Translate

Sunday, 6 July 2014

GIẾT NGƯỜI DƯỚI HÌNH THỨC NÀO CŨNG LÀ TỘI ÁC.

* Mỗi một con người khi lìa trần thế, ai nấy đều nhìn lại quãng đường người đó sống như thế nào. Có cái chết khiến người đời thương cảm, hay tiếc thương. Nhưng cũng có cái chết thiên hạ  lại vui mừng, như thể đã trút được tai ương cho nhân gian.

Cuộc sống quý giá vì cái gì? Có lẽ vì nó gian khó mới có được, nên thành ra quý giá?

Không chỉ là công cha sinh mẹ dưỡng, mà bản thân mỗi con người từ lúc cất tiếng khóc chào đời, đến lúc trưởng thành, rồi trở về với cát bụi là cả một chặng đường gian khó. Từ những kẻ sướng từ trong nhung lụa, đến những kẻ vật lộn để tồn tại ai ai cũng đều có đủ các cung bậc VUI! BUỒN! SƯỚNG! KHỔ! Ngay đến người điên cũng chẳng tự tìm đến cái chết bao giờ.

Vì cuộc sống là quý giá, nên ngay cả những người vốn bất cần, nhưng theo bản năng khi đứng trước cái chết, người ta vẫn thường nỗ lực một cách vô thức để níu kéo lấy sự sống. huống hồ đi tước đoạt mạng sống của người khác, thì đó là tội giết người – pháp luật nước nào cũng thế cả.

Trong một xã hội mà có người từng thốt lên là “Hỗn loạn về vật chất, và hoang vu về tinh thần”, một kẻ ngu dốt cũng có thể tự cho mình quyền tước đi mạng sống của người khác một cách rất dễ dàng, mà ko bị pháp luật trừng phạt. Ngay ở giữa thủ đô, một trung tá cảnh sát giao thông (mới học hết 10/10 – theo hồ sơ đọc tại tòa), cũng có thể ra tay đánh người gãy cổ chỉ vì cãi cự xung quanh chuyện không đội mũ bảo hiểm, từ chối cho họ đi cấp cứu sau đó dẫn đến cái chết của nạn nhân.

Ở thủ đô còn vậy, nói gì đến các địa phương khác. Tin tức về người có nghi vấn bị bắt lên đồn công an, sau đó té ngã mà chết hoặc thắt cổ tự tử trong đồn không còn hiếm trên mặt báo mạng. Dù nhà cầm quyền có bao biện thế nào, thì người ta cũng có thể hình dung, không ít kẻ ngu dốt trong bộ máy này luôn tự cho mình quyền sinh quyền sát trong tay. Họ rất thích thể hiện quyền lực đó với kẻ bất hạnh nào rơi vào tay họ. Thân thể những nạn nhân tử vong trong đồn công an thường bầm dập nghiêm trọng. Kể cả tự tử thì cũng hiếm có ai tự hành xác mình đến mức kinh khủng như vậy. Thế nên chẳng mấy ai tin điều công an nói, rằng nạn nhân vì lo sợ hay hối hận mà tự tử, chứ họ chả làm gì cả.

Ngoài đời đã hỗn loạn đến như vậy, trong chốn lao tù kín cổng cao tường, công an còn tự tung tự tác đến đâu? Tôi cứ nghĩ, người ta sống sót qua những cuộc chiến tranh đã là một sự kỳ diệu. Nhưng bây giờ tôi nghĩ, cơ hội sống sót và khỏe mạnh sau khi bị cầm tù trong chế độ xã hội chủ nghĩa, cũng rất mong manh.

Cách đây hơn 3 tháng, thày giáo Đinh Đăng Định đã chết sau khi được thả tự do vài tháng. Cái chết của ông dấy lên nhiều nghi vấn ông bị đầu độc khi còn bị giam giữ.

Dưới sức ép bền bỉ của nhiều tổ chức quốc tế, Đỗ Thị Minh Hạnh cũng vừa được trả tự do trước thời hạn (nhưng không hề tuyên bố lý do). Tuy nhiên, người ta phát hiện cô gái tăng cân một cách bất thường (1 tháng tăng 7 kg trong điều kiện bị giam giữ). Cho đến nay vẫn chưa có một cuộc kiểm tra y tế đáng tin cậy nào, để kết luận về tình trạng sức khỏe của Hạnh.

