Nên hiểu vấn đề này một cách chính xác hơn, là tôi sợ mình không có cơ hội để tiếp tục đấu tranh một cách hợp pháp, nếu cứ tạo cơ hội cho họ bắt bớ mình vô cớ như ngày 5/8 vừa qua, vì họ cứ bắt mà đâu cần bằng chứng?
Qua lần bắt tôi gần nhất, tôi hiểu họ cố tình bắt tôi theo kiểu cho “đủ cơ số” để đưa tôi vào diện áp dụng biện pháp giáo dục tại địa phương. Mọi yêu cầu họ phải chứng minh lý do bắt tôi đều không được họ đáp ứng. Thậm chí căn cứ để họ ra quyết định áp dụng biện pháp giáo dục tại địa phương là các quyết định xử phạt hành chính, họ cũng không một lần nào đưa cho tôi.
Một khi họ đã
bất chấp luật pháp để bắt giữ tôi một cách trái phép, đương nhiên tôi cần lựa
chọn một hình thức đấu tranh thích hợp hơn, để trong khi tôi tiếp tục tố cáo họ
bằng các đơn khiếu nại, tố cáo, tôi vẫn có thể nói lên chính kiến của mình. Giống
như Bùi Hằng, khi họ tìm cách ngăn chặn cô ấy ra khỏi nhà để tham gia biểu tình,
thì cô ấy chọn cách biểu tình tại nhà như cô ấy đã làm. Còn nếu như tọa kháng
tại gia mà họ vẫn cố tình dùng vũ lực chứ không dùng pháp luật để bắt thì đương
nhiên là tôi chả thể kháng cự được.
Về vấn đề
này, Người Buôn Gió có một bài phân tích rất hay và chính xác, những giả thiết
về mọi điều có thể xảy ra trong cái thể chế này. Trong khi mình cứ tưởng là họ
không thể làm thế thì thực ra họ đã tự biên tự diễn tất cả các loại hồ sơ, mà
đương sự chỉ đến lúc nhận quyết định giáo dục, hoặc tra tay vào còng mới té
ngửa ra. Họ sẽ không cho anh cơ hội để chứng minh, và họ cũng không cần phải
chứng minh với bất cứ ai về việc làm sai trái của họ.
Tôi hiểu ra
điều này khi gửi đơn lên viện kiểm sát, khiếu nại về việc công an bắt giam tôi
trái phép. Đơn gửi viện kiểm sát, nhưng viện kiểm sát lại trả lời công an đã trả
lời rồi nên họ không thụ lý mà trả lại đơn của tôi. Nghĩa là họ lấy câu trả lời
của người tôi đang khiếu nại để thay cho câu trả lời của họ, vậy vai trò giám
sát của họ ở đây là gì?
Mọi câu hỏi
đặt ra tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng không vì thế mà không đặt ra. Tôi vẫn
nhớ cái cười trừ có phần ngượng ngịu của tay công an quận Hoàn Kiếm, khi tôi
hỏi anh ta định viết tôi gây rối trật tự công cộng như thế nào vào biên bản xử
phạt hành chính mà anh ta đang lập? Dẫu tôi có bảo, khi anh không chứng kiến
người ta phạm tội mà vẫn kết tội họ, anh không thấy xấu hổ ư thì hẳn anh ta
cũng sẽ chỉ cười trừ.
Lương tâm và
đạo đức của cái xã hội này nó thế đấy, họ có thể vừa vu khống vừa cười trừ trước
nạn nhân của họ một cách thản nhiên mà không một ai có thể trừng phạt họ. Thế
thì tại sao tôi lại không muốn thay đổi cái thể chế này cơ chứ?
Thật nực cười
khi có người bảo, qua những gì tôi nói và làm chứng tỏ không phải do tôi bồng
bột, hay bị lợi dụng hoặc xúi bẩy mà là do nhận thức mất rồi.
Ô hô! Hóa ra
từ trước đến nay, họ vẫn nghĩ là tôi bị lợi dụng đấy. Thật ấu trĩ quá chừng!
Trân trọng kính mời ông bà đưa con đi cải tạo !!!
bởi Người Buôn Gió
vào ngày 14 tháng 9 2012 lúc 14:11 ·
Ngôn ngữ, văn phong Việt Nam đến hồi loạn.
Giờ người ta không chỉ trân trọng kính
mời ông bà đi dự tiệc cưới, khánh thành, động thổ, khai
trương... mà người ta còn trân trọng kính mời ông bà tới dự cuộc họp chuẩn
bị cho con ông bà đi vào trường cải tạo ( còn gọi là trại tù )
Nghị định 163 này chưa phải là
quyết định đưa vào trại cải tạo ngay, nhưng nó là tiền đề để
bước tiếp theo đó là đưa đối tượng vào trại cải tạo.
