Sếp thuộc diện xấu giai.
Xấu đến mức người ta đặt biệt danh cho sếp là hà mã từ khi sếp còn là sếp nhỏ.
Giờ sếp thành sếp nhớn, có quyền ban mưa móc cho thiên hạ, lợi không biết bao
nhiêu mà kể, không biết thiên hạ có còn nhìn sếp giống con hà mã không, hay đã trở thành con sư tử dễ thương rồi?
Có lẽ khi leo lên đến địa
vị cao hơn, tự sếp cũng cảm thấy mình là con sư tử dễ thương thì phải. Thế nên
sếp cứ sán vào mấy cháu nhân viên trẻ mà ôm ấp, hôn hít, một cách công khai. Khuất
mắt thì chả ai mà biết được - cũng có thể tạng người như sếp chưa chắc đã làm ăn
gì cho ra trò (sếp không thể ngồi xổm được vì bụng sếp thì quá to, mà chân sếp
thì quá ngắn). Nhưng trước mắt thiên hạ, thì sếp cứ tỏ ra cho chúng mày biết uy
lực của quyền và tiền đấy. Em nào mà né là sếp cáu giận, bảo sếp có phải là hủi
đâu mà cứ né tránh? Lẽ ra là nhân viên, được lãnh đạo quan tâm thì phải lấy làm
hãnh diện chứ?
Nói thế tôi lại nhớ đến
câu chuyện đọc trên báo. Một cô gái điếm thường xuyên phải tiếp một vị khách
rất tởm lợm. Tởm đến nỗi cô ta phải bảo tên dắt gái, rằng lần sau nếu lão kia
có gọi thì dắt cho cô khác, chứ lần nào cô ta cũng phải nốc rượu bí tỷ để quên
đi cảm giác ghê tởm. Vậy mà khi tỉnh, cô ta chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.
Chuyện đọc trong sách. Một
tay mafia cỡ bự gọi một cô gái điếm cao cấp đến phục vụ, bắt cô ta dùng
"miệng". Cô điếm cao cấp kiêu hãnh nói, không bao giờ cô ta làm cái
việc thấp hèn đó. Tay mafia đập toẹt một xấp
tiền lên bàn ((hình như 15 ngàn đô thời những năm ba mươi hay năm mươi gì đó).
Cô gái liếc nhìn tập tiền và thay đổi thái độ: À! Thế này thì lại là chuyện
khác. Và cô ta làm cho tay mafia toại nguyện.
Đấy là điếm có nghề. Còn
một loại khác người ta không gọi là điếm, vì họ có công ăn việc làm hẳn hoi. Ví
như người đàn bà mà người ta vẫn gọi là "Beo Hồng", hoặc đơn giản là
Beo. Nhiều người ghét, gọi Beo là "điếm già" vì Beo là nhân tình nhân
ngãi của một tay có thế lực. Có thể người ta kinh tởm mỗi cách ăn nói của Beo,
còn chuyện nhân tình nhân ngãi thì nghe chừng không nặng nề lắm. Nhìn tướng tay
kia còn có mẽ, Beo mê cũng có thể hiểu được theo góc độ đàn bà. Ờ mà biết đâu !!!
Không hiểu khi đàn bà
không còn tuổi trẻ và sắc đẹp, đàn ông không còn tiền và quyền lực - khi đó còn
tồn tại cái thứ gọi là tình không? Rất có thể họ biết, nhưng chừng nào tận dụng
được, họ vẫn cứ không bỏ qua mọi cơ hội, bất kể nó có thực là tình hay không.
Khi không còn là ông chủ sở hữu hàng ngàn tỷ, anh chàng nhỏ con Cường đô la còn
được người đẹp Hồ Ngọc Hà say đắm? Khi không còn quyền và tiền, sếp có thể trở
thành chú sư tử dễ thương hay mãi mãi chỉ là con hà mã xấu xí trong mắt các
nàng chân dài chân ngắn?
QUYỀN, TIỀN VÀ TÌNH là những thứ
đối nghịch, nhưng ác nghiệt thay nó luôn là nguồn cảm hứng cho nhau thì phải.
