Ngay từ hôm các anh chị phường quận đến nhà mình từ chủ nhật tuần trước, một mực mong mình thông cảm, đừng đi ra khỏi nhà, để cho các anh các chị ấy còn hoàn thành nhiệm vụ với cấp trên, mình đã định là sau đó thể nào cũng phải viết một cái thư phản đối hành vi vi phạm pháp luật của chính quyền, khi ngăn cản cuộc sống bình thường của người dân như thế này.
Nói thực là lúc ấy mình chả thông cảm cũng chả được. Các anh các chị ấy đông như thế, gấp mấy chục lần mình, lại còn lớp trong lớp ngoài, mà mình thì không thích trong thời bình lại diễn ra cảnh đấu vật không cân xứng thế này. Dù gì thì các anh các chị ấy chỉ biết mỗi cái việc là bằng giá nào cũng không để mình ra khỏi nhà. Thế nên mình chấp nhận quay vào nhà, lo xong bữa trưa đã rồi mới vào máy tính, kể lể, mách bạn đọc. Sau đó thư thả đọc tin tức xem có ai được các ban ngành đoàn thể ở địa phương, gặp gỡ đề nghị thông cảm như mình không.
Xem ra chả có cái nguyên tắc nào nên mỗi nơi áp dụng một kiểu, tùy theo nhận thức và mức độ tận tuy của người thi hành nhiệm vụ. Phần lớn chỉ vào thuyết phục tại gia, không được thì về. Có người từ chối thẳng thừng, không cho đoàn thể vào nhà như bác Ngô Đức Thọ. Bác Quang A còn được ra khỏi nhà một đoạn, chứ chả ai bị chặn ngay tại cửa một cách thô thiển như trường hợp của mình. Mẹ mình kể ngoài số người trên hành lang nhà mình khoảng 2 chục vị, thì ở các quán nước dưới nhà cũng có trên chục vị là ít. Bà còn bảo trông họ bặm trợn lắm, chả ai có dáng vẻ trí thức cả. Mình đoán đấy là an ninh !!!
Mình nghĩ mãi là tại sao có mỗi một mình mình mà phải huy động đông người thế? Hàng xóm chắc hãi lắm, tưởng mình hẳn phải là phản động nằm vùng cỡ bự. Hẳn họ rất thắc mắc là sao chưa thấy trình diễn màn còng số tám ???
Mình đoán chẳng qua do các đoàn thể ở đây họ nhận thức vấn đề bị phóng đại lên quá, nên mới làm hoành tráng thế, chứ ở đâu cũng như thế này thì có mà loạn.
Ừ! Hà Nội không vội được đâu, nói với họ bằng miệng là không ăn thua. Nói với bố, con đang ngâm cứu viết cái thư phản đối mà chưa biết gửi đi đâu. Nhưng kiểu gì cũng phải viết. Bố thấy vô lý không, đời thuở nhà ai lại ngăn sông cấm chợ quái đản đến mức thế bao giờ? Chính quyền mà không hành xử theo luật, lại dùng biện pháp “lấy thịt đè người” thế này à? Mình im thì hóa ra mình chấp nhận thành thông lệ, là họ thích ngăn mình lúc nào là họ ngăn, mình sẽ trở thành tù nhân kiểu mới à? Thế thì không ổn. Tuyệt đối là không ổn. Đương nhiên là bố đồng ý vì bố cũng rất bực mình.
Đang còn tham khảo trên mạng, chưa kịp viết thì tin tức dồn dập. Nào là lúc đầu thì có tin 9.000 tàu cá Trung Quốc sẽ tràn ra biển Đông, sau thì lại là 23.000 tàu chứ không phải là 9.000. Họ gọi biển Đông là ngư trường của Tam Sa. Tàu đông như kiến thế này thì còn gì cá mà đánh, là họ phô trương để dọa nạt là chính chứ đánh bắt cái gì?
Hôm kia nghe mấy bác trí thức trong Sài Gòn viết thư cho thành ủy, đề nghị chính quyền đứng ra tổ chức cho các đoàn thể và quần chúng biểu tình, phản đối hành động bành trướng của Trung Quốc tại biển Đông. Nếu vì một lý do nào đó mà chính quyền không tổ chức được thì các bác ấy sẽ tự tổ chức lấy.