Lúc trước đoàn thể, công an, mặt trận,
gì đó đến nhà mình đòi gặp nói chuyện. Mình nhất quyết không
tiếp. Nhiều người thì cho rằng họ đến giáo dục, nhắc nhở, tình nghĩa không
có gì nặng nề. Nhưng với mình thì mình hiểu cái chính quyền này làm gì
cũng đều có mưu tính cả. Cho nên các ông bà cứ vin là tuổi cao, hàng
xóm đến chơi phải tiếp đón đúng phép thì kiếu luôn. Ông bà
muốn đến thì cứ từng người lần lượt đến đây chơi. Pha trà, tiếp
nước lắng nghe. Chứ kiểu đi cả đoàn rõ là có toan tính chứ không phải
là thăm hỏi, chơi bời gì cả. Hôm nay xem lại cái nghị định 163 mới
thấy đoạn ở điều 13.
- đại diện của các cơ quan, tổ chức hữu quan
ở cơ sở như : Mặt trận Tổ quốc, Công an, Hội phụ nữ, Hội nông dân, Đoàn Thanh
niên, đơn vị dân cư, đại diện gia đình,
Thế là rõ, cái đoàn thể đến những nhà đi
biểu tình không phải là vận động, thăm con bé mới sinh, thăm thằng bé
mới đi học, bà mẹ ốm...mà họ đến đông đủ như thế là có
cái cớ là đã đến giáo dục. Dù họ vào nhà hỏi thăm vài ba câu, rồi đùng
cái nói chuyện không nên đi biểu tình. Đối tượng chưa kịp thanh minh
thì họ đã nhanh chân rút ra cửa chuồn về. Họ chuồn nhanh như vậy vì
họ đâu phải đến thăm, mà họ đến chỉ cần vào được nhà là họ
mở ngay sáu câu vọng cổ giáo dục. Hoàn thành trách nhiệm mang tính minh hoạ là
đoàn thể đã đến nhà đối tượng, vận động, giáo dục. Chỉ cần thế
là cả đoàn té về, dù thời gian gọi nhau đi, nhắc nhở nhau mất mấy
ngày. Nhưng họ chỉ cần ào vào nhà bạn nói một phút rồi rồng rắn khẩn
trương về.
Nhiều người cứ thắc mắc sao mình cứ tránh đoàn này.
Nào là họ tốt, họ là hàng xóm cả, họ nói chuyện nhẹ nhàng có gì đâu. Mà
sao mình cứ phải khăn gói té sớm về quê trước cả mấy hôm. Ai tin thì cứ việc
tin, nhưng ở cái thời buổi này họ vào nhà mình kêu thăm hỏi, nhưng ra đến
tổ dân phố họ quay ngoắt nói là đến nhà bạn giáo dục là chuyện bình
thường.
Đấy đến bây giờ họ đưa cho con nhà người ta
giấy để báo chuẩn bị đi cải tạo, mà họ vẫn còn làm vẻ trân trọng kính
mời như là đi dự tiệc. Rồi lại tin, họ mời trân trọng thế này chắc chả có
gì ghê. Cứ đến nghe xem sao. Đến rồi là lại có thêm mục ''
gia đình, đối tượng đã được thông báo quyết định ''
thế là xong, bạn đừng nghĩ đến đó mình cãi được. Chưa kịp nói
họ đã giải tán rồi.
Đừng nghĩ là bảo mình không có tội, họ không làm
gì được. Họ làm dần dần đấy. Như mình bị bắt vào đồn, mình bảo
vô tội. Họ bảo anh vô tội tôi bắt anh vào đây làm gì. Đời cứ lý lẽ
như thế đấy. Dư luận thì cứ tin là phải làm sao mới bị bắt chứ. Họ cứ dựa
vào đó rồi tạo dư luận thằng này làm sao mới đến giáo dục, thằng này
làm sao mới đưa ra phường giáo dục, rồi tiếp là thằng này làm sao mới
bị đi cải tạo vì trước đó nó đã bị giáo dục ở nhà, ở
phường...
Tất nhiên là họ làm gì thì làm, họ muốn cho mình đi
cải tạo thì quyền của họ. Nhưng đừng giúp họ tạo được dư luận. Còn họ
có sức mạnh, họ đến nhà khiêng đi cải tạo đột xuất thì ok, cứ tự nhiên.
Đằng nào đi cũng chả chống cự nổi vì sức yếu, thế cô. Nhưng đã
thế thì đi cũng không tạo điều kiện cho các ngài có dư luận được.
Luật là tao, tao là luật mà chị !
ReplyDeleteChúng nó thường ỉa trên luật mà, thành ra quen.
Ừ..PHƯƠNG BÍCH NGHĨ NHƯ VẬY CŨNG PHẢI..CẨN THẬN KHÔNG THỪA..BỌN CHÓ MÁ ẤY VU VẠ CẮN CÀN CŨNG TỞM < CHÚNG NHÉT BỘT TRẮNG VÀO,,BAO CAO SU..VV>
ReplyDeleteNhiều lần nói với bạn rồi
ReplyDeleteTrắng,đen do họ...cái thời đảo điên
Luật pháp bị toạc vì tiền
Nghị định,nghị quyết cửa quyền hành dân
Bao kẻ giấu phận,ém thân
Co mình nén đợi...giành phần chờ cơ
Rồi sẽ...chưa phải bây giờ...
