Translate

Tuesday 13 December 2011

Hoan hô Bão đã về


Mình rất thích giọng văn của cả hai anh em bác Nguyễn Quang Lập và Nguyễn Quang Vinh. Mạn phép lấy về từ blog của bác Nguyễn Quang Lập
 
Cuộc họp của lãnh đạo huyện Con Cò chìm xuống trong một không khí quá thê thảm.
Chủ tịch huyện Con Cò nhướn mắt nhìn khắp hội nghị, mặt ông đỏ lừ.
Một cánh tay đưa lên.
-Mời.
-Dạ báo cáo. Gần hết năm rồi, mà tình hình kinh tế huyện nhà rõ ràng là đang gặp muôn vàn khó khăn.
-Biết rõ rồi. Nói cái khác.
-Dạ. Thu ngân sách không đạt.
-Thôi đi. Nói cái khác.
-Nợ nần của văn phòng ở nhiều nhà hàng không thanh toán được.
-Thôi đi.
-Dạ.
-Tết nhất đến, vấn dề thăm hỏi, đối ngoại sẽ vô cùng khó khăn…
Im lặng.
Tiếng đập bàn của ông chủ tịch huyện:
-Nhưng vấn đề là nguyên nhân? Nguyên nhân? Cuộc họp này là để tìm ra nguyên nhân vì sao huyện ta năm nay lại khó khăn thê thảm như vậy. Trong khi thằng Con Vạc bên cạnh ta, nó giỏi hơn gì ta, thế mà năm nay nó lên ti vi nó gào lên: huyện Con Vạc bội thu, vượt thu, tiền vào như nước. Nguyên nhân???
Mọi người nhìn nhau.
Bất chợt, ông chánh văn phòng huyện xô cửa lao vào, suýt bổ sấp ở bàn chủ tịch huyện.
-Bá,…cáo các đồng chí…
-Sao? Tai nạn à?
-Dạ không.
Rồi tay chánh văn phòng cười he he. Hội nghị ngơ ngác.
Ông chủ tịch huyện túm cổ áo tay chánh văn phòng:
-Đéo mẹ…Thằng này điên…
-Dạ không…He he…Bá cáo hội nghị…Em vừa nhận điện khẩn, khờ ân khân là khân hỏi khẩn…Bão số 5 đang vào huyện ta.
Ồ lên một tiếng. Rồi ồn ào náo động. Chủ tịch huyện gào lên:
-Đó là nguyên nhân.
Tất cả:
-Vâng. Đó là nguyên nhân
-Đó là lý do.
-Vâng.
-Đó là lý do.
-Bão không vào thì làm sao nhận được tiền hỗ trợ, giúp đỡ của cấp trên, làm sao tăng ngân sách địa phương, lấy cái quái gì thanh toán nợ nần, quà cáp lễ tết. Tóm lại, từ đầu năm đến nay, huỵện Con Vạc bão vào 3 cơn, thắng lớn. Huyện ta chưa hề…Nhục thế. Mà chúng ta có thua gì huyện Con Vạc. Chúng ta cũng đối nhân xử thế đàng hoàng. Cư xử đàng hoàng. Thậm chí còn hơn huyện Con Vạc. Nhưng tại sao bão vẫn không vào?
Cháng văn phòng giật tay áo ông chủ tịch huyện:
-Nhưng thưa anh. Bão đang vào.
Ông chủ tịch hả hê, vung tay:
-Đúng. Bây giờ thì bão đang vào. ( Quay lại  chánh văn phòng ) Chắc không? Lúc nào?
-Dạ. Chính xác. Một ngày nữa. Bão vô cùng lớn.
-Viết báo cáo thiệt hại ngay, lên đường ngay.
Mọi người ngơ ngác:
-Sao các đồng chí kém năng động thế nhỉ? Bão lớn vào thì chắc chắn thiệt hại. Viết báo cáo trước. Thằng huyện Con Vạc nó nhanh hơn ta cái khoản này, nên ta phải học nó. Bão chưa vào, nó đã viết báo cáo thiệt hại xong, Bão vào, báo cáo của nó đã được cấp trên duyệt chi tiền hỗ trợ. Bão chưa tan, tiền đã về. Hiểu cả chưa?
