại đứng lên. Hết hô
phản đối lại hát kinh Hòa Bình. Vài lần chắc do phía sau thúc lên, đoàn người
lại ồ lên, tìm cách vượt vòng vây. Đám trật tự choãi chân trèo , được cả cảnh
sát áo xanh hỗ trợ, ra sức xô đẩy bà con bật trở lại.
Nhìn
cảnh đó, tôi cay đắng nghĩ thầm, tại sao đám đông hàng trăm người lại có thể dễ
dàng bị khuất phục chỉ bởi một hàng rào người mong manh thế kia. Cảnh này khiến
tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình Lion King, chúa sơn lâm bị cả đàn trâu rừng
(hoặc linh dương) dẫm chết khi cố cứu con trai.
Không
chỉ trong phim hoạt hình, trong thế giới động vật cũng có chuyện một đàn trâu
rừng đã đánh đuổi tan tác cả bầy sư tử.
Thế
mới biết làm người trên đất nước này, còn cay đắng hơn cả loài thú hoang. Có
những điều con người không thể học được từ loài thú kia.
Phạm
vi phong tỏa rất rộng. Ngay cả khi một nhánh ồ lên, thoát được qua hàng rào
người, ào qua trước cửa hiệu tôi đang đứng, tôi lập tức đẩy cửa len ra, mặc cho
mấy tay an ninh cố sức lấy lưng đẩy tôi lại. Tuy nhiên bà con không đi quá được
vài chục mét, vì còn nhiều lớp cảnh sát các loại đứng dăng hàng, đón lõng cả
quãng đầu đường Trần Nhân Tông, kéo dài cho đến tận cổng công viên. Tôi cảm
thấy không hề an toàn, trước cái nhìn rất ám muội của những kẻ mặc thường phục
đang lượn lờ xung quanh. Điều cần thiết bây giờ là phải đưa được hình ảnh lên
mạng, để mọi người có thể biết được những gì đang xảy ra ở đây. Vậy nên tôi hỏi
tay an ninh đang lẵng nhẵng theo tôi xem cậu ta có về không. Khỏi phải nói ku
cậu mừng thế nào khi tôi đồng ý đi về, nên vội quay lại lấy xe ngay. Ngay cả
khi bọn họ đèo tôi ra khỏi khu vực phong tỏa, cũng hai lần xe bị chặn lại. Tuy
nhiên cùng ngành nên họ hiểu nhau rất nhanh, và để cho hai cậu an ninh chở tôi
qua an toàn. Mặc dù tôi và tay an ninh đi xe máy bên cạnh không đội mũ bảo
hiểm, nhưng suốt dọc đường chẳng có ma nào tuýt còi cả.
Dọc
đường tôi tranh thủ phỏng vấn cậu an ninh đèo tôi, xem cậu ta nghĩ gì về những
cảnh mà cả tôi và cậu ta nhìn thấy suốt từ sáng tới giờ? Ai mới là người gây
ách tắc giao thông? Nếu các cậu là lãnh đạo, thì các cậu giải quyết vấn đề này
thế nào? Liệu nếu để bà con giáo dân bình an đến được cửa tòa, họ có thể làm
được gì ngoài việc đứng trên vỉa hè hát kinh Hòa Bình, hô mấy câu đòi tự do cho
người anh em của họ?
Cậu
an ninh này có vẻ hiền, chỉ bảo: khó nói lắm cô ơi!
Cậu
bên cạnh (trước đó rất lì lợm, ban nãy còn lấy lưng chặn tôi không cho ra khỏi
cửa hàng, và chỉ hớn hở khi tôi đồng ý đi về) thì bảo xin số điện thoại, bảo để lần sau có đi những vụ thế này thì cứ gọi
họ chở đi, mà tốt nhất là đừng đi đâu, cứ ở nhà cho khỏe.
Tôi bảo sao lại có lối sống ích kỷ thế được? Nếu chỉ biết có mình, khi mình gặp nạn sẽ chẳng có ai thèm ở bên mình đâu cháu ạ. Với lại, cuộc sống cần người phản ánh mọi chuyện xảy ra trong xã hội, chẳng khác gì cần công an đâu. Cô không là nhà báo, nhưng hay gặp chuyện bất bình thì chẳng tha lên tiếng. Mà muốn biết thì phải đi mới biết được chứ?
Biết là quan thầy các cậu cũng chả dám nói, nhưng vẫn cứ phải hỏi.
