- Facebook khác gì blog?
Nhà em trả lời:
- Facebook có thể viết cực ngắn. Mức độ loan tải thông tin cực nhanh. Cùng một lúc
giao tiếp được với nhiều người. Có chế độ nói chuyện riêng, hay nói
chuyện trong một nhóm. Thông tin đa dạng, phong phú. Có người không hay viết,
nhưng hay đọc các Blog đinh, tìm được những bài viết hay để dẫn về, mình đỡ mất
thời gian tìm kiếm. Nhưng như vậy rất dễ bị “nghiện”!
Thử tưởng tượng có
một ngày, khi bạn đi ra đường, thấy tất cả mọi người đều biến mất. Chỉ còn một
mình bạn. Bạn có thể không có nhu cầu nói, nhưng bạn sẽ có nhu cầu nhìn thấy
cuộc sống xung quanh ta.
Nói như thế không
có nghĩa là ta sẽ chết vì buồn. Càng có cớ để tạm quên đi mọi thứ. Quay ra
đọc sách, nghe nhạc, xem phim, thậm chí là trồng rau, trổ “tài” bếp núc chẳng
hạn.
Nhà em chưa bao giờ
sợ cô độc. Nhà em đã từng mơ mình là người gác đèn biển, hay người gác rừng. Các
bạn có thể cười là nhà em nói khoác. Nhưng ít ra nhà em đã mơ đến điều đó. Khi thăm một
người anh đang nằm trên giường bệnh, nhà em nói về chuyện nếu một mai chết đi, nhà em sẽ không cần tới cả một nén nhang, và sẽ rắc tro mình xuống sông. Anh cười bảo: cô cá tính lắm!
Thế nên dù nghiện
facebook đến mấy, bỗng nhiên một ngày facebook của mình biến mất, do bị các đối
tượng nào đó không muốn cho mình giao lưu với bạn bè, mà báo cáo với nhà sản
xuất, thì nhà em lại quay về với blog bấy lâu nay vẫn bỏ bê, trễ nải. Coi đây là nghỉ
giải lao giữa 2 hiệp thôi, các bác ạ.
Mong sao đất nước thanh bình, không còn cảnh dân oan trái, nghèo khổ, để nhà em chỉ ngao du thiên hạ, hoặc xem VTV thôi.
Xin chia sẻ vói chị phương bích,mong ước của chị cũng là mong ước của rất nhiều người , chỉ còn một số bọn không hiểu hay cố tình không hiểu
ReplyDeleteĐừng buồn nhé cánh én đang tìm mùa xuân(xuân đây là hạnh phúc và thanh thản trong tâm hồn vì thấy mình vẫn nguyên vẹn là một con người còn đủ cả "tim, óc"). Cho dù đúa con tinh thần thai nghén--> khai hoa nở nhụy đã bị bức tử không chút nương tay của những kẻ sợ sự thật thì nguồn năng lượng còn lại của nó sẽ giúp cánh én sáng suốt hơn, phát tiết tinh hoa nhiều hơn để tiếp tục nuôi dưỡng đứa con blogspot này vững hơn, có chiều sâu, có vóc dáng lớn mạnh hơn. Các bạn đọc của trang sẽ trao đổi nhiều hơn nữa các suy nghĩ, các nhận xét về những sự thật của xã hội hôm nay trên không gian ảo này. Không có gì làm thay đổi bộ mặt của xã hội nhanh và triệt để hơn khi mỗi con người hiểu ra chính mình và sức mạnh của mỗi cá thể mình có thể góp bàn tay xây xã hội tương lai sạch sẽ tử tế hơn, nơi đó có nhiều nụ cười hơn, có lòng vị tha hơn không còn thấy bóng cô đơn của những con người mất niềm tin vào cuộc sống.
ReplyDelete│ Vẫn không hiểu ngần ấy năm, những kẻ tiểu nhân luôn ảo tưởng cho rằng đời này chỉ cần đôi găng là có thể đàn áp; đánh phá tài khoản Fb là có thể bịt miệng mọi tiếng nói con người! Chỉ biết đến thông tin độc quyền bất chấp mọi lẽ phải là họ có thể khuất phục và giải quyết triệt để những vấn nạn XHCN hôm nay. Hề thiệt!
ReplyDeleteSay mê như trò chơi máu và nước mắt. Ngẫm về họ, có khác nào một đám say nghiện tay nâng cạp quần, tay dốc ngược vào miệng biểu tượng của sức mạnh quyền uy chuyên chính rồi hằn học quay ra quậy phá Fb. Tiếp sau đó là gì thiết tưởng không cần nhắc đến!
Quanh năm đất nước bâng quơ gối đầu nghe những lời tiên tri nhằm độc tôn ngôi thứ do đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lí. Chứ đừng hỏi xem người dân nào được làm chủ? Giỏi lắm, dân còn đủ sức vào fb hoặc blogs - kiếm cho ra nhẽ những năm tháng quen sống chung với bầy thú tính. Đôi lúc cứ tự hỏi: Việc gì phải phá? Sao không bỏ tù cho hết những con người biết thương yêu đi? Quang vinh và huy hoàng vẫn đó chứ có mất đâu!
Giấc mơ thiên đường hàng trăm năm nữa, mới chỉ nhà tù với bloggers là có thực!
