Đi dạo trên mạng gần giống như đi vào siêu thị. Để
thích ứng với quỹ thời gian eo hẹp của mình, người ta phải chọn cho mình một số
trang tin tức phong phú, có độ tin cậy cao. Lướt qua mục điểm tin, thấy tin nào
cũng muốn đọc. Đọc xong rồi lại bần thần cả người. Cuộc đời này dường như có
quá ít niềm vui.
Thôi nói chuyện quanlambao, chuyện bầu Kiên. Thôi nói
chuyện Vinashin hay Vinalines. Thôi nói chuyện nghi vấn các quan chức tham
nhũng trong vụ in tiền polyme hay những lâu đài nghìn tỷ đi. Tất cả những chuyện
đó để đảng và nhà nước kiểm điểm, xử lý ... còn tôi chỉ biết lúc mệt mỏi, buồn
chán, thất vọng, đến một bức ảnh đẹp, một clip hay về một xứ thiên đường nào đó
trên thế giới cũng không dám ồn ào chia sẻ, sợ trở nên vô duyên trước những
nhọc nhằn về cơm áo gạo tiền của thiên hạ. Bên cạnh những đứa trẻ thiếu mặc,
đói ăn đến mụ mẫm cả người, nói gì đến chuyện học hành để sau này đổi đời, đâu
đó người ta vẫn đua nhau thi hát hay, thi người đẹp, khoe nhà lầu xe hơi...
Vẫn biết là cuộc sống có nhiều mặt tốt xấu cùng song
hành, nhưng cái sự hỗ trợ, chia sẻ lẫn nhau giữa cái giàu và cái nghèo vẫn còn
quá ư là ít ỏi. Xã hội gần như là bất lực trước cái xấu đang ngày một gia tăng
về đủ mọi mặt. Cái gì cũng có thể đánh cắp được, từ một con chó đến học vị giáo
sư. Tôi nói thế là vì vừa đọc xong một loạt bài, về cái học vị giáo sư không có
thật của ông Hoàng Quang Thuận lại nghe đến tin 2 người đàn ông ở Hà Tĩnh, bị
đánh chết bởi tội trộm chó.
Đang rầu lòng, một người bạn lại bảo: chị ơi, kiểu này
mất nước đến nơi rồi.
Tôi nạt: nói bậy! Mất là mất thế nào.
Tôi nhớ hôm những người biểu tình chống Trung Quốc
ngày 5/8 bị bắt sang Lộc Hà, một chị gọi điện hỏi tôi đang ở đâu. Biết tôi đang
trên xe buýt cùng mọi người, chị ấy rền rĩ:
lẽ ra chị định đi, nhưng chúng nó bán hết rồi em ơi, nên chị chán chẳng
buồn đi nữa.
Nghe thế tôi vừa bực mình vừa buồn, trên xe buýt còn
lòng dạ nào mà tranh luận với chị ấy nữa. Lạ nhỉ, sao mọi người lại nghĩ đơn
giản thế? Nếu có thể thế thật thì sao người ta lại có thể buông xuôi để chờ
chết như vậy được?
Tôi không nghĩ thế. Thời buổi này, chuyện cả một dân tộc,
một đất nước dù nhỏ bé đến mấy cũng đâu dễ bị thôn tính thành làng thành xã của
một nước nào đó được. Cái biển Đông thì cũng của bao nhiêu nước, đâu ai dễ chiếm
được? Chỉ có mỗi thằng Trung Quốc nó mới Chí Phèo thôi chứ có ai thế đâu.
Mất nước thì không mất. Tôi tin là như thế. Nhưng dân quá khổ
thì chắc rồi. Tôi in cho bố đọc hai bài về chuyện 50 năm qua thủy điện Thác Bà
vẫn lỗi hẹn, bố xúc động quá, cứ thắc mắc hỏi tại sao thế? Tại sao bao nhiêu
năm qua không ai làm gì thế?
Bố thật ngây thơ quá đi. Bố tưởng không ai nói gì à? Bố
không thấy bài báo nói dân đã kiến nghị từ thấp đến cao chót vời bao nhiêu năm
qua rồi, vẫn tuyệt vọng đấy thôi. Họ còn đang lo xây đường sắt cao tốc, đường
xe điện ngầm hiện đại bố ạ.
