Translate

Sunday 21 April 2013

Chuyện cưỡng chế - Trăm năm đâu chỉ một cuộc bể dâu?

Trong chuyến đi xem phiên tòa công khai, xử anh em Đoàn Văn Vươn ở Hải Phòng, tình cờ tôi được nghe một câu chuyện na ná như vụ Đoàn Văn Vươn. Chỉ khác là vụ này không có súng hoa cà hoa cải gì cả. Không ai bị bắt bớ, bị thương, vì người dân mặc dầu thấy mình oan ngút trời, nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp hành lệnh cưỡng chế. Rồi sau đó ngoan ngoãn đi gửi đơn đến các cấp từ xã cho đến tận quốc hội, ròng rã 10 năm trời vẫn chưa thấy công lý đâu.

Tôi cũng được đọc “ké” bộ hồ sơ của vụ này. Thú thực, đã nghe nạn nhân kể tóm tắt trước, nhưng đọc đến “hồ sơ” thì tôi không nén được dăm bảy phen chửi thề. Chửi từ cái “thằng” đánh máy cho đến “thằng” ký. Chửi cái tội sai chính tả thì ít, nhưng chửi cái “thằng” đá bóng thì nhiều. Các ban ngành chức năng đã cất công điều tra mấy năm trời. Thành lập hết đoàn này đến ban nọ, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền công tác phí và phong bì phí. Vậy mà chỉ một lời của ông phó chủ tịch thành phố là có thể sổ toẹt vào sự thật, biến không thành có, đổi trắng thành đen. Đây là do sự ngu dốt bẩm sinh hay cố tình giả ngu để ăn tiền? Phó chủ tịch thành phố mà tuyên bố xanh rờn: “ UBND TP sẵn sàng ra tòa” – trích báo Bảo vệ Pháp luật số 30, ngày 26/7/2008. Nói vậy thì ai sẽ là người to gan lớn mật, dám xử UBND thành phố Hải Phòng?

Thực ra báo chí đã từng đề cập đến từ nhiều năm trước đây, nhưng e rằng nó bị chìm nghỉm trong một xã hội đầy rẫy những oan khiên. Xã hội ta giống như một bà bác sỹ già nua, suốt ngày nghe bệnh nhân rên la đâm ra dửng dưng trước nỗi đau đớn của người bệnh. Chỉ khi nào bà bác sỹ già cũng bị bệnh, cũng phải rên la thì họa mới nhớ ra cảm giác đau nó ra làm sao.

Chuyện xảy ra từ 10 năm trước, nhưng hiện tại nó chưa hề chấm dứt. Nhân vụ cưỡng chế ở Cống Rộc, xin được lật lại chuyện Đầm Sép năm xưa, để thấy cái tội của luật đất đai theo tư duy xã hội chủ nghĩa, đã gây ra thảm cảnh cho người dân nó khốn nạn đến thế nào.

19 năm trước, bờ biển đó chỉ là những đầm nước hoang vu. Nhiều người dân trong vùng,  trong đó có không ít những người lính, sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, đã sắn tay vào cải tạo vùng đất hoang này, trở thành những đầm nuôi tôm, cua, cá, ghẹ, mang lại không ít lợi ích cho bản thân họ và cho xã hội. Tiền của đổ vào đó có thể tính, chứ mồ hôi nước mắt thì chả thể nào đong đếm được.

Rồi một ngày, khi họ đang cặm cụi trên đầm thì bất ngờ cả trăm người, thuộc lực lượng cưỡng chế của UBND huyện Cát Hải ào ào kéo đến, đập phá hết chòi, đăng, lưới và tất cả những gì có trên mặt đất. Tàn ác hơn, họ tháo cống cho hàng chục tấn thủy sản trong đầm trôi ra biển...

Ông Vũ Anh Hài – giám đốc Công ty TNHH Tân Thành Hưng kể lại, lúc bấy giờ anh em cựu chiến binh cũng đã định liều mạng chống lại. Quá đau xót trước bao nhiêu công sức bỏ ra hơn 8 năm trời, bỗng chốc tan tành ngay trước mắt họ, thôi thì ba bảy phen cũng liều. Bom đạn chiến tranh còn chả sợ, cũng đã từng tan xương nát thịt, không cho mảnh đất này thì cũng là cho đất nước này, giờ xá gì cái lũ cướp ngày kia?

Chừng như cũng thấy lo ngại, hay cám cảnh không rõ, một viên đại úy công an gọi ông Hài ra một nơi, lựa lời thuyết phuc, rằng đã có lệnh cưỡng chế mà mình chống lại thì sẽ mắc tội chống người thi hành công vụ. Rồi mình mà bị bắt, thì ai sẽ là người đi lo việc khiếu nại chuyện đúng sai?