Máy chữ ở văn phòng vang lên rào rào. Bên ngoài nắng như đổ lửa. Xa xa, phía chân trời, vẫn vụ những đám mây đen. Xe ô tô chờ đưa chánh văn phòng lên cấp trên để nộp báo cáo thiệt hại bão lụt đã nổ máy. Chánh văn phòng đọc, cô nhân viên chân dài đánh máy rào rào:
-Huyện Con cò chúng tôi mặc dù đã vô cùng cố gắng phẩy gồng mình chống bão số 5 phẩy một tấc không đi một ly không rời phẩy nhưng trước sức công phá của cơn bão quá lớn nên toàn huyện đã thiệt hại vô cùng đau xót hai chấm. 6000 ngôi nhà bị sập hoàn toàn chấm phẩy 50 000 ngàn ngôi nhà tốc mái chấm phẩy hàng ngàn trâu bò chết chấm phẩy đường sá bị sạt lở gần 1,2 triệu mét khối đất đá chấm phẩy 500 hécta lúa bị ngập chìm trong nước chấm phẩy 80% người dân trong huyện bị thiếu đói nghiêm trọng ba chấm. Ước tính thiệt hại lên tới 100 tỷ đồng chấm. Huyện chúng tôi tha thiết đề nghị cấp trên hỗ trợ 50 tỷ đồng chấm. Số còn lại chúng tôi sẽ động viên nhân dân đùm bọc nhau vượt qua khó khăn. Chấm.
Ký. Đóng dấu. Lên đường.
Từ xa, chánh văn phòng điện về cho ông chủ tịch:
-Báo cáo anh! Em đã sẵn sàng mang tài liệu báo cáo thiệt hại vào báo cáo cấp trên. Em đang đứng ở cửa phòng của Sếp.  Anh cho phép.
-Khoan.
-Sao ạ.
-Bão chưa vào.
-Sao ạ.
-Nó không vào huyện ta nữa.
-Sao ạ?
-Nó… đã vào huyện Con Vạc…
Ông chủ tịch nói xong, ngồi rũ xuống. Tiếng chuông điện thoại.
-A ha…Chủ tịch huyện Con Cò đấy à. Chào thân ái. Tôi, chủ tịch huyện Con Vạc đây. Bão đã vào huyện chúng tôi. Anh biết chưa. Bão đã vào chúng tôi rồi…Hoan hô lần  thứ 4 trong năm bão đã vào huyện chúng tôi. Anh nghe rõ không?
Chủ tịch huyện Con Cò cố gắng nói từng lời nhưng cổ họng nghẹn đắng:
-Vâng. Chúng tôi biết rồi. Bão đã vào huyện Con Vạc của các ông. Chúc…chúc…mừng nhé…Vâng…Xin cám ơn…
Chủ tịch huyện Con Cò đặt máy, thở dài:
- Huyện Con Vạc sao mà may thế, tiên sư đời!
He he.

2 comments:

  1. Mình mà thấy bão ở Việt nam là lo sợ lắm,cứ theo dõi tình hình mà tim gan thắt cả lại .Thấy lũ lụt họ tranh thủ vớt củi mà đứng tim,rồi người chết cũng không chôn được ,nước nổi quan tài nổi ...mà sau cơn lã lụt thống kê dân chết mà chính quyền không ai bị làm sao cả ,cứ như đó là chuyện đương nhiên ,mạng người mà cứ như không ,Tôi không hoan hô bão ,thương lắm đồng bào ơi.

    ReplyDelete
  2. Cám ơn chị Bích . Chị đã khơi lên đúng phóc cái tâm lý thời đại...nghe thấy mà phải rùng mình.

    Ôi miã mai chua xót cho một dân tộc bỏ ra một núi xuơng sông máu để thu về một kết quả đắng cay như hôm nay.
    Mong nhân sĩ , trí thức ta tìm đọc chị và tìm ra con đuờng nào sáng hơn để xứng đáng với trăm ngàn khổ đau cuả nhân dân này...

    ReplyDelete