Nói đến đây tôi lại hình dung ra Hà Nội đang thi nhau
mọc lên các loại cầu vượt. Với những bộ óc thông minh và sáng tạo, vẽ ra hết
các hầm dành cho người đi bộ bị bỏ hoang, lại đến các cầu vượt cho người bộ
hành chả có mấy ma nào trèo lên. Bây giờ đến lượt các cầu vượt dành cho xe cơ
giới. Không gian vốn đã chật hẹp của Hà Nội, nay lại càng trở chật hẹp tù túng
hơn, trông thật lổn nhổn và xấu xí.
Thôi lại không nói đến những chuyện to tát ấy nữa, cứ
để cho các chuyên gia lỗi lạc của các bộ ngành người ta lo. Tôi có lo góp được
tý nào vào chuyến xe thồ tình nghĩa, đem chăn và gạo lên cho mấy trường nội trú
ở Mù Căng Chải, do mấy anh em đang kêu gọi trên mạng thì lo thôi. Của ít lòng
nhiều, mỗi người góp một ít. Chưa xong, sắp đến trung thu, các con cơm còn đói
ăn, lấy đâu ra bánh trung thu? Lại quyên góp! Quanh đi quẩn lại toàn thấy người
nghèo cưu mang nhau.
Buồn!
Có lẽ lần này người ngây thơ lại là P.B đấy. Mất nước chưa thì không biết chứ còn Biển Đông thì mất rồi còn gì. Tầu khựa biết thừa là chúng có làm gì thì chính quyền Hà Nội cũng chỉ phản đối yếu ớt cho lấy lệ. "Tam Sa" đứng sừng sững trái phép như vậy mà đài báo VN cũng chỉ ẳng lên một tiếng nho nhỏ rồi im bặt. Các lãnh đạo nhà nước VN có mở miệng nói câu nào đâu. Chính quyền nát như tương từ TW đến xã, phường. Tham ô, hối lộ lan tràn, công an thẳng tay giết người, lòng dân không yên,... đất nước này loạn lắm rồi P.B ạ
ReplyDeleteỪ buồn thật, PB nhỉ.
ReplyDeleteMừng Phương Bích có bài mới. Xin chia xẻ những tâm tư và nỗi buồn mùa thu của em.
ReplyDeleteVâng các bác ạ, so với những gì đang xảy ra hàng ngày, PB cảm thấy những điều mình nghĩ quá ư là nhỏ nhặt, thực sự không muốn viết nữa.Chỉ là buồn quá thì phải la làng lên một tý, tựa như muốn đánh tiếng rằng tôi vẫn đang còn sống đây.....
ReplyDeleteE thì buồn đến mức k thể la lên đc 1 tiếng. Ai bảo mình sinh ra vs sống ở cáithời "y tá"? Càng yêu nc càng buồn. Vận của dân tộc minh tối thế sao?
ReplyDelete"Quanh đi quẩn lại toàn thấy người nghèo cưu mang nhau........"
ReplyDeleteÔi PB ! Xin cảm ơn tấm lòng nhân ái của chị.
tiếp tục thắp lên que diêm thôi chị. Còn người thắp diêm, thì còn người muốn nhìn về phía ánh sáng. Lúc này buồn, nhưng hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn thì không bao giờ mất. Có thể đời mình chưa có, nhưng đời con mình, cháu mình... chắc chắn sẽ có, vì một cái chế độ bịnh hoạn như thế này sẽ không thể tồn tại lâu. Mình chờ và hy vọng thôi chị.
ReplyDeleteHãy cứ viết ra những suy nghĩ mà chị coi là nhỏ nhặt và những nỗi buồn để mọi người cùng chia sẻ. Chị hãy tin là còn rất nhiều người cũng suy nghĩ những điều nhỏ nhặt như chị và cũng quá buồn, mà không có khả năng viết ra hoặc không tìm được nơi đăng bài. Bonjour tristesse.
