tag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post1674657188280276978..comments2023-09-25T19:13:58.943+07:00Comments on Phương Bích: Chút tản mạn cuối tuần - Buồn!Phương Bíchhttp://www.blogger.com/profile/04929166712253189203noreply@blogger.comBlogger11125tag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-28140363661519335412012-09-03T22:44:28.967+07:002012-09-03T22:44:28.967+07:00 Mùa Thu rụng bớt lá vàng
Trời xanh mây trắng ... Mùa Thu rụng bớt lá vàng<br />Trời xanh mây trắng mà Nàng buồn thiu<br /> Chắc vì nàng lắm người iu?<br />Bâng khuâng đứng giữa nên hiu hắt phiền...<br />TIỂU PHƯỢNGnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-52912653088204973292012-09-02T00:12:54.318+07:002012-09-02T00:12:54.318+07:00Theo tớ thì cuộc chiến giữa cái Thiện và cái Ác, g...Theo tớ thì cuộc chiến giữa cái Thiện và cái Ác, giữa vị tha và ích kỷ, nhân ái và bạo tàn, đức hiếu sinh và máu hiếu sát... vẫn là cuộc chiến căn bản của loài người, Phương Bích ạ. Hàng bao nhiêu ngàn năm và hàng muôn muôn thế hệ nó vẫn thế, cho dù đã trải qua bao nhiêu hình thái tổ chức xã hội. Nói thế không có nghĩa là chúng ta không cần phải đấu tranh xây dựng một hình thái tổ chức tốt hơn, chỉ có ý nói sự thái hòa của nhân loại trước hết bắt đầu từ chính nội tâm mỗi người. Căn bản, đó trước hết là cuộc chiến nội tâm, và nơi từng người!<br /><br />Thành ra minh triết và tôn giáo vẫn rất cần, và thực tế lịch sử cho thấy hai điều vừa nói "sống thọ" hơn các thể chế, các triều đại gấp vạn lần. Những quyền lực dữ tợn từng một thời làm trùm cả trái đất đều đã lần lượt qua đi, như những bọt bong bóng phồng lên rồi lại mau chóng vỡ tan trên dòng chảy lịch sử. Ngược lại, những phẩm giá thiêng liêng sâu thẳm nơi con người, nơi từng con người, cho dù phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ, cái phẩm giá đó vẫn bất diệt. Phải chăng con người chỉ có thể "lớn lên" qua khổ đau? Và phải chăng khi dám sống và dám chết cho cái Thiện, con người mới trở nên bất tử? <br /><br />Bojour tristesse! (@ Hien Nguyen). Xin chào nỗi buồn thiêng thánh! Sống giữa những nỗi buồn ghê gớm thế này mà ai không biết buồn thì mới... thật đáng buồn! Có điều, tớ lại thấy một điều tưởng nghịch lý: <br /><br />Những người biết buồn thì lại được cái phần thưởng lớn lao là sự bình an thanh thản, ngay cả trong nghịch cảnh, ngay cả khi bị đày đọa áp bức, và ngay cả khi phải chết. Bởi vì lương tâm họ ngay lành. Bởi vì họ dám sống cho cái Thiện. <br /><br />Ngược lại, những kẻ ác thì cái tâm chẳng bao giờ được an cả, cho dù có ngồi trên đống nhung lụa, cho dù có ngồi ở thượng đỉnh quyền lực. Và giờ chết - cái giờ mà ai rồi cũng phải tới - đối với họ là hết sức hãi hùng. <br /><br />Một bên thì được bình an thanh thản trong bất cứ hoàn cảnh nào, một bên thì luôn luôn phải căng thẳng đối phó hết đầu nọ đến đầu kia, tính "đường dài" thì cái Thiện bao giờ cũng chiến thắng. Cái Thiện sẽ cất lên tiếng nói sau cùng cho thế giới này. <br /><br />Hi hi, theo dõi trên mạng, đôi khi tớ cảm được sự mệt mỏi và muộn phiền của những người bạn mà tớ rất quí, trong đó có Phương Bích. Rất thông cảm, nhưng tớ lại không lo. Chúng ta có quyền vừa đi vừa hát trên hành trình nhọc nhằn này, lúc vui lẫn lúc buồn, phải không Phương Bích ơi? <br /> Ha Lehttps://www.blogger.com/profile/02531553202689690024noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-23154568333148225962012-09-01T21:19:18.171+07:002012-09-01T21:19:18.171+07:00Thời buổi này nó khốn nạn đến như vậy đấy. Thằng n...Thời buổi này nó khốn nạn đến như vậy đấy. Thằng nào chức càng chức to (to đến tận chóp ấy), tiền càng nhiều thì lại càng khốn nạn và vô cảm.