Nghĩ cũng phải, ông Hài cùng anh em trong công ty đành thúc thủ, bất lực đứng nhìn thành quả lao động sau 8 năm tan thành mây khói.

Cái nghĩ cũng phải vào lúc ấy của ông Hài, đã khiến ông và những đồng đội cũ hơn 10 năm nay mòn mỏi trên con đường đi tìm công lý mà chưa thấy. Tôi hỏi, các anh đã làm đơn kiện lần nào chưa? Ông cười khẩy, sao không? Hơn 300 lá đơn rồi! Có lẽ lúc đó ông muốn nói đến tất cả những văn bản giấy tờ đã gửi trong suốt 10 năm qua. Rốt cuộc, số phận của những Đoàn Văn Vươn không nổ súng sẽ chỉ có thể là như thế. 

Lần giở lại sư việc mới hay, UBND huyện Cát Hải đã có quyết định số 173/QĐ/UB từ ngày 29/4/1994, giao 70 ha diện tích mặt nước (gọi là đầm Sép) cho hai ông Trần Văn Phưởng và Mai Văn Hậu quản lý và sử dụng để nuôi trồng thủy sản. Ngay trong quyết định này, thời hạn giao đất đã đá nhau. Thời hạn giao đất ghi rõ là 9 năm (được ghi rõ bằng chữ chin năm bên cạnh cho khỏi lẫn), nhưng lại tính từ 29/4/1994 đến hết 01/5/2002?

Ngay sau đó, dựa trên quyết định giao đất, Ban quản lý đầm hồ của huyện Cát Hải đã ký hợp đồng kinh tế số 02/ĐB ngày 20/6/1994 với ông Phưởng và ông Hậu, nhằm quản lý mục đich sử dụng và thu nộp sản phẩm của chủ đầm. Để quản lý 70 ha đầm nước, Ông Phưởng và ông Hậu thuê thêm người, đắp 2km đê ngăn nước mặn, xây 05 cống, 03 nhà ở và nhiều công trình phục vụ sản xuất  khác. 

Công việc đang xuôi chèo mát mái thì năm 2002, việc mở rộng cảng Hải Phòng đi vào thực hiện giai đoạn 2. Trong số 7 đầm nuôi trông thủy sản bị ảnh hưởng bởi dự án này, có 6 đầm nằm trọn trong khu vực giải tỏa để đào kênh. Riêng đầm thứ 7 (Đầm Sép) rộng 70 ha thì chỉ dùng làm nơi chứa đất nạo vét kênh. 

Tuy nhiên, ngày 30/12/2002, UBND huyện Cát Hải đã ra Quyết định số 1477/QĐ-UB thu hồi 70 ha đầm Sép. Cùng ngày, UBND huyện Cát Hải ra tiếp thông báo số 235/TH-UB, giao toàn bộ diện tích thu hồi trên cho bà Nguyễn Thị Thu Hà, trú tại quận Ngô Quyền, TP. Hải Phòng quản lý, sử dụng.


Việc UBND huyện Cát Hải thu hồi đất của người này không phải để giao cho dự án, mà  là giao cho người khác là hoàn toàn trái pháp luật. Đương nhiên những người chủ đầm Sép không đồng ý giao đất cho bà Nguyễn Thị Thu Hà. Họ làm đơn khiếu nại nhưng không một cấp nào giải quyết. 

5 tháng sau, trong khi chủ đầm Sép vẫn đang tiếp tục khiếu nại, UBND huyện Cát Hải không những không giải quyết mà còn ra quyết định số 317/QĐ-UB ngày 20/5/2003, cưỡng chế thu hồi toàn bộ đầm Sép. Sau ba ngày ra quyết định cưỡng chế, không hề thông báo cho chủ đầm, lực lượng cưỡng chế hàng trăm người đã bất ngờ kéo đến, phá toàn bộ tài sản trên đất và dưới mặt nước. 