Mạng
faceboock tràn ngập thông tin về những gì xảy ra quanh phiên tòa xử LQQ. Tâm lý
chung của cư dân mạng là cực kỳ phẫn nộ. Mãi hơn 9 giờ, vợ và chú ruột LQQ mới
vào được tòa. Nhiều người bạn gọi điện hỏi tôi sao không thấy ai ở quanh khu
vực xử án? Tôi đáp, tất cả bị chặn hết ở đây rồi. Có lẽ cho dù người đi dự
không chỉ tập hợp ở một nơi như thế này mà là nhiều nơi, thì với cách thức này,
cũng sẽ chẳng có ai bén mảng được đến cổng công đường. Không một ai trong chính
quyền này có thể trả lời được câu hỏi:
-
Thế nào là một phiên tòa xử công khai?
-
Thế nào là một phiên tòa ô nhục?
Tôi có cảm tưởng
là nhà cầm quyền đang tự tát vào mặt mình, trước dư luận trong và ngoài nước
qua những hình ảnh đáng xấu hổ ngày hôm nay.
Nó thể hiện sự bất lực của một nhà nước yếu kém về mọi mặt. Mặc
dù hôm nay không có màn bắt bớ người, nhà cầm quyền không huy động xe buýt để
chở người bị bắt. Nhưng cái sáng kiến giăng ngang đường để chặn một đoàn người
đi hàng một, khiến cả một tuyến đường bị ách tắc thì đó quả là tối kiến, khó mà
chấp nhận nổi.
Không ít người (có nghĩa là rất nhiều người) hiểu đằng sau bản án đó là động cơ khác. Ông Brad Adams, giám đốc Châu Á của HRW, nói trong thông cáo đăng tải trên trang web của tổ chức này, rằng: "Chính phủ Việt Nam lo ngại về vị thế của mình trong xã hội đến nỗi phải tìm đủ cách để bịt miệng và cầm tù hết nhà bất đồng chính kiến này đến nhà bât đồng chính kiến khác."
Không ít người (có nghĩa là rất nhiều người) hiểu đằng sau bản án đó là động cơ khác. Ông Brad Adams, giám đốc Châu Á của HRW, nói trong thông cáo đăng tải trên trang web của tổ chức này, rằng: "Chính phủ Việt Nam lo ngại về vị thế của mình trong xã hội đến nỗi phải tìm đủ cách để bịt miệng và cầm tù hết nhà bất đồng chính kiến này đến nhà bât đồng chính kiến khác."
Chiều đến, khi nghe kết quả phiên tòa, một bạn trên facebook viết:
“Tôi phản đối bản án dành cho LS Lê Quốc Quân, cho đến khi nào nhà nước chứng minh được tại sao tội trốn thuế vài trăm triệu của LS Quân lại đáng phạt nặng hơn những tội trốn thuế lớn hơn nhiều của các đại gia cũng mang tội trốn thuế? Chúng ta hãy cùng phản đối, vì sự bất bình đẳng và tùy tiện đó có thể rơi vào chính chúng ta!”
Một
bạn khác đưa ra những ý kiến khá thú vị:
Vụ Lê
Quốc Quân, thấy những gì trong Luật pháp Việt Nam hiện hành?
Tiền dân đóng thuế có đủ nuôi tù nhân trốn thuế...?
Để nuôi một tù nhân cần 3 khoản chi chính sau:
1.Tiền
xây nhà tù, đường xá...,
2.
Lương hưu bổng quản giáo,
3.Lương
hưu bổng quan chức Tổng cục 8 và tiền nuôi tù nhân...
Cứ 600 trăm triệu đồng, phạt 30 tháng tù. (600:30=20 triệu đồng/tháng người tù)
Như vậy Nhà nước mất 20 triệu, thì lại phải nuôi thêm: 1 tháng (1 tù nhân), và 1 tháng lương hưu bổng cho quản giáo, quan chức tổng cục 8...
Cứ bài toán này (giả định Quân trốn thuế thật) và thực tế xẩy ra trong xã hội Việt hiện nay, vụ nào cũng xử như vụ này thì tiền dân đóng thuế có đủ nuôi tù nhân trốn thuế...?
Phiên
tòa về trốn thuế xử LS Lê Quốc Quân ngày 2/10/2013 tại HN công khai mà sao công
an, an ninh chặn bà con không cho đến gần Tòa an HN để dự tòa, thế có còn là
xét xử công khai, công bằng không ?