Nhưng đến cái chết mới đây nhất (ngày 5/7/2014) của anh Huỳnh Anh Trí, vừa được trả tự do không lâu sau 14 năm giam cầm, vì phát hiện mắc bệnh HIV trong khi bị giam giữ, thì tôi nghĩ dư luận bắt đầu lo lắng cho số phận của những tù chính trị, còn đang bị giam giữ trong tù. Dư luận có quyền nghĩ, nhà cầm quyền để mặc cho tù chính trị bị giết dần giết mòn, trong điều kiện giam giữ tệ hại về cả vật chất lẫn tinh thần.

Cho dù bây giờ không có một kênh đối thoại nào, để bắt buộc nhà cầm quyền phải trả lời  các chất vấn của người dân. Cho dù việc đưa những kẻ sát nhân ra chịu tội trước pháp luật không chỉ trong ngày một ngày hai. Nhưng tội ác thì trước sau cũng sẽ bị trừng phạt. Các vị có tin không?

10 comments:

  1. Ở tù thì sống, thả ra là chết

    ReplyDelete
  2. │ Những tháng ngày nô bộc và cuồng bạo! Hết người thầy Xoviet rồi đến cái thời Hoa Lục đỏ, con người ta quá quen với những cái chết không đáng phải chết. Lại nghĩ cũng chả trách được chính quyền. Xưa nay, chế độ này sống còn là bởi sự đóng góp lớn lao của lực lượng CA, mật vụ. Nay đến lúc người dân phải trả nợ, thế thôi!

    Khi mà QH còn mải bận tâm chuyện bầu bán 'tín nhiệm cao, thấp', đảng và Chính phủ nhào lộn trong thuyết sách viển vông thì công an đã giải quyết xong chuyện đất đai, cưỡng chế.. Thành thử, cho dù không muốn tồn tại thì đảng cũng nhắm mắt làm ngơ chứ biết sao?

    ReplyDelete
  3. Hơn cả tội ác là một chính quyền dung túng cho tội ác thì phải gọi bằng gì ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bon quy do.
      Trong tay chung co bua va liem.

      Delete
  4. Giết một lúc hàng ngàn người còn chưa đã (xem lại tư liệu Huế tết Mậu Thân), nay gián tiếp giết thêm một vài mạng nữa thì nhằm nhò gì

    ReplyDelete
  5. Những mảnh đời oan ức ấy đã bị tước đi quyền sống bởi lệnh của đảng, thế còn cái kẻ tạo ra những hoàn cảnh để lấy đi mạng sống của không biết bao nhiêu mảnh đời oan ức ấy lại nhởn nhơ vênh mặt trơ trẽn trước hơn 80 triệu đôi mắt thất thần vì sợ hãi và thiếu thốn:
    "Tôi còn tiếp tục gây đau thương và tang tóc cho các người nữa, vì tôi có giấy phép bảo đảm của đảng chừng nào tôi còn cảm thấy chưa chán tay".
    Hỡi ơi!! Mẹ Việt Nam ơi!! ở đâu mẹ cho ra một lũ lạc loài công sản chỉ biết lấy tàn bạo gian trá làm lẽ sống, còn rước kẻ Tầu cộng muốn diệt nòi giống của mẹ vào nhà mà thẳng tay tiêu diệt các con mẹ hàng ngày thế này đây. Than ôi!, đau thương ôi!! không còn lời nào kể xiết.

    ReplyDelete
  6. Tôi đồng ý với Phương Bích và chúng ta phải lên án mạnh mẽ với mọi hành động giết người này, phải đưa họ ra trước vành móng ngựa và xét xử công minh.

    ReplyDelete
  7. Xin hãy lấy gậy ông đập lưng ông. Nếu cs ngày xưa hô hào công nhân nghèo khổ, những thành phần bị bốc lột đứng lên "kết đoàn chúng ta là sức mạnh..." thì hôm nay chúng ta cũng nên ca vang những bài hát đó để tập hợp nhân dân chống lại bạo quyền cộng sản. Niềm sợ hãi đã cướp đi tất cả những gì mình đã có thì xin kêu gọi mọi người hãy vượt qua sợ hãi để con cháu ngày sau được sống. Cuộc đấu tranh nào cũng sẽ có máu đổ nhưng không đấu tranh thì ngàn đời bị đô hộ bởi bon cộng sản vô nhân bản.

    ReplyDelete
  8. bọn cộng sản đã giết chết dân Việt bằng sự sợ hãi, nghi ngờ, ích kỷ. Vượt qua được để đoàn kết đứng lên dẹp bọn quỉ đỏ nầy, không lẻ 90 triệu dân không dẹp nổi 3 triệu đảng viên cộng sản.

    ReplyDelete
  9. Châm ngôn của mấy ông bà cha mẹ cộng sản là :sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi. Nhục

    ReplyDelete