ReplyDeleteThời buổi này nó khốn nạn đến như vậy đấy. Thằng nào chức càng chức to (to đến tận chóp ấy), tiền càng nhiều thì lại càng khốn nạn và vô cảm.
ReplyDeleteTruyền thông nhà nước vẫn cứ gân cổ lên với cụm từ "nước Việt Nam XHCN" (mặc dù đó chỉ là cái bóng ma chập chờn). Ôi chao, nếu chế độ XHCN đúng như những gì chúng ta đang chứng kiến ở cái đất nước này, thì không một quốc gia nào trên hành tinh này lại dám lao đầu vào xây dựng và bảo vệ nó! Chỉ có duy nhất ở VN.
Theo tớ thì cuộc chiến giữa cái Thiện và cái Ác, giữa vị tha và ích kỷ, nhân ái và bạo tàn, đức hiếu sinh và máu hiếu sát... vẫn là cuộc chiến căn bản của loài người, Phương Bích ạ. Hàng bao nhiêu ngàn năm và hàng muôn muôn thế hệ nó vẫn thế, cho dù đã trải qua bao nhiêu hình thái tổ chức xã hội. Nói thế không có nghĩa là chúng ta không cần phải đấu tranh xây dựng một hình thái tổ chức tốt hơn, chỉ có ý nói sự thái hòa của nhân loại trước hết bắt đầu từ chính nội tâm mỗi người. Căn bản, đó trước hết là cuộc chiến nội tâm, và nơi từng người!
ReplyDeleteThành ra minh triết và tôn giáo vẫn rất cần, và thực tế lịch sử cho thấy hai điều vừa nói "sống thọ" hơn các thể chế, các triều đại gấp vạn lần. Những quyền lực dữ tợn từng một thời làm trùm cả trái đất đều đã lần lượt qua đi, như những bọt bong bóng phồng lên rồi lại mau chóng vỡ tan trên dòng chảy lịch sử. Ngược lại, những phẩm giá thiêng liêng sâu thẳm nơi con người, nơi từng con người, cho dù phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ, cái phẩm giá đó vẫn bất diệt. Phải chăng con người chỉ có thể "lớn lên" qua khổ đau? Và phải chăng khi dám sống và dám chết cho cái Thiện, con người mới trở nên bất tử?
Bojour tristesse! (@ Hien Nguyen). Xin chào nỗi buồn thiêng thánh! Sống giữa những nỗi buồn ghê gớm thế này mà ai không biết buồn thì mới... thật đáng buồn! Có điều, tớ lại thấy một điều tưởng nghịch lý:
Những người biết buồn thì lại được cái phần thưởng lớn lao là sự bình an thanh thản, ngay cả trong nghịch cảnh, ngay cả khi bị đày đọa áp bức, và ngay cả khi phải chết. Bởi vì lương tâm họ ngay lành. Bởi vì họ dám sống cho cái Thiện.
Ngược lại, những kẻ ác thì cái tâm chẳng bao giờ được an cả, cho dù có ngồi trên đống nhung lụa, cho dù có ngồi ở thượng đỉnh quyền lực. Và giờ chết - cái giờ mà ai rồi cũng phải tới - đối với họ là hết sức hãi hùng.
Một bên thì được bình an thanh thản trong bất cứ hoàn cảnh nào, một bên thì luôn luôn phải căng thẳng đối phó hết đầu nọ đến đầu kia, tính "đường dài" thì cái Thiện bao giờ cũng chiến thắng. Cái Thiện sẽ cất lên tiếng nói sau cùng cho thế giới này.
Hi hi, theo dõi trên mạng, đôi khi tớ cảm được sự mệt mỏi và muộn phiền của những người bạn mà tớ rất quí, trong đó có Phương Bích. Rất thông cảm, nhưng tớ lại không lo. Chúng ta có quyền vừa đi vừa hát trên hành trình nhọc nhằn này, lúc vui lẫn lúc buồn, phải không Phương Bích ơi?
Mùa Thu rụng bớt lá vàng
ReplyDeleteTrời xanh mây trắng mà Nàng buồn thiu
Chắc vì nàng lắm người iu?
Bâng khuâng đứng giữa nên hiu hắt phiền...