Translate

Wednesday 28 December 2011

Chị và em

Sự nghiệt ngã của cuộc sống mà tôi đọc trong sách, hay nghe thấy, hay ít nhiều nếm trải trong cuộc đời khiến tôi ít tin vào lòng tốt, sự tử tế của người đời. Ít chứ không phải là không tin. Và mỗi một lần nghe thấy, đọc thấy và được hưởng chút tử tế ấy của cuộc đời, tôi dễ chảy nước mắt lắm. Lần nào đọc bài cô bé 8 tuổi lo hậu sự cho mình của Trang Hạ, tôi cũng khóc sưng cả mắt. Lá thư tôi đọc được dưới đây không làm tôi khóc, nhưng lại khiến tôi thêm yêu cuộc sống khi vẫn còn những con người có những suy nghĩ và tình cảm yêu thương nhau như thế này.

Chị  yêu quý!
Em với chị là 2 chiếc lá trên cùng một cành cây của môt thân cây bị đốn ngã ngay khi vừa trổ hoa. Tuổi thơ áo vá, bạc mầu mất mát và chia ly, mặn chát cà muối, mắm trưng, tím một mầu côi cút, đã lặng lẽ đưa chị em mình qua từng con lạch nhỏ để ra sông lớn. Mỗi kỷ niệm trong từng mảng sáng tối của bức tranh tuổi thơ đều có cả em và chị. Mỗi trưa hè đùa nghịch ở chái nhà, bị ông phạt roi, mỗi đêm đông ôm nhau tìm hơi ấm trong chiếc chăn cũ mỏng, bà lót rơm xuống dưới chiếu, khi trở mình nghe ràn rạt, gió lạnh từ ngoài sân nặng thêm tảng cô đơn trong hồn trẻ. Mỗi sáng sớm tinh mơ luồn lách trong những lùm tre để quét lá, mỗi buổi trưa đi học về ngồi xổm ăn cơm ở cửa buồng, tranh nhau kể chuyện lớp, mỗi bữa ăn nhường phần ngon cho ông bà, những sáng sớm dến trường nhón chân bước nhẹ qua cổng nhà khỏi dẫm lên những bông bưởi rụng trắng, 2 chị em thi nhau hít căng lồng ngực mùi hương bưởi ngọt ngào, những phút giao thừa ông mở rộng cánh cửa gọi 2 chị em dậy đón xuân...Tất cả, tất cả những kỷ niệm nhiều mầu sắc ấy đều lung linh hình ảnh của cả 2 chị em mình. Ta chia nhau từng kỷ niệm, chung nhau mọi nỗi niềm.
Từ khi bà mất em mới bàng hoàng nhận ra đầy đủ rằng người em yêu quý nhất, cần nhất, và cũng là người yêu qúy em nhất chính là bà, điều mà em vẫn vô tư đón nhận nhưng lại không biết, giống như ta hàng ngày uống nước nhưng chỉ đến khi cạn và khát mới biết là không thể không có nó. Từ đó em trở nên chơi vơi tựa thân cây bị đốn mất rễ, lúc nào cũng chực đổ. Nỗi nhớ thương bà, sự ân hận vì đã không biết tận dụng thời gian ở bên bà, chăm sóc bà, luôn làm em chênh vênh, day dứt.
Từ đó em chỉ còn có chị, cái cành cây còn sót lại, cùng gốc với em.
Vậy mà đã bốn mươi mốt năm rồi chị em mình không được gọi bố. Em rất nhớ bố, và luôn cảm nhận có bố dõi theo từng bước đi của mình. Mỗi khi có được chút may mắn em lại tin đó là của bố đem đến, và em luôn thầm hứa với bố rằng em sẽ chăm sóc, sẽ bù đắp cho chị như chị vẫn luôn chăm sóc và bù đắp cho em.
Nhưng em tham lam quá, bao năm qua khi thì mua đất, lúc lại xây nhà, rồi chuyển nhà... khiến em chưa thể thực hiện được nguyện vọng của mình.
Năm nay em lại xây nhà, nhưng lần này là để ở vĩnh viễn. Đây là điều mà em khao khát đã lâu, một ngôi nhà với thiên nhiên bao la, để thờ cúng ông bà và bố.
Nhưng cùng với niềm hoan hỉ sắp có nhà mới, trái tim và tâm trí em lại nung nấu, ấp ủ một dự định khác nữa, đó là, môt món quà có giá trị cho ngày sinh nhật thứ 48 của chị. Và em quyết tâm phấn đấu thực hiện nó bằng được.
Chắc chị sẽ không vui vì cho rằng em đang nợ nần. Nhưng em nghĩ chị hiểu em hơn ai hết, điều gì đã định làm thì em nung nấu làm cho bằng được, điều gì em đã hứa, nhất là hứa trước linh hồn bố thì khó khăn mấy em cũng sẽ thực hiện được, và chỉ có thế em mới có thể an tâm. Từ bé em đã bướng bỉnh như thế khiến ông luôn bực mình, nhưng làm sao em không thể sửa được, hình như nó đã  sinh ra cùng với mỗi giọt máu trong thân thể em. Nếu thương em thì chị ơi, đừng từ chối, nó thuộc về chị, và sử dụng thế nào là quyền của chị.
Em thực sự coi anh P như anh ruột, anh cả trong gia đình, anh ấy thật tốt, thật chân tình và thật hi sinh cho các em. Em rất vui vì chị có được người chồng như thế, và chắc chắn bố cũng rất vui.
Thế này thì em mãn nguyện lắm rồi, có nhà mới để thờ cúng ông bà và bố, có một món quà tặng chị. Đời em còn tiếp tục gặp điều may mắn, chị hãy tin như thế.
Bố sẽ phù hộ cho con cái của chị em mình nên người, hiếu thảo, và biết thương yêu nhau như chị em mình.
Happy Birthday to you!


