Translate

Tuesday, 14 August 2012

65 năm một mùa thu...


Nhà tôi là một căn nhà nhỏ, không dám bê về nhà những cuốn sách hay, sợ bị "át vía" mất mình. Nhưng đôi lúc không đành lòng bỏ qua những bài viết tuy không đao to búa lớn, nhưng nó cứ khiến tôi ngẩn ngơ. Nói như một bạn còm, nên thay đổi chút cho đỡ nhàm , cho dù nó sẽ làm những bài kể chuyện của tôi trở thành tẻ nhạt hay không.

 

Hà Nội sắp vào thu. Trời rất xanh và nắng rất trong, không còn dấu vết gì của những ngày nóng 40 độ C vừa qua.
Người ta hay bảo mùa thu là mùa của thi sĩ, văn sĩ. Nhắm mắt lại cũng nhớ ra bao nhiêu câu thơ, câu văn, câu hát về mùa thu:
Em không nghe mùa thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô” (Lưu Trọng Lư)

Ta biết ngươi buồn sáng hôm nay
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay” (Thâm Tâm)

“Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới” (Nguyễn Đình Thi)

Riêng tôi đặc biệt thích đến thuộc lòng một đoạn trích từ truyện ngắn “Chiếc mỏ neo” của Nguyễn Phượng Cầu. Nhân vật chính của truyện là một nhà báo u sầu. Truyện làm tôi thích và do đó, nhớ rất lâu, tuy chẳng hiểu gì:
Trời lại vào thu năm 1993. Giữa những ngày mưa có vài ngày nắng ráo. Nắng trong và sánh lại vàng như mật. Cây lá trong vườn biếc xanh. Tôi lại đi qua những khu vườn vắng, trên bãi cỏ lấm chấm một loài hoa dại màu tím và từ đấy chập chờn màu vàng cánh bướm. Trong một khoảnh khắc, tôi lại thấy Anna với khuôn mặt ngời sáng cùng những đường nét thanh xuân đang ngồi trên cỏ. Tôi vụt chạy đến, đàn bướm tỏa ra và bay lên, một lúc sau màu vàng tụ lại trên một đám cỏ khác. Tôi có bắt được con cá vàng nào trong cuộc đời này? Tôi còn có thể bắt được con cá vàng nào trong cuộc đời này? Trong một buổi chiều tôi đi qua bến đò, cầu tre đã bị nước lũ cuốn trôi từ trước đó, một mình lên núi Vạn. Trên chỗ cao nhất, nơi ngày xưa từng đứng, tôi nhìn xuống thị trấn Sông Lại, tôi nhìn vào trời mây, cặp bồ câu xưa giờ ở nơi đâu?
Gió núi cuộn lên từ lũng xa sau một lúc rung từng tán lá xào xạc giờ đã lặng hẳn. Tôi đứng yên, hai tay chắp trước ngực, chờ nghe lời mẹ gọi: “Dậy! Dậy học bài đi con!”…”.
* * *
Và mùa thu cũng là mùa gợi cho người ta nhớ lại “những ngày thu năm xưa”, năm 1945. Là kẻ hậu thế, không có được dù chỉ một bức ảnh rõ ràng về “mùa thu cách mạng” ấy, nhưng đã nhiều năm nay, gần như tháng 8 nào, tôi cũng lần mò tìm gặp lại những người từng sống qua năm 1945 lịch sử. Nhiều khi cũng chẳng để làm gì, vì bài viết ra đâu có được đăng tải – lý do nhạy cảm chỉ là một phần, phần còn lại là do độc giả của báo chí được mặc định là không thích những đề tài lục lọi quá khứ. Tôi cũng chẳng biết có phải như thế không.
Nhưng tôi vẫn muốn tìm gặp những nhân vật ấy, để nghe những câu chuyện của họ, để lục lại những mẩu ký ức xa vời trong đầu họ. Và xót xa thấy cứ mỗi năm, số gương mặt từng chứng kiến mùa thu lịch sử 1945 lại vơi đi dần.
Họ có thể là những ai? Là cô thiếu nữ Hà Thành ngây thơ trong sáng, trốn bố mẹ đi “làm cách mạng”, mà khi tôi hỏi: “Đi làm cách mạng là đi đâu hả bác?”, thì cô thiếu nữ năm xưa trả lời: “Hồi đó tôi đâu có biết, người ta giao cho tôi báo Cứu Quốc rồi bảo tôi đi phát, rồi gọi đấy là “làm cách mạng” thôi”.
Họ là cậu thiếu niên 14-15 tuổi, người duy nhất trong vùng được đi học trường Tây, nhưng rất căm thù thực dân Pháp. “Hồi đó ai mà chả ghét Pháp? Bọn nó khinh mình, coi mình là An Nam mít, chửi mình, đá đít mình. Ai cũng ghét Pháp, muốn đuổi nó đi”.
Họ là người trí thức thành phố, chưa biết sử dụng súng đạn, nhưng một lòng đi theo Cách mạng: “Hồi đó, chúng tôi dũng khí thì có dư mà kinh nghiệm trận mạc, tổ chức đội ngũ chả có gì. Cướp được súng của Nhật, của Pháp, súng bự quá lại không biết cách tháo ra, cả chục người phải xúm lại khiêng một khẩu”.
Họ là nhà tư sản (mà sau này sẽ được/bị phân loại rõ ràng, hoặc là tư sản mại bản, hoặc là tư sản dân tộc) đã đổ công đổ của nhà ra để phục vụ cách mạng, từ bữa cháo gà cho các nhà cách mạng (miễn phí, tất nhiên) đến khoản “tài trợ” hàng triệu đồng Đông Dương, quy ra vàng lúc đó là hơn 5000 lượng.
Họ là những người đã hoạt động nội thành, trong vùng bị tạm chiếm, đầy căng thẳng và nguy hiểm. Không điện thoại di động, Internet – thời đó cơ sở hạ tầng thông tin làm gì được như ngày nay – họ chỉ có thể thỏa thuận trước với nhau tín hiệu riêng: Khi nào mở cánh cửa sổ bên trái là có lính Pháp đi càn, khi nào đóng nghĩa là an toàn. Cũng những con người ấy, khi chiến tranh kết thúc, họ lúng túng, sượng sùng trước mặt các đồng chí công an nghiêm khắc:
- Biệt thự này, các ông các bà bóc lột ai mà có được?
Thế đấy. Tất cả những gương mặt ấy đã và đang nhòa dần vào lịch sử đau thương của dân tộc.
* * *
Tôi có thể nói gì về những câu chuyện ấy, con người ấy?
Tôi không đủ tư cách để nói gì nhiều. Tôi chỉ dám nói một điều thôi, cũng là điều rất nhiều người đã nói: Đó là, dù thế nào, lịch sử Việt Nam thế kỷ 20 cũng đã có một thời kỳ rất đẹp – theo cái nghĩa là toàn dân thống nhất một lòng chiến đấu chống giặc ngoại xâm. Thời kỳ ấy đầy khói lửa, máu xương, chết chóc, nhưng “đẹp” là vì sự đoàn kết, vì tình người. Nhạc sĩ Phạm Duy gọi đó là những năm “cả nước lên đường”. Trước khoảng thời gian ấy, ở Việt Nam, nhiều người ghét thực dân, nhưng thật ra cũng sợ thực dân nữa. Chưa bao giờ cả một dân tộc nhỏ bé, nghèo nàn lạc hậu, vùng lên chiến đấu như thế.