Người thì phân tán, đất có bè nhóm phân chia. Đến yêu nước cũng tù tội, quản chế. Vâng, duy còn chị Beo lớn tiếng cảm thông. Dẫu khó nghe, có đọc sơ qua mới biết. Với thân nhân tốt, công việc đàng hoàng, đời nào chị ấy biến mình thành cái nghề cổ lỗ nhất thế gian này . .
ReplyDeleteXin thứ lổi trước, vì đã dám cả gan nhận xét về phụ nữ. Theo tôi phụ nữ có nhiều hạng người. Nhưng tựu chung có thể chia làm hai loại:
ReplyDelete1/ Là người đàng hoàng, gia giáo (phần này chiếm đa số) và tự trọng. Đó là có thể ban đầu họ không yêu người đàn ông, nhưng qua một thời gian gần nhau. Tình yêu bắt đầu nẩy nở và họ yêu lúc nào không hay. Thậm chí yêu ngày càng nhiều hơn. Vì thế người xưa mới có câu: "Thia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi" là vậy.
Có thể thời gian đầu, người đàn ông dùng vật chất để quyến rủ họ, và mặc dù rằng những phụ nữ này không phải là hạng người ham mê vật chất. Nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của người đàn ông đó. Bởi vì, nói thật. Vật chất có sức mạnh rất phi thường. Nó quyến rủ mọi giới chứ không riêng phụ nữ không thôi. Chúng ta hoàn toàn thông cảm cho những phụ nữ này. Bởi vì, rỏ ràng nếu hai người đàn ông (ngang tài ngang sức)cùng đeo đuổi một phụ nữ đẹp, thì đương nhiên người phụ nữ sẽ chọn người đàn ông thường xuyên mời cô ta vào nhà hàng sang trọng hơn là người kia chỉ có khả năng mời ly nước mía, mổi khi gặp nhau. Hơn nữa, người có vật chất sẽ rỏ ràng thể hiện ra là người sẽ có khả năng bảo bọc cho phụ nữ một cuộc sống tương lai ổn định trong cuộc sống hơn là người kia. Mà bản chất phụ nữ là yếu đuối và cần những như thế.
Vì thế không trách hạng người phụ nữ này.
2/ Là người phụ nữ sẳn sàng "đá đích" ngay anh chàng nào đã "viêm màng túi" và không cung phụng được cho cô ta (material girl).
Hạng người này thì ........miễn ý kiến...:-)
Nhưng cũng có loại không cần quyền- tiền- tình mà chỉ cần thỏa mãn xác thịt trần trụi, nhân danh tình. Cũng như chuyện một cô diễn viên kịch nói CAND tên Vũ Thị Hoàng Lan, quá khứ đã đình đám vì dính nghi án nhiễm HIV từ người tình(chết vì nghiện và nhiễm HIV),rồi sau đó là các mối tính đại gia cũng đình đám trên các trang mạng, đến nỗi ế chồng. Năm ngoái cô ta được phong NSUt qua mấy vai diễn được huy chương, trong đó xuất sắc nhất là vai Đác Kỷ. Để ăn mừng cái danh vừa đuộc trao, cô ta có cuộc du hí hoành tráng với một anh nhà báo kiêm nghệ sĩ(đã có vợ, nhưng vợ ở xa)mấy ngày ở Tam Đảo, bất chấp những cuộc điện thoại cảnh cáo của gia đính vợ anh ta và của cả lãnh đạo đoàn kịch.
ReplyDeleteSau đó cô ta còn trắng trợn nhắn tin với người nhà anh nhà báo- nghệ sĩ nọ rằng ngử với đàn ông có vợ không sai.Và hiện tại công khai quan hệ, cứ thích là rủ rê đi nhà nghỉ với nhau, bật chấp những lời cảnh cáo của gia đình, kể cả của mẹ cô ta.
Ở trong cơ quan công quyền có tiếng là kỷ luật của ngành công an nhưng vẫn có hạng gái đạo đức nhân phẩm như thế, hỏi có gì mà không xảy ra.