Translate

Thursday 4 April 2013

Kết tội họ Đoàn là "vả vào mồm" thủ tướng?

Xin được đổi lại tên bài tường thuật này. Vì vội khi đăng bài nên chưa nghĩ ra được cái tên mà trong nhiều cuộc tranh luận, tôi vẫn thường nói đến.

Thứ 3, mồng 2/4 mới xử vụ án nhà họ Đoàn ở Tiên Lãng, nhưng từ thứ 6 tuần trước đó, công an khu vực đã đến nhà. Tôi đang nấu cơm nên anh ấy không vào, cứ đứng nói chuyện qua cửa sổ bếp.

Sau câu rào trước đón sau, bày tỏ về sự ủng hộ Đoàn Văn Vươn khiến tôi bất ngờ, đương nhiên là anh ta hỏi tôi có đi Hải Phòng xem xử án không? Chừng như cũng ngượng ngịu vì việc tôi đi Hải Phòng hay không chả liên quan gì đến phường tôi đang ở mà hỏi, anh ấy bẽn lẽn cười, bảo biết tôi hay quan tâm viết bài bênh vực nông dân, như với bà con bên Văn Giang chẳng hạn nên mới hỏi thế. Anh ấy bảo thôi thì người địa phương nào thì cứ để địa phương ấy lo, rằng ở đó đông người rồi, ý bảo tôi nên ở nhà. Tôi mới chớp mắt, chưa kịp lên tiếng “ơ hay” thì chắc anh ấy cũng đoán được tôi định nói gì – hiểu nhau quá mà – nên gục gặc cái đầu bảo ngay, rằng đi hay không là quyền của chị, rằng là tôi cũng hỏi vậy thôi, chứ biết chị thể nào cũng đi.
Tưởng thế là xong, tối thứ bẩy, tổ trưởng dân phố gõ cửa, ra mở cửa thì lại thấy công an đứng đằng sau. Bực lắm nhưng vẫn cố không cáu gắt, vì tôi ghét cứ phải nhiều lời. Lại gì nữa đây?
Đứng nói chuyện ngay ở cửa. Chả có gì khác, chỉ là ở dưới ấy đông lắm… không nói toạc được ra thì là làm sao nên cứ loanh quanh mãi. Tôi bảo tôi muốn mắt thấy tai nghe người dân Hải Phòng nói gì, nghĩ gì, chứ không muốn nghe qua người khác kể lại. Rằng chẳng phải vì tôi đàn bà chậm chạp, yếu ớt mà tôi vốn chủ trương bất bạo động, nên sẽ không có màn giằng co hay đấu võ mồm đâu. Anh công an bật cười nhìn tôi bảo:
-     Chị thì sức mấy mà giằng co được?
-     Đấy nhé, chính anh cũng thấy thế nhé. Vậy mà anh biết không? Tôi đang đứng chụp ảnh công an lao vào bắt người đi bộ trên Bờ Hồ, gây ra cảnh hết sức lộn xộn thì họ ra chộp lấy tay tôi, đưa tôi về Lộc Hà và vu khống tôi gây rối trật tự công cộng, rồi bắt các anh giáo dục tôi. Nhưng tôi nói thật, lần này mà các anh chặn tôi là tôi không để yên đâu đấy.