Trong thời đại internet vủ bảo như hiện nay đánh phá blog và facebook là lủ ngu như lợn (xin lổi lợn nhiều khi lợn còn thông minh hơn cả lủ DLV ) chỉ vài cái thao tác là có 1 miếng đất dụng vỏ ,chúng được trả lương từ tiền thuế của dân nên phải múa nếu không thì toi ,đuổi việc .không biết nhà nước khi lấy thuế dân nuôi lủ nầy đánh phá các trang blog và facebook có nghỉ đến các cơ sở công ty chuyên kinh doanh dịch vụ massage và du lịch ( dỉ nhiên phải hiểu ngầm rằng trong đó có tiền chị em làm thêm ngoài giờ nằm lên nằm xuống để có cái cho các quan ăn và cho lủ nhân viên đi phá phách thiên hạ),tiền đó đau khổ lắm mới có HẢY RÁNG MÀ SỬ DỤNG ĐÚNG CHỔ ĐỪNG PHỤ CÁI LÒNG ...CỦA CHỊ EM CHO CÁC BÁC
ReplyDeleteFacebook như tề thiên đại thánh, mất cái này thì làm cái khác ngay và luôn
ReplyDeleteNgày Hè thời tiết hanh hanh,
ReplyDeleteNgư Tiều ranh rỗi, ngồi nhàn hoạ thơ..
Ngư rằng, ăn nói mập mờ,
Lý thuyết phá sản, cứ trơ thế này.
Không khéo về lâu về dài,
Huỷ hoại đất nước, hoạ tai dân mình.
Dân oán dân thán, mặc tình,
Đảng làm việc đảng, dân làm việc dân.
Lại còn “Ý đảng” , "Lòng dân”
Ăn không nói có, xỏ xiên mặc tình.
Ai đời một chiếu, môt mình,
Khư khư "lãnh đạo”, đến khi rối bời.
Lý thuyết rệu rã , tả tơi,
Chẳng rõ sẽ dẫn, đến nơi chốn nào?!
Tiều tiếp,
"Bác” nhà, học tập , hô hào,
Hào quang tô vẽ, chằng vào tai ai.
Sư thật , nhân chứng, lâu dài,
Ngàn năm ,bia miệng, khôi hài thế gian.
Bỏ bao công sức, gian nan,
Vẽ hình, xây tượng, tay che mặt trời..
"Độc quyền chân lý”, câu giờ,
Miệng Em, vú Cả, nán chờ, cho lâu…
(Hoc thuyết quốc tế, ngoại lai)
Tiều tiếp,
Ngoại lai, Học thuyết , thực hành,
Phục vụ quốc tế, hơn dân tộc mình.
Dân chết thi` chết, mặc tình,
"Chủ Nghĩa Quốc tế”, hành tinh đối đầu.
Chiến tranh, chiến lược toàn cầu,
Dám đem con nhỏ, chư hầu cho ai..
Chiến tranh mấy chục năm dài,
Trung –Xo^, súng ống, chết bao nhiêu người
Đánh nhau bằng ấy năm trời,
Đánh cho Xô viết, Trung Hoa bằng lòng,
Đánh cho mất hết, giống dòng,
Cho máu thấm ướt , ruộng đồng Việt nam.
Tiều tiếp,
Số phận đất nước, cỏn con.
Làm vật thí nghiệm, cho bao quan thầy.
Ai cho phép họ, quyêt định này,
Chế độ Toàn trị, vài người, dăm ba.
Chiến tranh, tổn thất bao la.
Nhân dân lãnh chịu, cho ba bốn người.
Chống lưng thì có, quan thầy,
Đánh cho Trung quốc, Liên xô..”trong nhà”.
Đến nay mọi việc vỡ oà,
Sô-vanh Nuớc lớn, nguòi ta, thực hành.
Nước nhỏ, không biết phận mình,
Làm vật thí nghiệm, tan tành tiêu hao.
Đau đớn, 3 triệu, xiết bao,
Di sản Ý hệ, đến ngày hôm nay.
Ngư tiếp,
Đến nay phụ thuộc, ra sao,
“Anh tung” "Em hứng", sát sao thế nào.
Bên kia chửi Mỹ, ồn ào,
Bên đây, cũng chửi, cào cào nhặng lên.
Lên tiếng ủng hộ Hu-sen, (Sadam Hussein)
Li-bi, Miến điện, cũng liền theo sau.
Nghịch tai , trái khoáy đã lâu,
Tư duy dốt nát, cái đầu ở đâu.
Đám nghiên cứu đảng ngu lâu,
“Hoa` nhập quốc tế”, khôi hài thế sao..
Còn cử Cán bộ, hôm nao`,
Qua Trung quốc học, chống nhân dân mình.
Như xưa Tố Hữu tỏ tình,
Bên kia biên giới, cũng là quê hương..
Tiều tiêp,
Bây giờ như gái..giữa đường,
Phất phơ trước gió, biết vào tay ai.
Đu dây, anh Cả, anh Hai,
Phụ thuộc Ý hệ, mang tai tiếng vào.
Bây giờ đòi Thoát là sao,
Thoát Trung, thoát Sợ, hay la` Thoát Y!
Ngư tiếp,
Vì tham lam, ngu dốt, buộc vào,
Ly thân ly dị, thế nào` tính đây!
Lý thuyết không có , mượn vay.
Trong lồng chim nhỏ, khôn bay chốn nao`.
Độc lập suy nghĩ có đâu,
Bản chất “Toan` tri” , buộc dây vào người.
Phục vụ chủ nghĩa xa vời,
Quốc gia, dân tộc, con người vất đi.
Biên giới, lãnh thổ làm vì,
Chủ Quyền, Kinh tế, thuôc về người ta.
Tất cả, vì.. Toàn trị, mà ra,
Không có đối trọng, như đàn không giây.
Quốc hội chẳng được hỏi han,
Nhân dân chẳng biết, chẳng bàn, chẳng hay.
Quyết định, một thiểu số này,
Sai, đúng, hậu quả về nhân dân mình.
Thoát gì thì thoát , mặc tình,
Phải thoát Toàn trị, thì mình mới lên.
…
Đầu hè, nô nức yến anh,
Ngư Tiều vấn đáp, đồng thanh với đời.