- Công khai thì ai cũng biết rồi!
Còn công bằng? Thì công bằng quá đi chứ !
- Tại sao công bằng quá ?
- Này nhé, khi nhà nước mất 85 ngàn tỷ ở vụ Vinashin, đã bố trí nơi xét xử rộng chứa đến 850 người đến dự (thực tế người đến dự đâu có tới mức đó),
tính ra Nhà nước mất 100 tỷ thì có một người dân đến dự tòa....
Vụ LS LQ Quân này cứ gọi là Nhà nước mất 1 tỷ, theo tỷ lệ trên (kể cả làm tròn) cũng chỉ có 1 người dân đến dự tòa đã là công bằng rồi, tại tòa ngày 2/10/2013 này Nhà nước đã cho hơn 10 người dân được dự tòa..
Không
công bằng quá là gì ?
Nguồn:
https://www.facebook.com/bang.tran.378?ref=ts&fref=ts
Bài này tôi có gửi trực tiếp cho trang Boxit, nhưng khi đăng lại ở đây, tôi có bớt một vài từ lặp lại do không soát kỹ (vì vội). Mong cả nhà thông cảm cho ạ.
ReplyDeleteBài rất là hay và đầu xúc động. Xin được mang về trang facebook của tôi. Cám ơn bạn.
ReplyDeleteTôi cũng bị bệnh vô cảm lâu nay rồi nhưng cái buổi sáng hôm qua (ngày 2/10/2013) đi đoạn đường quanh toà án, đại học bách khoa...thấy nhiều phố bị ngăn đường với đông đảo nực nượng công an, dân phòng, đặc nhiệm nổi chìm... ai cũng hỏi sao bọn công quyền lại sợ lương dân thế ? Ôi dào, chỉ là cố giữ, cố níu lại cái bệnh ung thư be bét của nhà nước hiện hành một cách thô bẩn thôi . Nếu việc xử án đàng hoàng thì làm gì có cảnh GIẪY CHẾT như sáng qua....
ReplyDeleteChính quyền VN đã và đang bách hại những "tài sản" vô giá của đất nước. Đây là một trong những nguyên nhân chính khiến họa mất nước đang gần kề
ReplyDeleteNước đã mất rồi, còn đâu nữa mà họa mất nước gần kề. Thắp hương tưởng niệm chiến sĩ ta chết trận biên giới 1979 mà chúng còn không cho! Bộ nào của ta giờ làm việc đều phải có phối hợp ý kiến với khựa, Tư Sang phải dẫn cả bọn sang Bắc Kinh ký giấy cam kết hẳn hoi...các bạn chẳng thấy đó sao?
DeleteCầu chúc Phuơng Bích được mọi sự an lành.
ReplyDelete.
Tôi đọc chị trên FB, gần như mỗi ngày. Dí dỏm và cảm động. Bài này chị Bích viết hay và trung thực. Chị đừng ngừng phản ánh những gì chị thấy nhé. Cám ơn chị.
ReplyDeleteở thành phố 9 người ,10 làng thì cái bọn công an mới làm thế được . Nếu ở nhà quê với cách sống văn hóa làng xã thì cái bọn công an này có mà nhừ xương .
ReplyDeleteMột người bị gọi là có tội, tội nhân, l/s Lê Quốc Quân thì có hàng ngàn công dân hoàn toàn lương thiện từ các nhà thờ, chùa và từ nhà riêng chịu khó vượt qua bao nhiêu trở ngại do nhà cầm quyền lập ra để đến bênh vực cho người phạm tội.
ReplyDeleteCấp chỉ huy của nhà cầm quyền cộng sản là người ra lệnh cho “tòa án của mình” xử tội phạm, gọi là xử công khai, thì lại cho người đi đến từng nhà để ngăn cản người dân không cho đến dự phiên toà đã tuyên bố là công khai! Lại cho công an, lính tráng trả lương bằng tiền thuế của dân ngăn đường, đón ngỏ không cho dân chúng đến tòa án mục kích phiên xử!
Về phía nhà cầm quyền, những hành động đã có vừa qua đã đi từ phạm pháp đến phạm pháp:
1- Tuyên bố là công khai mà lại cho người ngăn chặn dân chúng không cho đến tham dự?