Thấy có vẻ lại sa đà vào việc bị “tố” lại, anh công an lảng ngay sang chuyện khác rồi cáo từ. Tổ trưởng dân phố chỉ đứng cười ruồi, từ đầu đến cuối đóng vai người làm chứng.
Lên facebook, thấy một số người bá cáo chuyện bị canh me dữ lắm, tôi nghĩ đau cả đầu về việc đi Hải Phòng như thế nào cho trót lọt, liệu có bị cản trở như trước đây không? Thái độ của công an phường chả ra quyết liệt, cũng chả ra không quan tâm. Nhưng mấy người quen ở Hải Phòng thì bảo, các bến xe đầy mật vụ (tên mới chỉ lực lượng an ninh). Các khách sạn và nhà nghỉ dường như đều được viếng thăm với những lời dặn dò?
Tôi cho là xử gọi là có thôi, chứ hẳn án đã “bỏ túi” sẵn rồi. Vì vậy tôi dự tính sáng đi tối về, đến tận nơi mục sở thị xem công an Hải Phòng làm ăn có khác công an Hà Nội không. Đi lại giữa Hà Nội và Hải Phòng giờ cũng tiện, không khó khăn lắm. Cái tôi sợ là mấy kẻ giả danh côn đồ, lợi dụng đàn bà chân yếu tay mềm giựt đồ thôi.
Tối chủ nhật, Xuân Diện hỏi: chị có đi sớm hơn được không? Nếu đi được thì trưa mai đi cùng bọn em. Tôi không nghĩ nhiều, trả lời luôn: Được!
Sáng hôm sau, tôi chỉ báo cho bố trước khi đi 2 tiếng đồng hồ. Chỉ là đi sớm hơn thôi, chứ việc tôi đi Hải Phòng làm gì, cụ đã biết và đồng tình. Tôi bảo tôi đi sớm để tránh việc họ lại vào thuyết phục- mệt lắm! Thuốc men của cụ tôi đã gói vào từng gói nhỏ, dặn dò bố kỹ càng rồi 9 rưỡi sáng ra khỏi nhà. Ba lô túi xách cho tuốt vào một cái túi nilon, cho giống người đi chợ.
Mấy chị em tôi bắt taxi xuống bến xe Lương Yên, rồi mua vé xe khách đi Hải Phòng. Xe lăn bánh rồi, tôi mới gọi điện cho các anh chị, nhờ trông nom bố hộ tôi 2 ngày. Ngồi trên xe, cảm thấy hơi bâng khuâng. Từ thuở bé, chả bao giờ phải trốn chui trốn nhủi, đi đâu cũng rình rang, chuẩn bị kỹ càng, tâm hồn phơi phới. Giờ thì lén lút ra khỏi nhà mình như một tên trộm, đất nước tự do kiểu gì mà quái đản!
***