Uh! Phải thế chứ. Hoan hô các bác!
Thương Sài Gòn lắm. Thời còn chiến tranh, ở Sài Gòn biểu tình chống chính quyền Mỹ Thiệu còn bị đàn áp bằng vòi rồng và lựu đạn cay mà vẫn nổ ra thường xuyên. Đằng này biểu tình phản đối Trung Quốc mà lại không được ư?
Còn chuyện thành ủy hay chính quyền có trả lời thư của các bác ấy không thì có vẻ ai cũng biết. Bác Lê Hiếu Đằng đã chả nhận định rằng “... tôi nghĩ có khả năng là không sẽ trả lời. Bởi vì tôi nghĩ như thế này, đối với một vị công thần, một vị đại tướng lẫy lừng như Võ Nguyên Giáp mà trong nhiều văn bản đại tướng từng gởi cho nhà nước và cũng không được trả lời. Bản thân chúng tôi khi gởi chúng tôi cũng nghĩ rằng nhà nước có thể không trả lời. Mà nếu không trả lời thì chúng tôi được toàn quyền thực hiện quyền biểu tình của mình theo luật pháp và theo hiến pháp đã qui định. Chúng tôi sẽ tự đứng ra tổ chức và như trong văn bản chúng tôi đề nghị các cơ quan chức năng phải giữ trật tự an ninh để chúng tôi thực hiện cuộc biểu tình đó.”
Đấy, thư của ông Võ Nguyên Giáp họ không trả lời. Thư của các bác ấy chắc gì họ đã trả lời. Thư phản đối của mình họ lại càng không trả lời.
Nếu nói đúng nguyên tắc thì chả phải bàn làm gì. Nhưng bao nhiêu năm nay, mình ngộ thấy nó đã trở thành một thứ văn hóa, chứ không còn là nguyên tắc nữa. Có biết bao nhiêu dạng đơn thư đã được gửi đi trong nhiều năm qua, và bao nhiêu trong số đó được hồi âm? Không có một cơ quan tổ chức nào đứng ra thống kê con số này, nhưng mình chắc chắn nó rất khủng khiếp. Nó không chỉ làm lãng phí thời gian, tiền bạc, công sức mà còn lãng phí cả niềm tin của người dân vào công lý nữa.
Không trả lời đơn thư của người dân giờ đây đã trở thành một thứ văn hóa của chính quyền. Ngay cả trước những sự kiện chấn động dư luận trong và ngoài nước về vụ tự thiêu mới đây của bà Đặng Thị Kim Liêng ở Bạc Liêu, hay việc tàu cá Trung Quốc tràn ngập biển Đông thì chính quyền vẫn hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Một sự im lặng không thể giải thích nổi.
Trước đây văn học Nga có một cuốn truyện phản gián khá nổi tiếng có tựa đề : “TASS được quyền tuyên bố”. Bỗng mình nghĩ, giá mình mà có tài viết văn, mình sẽ viết một cuốn có tựa đề ngược lại: “ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC VIỆT NAM được quyền im lặng”
Chị viết đúng quá!
ReplyDeleteHe he,tui đi chợ mà họ còn ngăn, vậy chủ nhật tới mạng đang kêu gọi xuống đường thì họ sẽ dùng biện pháp nào để ngăn tui đây. Lần này tui nhất định đem máy ảnh ra chụp để làm bằng chứng nhá.:)))
DeleteDù sao họ còn nể gia đình chị thì làm thế chứ người khác chắc họ dùng biện pháp mạnh hơn rồi. Chúc chị khỏe mạnh và vững bước.
ReplyDeletetôi có đọc một trang trước có một bạn nói là trung quốc giàu hơn mình họ có vũ khí tói tân,tôi không đồng tình với bạn đó,bởi vì tôi không ngại nói thẳng là,các ban ngành quá là tham nhũng ,thì lây tiền đâu mà mua vũ khí tối tân như người ta,theo nhận xét chung thì tôi chỉ nói một câu là ,tôi đang đói, có người mời dùng cơm mà đồ ăn ngon quá chưa kịp ăn thì nó thì bảo tôi xuống thì làm sau xuống được ,tôi phải ăn no để có sức lên máy bay nửa,các bạn ở lại mà từ từ hưởng nhé /
DeleteBich oi em viet hay qua. Doc ma vua tum tim cuoi vua thay tuc nhu bi bo da...Khong biet nhu the nay mai dat nuoc se ve dau? Cai che do nay chac chan ton tai khong duoc lau nua. Anh doc bai moi cua Nha tho Tran Manh Hao ma cam tuc tau khua, xuc dong roi nuoc mat.