2- Tòa án là nơi thi hành công lý thì sao lại không cho công lý được thể hiện trước mắt người dân?
3- Đã gọi là công lý sao lại làm chuyện khuất lấp, che dấu, đáng ngờ? Chỉ có âm mưu bất chính, bất lương mới phải dấu diếm!
4- Dùng nhân viên công lực ngăn trở quyền hạn hợp pháp, hợp hiến của người dân, đi dự một phiên tòa công khai là cấp chỉ huy của nhà cầm quyền cộng sản đã phạm một lúc hai tội:
1/ Lạm dụng quyền hạn, xử dụng người, công an, vào việc bất hợp pháp
2/ Không cho dân chúng, đồng bào giáo dân đến dự phiên tòa công khai xử l/s Lê Quốc Quân là nhà cầm quyền cộng sản đã hoàn toàn không coi trọng quyền hạn của công dân, đồng bào đã được quy định tại hiến pháp Việt Nam hiện hành, bất chấp luật pháp đã ban hành, bất chấp Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền mà nhà cầm quyền cộng sản đã hạ bút cam kết tôn trọng trước Liên Hiệp Quốc.
Dự một phiên tòa công khai (do chính nhà cầm quyền cộng sản đã tuyên bố) là quyền của mọi công dân, tại sao lại cấm?
Đến đây, có thể tạm thời kết luận hành động của nhà cầm quyền cộng sản có liên quan đến phiên xữ L/s Lê Quốc Quân ngày hôm qua là sự thể hiện một cách tệ hại về sự thiếu hiểu biết trầm trọng về mặt luật pháp xã hội, quốc gia của những người chỉ huy có trách nhiệm của nhà cầm quyền cộng sản. Chưa nói đến âm mưu đàng sau việc ngăn cản công chúng, đồng bào đến dự phiên tòa.
Vận động ngăn cản công luận, thi hành việc ngăn chặn đối với công chúng, đồng bào bằng các lực lượng nhân sự, và các phương tiện theo dõi, gây trở ngại vật chất khác…bằng những hành động như đã có, khả năng thi hành chức vụ của những người này thật vô cùng sai trái, ấu trĩ, đến độ đáng lên án. Những người này đã có các hành động vi phạm luật hoàn toàn và nghiêm trọng. Có thể nói trình độ hiểu biết về pháp luật của các cấp chỉ huy nhà nước cộng sản quá tồi tệ!
Vì những lý do trên, cần phải đòi hỏi nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội thực hiện ngay các việc sau:
1- Thay đổi ngay những người thiếu năng lực, thiếu hiểu biết trong nhiệm vụ lãnh đạo quốc gia. Điều hành công việc cả quốc gia phải là những người có hiểu biết, có chuyên môn ngang với chức vụ mà họ đãm nhận.
2- Thay đổi ngay những người không có đủ năng lực, hiểu biết trong nhiệm vụ mà họ đang đãm nhận. Nhà nước cần có những người có năng lực đúng mức cho mỗi chức vụ. Nhân dân nghèo nhưng vẫn phải cố nhịn ăn, nhịn mặc để đóng thuế nuôi dưỡng bộ máy điều hành sinh hoạt quốc gia. Do đó, bộ máy điều hành quốc gia chỉ mướn, chỉ trả lương cho người có đúng, có đủ năng lực trong công việc.
3- Không ai được phép phí phạm tiền thuế của người dân, nhất là tiền thuế của những người dân nghèo nhan nhản khắp nước.
4- Phải mau chóng thay thế những người chỉ huy, lãnh đạo mà không đủ hiểu biết, không đủ năng lực làm việc của bộ máy nhà nước bằng những người khác. Không thể chậm trễ.
°• Lại tiễn một người vào ngục thất để nhà nước này thêm nhẹ lòng trong bóng tối! Tạm biệt người xấu số. Tạm biệt LS LQQ! Cũng đã lâu, bởi sự ham muốn tồn tại, người ta luôn phải xảo trá và tìm đủ mọi cách tống biệt, bắt giam những con chim biết nhặt giun nhặt sâu, đấu tranh cho dân oan và lẽ phải. Những con chim người ta biết trói đem đi trước mùa giông bão! Thế thôi.
ReplyDeleteKhông ai có thể cứ né tránh mãi một sự thực: Tôi lại tự hỏi đàn áp và công lý bất công đến thế còn chưa đủ sao? Mấy mươi năm hai bàn tay những người mẹ, người vợ mất mát, những đứa trẻ sớm biết lau nước muối trên da mặt tiễn nhau đi. Nếu chủ trương lớn của đảng là tiếp tục trói xác đoàn cừu suốt dọc dài đất nước và cuộc hành trình chỉ là một phần phụ trong công cuộc dựng xây XHCN hôm nay thì biết bao giờ mới đến bến bờ? Không một nhà nước nào có thể cứ dí súng mãi vào đầu hàng chục triệu con người phải sống để đẩy kéo con thuyền ra khơi! Và, trớ trêu thay, khi bản HP ngày nào là tinh thần của Việt Nam tự do, dân chủ và mọi con người bình đẳng nay bỗng thành "thế lực thù địch" của chính dân tộc này hay sao?
Vui có nhiều cách mà buồn mãi rồi cũng biết tìm hướng ra. Tôi tin như thế. Dù đảng vẫn khư khư dậm chân tại chỗ như cái đám đông an ninh, công an, cảnh sát, dân phòng ngắn dài dùi cui kia thì đoàn người cũng sẽ biết tự đổi thay. Những đứa trẻ mồ côi vô tội rồi cũng đổi thay để làm nên Bi Tráng Ca thời đại mới!
30 tháng tù giam! Hãy công tâm nhận xét thì đâu có phạm cái tội gì ghê gớm ngoài sự lên án những kẻ trục lợi chính trị làm suy nhược đất nước này. Người tù ấy cũng chỉ đòi hỏi những điều nhỏ bé. Đừng để một ngày nào đó cả một dân tộc đòi lại những gì to lớn hơn! Công luận đã nhắc đến nhiều rồi, nay tôi gom lại: Tạ lỗi mấy dòng, buồn nhớ tiễn anh . .
Tạm biệt LS LQQ!
Đau xót và uất ức làm chúng ta nghẹn lời, đến bao giờ dân tộc VN mới hết cảnh bất công ngự trị từng ngày, từng giờ, trên phố, trong từng con người VN, hãy đứng lên phá xiềng!
ReplyDeleteLúc nầy vào trang PB cái máy PC nó chạy hết tốc độ,E có moi móc gì trong máy ko? or bị bọn Việt Gian tìm kiếm chôm chiả?
ReplyDeleteHành động của Nguyễn Tiến Trung, Điếu Cày, của Cù Huy Hà Vũ, của Lê Quốc Quân, của Lê Thị Công Nhân, của Tạ Phong Tầng, của Đỗ Thị Minh Hạnh, của Bùi Thị Minh Hằng, Việt Khang, Nguyễn Phương Uyên, Đinh Kha Nguyên….của tất cả những người yêu nước được gọi là bất đồng chính kiến hay tù nhân lương tâm…là hành động cứu người cả nước Việt Nam, kể cả mọi đảng viên cộng sản, khỏi bàn tay gớm ghiếc của bọn Tàu cộng sản độc ác, tàn bạo.
ReplyDeleteCả nước mang ơn họ. Đảng cộng sản thay vì phải biết ơn những người đang cứu mình thì đảng cộng sản đã trả ơn bằng cách… bỏ tù họ!
Trù diệt được người yêu nước đảng cộng sản hài lòng, hả dạ hôm nay nhưng đảng cộng sản sẽ khóc đến không còn nước mắt ở ngày mai.
Người làm cho đảng viên cộng sản ở mọi cấp bậc phải khóc đến không còn nước mắt không ai khác hơn, xa lạ hơn là người bạn vàng bốn tốt với đôi bàn tay gớm ghiếc của nó!
Thanks chị Phương Bích bài viết rất hay xúc tích chân thực.e xin chia sẻ về fb ạ
DeleteCám ơn PB đã cho mọi người hiểu sâu sắc hơn về những gì đã xảy ra trước phiên tòa xử LS Lê Quốc Quân mà nhà nước CHXHCN Việt nam gọi là "công khai". Tất cả những hành động ngăn cản nhân dân của cảnh sát và các lực lượng chức năng đã vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng,nó làm xấu đi hình ảnh Việt Nam trong con mắt bạn bè quốc tế,làm mất hết niềm tin của Nhân dân vào Đảng và Nhà nước. Hãy tin tưởng rằng Công lý và Sự thật cuối cùng sẽ chiến thắng !.Chúc PB khỏe và bình yên !
ReplyDelete