Chúng tôi không chờ đến bến cuối mà xuống dọc đường, gọi điện cho người quen đến chở vào thành phố, ở nhờ nhà của một cựu chiến binh. Chủ nhà rất nhiệt tình, bố trí phòng ốc nghiêm chỉnh, nhưng hầu như cả đêm ngày 1/4, mấy chị em tôi không ngủ. Mỗi người ôm một máy, theo dõi hành trình của từng bạn bè trên facebook.
-     7 giờ tối, Sông Quê rời khỏi nhà.
-     9 giờ tối, blogger JB Nguyễn Hữu Vinh ra khỏi nhà.
-     Gần nưả đêm, Trương Ba Không và Chí Đức cũng đã có mặt ở Hải Phòng. Chưa tìm được chỗ ngủ nên đến trước cửa trại giam anh em Đoàn Văn Vươn chụp ảnh, định hô to “Đoàn Văn Vươn vô tội”, để công an bắt vào đồn, kiếm chỗ ngủ qua đêm luôn thể.
-     3 giờ sáng, bà con Văn Giang, Dương Nội đã lên đường.
-     Hơn 4 giờ sáng, blogger Nguyễn Tường Thụy lên đường. (trước đó ông thông báo, có 4 mật vụ lập chốt canh cạnh nhà. Chắc lúc này họ đang la cà đâu đó)
Chúng tôi hóng tin, lo lắng dõi theo hành trình của những người đang lặn lội trên đường. 4 giờ sáng, tôi mệt quá, lăn ra giường. Gần 6 giờ sáng, Xuân Diện kêu: bà con bị chặn ở Quán Toan rồi, cách những gần 20 cây số nên không đi bộ vào được.
Choàng tỉnh. Bàn phím của Xuân Diện kêu như mưa rào. Trong ban mai nhợt nhạt của đất cảng, thân hình to lớn như con gấu của hắn vẫn miệt mài đổ bóng lên màn hình sáng xanh của chiếc laptop...(lúc trước, tôi bắt hắn bật đèn bàn, tắt đèn neon đi vì sợ thiên hạ để ý)
Hơn 7 giờ, bà chủ nhà cho lũ trẻ đi học về, bảo công an đứng đầy đường, chặn lối qua tòa án rồi. Tôi nhờ cô ấy dẫn ra đó. Vì chỉ thám thính xem binh tình thế nào, nên tôi mang theo có mỗi chiếc điện thoại rởm, phòng khi bị trấn lột cũng ko tiếc lắm
Từ xa đã thấy lố nhố màu áo đặc trưng của công an, mỗi tốp ít nhất cũng 6 người, chăm chú theo dõi mọi cử chỉ của mọi người qua lại. Đường Lê Hồng Phong có tới 4 làn đường. Hai làn giáp phía tòa án được đặt các hàng rào sắt cấm qua lại, chỉ để dân tình đi qua 2 làn bên kia. Tôi và bà chủ nhà có lẽ là hai khách bộ hành duy nhất, túc tắc đi bộ trên phần đường chật hẹp còn lại của vỉa hè, vì từ hàng cây trở về phía trong của vỉa hè đã bị căng dây suốt đoạn đi qua tòa án. Khi tôi dừng lại, giả như không biết gì để hỏi mấy người mặc thường phục đứng bên đường, hoặc là họ lắc đầu, hoặc là liếc nhìn đầy nghi kỵ chiếc điện thoại tôi đang cầm trên tay. Bà chủ nhà bảo, họ nhận ra giọng chị không phải là dân địa phương nên không trả lời đấy.
Đoạn đường đối diên với tòa án thành phố Hải Phòng  - sáng ngày 2/4/2013. (chụp bằng điện thoại)
 Chưa đến giờ xử. Đường phố vẫn chỉ có người đi làm, ai cũng ngơ ngác khi bị chặn đường. Tôi và bà chủ quay về theo lối khác. Mặc dù tôi không muốn ăn sáng, nhưng bà chủ nhất định kéo tôi vào quán bánh đa cua, bảo xuống đến Hải Phòng không thể không thử món này.
Trong quán người ta đang nhắc đến chuyện nhà Vươn. Chuyện ngăn sông cấm chợ, ít nhiều cũng khiến người ta tò mò về nguyên nhân.
Một bà to béo, có tuổi nhưng vẫn son phấn đậm đà, vừa ăn vừa phán:
-     Cả hai bên cùng sai!
-     Sai thế nào? Ép người ta quá đáng thì người ta cũng phải liều mạng chứ.
-     Chống lại chính quyền là sai rồi.
-     Thế chính quyền sai thì sao?
Bà to béo im. Chủ quán vừa xóc xóc bánh đa trần, vừa bảo:
-     Nhà Vươn nó cứu bao nhiêu người đấy. Nó mà không chống lại thì giờ còn ối người chết.
Những câu chuyện loanh quanh việc bảo xử công khai mà lại cấm đường, không cả bắc loa ra ngoài cho người ta nghe, chuyện nhà Vươn bỏ ra bao nhiêu công sức mà giờ bị cướp mất trắng, chuyện này ai chả biết.
Về đến nhà, bà chủ quay ra chuẩn bị cho làm cơm trưa, bảo đừng có ra ngoài ăn mà tốn kém, lại không hợp khẩu vị. Tôi bỏ máy ảnh vào túi khoác, một mình đi bộ trở ra khu vực đó.
Từ xa đã thấy góc bên kia bùng binh có khá đông người. Lúc này, phần lớn bà con Văn Giang và Dương Nội đã phải quay trở về. Tôi cố liên lạc qua điện thoại với mấy người bạn mà không được vì bị phá sóng. Đứng bên này quan sát, tôi bắt chuyện với 2 người đàn ông trông vẻ lam lũ đứng cạnh đó. Hóa ra họ là những người làm thuê cho Đoàn Văn Vươn ngay từ đầu, cũng đến đây để xem xử án, thế mà lại ngăn cấm thế này thì xem thế nào được?
Họ khen Vươn đẹp trai, hiền lành, lại có học (kỹ sư nông nghiệp chính quy đấy). Họ nói ban đầu vất lắm, cứ đắp lên sóng nó lại vỗ vào, cuốn đi hết. Những chuyện này tôi đã nghe kể trên báo cả rồi, nhưng nghe chính miệng người dân nói thì chưa. Đang chuyện trò, một bác đi tới, chưa kịp nói gì thì mấy người đi xe máy cũng dừng lại, hỏi với vào:
-     Hôm nay có vụ gì thế các bác?
-     À, hôm nay xử Anh hùng Vươn đấy.
Người mới đến trả lời vậy. Tôi khoái quá, nắm lấy cánh tay bác ấy:
-     Cậu ấy là Anh hùng hả bác?
-     Chứ sao, nó cứu bao nhiêu người đấy.
Câu này nghe quen quen. Bác làm thuê cho Đoàn Văn Vươn bảo, nếu nhà Vươn cứ để yên cho chính quyền nó cướp, thì vợ chồng con cái dắt nhau lên cầu Khuể mà nhảy xuống tự tử cho rồi. Đằng nào mà chả chết, vì nợ ngân hàng nhiều thế, không có đất làm ăn thì lấy đâu ra để trả nợ?
Thấy có đông người, xung quanh lại chả có bóng áo xanh nào vì góc này khá xa, tôi mạnh dạn lôi máy ảnh ra, mở zoom hết cỡ để lấy hình đám đông tít bên kia bùng binh. Nói thật, nghe đồn sẽ có lực lượng giả danh côn đồ để tấn công những ai dám chụp ảnh về phiên tòa, mà tôi thì có một mình, lạ nước lạ cái, nên cứ đề phòng vẫn hơn. Bấm được vài kiểu, chợt thấy hai thanh niên đến đứng hơi gần, tôi cất ngay máy ảnh vào túi rồi đi bộ về nơi nghỉ. Để máy ảnh ở nhà cho an toàn, đi bộ từ sáng mệt, tôi mượn xe đạp điện của chủ nhà, chạy ngang qua đoạn ở tòa án để đến nhập vào đám đông.