Giữ vững chữ"Nhẫn"giương cờ thành công!!!
Hình như năm nay lại lặp lại đúng kịch bản năm ngoái. Giữa hè là biểu tình sôi nổi chống Trung Quốc xâm lược. Trong lúc Trung Quốc quá láo xược, coi chính phủ Việt Nam như bù nhìn thì chính phủ Việt Nam không dám đàn áp quá đáng, sợ bức bối quá cũng nguy hiểm cho họ; vả lại, tại thời điểm đó, chính phủ cũng cần dựa vào khí thế của những người yêu nước mà chặn bớt hành động ÁC, ĐỂU của nhà cầm quyền Trung Cộng. Nhưng khi Trung Cộng giảm nhẹ đòn (sách lược của họ là "ba tiến hai lùi") hoặc xoa dịu, lừa phỉnh đôi chút thì nhà cầm quyền Việt Nam quay lại đàn áp có bài bản đối với những người yêu nước. Như thế vừa lấy lòng Trung Cộng, vừa nhân đó dẹp mọi sự đấu tranh. Dù họ thừa biết cuộc đấu tranh này bảo là vệ đất nước - tài sản chung, mà trong cái tài sản chung ấy, của họ chiếm phần nhiều chứ dân được bao nhiêu), nhưng họ cứ dẹp để yên tâm.
ReplyDeleteThế là cả lúc để yên hay nhẹ tay với người biểu tình lẫn lúc đàn áp biểu tình, nhà cầm quyền đều có lợi. Người đi biểu tình như PB, như chúng tôi không phải không biết điều đó nhưng vẫn hành động.
Chỉ vì
"KHÔNG NỠ NGỒI NHÌN GIANG SƠN CHÌM ĐẮM"
(Một câu trong bài học lịch sử lớp 4 mà tôi vẫn nhớ - hình như để nói về Trương Định hay Nguyễn Ái Quốc)
Thôi vào Vũng Tàu chơi với BH vài ngày cho thư giãn.
ReplyDeleteRất trân trọng về nhận thức cao quý của Phương Bích đối với sự an nguy của tổ quốc. Chúc Phương Bích luôn được bình an trước sóng gió do bọn Việt gian - tay sai Tàu cộng gây ra.
ReplyDeleteBắt tù rồi bỏ tội vô lối, không có gì mới. Quá lắm thì trâng tráo ngụy tạo hay bôi nhọ bằng chứng. Họ vẫn thường làm bao nhiêu năm đấy thôi. Nhưng bắt cả Người Yêu Nước, BienDong.net cũng cấm thì dư luận cũng sắp tàn mạt . . Cái còn lại, rỗng tuếch một lâu đài pháp lý công minh. Buồn.
ReplyDeleteViện kiểm sát và tòa án ở ta chỉ là bù nhìn hà chị ơi. Không biết mấy ông nay có muốn tam quyền phân lập không ta, chẳng lẻ "ẳng" cũng không dám ẳng quen rồi.
ReplyDeleteThể chế này khốn nạn thật, ngày càng thô bỉ, đê tiện, lưu manh. Không còn biết đến nghĩa lý, lẽ phải tý nào nữa. Chả có lý do gì để tồn tại cả. Buồn nôn lên đến tận họng rồi
ReplyDeleteEm rất thương và hãnh diện khi thấy chị viết và bày tỏ tình yêu nước thương nòi của chị. Chi xứng đáng kiêu hãnh và ngửng cao đầu trước họ. Mong chị Bích Phượng bảo trọng. Chúc chị sức khỏe.
ReplyDeleteTôi đã đọc được những lời khuyên này:
ReplyDeleteHãy là con chiên ngoan đạo của Chúa. Hãy là phật tử ngoan ngoãn của Phật. và bây giờ: Hãy làm cho VN mạnh mẽ như IXRAEL. Khi đó tha hồ (mạnh mồn) dân chủ. Một que diêm cũng đốt cháy cả đồng cỏ lớn dấy , bạn ạ. Mà các bạn Vui, tươi trẻ thế. (Ảnh).
Lo cho Phương Bích lắm lắm...
ReplyDeleteChúc P.B lòng can đảm đối diện với cái ác đê hèn
TH
ReplyDeleteRất khâm phục lòng quả cảm, tính ngay thẳng và tình yêu nước nồng nàn của chị.
Chắc có lẽ không ai quên anh thư nước Việt - Đỗ Thị Minh Hạnh: “Ở đời chết chỉ có một lần mà thôi… để cho họ thấy rằng, họ không được phép coi thường tinh thần bất khuất của dân tộc.”
Chúc chị Phương Bích những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
ừ đúng rồi vào chơi với BH vài bữa cho thư giãn đi, có cả chị Nhím nữa, các chị thuong em nhiều lắm.
ReplyDelete