Phá xong đầm Sép, hơn 3 tháng sau - ngày 30/8/2003, Ban đền bù giải phóng mặt bằng TP. Hải Phòng và huyện Cát Hải mới phối hợp lập biên bản kiểm kê kiến trúc, tài sản đầm Sép? Lúc này chủ hộ hợp pháp đứng tên khu đầm được hóa phép thành ông Đoàn Hữu Đà – Phó Chủ tịch UBND xã Đồng Bài. Số tiền đền bù 3.904.746.980 đồng được phân chia cho 3 cấp thành phố, huyện và xã.  Việc biến toàn bộ tài sản của chủ đầm Sép thành tài sản của chính quyền địa phương để hưởng tiền đền bù là điều khó có thể giải thích nổi về mức độ trắng trợn của nó

Ngoài ra, về nguyên tắc, việc kiểm kê phải được tiến hành trước khi phá dỡ. Phá xong mới tiến hành kiểm kê, phải chăng đó là hành vi giả mạo hồ sơ? Chả thế mà trong công văn số 307/PV11 ngày 12/3/2008 của công an thành phố Hải Phòng, gửi UBND TP Hải phòng có chỉ ra, thất thoát vốn ngân sách trong dự án này là 20,552.737.128 đồng (hơn 20 tỷ đồng).






Câu chuyện 70 ha đầm và 10 năm đi kiện, không thể gói gọn trong một bài viết, nên xin ngắt làm đôi, chứ không có ý câu view gì. Mong bà con thông cảm ạ.

8 comments:

  1. Phải thừa nhận chính quyền HP rất giỏi "hiệp đồng tác chiến". Không lấy cắp của công thì của dân, quy ra thóc cũng vậy thôi. Tối thiểu họ cũng biết tổ chức bao che và bảo vệ cái nồi cơm chung. Cỡ như 70 ha đầm và 10 năm bóp cổ bịp miệng người dân, tôi hiểu tại sao một thành phố Trung ương, bao nhiêu năm xây dựng CNXH, đi tắt đón đường mà vẫn phát triển vào cái dạng lề mề nhất nước.

    Ngang nhiên thu hồi đất của người này giao người khác không phải là không có lý. Muốn cái này trắng phau thì cái kia phải nhọ đen là lẽ thường tình. Muốn đảng trong sạch mà các quan cứ phới phới nhà cao cửa đẹp thì có sao đâu . .

    ReplyDelete
  2. DanoanQuangNinh22 April 2013 at 03:29

    Chính quyền HP là một băng nhóm Mafia Đỗ Mười gây dựng,bởi vậy tất cả các việc làm của chính quyền HP đều làm theo kiểu Mafia.

    ReplyDelete
  3. Phai vung len thoi

    ReplyDelete
  4. Vô ý thức, vô luật pháp, dốt nát, tham lam, độc ác, tham nhũng, phá hoại, bán nước là tập họp những chứng ung thư khác nhau trong cơ thể của chế độ cộng sản và các chứng ung thư này đang phát tác đến độ không còn kiềm chế được nữa. Giai đoạn sau cuối của chế độ cộng sản đã điểm!
    Ba Đình hiện nay chỉ như là một sào huyệt đã mục ruỗng đến hết mức và vô phương cứu chửa, chỉ một vài cơn dông lớn là nó phải sập.Trong vụ án Đoàn Văn Vươn, Nguyễn Tấn Dũng, là thủ tướng, đã tuyên bố chính quyền Hải Phòng hoàn toàn sai trái, nhưng án tù cho Đoàn Văn Vươn vẫn được tuyên bố và nạn nhân bị cướp tài sản, bị tấn công quy mô giữa ban ngày bị cáo buộc với tội giết người! Lời nói của thủ tướng theo mây, theo gió, vô giá trị!
    Trước đó, Trương Tấn Sang tuyên bố diệt tham nhũng, con sâu, bầy sâu gì gì đó, chẳng ai màng nghe! Nguyễn Phú Trọng phê bình, tự phê… rốt lại đồng chí X vẫn phây phây! Tổ chức cộng sản hiện giờ như một nồi hồ lốn, chẳng còn ai nghe ai, nhưng bộ máy này vẫn chạy là vì những lệnh đến từ Trung cộng phải thi hành!
    Tiền tệ là mạch máu chính của mọi chế độ. Nền tài chính xã hội chủ nghĩa đang bên bờ vực thẳm. Lòng dân sôi sục.Tâm tư những kẻ đứng đầu ngày đêm điên đảo! Theo ai? Theo ai để chết và theo ai để không chết? Theo cộng sản Tầu thì chết với chin mươi triệu dân Việt! Theo Nga chẳng kết quả gì đáng kể. Theo Mỹ thì còn đâu vị thế đàn áp nhân dân để tiếp tục cướp bóc tài sản đồng bào?
    Lòng dạ của đảng viên rối bời, âu lo! Ở lại, cơ ngơi, tài sản không thể nào yên được với những tên cướp ngày và cái đảng ác ôn này, kể cả an nguy của bản thân không biết ngày nào sẽ vào tù vì những chiến dịch phê bình, tự phê mà Trung cộng đang thúc giục, tiếp tục thúc giục liên tục trong những năm tháng sắp đến khi chúng càng lúc càng xiết chặt ách cai trị của bọn Hán cộng trên đất nước này! Tìm đường xuất ngoại bằng con đường chính thức? Đâu có dễ!
    Lẳng lặng đem vợ con vượt biên? Liệu có bị các nước đuổi trả trở về? Tiếp tục theo cái đảng chết tiệt và những tên bán nước này hay đứng về phía dân cho nó một phát để cho nó sụp luôn, lập lại đời mới?

    Theo những tên bán nước hành hạ dân, dân nổi dậy triệt hạ chế độ này thì số phận mình kể như chấm dứt! Cả nước hiện như cánh rừng mênh mông ngập lá khô mà những đám cháy đã lác đác xuất hiện từ nam ra bắc! Lại còn cái thằng Hán cộng ác ôn cứ tiếp tục tỉa lần hồi những cái gốc, cái tán che chở cho đám đàn em ở dưới, nếu chúng phát động đại trà chiến dịch thanh trừng, thanh lọc cái đảng cộng sản này như nó đang âm ỉ thực hiện ở bên kia biên giới với Việt Nam, số phận mình ngày mai của mình sẽ ra sao?
    Tất cả đều đau khổ, cả về phía dân chúng lẫn đảng viên cộng sản! Tất cả chỉ vì cái chế độ cộng sản và những tên ăn hại, đái nát đứng đầu đảng cộng sản!

    ReplyDelete
  5. Bác gì đấy ơi, bác nói sao mà tầm..phải thế!
    Chỉ một chứng ung thư là đã khó sống, người bị nhiều chứng ung thư đồng thời như đảng cộng sản hiện nay chắc chắn chẳng thể nào sống được. Hiện nay chỉ có hai thầy thuốc có khả năng chửa tuyệt các chứng ung thư của đảng cộng sản. Người thứ nhất là cộng sản Tầu, người thứ hai là nhân dân Việt Nam.
    Căn cứ theo lịch sử của chính nước Trung Hoa cộng sản, đảng cộng sản Tầu với khả năng truyền thống bậc thầy về phê bình, tự phê, tức là đấu tố, kết tội không cần tòa án để tiêu diệt đối thủ, đảng cộng sản Tầu đã giết chết hàng chục triệu đảng viên cộng sản là đối thủ. Với khả năng ấy, đảng cộng sản Tầu mà trị bệnh cho cộng sản Việt, chắc chắn căn bệnh ung thư của đảng cộng sản Việt sẽ dứt tuyệt, không một mống cộng sản nào thoát khỏi lưỡi hái của ông thầy Trung cộng! Nhưng bằng cách này với ông thầy Tầu, dân Việt thây chết cũng đầy đất, mọi nghĩa địa đương thời không đủ chổ chôn người chết!
    Nếu nhân dân Việt Nam đứng dậy làm thầy thuốc chửa trị hội chứng ung thư của đảng cộng sản bằng cách dẹp bỏ chế độ cộng sản, người nước Việt còn, nước Việt còn, những người cộng sản sớm thức tỉnh tất nhiên là phải còn tồn tại.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thế thì bộ chính trị nên khẩn khoản mời nhân dân Việt Nam chửa trị căn bệnh tối nguy của mình đi, càng sớm càng tốt. Chờ thầy Tàu chửa cho thì chỉ có chết. Nếu mình làm càn đàn áp dân, dân họ thưa mình ra tòa án La Haye, tên tuổi đã nằm ở tòa án quốc tế thì đời kể như đã tàn, chẳng còn đường nào để mà chạy trốn!

      Delete
  6. Đọc câu chuyện xong ngỡ tưởng chuyện đùa, nhưng nó lại là chuyện thật, đau lòng lắm thay. Tình trạng thương đau này khó có thể tiếp tục kéo dài như vậy. Phải chấm dứt tức khắc!

    ReplyDelete
  7. [ Rồi sau đó ngoan ngoãn đi gửi đơn đến các cấp từ xã cho đến tận quốc hội, ròng rã 10 năm trời vẫn chưa thấy công lý đâu.] (hết trích)

    Chị Phương Bích ơi ! Chị thắc mắc "ròng rã 10 năm trời vẫn chưa thấy công lý đâu"? Tôi xin chỉ ra ngay: Chẳng nhẽ mỗi cuối năm ÂL, chị không từng coi mục Táo Quân của Gặp Nhau Cuối Năm ở VN hay sao? Công Lý là tên của một diễn viên hài trong chương trình đó mà.

    ReplyDelete