Khá bất tiện khi đám đông lại đứng bên trong hàng rào bằng dây thừng, chăng sát đường. Có thể nhân thấy công an và những người mặt mũi lạnh tanh đứng ngay phía sau dây thừng, còn bà con ta lại dồn cục vào phía trong vỉa hè. Tôi vừa dừng lại để gọi mấy người quen thì công an lập tức đến yêu cầu tôi không được đứng đó. Lúc này cái xe lại trở thành chướng ngại vật. Tôi vòng qua vòng lại 2 lượt, vẫn chưa tìm thấy người tôi định tìm nên đành quay về cất xe. Về đến nhà thì nghe tin ngoài đó có mấy người bị bắt rồi, tan hết rồi.
 

***

Lúc này đã gần trưa, chị Sông Quê được một người quen chở đến. Ông ấy cứ bảo tôi ngồi xuống nói chuyện. Biết ông ấy từng làm ở Ủy ban nhân dân thành phố, tôi hỏi ông ấy nghĩ gì về vụ Đoàn Văn Vươn. Ông ấy bảo, nói thật là chúng tôi đều nghĩ Vươn là người tốt, rất tốt, nhưng cái sai của Vươn là chống lại bằng vũ khí. Giá như Vươn cứ chấp hành, rồi tiếp tục khiếu nại thì hơn. Còn việc chính quyền Tiên Lãng làm sai thì đã bị xử lý cả loạt rồi.
Tôi hết sức kiên nhẫn nghe ông ta nói xong rồi mới phản công, rằng thứ nhất, cách đây hơn một năm, báo chí đã loan tải kết luận chính thức của thủ tướng chính phủ, đây là một vụ cưỡng chế hoàn toàn trái pháp luật, yêu cầu phải điều tra lại và xử lý nghiêm minh. Thứ hai, đã là cưỡng chế sai thì việc chống lại cái sai chính là cái đúng. Thứ ba, việc bắt và khởi tố ông Khanh là kiểu chữa bệnh không chữa tận gốc. Chính ông Khanh là người phản đối cưỡng chế. Việc ông ấy nhận chân trưởng ban cưỡng chế vì ông ấy giống như một người lính, chỉ làm theo lệnh trên. Thay vì truy trách nhiệm kẻ ra lệnh cưỡng chế, thì chính quyền lại sẵn sang thí ông Khanh làm con tốt. Thứ tư, ông bảo nhà Vươn cứ chấp hành cưỡng chế đi, rồi kiếu nại sau, như vậy ông thực không biết tý gì về tình trạng của người dân, ròng rã đi khiếu kiện hàng mấy chục năm trời mà đâu được giải quyết?
Quên không giới thiệu một người khách, là bạn của chủ nhà, cũng là dân Tiên Lãng. Khi tôi hỏi, sao không thấy dân Tiên Lãng hiệp thông ủng hộ nhà Vươn? Anh ta nói: bị chặn hết ở cầu Khuể rồi. Tôi đi từ hôm trước nên giờ mới đươc ngồi đây, nghỉ việc để đi xem xử Vươn mà rốt cục có được vào đâu. Nói về Đoàn Văn Vươn thì dân Tiên Lãng mang ơn nhiều. Gia đình tôi cũng khai hoang như nhà Vươn, nhưng xã chỉ giao 2 năm. Gần đến hạn thì xã lại gọi lên làm luật, không thì bảo sẽ thu hồi để giao cho người khác. 2 năm thì làm được cái gì? Sau vụ Vươn, xã không dám hành dân như trước nữa.
Đang nói chuyện, Xuân Diện chạy xuống thông báo phiên tòa tạm nghỉ, vợ chồng nhà Vươn, Quý đã được ôm nhau trong nước mắt. Mới kể đến đó, Xuân Diên bỗng hu hu rồi chạy lên gác. Tôi nghe nói vợ chồng họ khóc khi đuợc gặp nhau thì nước mắt cũng trào ra, thấy Xuân Diện hu hu lại tưởng hắn đùa, nghĩ hắn đùa thật vô duyên thì chị Sông Quê đi xuống, bảo Xuân Diện đang gục đầu vào tường khóc nức nở, nên không dám dỗ nữa, thế là tôi lại càng nước mắt ngắn nước mắt dài.
Sau này chị Sông Quê kể, lúc tôi vào bếp phụ bà chủ dọn cơm, ông bạn chị ấy hỏi tên tôi rồi bảo: nói như cô Bích thì không thể tranh luận được. Hóa ra ông ta cũng chỉ thích người khác nghe ông ta nói, còn chả thích nghe ai nói cả. Nghe để đấy, không bày tỏ chính kiến thì nghe làm gì cho phí thời gian, khác gì robot? Sao không dùng lý để chứng minh, mà lại phát biểu theo cảm tính là thích hay không thích thế nhỉ?
