Translate

Monday 17 September 2012

Con đường đi tìm công lý, dẫu chông gai nhưng vẫn cứ phải đi.



Mấy ngày nay, tôi được nhiều người gọi điện, gửi thư chia sẻ và ủng hộ cũng như bày tỏ sự phẫn nộ về việc tôi “được” chính quyền phường sở tại đứng ra quản lý và giáo dục. Thậm chí có những lời bảy tỏ khiến tôi còn cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ mình không xứng đáng được quan tâm đến thế. Nhưng có lẽ đó chính là tình đồng đội, hay sự tương thân tương ái giữa mỗi con người khi bất kể ai đó gặp hoạn nạn, hoặc “ giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”.
Nhân thấy lại bức ảnh nhà báo Hoàng Khương đứng trong thùng xe chở tù, cố ghé nhìn về phía đồng nghiệp, nước mắt lại chan chứa khi nhớ mình cũng đã lao về phía khu thẩm vấn, chỉ hòng nhìn thấy bạn bè chốc lát trước khi bị đưa đi như thế nào.Vậy nên thay vì e ngại bị “tâng bốc” quá, tôi lại cảm thấy xúc động, vì chả cứ ở cái tuổi được cho là đã “chín chắn”, đâu có ai muốn “nổi tiếng” vì phải để cho người khác giáo dục mình đâu.
Xin có vài lời cảm tạ tấm lòng thân thiết của mọi người đã dành cho em/tôi. Con đường đi tìm công lý dẫu chông gai đến mấy nhưng vẫn cứ phải đi.
Một người bạn facebook gửi cho tôi hai câu thơ trích ở đâu đó:
"Thân không trôi dạt mà mưa gió
Lòng chẳng gươm đao cũng chiến trường”




13 comments:

  1. Khi nào Phương Bích ra phường chúng tôi sẽ cùng đến để kết hợp với Phương Bích làm công tác giáo dục công dân cụ thể là giáo dục pháp luật cho những người ở phường, vì thực tế thì chính những người đó mới cần giáo dục bởi họ cũng chưa hiểu hết được những điều đã ghi trong Hiến pháp và pháp luật của nước ta.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Người Việt Yêu Nước17 September 2012 at 20:30

      Ý kiến của chị Hiền Giang rất hay. Mọi người cùng đi biểu tình với chị Phương Bích hãy đi thật đông, đòi vào cùng, họ không cho thì nói : Nếu giáo dục thì giáo cả đi, xem giáo cái gì. Giống như bạn nào bị bắt năm ngói , tất cả người biểu tình đến CA quận Hoàn Kiếm đòi người, cuối cùng chúng đã phải thả. Đông người chúng sẽ không dám làm gì chị Phương Bích đâu.
      Tôi rất tiếc không ở HN, nếu không tôi cũng đi cùng chị Phương Bích ạ.

      Delete
    2. Đúng đấy. Phương Bích cùng tất cả mọi người có thiện chí tận dụng "cơ hội" này (mà có thể là cơ hội thật - chữ cơ hội không đặt trong ngoặc kép) để giáo dục lòng tự trọng dân tộc (tôi không nói tự hào dân tộc - tình cảnh dân tộc như thế này thì tự hào sao được) cho các cán bộ phường. Noi gương các chiến sỹ cách mạng thời trước biến nhà tù thành trường học.

      Delete
  2. Xã hội điên đảo thế này mà vẫn cứ hô hào chỉnh đốn là làm sao ? Sụp đến nơi thì đốn còn nhanh hơn cả chỉnh ....
    Là một công dân nước VN chúng tôi luôn đứng cạnh Phương Bích
    Hãy bình tĩnh trước bạo chúa hùng tàn PB nhé

    ReplyDelete
  3. 3 Triệu người sẵn sáng chỉ nghe 14 ông BCT thì lạ quá, nói sai cũng nghe, thế mà bảo 3 triệu đảng viên là ưu tú, ưu tú cái nỗi gì mà đúng sai cũng không biết phân biệt.

    ReplyDelete
  4. Vu khống, bôi nhọ người biểu tình yêu nước trên các báo, đài thì đồng loạt ra quân cho trình chiếu. Nghĩa là những điều giả dối hôm nay ngang nhiên được chấp nhận. Đằng này, một người trong một gia đình cách mạng thấm nhuần lòng yêu nước, chân thành đến độ mất mát đau thương, xuống đường kêu cứu lấy dân, lấy nước thì cho rằng "đối tượng cần giáo dục". Nghĩa là không thành thật yêu nước và dĩ nhiên là không chấp nhận!

    Cứ ngồi vắt trán, nghĩ mãi. Mình vẫn không hiểu tại sao? . .

    ReplyDelete
  5. Xã hội đảo điên thì tìm công lý cũng khó đó bạn, nhưng dẫu chông gai cũng phải đi tìm. Tôi luôn luôn ủng hộ các bạn - những người yêu nước nồng nàn - không quản sự an nguy của bản thân để đấu tranh cho lẽ phải, cho sự tồn vong của Tổ Quốc. Muôn vàn cảm tạ .

    ReplyDelete
  6. Phương Bích ơi! Cái quyết định phi lý phi nghĩa của chủ tịch phường Dịch Vọng ấy, dù nó chỉ là trò hề của chính quyền trong con mắt nhân dân. Nhưng sau thời gian 6 tháng "giáo dục tại phường", có thể sẽ là quyết định "áp dụng biện pháp tập trung giáo dục" như họ đã áp dụng với Bùi Hằng. Những người ngưỡng mộ, ủng hộ em lo cho em. Em hãy cẩn trọng trong những việc làm bài viết tiếp theo để họ không thể đưa ra được quyết định "tập trung" ấy. Hãy bảo trọng, Chúc em khỏe- vui!

    ReplyDelete
  7. Tôi biết sau này-có thể nhiều năm nữa-sẽ có nhiều nhà báo đồng nghiệp của Hoàng Khương nói nhiều về cái nhìn của anh ấy hôm nay.Nhưng nói lúc này,như chị,mới đáng.

    ReplyDelete
  8. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  9. Ánh mắt đau đáu Hoàng Khương
    Anh nhìn đồng nghiệp, vết thương cứu lòng!
    Bao giờ nước mắt lại trong
    Không còn rỉ máu người mong đứng nhìn?

    ReplyDelete
  10. Nhờ PB sửa lại câu:Anh nhìn đồng nghiệp, vết thương cứa lòng!
    Cảm ơn

    ReplyDelete
  11. Ra phương vạch mặt chỉ tên từng thằng một xem chúng nó làm gì !

    ReplyDelete