Translate

Thursday 10 January 2013

“Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” theo khuôn khổ?



Hai ngày nay, rất nhiều người theo dõi việc tòa án thành phố Vinh tiến hành xử 14 thanh niên công giáo về “tội lật đổ chính quyền”. Dù có thể đoán trước được mọi chuyện, từ việc xử công khai là như thế nào? Án bao nhiêu năm? Có xét không hay chỉ xử? Thực sự thời điểm này, không ai trông chờ lắm vào việc luật pháp sẽ được thực thi một cách công minh. Nhưng theo bản năng, ít nhiều con người vẫn cứ phải hy vọng...
Chỉ cần qua vụ xử phúc thẩm 3 nhà báo tự do gần đây ở Sài Gòn, cũng có thể hiểu thông điệp của nhà cầm quyền về việc đấu tranh dân chủ. Họ không chấp nhận tự do dân chủ! Có thế thôi. Hoặc dân chủ hay tự do gì cũng phải trong khuôn khổ mà họ quy định!
Tôi chợt nghĩ, vậy thì nên bổ sung thêm chữ “theo quy định” hoặc “trong khuôn khổ” vào sau dòng chữ “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” cho hết thắc mắc?
Nhưng nói vậy chưa chắc đã xong. Trong Hiến pháp sửa đổi năm 1992 , ở điều 69 có nèo thêm câu “theo quy định của pháp luật” vào cuối câu. Vậy mà 20 năm nay nào đã thấy mặt mũi cái quy định ấy nó tròn hay méo thế nào đâu. Không lẽ tới đây, nhân dịp góp ý sửa đổi Hiến pháp, tôi lại đề nghị bỏ quách cái điều 69 ấy đi. Tôi ví cái điều 69 ấy nó giống như cô gái về nhà chồng, suốt 20 năm chỉ để làm duyên mà anh chồng không được sơ múi gì.

Không thắc mắc! Không lạ! Nhưng vẫn cứ phải thốt lên, rằng thật là quái đản!
Quái đản ở cách thức mở một phiên tòa công khai mà thân nhân không được tham dự. Có giấy mời cũng không được vào. Thứ luật pháp duy nhất có giá trị ở nơi cửa tòa là từ: CẤM TẤT!
Không ít người bảo, thế thì nói béng là xử kín cho rồi để người ta khỏi hóng hớt. Bày đặt công khai rồi làm náo loạn cả dư luận lên như thế. Những gì xảy ra bên ngoài phiên tòa xử 14 thanh niên công giáo ở Vinh dù không lạ vì có thể dự đoán trước, nhưng nó vẫn là một nỗi hổ thẹn cho nền tư pháp nước nhà, là nỗi đau nhức nhối trong lòng nhiều người yêu chuộng công lý.
Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì khi người thân của bạn bị bắt và đưa ra tòa xét xử?
Tôi nhớ phiên tòa xử Nguyễn Đức Nghĩa phạm tội giết người dạo nào, ai nấy đều thấy bà mẹ của tội phạm luôn ở phía sau đứa con tội lỗi trong suốt những ngày xử án. Tội phạm giết người còn thế, huống hồ khi bạn tin vào sự vô tội và vào chính nghĩa của con em mình, thì đương nhiên bạn không thể không đứng bên họ trong những giờ khắc quyết định tự do hay ngục tù...
 “Trăm năm trong cõi người ta, những điều trông thấy mà đau đớn lòng”.
Với những gì đã xảy ra quanh phiên tòa xét xử 3 nhà báo tự do ở Sài Gòn, hay xét xử 14 thanh niên công giáo ở Vinh, thì câu thơ của cụ Nguyễn Du mấy trăm năm trước dường như chỉ mới đâu đây thôi.
Tin tức về việc công an cùng với dân phòng và an ninh giăng đầy đường, ngang nhiên lùng sục, bắt giữ tất cả những ai nghi vấn quay phim chụp ảnh, hùng hổ đe dọa, xua đuổi những người đến chờ đợi tin tức thân nhân của họ đều được thông báo lên mạng. Nhưng tai mắt của nhân dân thì có ở khắp nơi. Tin tức và hình ảnh vẫn liên tục được thông báo lên mạng. Mỗi một dòng tin, người này bị bắt, người kia bị đánh lại làm cư dân mạng sôi lên sùng sục vì phẫn nộ. Hôm qua, tôi đang viết bài về “ngoại giao cái kiểu c. gì thế” thì trên mạng loan tin khẩn cấp: công an bắt đầu đánh giáo dân đang cầu nguyện ở bên ngoài!
Bà Hóa,  mẹ của  Phero Nguyễn Đình Cương( một trong những 14 thanh niên công giáo đã bị nhà cầm quyền kết án 4 năm) bị đánh ngất bên ngoài khu vực tòa án .
Những tiếng kêu kiểu như thế nghe nó uất lắm. Nhưng rồi ai cũng thấy một điều, chính quyền đang run sợ đấy. Họ đang cố giấu diếm nên mới tìm mọi cách để bịt mắt bịt tai dư luận như thế chứ. Và có lẽ chính quyền cho rằng, cách ly người thân ra khỏi những người bị đưa ra xét xử  là có thể cô lập họ và làm nhụt ý chí của họ chăng?
Nếu bạn nhìn những gương mặt sáng sủa và rắn rỏi của những chàng trai, cô gái đang đứng trước vành móng ngựa kia, bạn có thể thấy họ không hề run sợ. Tôi nhìn cả những gương mặt của người ngồi dự phiên tòa này, không biết có khi nào họ tự hỏi, điều gì khiến cho những thanh niên kia sẵn sàng chấp nhận tù đày, chấp nhận hy sinh cả tuổi thanh xuân cho lý tưởng của họ như thế?
Lời cuối cùng của anh Nguyễn Văn Duyêt trước tòa: "Chỉ có Chúa Kitô clà niềm cậy trông, là tình yêu và là sự thật. Xin gửi đến tất cả mọi người lời cầu chúc bình an! - Hóa ra đây là lời ăn năn hối lỗi theo VTV đưa tin đấy..
Một điều tôi muốn nói thêm ở đây, đó là tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái trong cộng đồng người công giáo, khiến cho nhiều người khác phải khâm phục và kính trọng. Khi một thành viên trong cộng đồng lâm nạn, họ sẵn sàng hiệp thông với nhau dù chỉ cầu nguyện để hỗ trợ niềm tin cho nhau. Với những người có đức tin thì có lẽ đó là điều rất quan trọng, có thể giúp họ vượt qua mọi thử thách về cả thể xác lẫn tinh thần.


Ảnh chụp bên ngoài khu vực xử án - Rất cồng khai! Thế này làm gì chả hăng hái?

Tin vừa đọc trên facebook, VTV đưa tin vào lúc 11 giờ đêm về vụ xử 14 thanh niên công giáo, rằng “Phần lớn các bị cáo đều tỏ ra ăn năn, hối lỗi và xin được giảm nhẹ các hình phạt để sớm được về với gia đình".

À, cái này không lạ. Nó trái ngược với những gì tôi nghe tin từ thông tin “lề dân”. Tin hay không tùy bạn.


1 comment:

  1. Có thể ngoài kia còn vang động tiếng oan khiên tuổi trẻ. Có thể ngàn năm còn mãi nỗi phẫn uất thành Vinh! Là nói với nhau như thế cho vơi đi sự phẫn nộ, chứ không thể buồn thêm nữa trước những bản án cay nghiệt trên cái nền tư pháp XHCN thời nay . .

    Thế này thì son phấn làm gì, ý kiến để làm gì. Hiến pháp ư?

    ReplyDelete