Chuẩn bị ăn cơm trưa thì liên lạc được với blogger Nguyễn Tường Thụy. Ông khách người Tiên Lãng xung phong nhận chân đi đón. Lát sau thấy lão chiến sĩ già, đồ đạc đeo lỉnh kỉnh khắp người bước vào, tóc tai bơ phờ. Bên mâm cơm, câu chuyện về họ Đoàn lại như pháo rang. Ăn trưa xong, tất cả chúng tôi chui vào một phòng. Tôi và chị Sông Quê không muốn sang phòng khác, bèn mượn cái chiếu rải xuống đất, định bụng là vừa nằm vừa nói chuyện. Ai dè đặt lưng xuống là tất cả chìm vào giâc ngủ, quên cả cái sàn nhà cứng và lạnh.
Giấc ngủ ngắn nhưng rất sâu, tưởng như chưa bao giờ đươc ngủ ngon như thế. Xuân Diện vẫn là người đánh thức chúng tôi dậy bằng những thông báo mới nhất trên mạng. Tôi và chị Sông Quê rủ nhau ra khu vưc tòa án. Không còn bóng một người dân nào quanh đó. Khi hai chị em vừa mới đi vào vỉa hè, bên làn đường các phương tiện xe cộ vẫn đang lưu thông, lập tức công an bu lại, yêu cầu chúng tôi quay trở ra. Qua thái độ của họ, tôi nghĩ có khi chỉ cần hỏi thêm một câu, họ sẽ lâp tức đưa chúng tôi về đồn ngay tức khắc mà chả cần lý do gì.
Chúng tôi loanh quanh một lúc thì cũng đã gần hết giờ chiều. Liên lạc được với Thương và Hiền. Hóa ra phiên tòa đã nghỉ, hai chị em họ đã về đến cầu Rào. Chúng tôi bảo hai chị em dừng lại, chờ chúng tôi đến gặp, nhưng họ nói an ninh đang theo họ rất đông. Chiều nay tòa mới làm xong phần xét hỏi, mai mới tranh tụng.
Mấy anh chị em chúng tôi cân nhắc tình huống, thực ra nếu chỉ để theo dõi kết quả phiên tòa, chúng tôi có thể theo dõi qua mạng. Cái chính chúng tôi muốn quan sát phản ứng của người dân và cách hành xử của chính quyền ra sao, trong một phiên tòa đặc biệt quan trong như thế này. Rõ ràng, mọi động thái ngăn chặn từ cách xa hàng chục cây số cho đến phạm vi 200 mét như thế này đã cho thấy, bất chấp dư luận, họ không muốn cả một “con ruồi” đến gần họ. Họ sợ không chỉ công lý mà còn sợ cả việc người ta thương yêu, chia sẻ động viên lẫn nhau trong cơn hoạn nạn. Họ muốn những người họ Đoàn phải run sợ khi thây không có ai bên cạnh chăng? Rốt cuộc ai mới là kẻ đang run sợ đây? Kẻ vô minh thì đâu biết dùng trí nhân để thay cường bạo?
Chúng tôi mừng khi biết những người trong gia đình họ Đoàn rất kiên cường. Tôi nghĩ ngay cả tình huống xấu nhất là có bị kết án nhiều năm, lịch sử vẫn sẽ ghi nhận sự hy sinh của họ một cách xứng đáng.
Chúng tôi quyết định trở về Hà Nội ngay trong đêm mùng 2/4. Chúng tôi đến đây qua nhiều ngả, nhưng khi trở về, chúng tôi lại cùng đồng hành trên một con đường, mơ về một ngày thấy quê hương Tiên Lãng được chào đón những người con của họ Đoàn trở về, tiếp tục sự nghiệp xây dựng còn đang dang dở của họ…
Hà Nội ngày 3/4/2013
*    Một chi tiết cảm động nữa mà tôi thấy cần phải nhắc đến, đó là sự có mặt của cụ giáo sư Ngô Đức Thọ. Mặc dù tuổi cao, cụ vẫn hăng hái đi dự phiên tòa để ủng hộ gia đình họ Đoàn. Ngay cả khi chúng tôi bận bịu, không lo chu tất phương tiện đi lại cho cụ, cụ vẫn vui vẻ một mình bắt xe khách để về Hà Nội. Một bậc cao niên như cụ còn quan tâm đến xã hội như vậy,  mới thấy nỗi vất vả của chúng tôi chẳng thấm tháp vào đâu.