<br />Truyền thông nhà nước vẫn cứ gân cổ lên với cụm từ "nước Việt Nam XHCN" (mặc dù đó chỉ là cái bóng ma chập chờn). Ôi chao, nếu chế độ XHCN đúng như những gì chúng ta đang chứng kiến ở cái đất nước này, thì không một quốc gia nào trên hành tinh này lại dám lao đầu vào xây dựng và bảo vệ nó! Chỉ có duy nhất ở VN.Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-20169745954648958952012-09-01T20:38:54.109+07:002012-09-01T20:38:54.109+07:00Hãy cứ viết ra những suy nghĩ mà chị coi là nhỏ nh...Hãy cứ viết ra những suy nghĩ mà chị coi là nhỏ nhặt và những nỗi buồn để mọi người cùng chia sẻ. Chị hãy tin là còn rất nhiều người cũng suy nghĩ những điều nhỏ nhặt như chị và cũng quá buồn, mà không có khả năng viết ra hoặc không tìm được nơi đăng bài. Bonjour tristesse.Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/11950885256897782238noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-52668687283987479632012-09-01T20:32:29.385+07:002012-09-01T20:32:29.385+07:00tiếp tục thắp lên que diêm thôi chị. Còn người thắ...tiếp tục thắp lên que diêm thôi chị. Còn người thắp diêm, thì còn người muốn nhìn về phía ánh sáng. Lúc này buồn, nhưng hy vọng cho một tương lai tươi sáng hơn thì không bao giờ mất. Có thể đời mình chưa có, nhưng đời con mình, cháu mình... chắc chắn sẽ có, vì một cái chế độ bịnh hoạn như thế này sẽ không thể tồn tại lâu. Mình chờ và hy vọng thôi chị.Khanhnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-12692776693235364272012-09-01T18:00:01.383+07:002012-09-01T18:00:01.383+07:00"Quanh đi quẩn lại toàn thấy người nghèo cưu ..."Quanh đi quẩn lại toàn thấy người nghèo cưu mang nhau........"<br />Ôi PB ! Xin cảm ơn tấm lòng nhân ái của chị.<br />Nguyễn Duy (CHLBĐ)noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-30298555562455019472012-09-01T16:40:22.818+07:002012-09-01T16:40:22.818+07:00E thì buồn đến mức k thể la lên đc 1 tiếng. Ai bảo...E thì buồn đến mức k thể la lên đc 1 tiếng. Ai bảo mình sinh ra vs sống ở cáithời "y tá"? Càng yêu nc càng buồn. Vận của dân tộc minh tối thế sao?Anonymousnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-28754268403291012362012-09-01T12:03:53.157+07:002012-09-01T12:03:53.157+07:00Vâng các bác ạ, so với những gì đang xảy ra hàng n...Vâng các bác ạ, so với những gì đang xảy ra hàng ngày, PB cảm thấy những điều mình nghĩ quá ư là nhỏ nhặt, thực sự không muốn viết nữa.Chỉ là buồn quá thì phải la làng lên một tý, tựa như muốn đánh tiếng rằng tôi vẫn đang còn sống đây.....Phương Bíchhttps://www.blogger.com/profile/04929166712253189203noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-64145669200853023832012-09-01T10:46:20.209+07:002012-09-01T10:46:20.209+07:00Mừng Phương Bích có bài mới. Xin chia xẻ những tâm...Mừng Phương Bích có bài mới. Xin chia xẻ những tâm tư và nỗi buồn mùa thu của em.ILOVEYOUnoreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-32485057765097834122012-09-01T09:58:40.176+07:002012-09-01T09:58:40.176+07:00Ừ buồn thật, PB nhỉ.Ừ buồn thật, PB nhỉ.võ quang luânhttps://www.blogger.com/profile/15004999914514798043noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-311915979689945309.post-67394298360797442532012-09-01T02:33:08.838+07:002012-09-01T02:33:08.838+07:00Có lẽ lần này người ngây thơ lại là P.B đấy. Mất n...Có lẽ lần này người ngây thơ lại là P.B đấy. Mất nước chưa thì không biết chứ còn Biển Đông thì mất rồi còn gì. Tầu khựa biết thừa là chúng có làm gì thì chính quyền Hà Nội cũng chỉ phản đối yếu ớt cho lấy lệ. "Tam Sa" đứng sừng sững trái phép như vậy mà đài báo VN cũng chỉ ẳng lên một tiếng nho nhỏ rồi im bặt. Các lãnh đạo nhà nước VN có mở miệng nói câu nào đâu. Chính quyền nát như tương từ TW đến xã, phường. Tham ô, hối lộ lan tràn, công an thẳng tay giết người, lòng dân không yên,... đất nước này loạn lắm rồi P.B ạKhánh Tườngnoreply@blogger.com