ReplyDeleteMong em bao trong. Kinh chu suc khoe hai Cu.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng ngoài biển Đông mà "đỉnh cao trí tuệ" thì câm như hến, vậy là sao nhỉ ?
ReplyDeleteNgười dân thì từ lâu đã biết mình phải làm gì để giữ nước rồi, chỉ tội nghiệp các đảng viên là lúng túng như gà mắc tóc, không biết phải hành xử ra sao.
Mai mốt tàu khựa tràn sang thì "đỉnh cao trí tuệ" sẽ nói gì với dân đây ?
Canh cửa một phụ nữ U60, trong nhà có một ông cụ U100, cùng với một con mèo bằng nhiều AN. Thế mà có bác đưa ý kiến bảo là làm công tác AN có thế "nguy hiểm đến tính mạng" nữa đấy.
ReplyDeletephương Bích càng viết đọc càng say . PB và Bùi Hằng phải cám ơn bọn chính quyền , vì chúng đã cho xã hội những nhà VĂN tiềm ẩn .
ReplyDeleteVấn đề là chẳng toà án nào vào cuộc để xử đảng và Nhà nước về tội "lạm dụng chức quyền không thi hành nhiệm vụ được dân giao theo Hiến pháp và pháp luật". Hiến pháp quy định: Người dân có quyền tự do đi lại, cư trú, có quyền tự do bày tỏ quan điểm của mình mà không bị ngăn cấm... Việc nhà chức trách nơi chị PB cư trú có những hành động ngăn cấm đi lại của chị PB là phạm pháp, cứ đâm đơn kiện ra toà, xem toà xử thế nào? Đừng gửi đơn cho ông nào cả, cứ gửi ra toà, về nguyên tắc toà phải trả lời (kèm theo ảnh để làm chứng cứ).
ReplyDeleteEm cũng đang băn khoăn không biết chủ nhật này họ sẽ giở trò gì nữa đây
ReplyDeleteThông cảm đi PB. Người câm không có khả năng nói (nên giử yên lặng) và không chừng họ cũng bị khiếm thính luôn.
ReplyDeleteChị chắc biết câu: "Im lặng là vàng". Nhưng những người có trách nhiệm trả lời mà vẫn im lặng thì là KÉM và HÈN.
ReplyDeleteBài viết này Phương Bích nêu ra cho bạn đọc 2 vấn đề mang tính khẳng định mà mình rất tâm đắc (mình tin có nhiều bạn cũng có suy nghĩ như thế):
ReplyDeleteMột là: đảng-nhà nước không xây dựng được nếp văn hóa trong ứng xử với công dân. Văn hóa phản hồi (trả lời, phúc đáp) những đề nghị, khiếu nại, tố cáo của công dân. Mà tự cho mình quyền được im lặng trước mọi vấn đề bức xúc người dân.
Hai là: Từ cái sự đảng- nhà nước tự cho mình quyền được im lặng. Dẫn tới sự liên tưởng pha chút hài hước đến câu nói mang tính thủ tục của cảnh sát ở Mỹ và một số nước Dân chủ khác khi thực hiện lệnh bắt người của tòa án: "Ông/ bà được quyền im lặng! Mọi lời nói của ông bà lúc này có thể trở thành bằng chứng buộc tội ông/ bà trước tòa". Đem danh từ ghép "đảng- nhà nước" thay chỗ cho "ông/ bà" trong khẩu lệnh của cảnh sát Mỹ (quốc tế).Ta hình dung ra điều gì??? Trong xu thế toàn cầu hóa, không thể đảo ngược hiện nay, không có gì là không thể!!! Thân mến! Một người mến mộ bạn.
"4 tốt và 16 chữ" thôi bác.Chính bác thủ tướng nhà mình bỏ đi cái chữ vàng rồi, mặc dù nội dung của phương châm vẫn "chó" như nhau.