11 comments:

  1. Xin mời các bạn hãy đọc bài này ,cảm ơn bạn Thành đã cho chúng tôi thêm niềm tin yêu thương để yêu cuộc sống này hơn .
    thanhvdgt1 nói...

    Có một người vì muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường đế một tấm gỗ ở giữa, hai bên trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để rỗng.
    Khi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.
    Rút cục là có chuyện gì thế này nhỉ? Chú thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải? Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị đóng chặt, không thể xê dịch được, thế nó đã sống được nhờ vào điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình của mình vội, muốn quan sát xem chú thạch sùng này đã ăn gì
    Anh muốn nghiên cứ tìm hiểu xem sao.
    Một lát sau, không biết từ đầu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua. Tôi nghe xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng nữa.
    Các bạn ạ, cùng với sự phổ cập của máy tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp, … ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau phải chăng cũng ngày một gần nhau hơn ? … Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!

    ReplyDelete
  2. Tớ nhớ đọc ở đâu đó ý tưởng sau - mà nghiệm đi nghiệm lại, tớ thấy là rất đúng:

    "Những điều đáng thực hiện nhất trên đời chính là những điều mình làm cho người khác vì lòng yêu thương. Và đó là bí ẩn lớn lao nhất của đời sống."

    ReplyDelete
  3. Đọc xong câu chuyện cùng với hai comments của các bạn mình thấy cuộc sống của chúng ta hiện giờ vẫn còn có rất nhiều yêu thương trân quí, mình bỗng chợt nhớ đến một câu không biết ở một bài thơ hay bản nhạc nào đó "Cuộc sống ơi! Ta mến yêu người"

    Xin được mang về nhà mình cả bài viết và các comments của các bạn

    ReplyDelete
  4. Đọc xong bài viết và các comments của các bạn mình nghiệm ra rằng cuộc sống của chúng ta hiện nay tuy có rất nhiều điều nhức nhối nhưng vẫn còn rất nhiều yêu thương trân quí.
    Mình bỗng chợt nhớ đến một câu không biết ở một bản nhạc hay bài thơ nào đó : “Cuộc sống ơi! Ta mến yêu người”

    Xin phép được mang bài viết cùng các comments của các bạn về nhà mình.

    ReplyDelete
  5. lẠI THƯA VỚI BẠN H.GIANG!
    ĐÂY BÀI HÁT CỦA MẤY CHÀNG lIÊN XÔ
    BÂY GIỜ XÔ VIẾT XUỐNG MỒ
    DÂN VIỆT TA VẪN NHỚ ĐỒ CỔ XƯA???
    Cả tình yêu...trao cuộc sống,mãi mãi ta mến yêu người dù năm tháng qua...Cưộc đời hỡi,người hiểu chăng!tình yêu đang xao xuyến dâng...xui lòng xao động.Ôi!hạnh phúc biết bao nhiêu...khi cuộc sống trong lao dông dựng xây nướ nhà...
    May có P.B chiếu cố hiểu hộ thiển ý của Gân và Xà chứ cứ như H.Giang thì tui bị tố oan rồi xử bắn oan từ hồi cải cách...mất???

    ReplyDelete
  6. @ XA mà GẦN :
    Mình già rồi nên hay hoài niệm nhớ nhớ quên quên, cảm ơn bạn nhắc nhở, bây giờ thì mình đã nhớ bài hát đó rồi "Я люблю тебя, жизнь", mình lại còn nhớ được mấy câu hát tiếng Nga nữa đó, đang lẩm bẩm hát đây.

    Cảm thông với Gân và Xà, chớ mình cũng suýt bị tố oan và suýt bị xử bắn oan từ hồi cải cách đó.

    ReplyDelete
  7. He he, nghe các bác nhắc bài "Cả Tình Yêu Trao Cuộc Sống..." tớ khoái quá!

    Hồi trẻ, bọn tớ giúp một Cty Nhà nước gì đó quên tên rồi, làm tiết mục hợp xướng 4 bè bài hát này. Một số bạn - chủ yếu là Đoàn viên thuộc Cty - và một số bạn bè trong ca đoàn nhà thờ của tớ, tập tành với nhau chừng 10 lần trong 2 tháng mà tự nhiên thấy thân thiện quí mến nhau quá chừng. Một phần vì bộ môn hợp xướng tự nó tạo được cái tình thân trong sáng giữa những người tham gia; một phần vì nội dung bài hát thật hay, thật nhân bản, nó cũng ảnh hưởng lên tâm can người hát.

    Tớ khoái nhất câu này trong bài: "Đèn rực sáng trên cửa cao - Là khi chân ta khẽ đưa thong thả bước về - Ta càng thấy yêu cuộc đời..."

    He he, Phương Bích về hưu rồi, thì cũng giống như "chân khẽ đưa thong thả bước về" đó nhỉ?

    ReplyDelete
  8. Hạnh phúc quá khi ta có những người bạn thân thương để chia sẻ. Bác Hường, bác Hiền Giang, bác Xa mà Gần, bạn Ha Le...Phương Bích yêu tất cả mọi người.

    ReplyDelete
  9. Bích Thơm ơi!
    gắn chữ "birth" vào chữ "day" nhé. Tách ra không có nghĩa đâu!,đồng thời viết hoa chữ B của birth lên.

    Trân trọng.(người hâm mộ PB)

    ReplyDelete
  10. Vâng thưa bác Nguyễn Lê Bình Yên, PB sẽ mạn phép tác giả sửa lại ạ.

    ReplyDelete
  11. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete