Võ Trung Hiếu
Tôi đi ra phố
Gặp người giành nhau từng chút vỉa hè
Gặp người tranh nhau từng vệt bánh xe
Gặp người chửi nhau một lần va quệt
Gặp người sừng sộ chỉ vì ánh mắt
Tôi đi vào nhà
Tôi đi ra phố
Gặp người giành nhau từng chút vỉa hè
Gặp người tranh nhau từng vệt bánh xe
Gặp người chửi nhau một lần va quệt
Gặp người sừng sộ chỉ vì ánh mắt
Tôi đi vào nhà
Gặp những bàn ghế chẳng mấy ai ngồi
Gặp những bữa cơm nuốt cho qua bữa
Gặp những cặp mắt nhìn nhau nghi ngờ
Gặp những câu nói nửa vời lập lờ
Gặp những đôi tay buông thõng thờ ơ
Tôi đi lên mạng
Gặp lũ trẻ con tiệc tùng hẹn hò
Gặp những con cáo chơi trò giả vờ
Gặp kẻ hám danh, gặp người thích đùa
Gặp kẻ phố thị chê người quê mùa
Gặp những người già buồn chuyện thế sự
Gặp bao kẻ sỹ đau đáu ngồi chờ
Gặp thi nhân trút đắng cay vào thơ
Tôi đi ra biển
Gặp những làng chài đìu hiu lam lũ
Gặp những mành lưới rách vá loang lổ
Gặp những con thuyền chỏng chơ đáy gỗ
Gặp những quầng mắt mong người thương về
Gặp những ánh sao ngoài khơi lấp lánh
Gặp tiếng sóng dữ ở ngoài xa kia ...
Tôi đi qua tôi
Chỉ gặp nói cười, đâu rồi hồn vía ?
Tôi vẫn đang tỉnh hay đang nằm mơ
Mà sao có lắm điều không rõ nghĩa ?
Tôi ngồi tự hỏi
Ai đã làm gì những người quanh tôi
Mà họ ích kỷ, xu thời, vô cảm ?
Ai đã làm gì những người đương thời
Mà họ chỉ nói những điều u ám ?
Tôi nhắm mắt thấy mình đang mộng du
Mang bao câu hỏi thả vào tiềm thức
Ngoài kia bãi biển có con dã tràng
Xe câu trả lời mấy ai hiểu được ...
Gặp những bữa cơm nuốt cho qua bữa
Gặp những cặp mắt nhìn nhau nghi ngờ
Gặp những câu nói nửa vời lập lờ
Gặp những đôi tay buông thõng thờ ơ
Tôi đi lên mạng
Gặp lũ trẻ con tiệc tùng hẹn hò
Gặp những con cáo chơi trò giả vờ
Gặp kẻ hám danh, gặp người thích đùa
Gặp kẻ phố thị chê người quê mùa
Gặp những người già buồn chuyện thế sự
Gặp bao kẻ sỹ đau đáu ngồi chờ
Gặp thi nhân trút đắng cay vào thơ
Tôi đi ra biển
Gặp những làng chài đìu hiu lam lũ
Gặp những mành lưới rách vá loang lổ
Gặp những con thuyền chỏng chơ đáy gỗ
Gặp những quầng mắt mong người thương về
Gặp những ánh sao ngoài khơi lấp lánh
Gặp tiếng sóng dữ ở ngoài xa kia ...
Tôi đi qua tôi
Chỉ gặp nói cười, đâu rồi hồn vía ?
Tôi vẫn đang tỉnh hay đang nằm mơ
Mà sao có lắm điều không rõ nghĩa ?
Tôi ngồi tự hỏi
Ai đã làm gì những người quanh tôi
Mà họ ích kỷ, xu thời, vô cảm ?
Ai đã làm gì những người đương thời
Mà họ chỉ nói những điều u ám ?
Tôi nhắm mắt thấy mình đang mộng du
Mang bao câu hỏi thả vào tiềm thức
Ngoài kia bãi biển có con dã tràng
Xe câu trả lời mấy ai hiểu được ...
22.7.2012
VTH
https://www.facebook.com/votrungh
đây là sự thật chứ ko phải thơ
ReplyDeleteThơ nói lên ...sự thật... trần trụi !
DeleteVà phía sau những hình ảnh đau đớn ấy
ReplyDeleteTôi nhìn thấy những cái đầu có não trạng tê liệt
Những con người mê muội, dốt nát vì tham lam ích kỷ
Họ chỉ biết có một điều làm căng bụng tham và bóp teo não trạng
Hỡi các anh Lú, Sâu, Ếch, Hèn
Hãy học lại cách làm người trước khi làm khỉ
Người Việt Nam cả nước phải vĩnh viễn nô lệ cho Trung cộng nếu người trong xã hội cứ tiếp tục như tình trạng hiện nay.
ReplyDeleteBọn Tàu cộng đã chọn đúng lúc để cướp nước Việt Nam.
Khi nhận thức về xã hội, quốc gia không còn, khi tinh thần, ý chí đã cùn nhụt thì mất nước, nô lệ là việc phải đến. Đại họa đã đến. Người Việt đã mất nước, đã thành nô lệ của Tàu!
Tàu khựa đang cai trị Việt Nam bằng người (ngu) bản xứ. Chúng đang ráo riết chuẩn bị để năm 2020, sáu năm ba tháng nữa là thời hạn để chúng chính thức nhập quyền cai trị nước Việt, người Việt vào với nước Tàu cộng sản làm một. Từ Bắc Kinh chúng đưa ra chính sách cai trị, các chỉ thị. Ở Việt Nam, tay sai bản xứ của chúng thi hành. Người cả nước là một đoàn nô lệ trùng điệp!
Hơn tám mươi lăm triệu người trong nước ngoại trừ vài chục, vài trăm người can đãm, cương quyết, phần đông là phụ nử, nhi nử đã đứng dậy vì vận mệnh của mình, của nước Việt Nam, số mênh mông người còn lạị thì một số chỉ than van, số đông hơn nữa thì chờ…ai chết tôi chết theo! Người ta lý luận chết là tất cả chứ đâu có chết mình tôi!
Nhận thức, ý chí của người Việt Nam đã cùn nhụt, đã chết!
Nước Việt khí số đã hết rồi sao, Trời hởi?
Biết là chết mà cứ đâm vào chổ chết!
Biết là chết mà vẫn đứng yên chờ chết!
Không gì đau khổ hơn khi làm người nước Việt thời cộng sản!