10 comments:

  1. Mệt thật. Từ chỗ ăn ở đến việc đi đứng đầy phiền toái thường ngày của con người còn thế nữa là những người thân trong gia đình anh Vươn. Cuộc sống này mang nặng sự cảm thông vô lý. Tòa án ND đâu? Những kẻ xạo đời biến nó thành nhà trẻ từ lâu rồi! Với hàng trăm công an, cảnh sát chặn đuổi, sai bắt, bảo vệ cái công minh chính đại một phiên tòa mà người ta bảo rằng sẽ xét xử công khai! Đến luật rừng cũng còn dối lừa nhau thì tin gì nữa vào pháp đình hôm nay? Tôi chỉ biết an ủi mình một điều: chính sự khác biệt tai ác ấy sẽ tạo thêm sức mạnh cho đất nước này chứ không phải sự đồng thuận kịch cỡm và giả dối!

    ReplyDelete
  2. HẾT CỘNG SẢN LÀ MỌI MIỀN YÊN Ả

    ReplyDelete
  3. Cảm ơn Chị Phuong Bich,đã đồng tâm cùng khô với người dân ngheo chúng tôi,cảm ơn Chị nhiều.

    ReplyDelete
  4. Đồng bào ta hiện nay chia làm ba phe:
    1- Phe ăn cướp, tức ngụy quyền cộng sản
    2- Phe nạn nhân, những người như gia đình anh Đoàn Văn Vươn, bà con Văn Giang, Dương Nội, Con Cuông, Bắc Giang, Thái Hà, Xã Đoài, Vinh, bà con ngư dân Quãng Nam, Phú Yên, Tuy Hòa, bà con Quãng Ngãi, Nha Trang, Buôn Me Thuột, Đắc Lắc, Lâm Đồng, Phan Rang, Tháp Chàm, Đồng Nai, Hố Nai, Vũng Tàu, Bà Rịa, Sài gòn, Long An, Cần Thơ, Rạch Giá, Long Xuyên…nạ nhân của nạn cướp đất tràn lan khắp nơi: Mọi người Việt Nam, mọi gia đình Việt Nam đều có thể trở thành nạn nhân bị cộng sản cướp đất bất kỳ giờ phút nào!
    3- Phe của những người công chính và những người công chính vì lý do lương tri thì đã, đang đau lòng khôn xiết và mệt nhoài vì không thể đứng yên lấy mắt nhìn lẽ phải, lương tri con người bị kẻ ác chà đạp. Đồng bào khắp nước luôn ghi nhớ đến các vị. Thượng Đế sẽ thưởng công vô cùng bội hậu cho những ai biết thương khó đến đồng bào, anh chị em của mình.
    Gữi nặc danh 20:19
    Cộng sản là khối ung thư của cơ thể Việt Nam. Cũng như người dân Trung Hoa ở lục địa (để phân biệt với người Hoa tự do làm ăn buôn bán phồn thịnh ở Đài Loan), cộng sản là đầu mối của mọi sự đói khổ, lo âu, buồn phiền, oan khiên, phẩn nộ của toàn thể 90 triệu người Việt Nam trong nước và trên khắp thế giới.
    Cộng sản mang mọi mối đại họa đến cho người Việt Nam từ thuở nó mới thành hình cho đến mãi tận ngày nay. Nó bắt đầu sự hiện diện của nó bằng sự rủ rê, nói dối, láo khoét trắng trợn (ca ngợi thiên đường cộng sản!) nhưng ngay sau đó chúng lại khủng bố đồng bào, người yêu nước (1946 – 1954). Tiếp đến là chúng rước họa thảm sát do Tàu cộng sản thực hiện, Cải Cách Ruộng Đất (1955 -1956). Tiếp ngay sau đó là bán nước để chuẩn bị cho chiến tranh Việt Nam (Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, công hàm bán nước 1958, Biển Đông, đường lưỡi bò chín đoạn, Trung cộng) đến chiến tranh Việt Nam, 20 năm đằng đẳng với bao chết chóc cho người khắp nước! Sau đó là họa cướp bóc (đánh tư sản, mại bản, kinh tế mới… chỉ là mỹ từ dùng che đậy cho sự cướp bóc công khai, trắng trợn của cộng sản) và rồi là họa nợ nần quốc tế, nối liền theo là họa cướp đất, và kết thúc bằng họa bán nước, lần này là bán trọn cho Tàu cộng trong khi họa cướp đất vẫn tiếp diễn!