ReplyDeleteTôi đọc trên MaiThanh Hai Bloge thấy năm 1988 Quân đội, Hải Quân cùng Nhân dân và các em thiếu nhi Biểu tình " Cực lực phản đối Trung Quốc xâm lược Trường Sa" nhìn những bức ảnh mà cảm thấy tự hào. Rõ ràng năm 1988 Đảng và Nhà nước đã phát động và cho phép Quân, Dân biểu tình chống xâm lược.
ReplyDeleteChẳng lẽ , 2o năm trước Việt Nam ta có 1 Đảng và Nhà nước khác .
link ảnhhttp://maithanhhaiddk.blogspot.com/2012/08/ngay-xua-cuc-luc.html.
Chi P.Bích oi,chi cha hieu gì ve tam lý con nguòi,nhat là nhung nguòi làm Quan to và rat to,tai sao ho phai Ung ho lòng yeu nuóc cua Nhan Dan,the thì có khác gì ho tu lat do ho,trong khi ho dang muon vinh vien de dau cuoi co Nhan Dan,vinh vien làm nhung Ong Vua cua Viet Nam và vinh vien con cháu ho duoc thua huong,..Ho de dang de cho lòng yeu nuóc cua Nhan Dan bùng phát cao trào lón manh thì cha may choc ho se bi nhu Garafi hay Sademhusein,..cho nen ho khong khung bo moi là la,..Chi P.Bích à,thong cam di mà.
ReplyDeletePB ơi,hôm nay chạy wa nhà BH bị rào cản gì ko vào được?ko biết có bị cúp nước cúp điện gì ko?mổi ngày tôi thường chạy ngang thăm chừng một vài lần. Nhưng hôm nay thấy lạ,nhờ PB check dùm coi có bị cúp điện nước gì ko ? Cám ơn
ReplyDeletehttp://thanhtra.com.vn/tabid/77/newsid/56983/temidclicked/1059/seo/Web-thuoc-So-VHTTandDL-Ha-Noi-cung-China-beach-south-China-Sea/Default.aspx
ReplyDeleteThôi chim kiwi ơi, tìm chỗ trú đi nhé. Trung tâm Xúc tiến du lịch Hà Nội (Sở VHTTDL Hà Nội) tặng bãi biển Đà Nẵng, biển Đông cho Tàu khựa rồi đây này. Đọc bài này xong, thấy buồn nôn với cái cơ quan mang tiếng là cai quản văn hóa ở đất Thủ đô ngàn năm văn hiến: "Bắt thiên hạ không được nói bậy, trong khi gia đình mình tha hồ chửi tục"!
Bà con nào có blog thì lưu lại bài này đi, sáng mai 99% bị gỡ rồi.
Rất mong chị Bích đưa hình thật rõ nét (close up càng hay) của bọn "anh chị phường" này để coi họ có giống con người không nhé.Cảm ơn chị và chúc chị an lành.
ReplyDeleteNhững cuộc xuống đường trong hai mùa hè qua đã làm cho bút lực của Phương Bich trở nên mạnh mẽ và sắc sảo hơn.
ReplyDeleteChúc ngày càng có nhiều bài và nhiều độc giả.
Tôi tìm mãi mà không tìm được đường dẫn hay địa chỉ để gửi cho trang và cho Phương Bich một ít ảnh thú vị.
Giá mà có địa chỉ hộp thư điện tử trên trang thì hay qua!
Trà Dân
ĐỊa chỉ ở ngay trên đầu trang mà bác: phuongbich06@gmail.com đó
DeleteThứ năm, ngày 09 tháng tám năm 2012
ReplyDeletePhương Bích ơi!
Càng đọc càng thấy Phương Bích đáng yêu, đáng trọng và đáng phục lắm!
Tôi muốn viết bài “cái được và mất sau 2 mùa hè trấn áp người biểu tình yêu Nước…” mà chưa viết được thì bi ngã xe, đau ốm. Chúc Phương Bích tươi trẻ và dũng cảm, thông minh mãi nhé!
Làm thế nào để gởi được hình ảnh tới Phương Bích? Gời lời kính thăm tới hai Cụ nhà Bích nha!
Trà Dân