    ReplyDelete
  5. Khi khối ung thư bị lấy ra khỏi cơ thể, khi người Việt Nam chúng ta chấm dứt được sự hiện diện của chế độ cộng sản tồi tàn đến hết mực này, ngày ấy bình minh mới trở lại với người nước Việt, con cháu người nước Việt chúng ta ngày mai mới được nhìn thấy mặt trời. Ngày nào chế độ này còn đó, dù bản thân có là đảng viên cao cấp đi nữa, cái họa vẫn treo lơ lững trên đầu:
    - Theo giặc sẽ bị nhân dân oán ghét, thù hận! Số phận cá nhân tất phải kết thúc trong cái chết!
    - Không theo giặc, giặc nó sẽ thủ tiêu, đầu độc! Cũng chết!
    Người Việt Nam đau khổ, không trừ ai, chỉ là vì đất nước do đảng cộng sản điều khiển!
    Nhưng một khi chính thức là nhân dân điều khiển đất nước này, một khi đất nước được điều khiển bởi những người tài giỏi nhất nước, tất cả làm việc theo một hệ thống luật pháp DÂN CHỦ - TỰ DO đúng nghĩa và làm việc theo tinh thần luật pháp QUỐC TẾ, sống và phát triển, “đi” theo trào lưu phát triển của thế giới, không một thằng giặc nào dám ho he với người nước Việt ta.
    Người Việt Nam ta nên đi theo và phải đi theo Liên Hiệp Quốc. Không đi theo thằng Nga, thằng Tàu nào cả! Bọn thằng Tàu chỉ lo quơ hốt vào cho bản thân chúng nó. Ngay giờ này, dân chúng Trung Hoa ở lục địa còn phải đói rả ruột! Dân Nga chỉ chực chờ để biểu tình chống chính phủ độc tài, Nga trước, sau chuyên môn bán vủ khí!
    Trong khi cả thế giới người ta lo phát triển kỹ thuật, làm sao cho có nhiều sản phẩm kỹ thuật tốt hơn, tối tân hơn, giá thành rẻ hơn, làm sao cho dân của nước người ta có nhiều công việc làm hơn, ai cũng có công ăn việc làm, ai cũng lo làm giàu, văn minh tân tiến, phương tiện vật chất thừa mứa phục vụ cho đời sống của nhân dân đất nước người ta, thì hai nước Nga và Tàu chỉ chuyên đi bán vủ khí, ăn cướp và xúi giục, cướp bóc, làm đồ giả, hàng nháy và nói dối trắng trợn! Nói dối như thật: Biển Đông là của Trung cộng!
    Theo Nga hay theo Tàu? Không theo tên nào cả! Theo hai tên này, dân Việt ta sẽ chết đầy đất, chết vì đói và chết vì chém giết lẫn nhau, mà tệ nhất là theo thằng Tàu cộng sản!

    ReplyDelete
  6. "Kết tội họ Đoàn là "vả vào mồm" thủ tướng?"
    Quá đúng! HP là 'sào huyệt' của 3X - Sau vụ Tiên Lãng, 3X 'mất tích' cả tháng trời - 3X tái xuất, quy trách nhiệm cho chánh quyền Tiên Lãng - Nhưng rồi đâu lại vào đó - Vì sao HP bất chấp chỉ thị của 3X? -
    Vì "Thượng bất chính, hạ tắc loạn"!

    ReplyDelete
  7. Cám ơn Phương Bích và tất cả mọi người đã hết lòng vì vụ anh hùng Đoàn Văn Vươn, đã hết lòng vì đất nước.
    Đọc cảm động lắm chẳng biết nói gì hơn.

    ReplyDelete
  8. Cám ơn , bài viết cảm động ! Nhất là tấm lòng của các bạn với gia đình Anh Vươn !

    ReplyDelete
  9. 3d giữ mình còn đang khó, 3d chịu bị vả để còn được làm "tưởng thú". Trọng lú mới là "bố già" là kẻ giật dây, thành ủy HP, tòa án, công an, quân đội, viện kiểm sát... bà con chớ lầm.

    ReplyDelete
  10. Báo chí lề Đảng mấy ngày nay đưa tin ông thủ tướng X đang dự hội nghị Shangri la về bển Đông. Phải chăng đây cũng là hình thức lánh mặt cho "đàn em" làm gì thì làm, khi mà đã lỡ tuyên bố hùng hồn trong vụ anh Đoàn Văn Vươn lúc mới xãy ra!!!.

    ReplyDelete