Và thời kỳ đẹp đẽ ấy, như thói thường, rất ngắn ngủi. Từ đó cho đến nhiều năm về sau, cho đến… tận bây giờ, Việt Nam không có được một giai đoạn nào “cả nước đứng lên”, “toàn dân như một” nữa. Bây giờ, lãnh đạo có kêu gào khản cổ “chống tham nhũng”, cũng chẳng ai buồn đáp lại bằng hành động, và thật lố bịch nếu nghĩ rằng các cháu học sinh, các em sinh viên sẽ cắm đầu vào học sau khi được kêu gọi “học cho giỏi để mai sau kiến thiết nước nhà”. Cũng lố bịch không kém nếu ai đó tưởng rằng các doanh nhân - những nhà tư sản dân tộc của ngày hôm nay – sẽ hăng hái “thi đua sản xuất” để cạnh tranh với hàng ngoại nhập, đưa nền kinh tế đất nước vươn lên.
Bây giờ, mỗi lần gặp một nhân chứng của thời xưa, nghe chuyện họ kể, tôi lại bần thần hồi lâu. Tôi tự hỏi, các nhà lãnh đạo nói riêng hay tất cả những người tự nhận là “trung thành với Đảng, với lý tưởng cộng sản” nói chung, họ có biết họ đã đánh mất một thứ quý giá lắm hay không? Thứ mà ngày xưa họ đã từng có. Thứ mà giờ đây cực kỳ khó lấy lại.

Đó là lòng dân.
Họ có biết không nhỉ? Biết quá đi chứ. Nhưng chắc đối với họ, mất thì làm sao nào, quan trọng gì?
* * *
… Trời vào thu, Việt Nam buồn lắm em ơi… 
http://trangridiculous.blogspot.com/2010/08/65-nam-mot-mua-thu.html

4 comments:

  1. Chào Phương Bích! Cảm được nỗi buồn của bạn (của chúng ta) mỗi khi thu về, xin thành tâm chia xẻ. Và tôi muốn nói với riêng Phương Bích rằng:... "Trời vào thu, Việt Nam ĐẸP lắm em ơi!". Phương Bích vào thăm trang Quê choa- blog của Bọ Lập (Nhà văn Nguyễn Quang Lập) đọc tiểu thuyết dài kỳ "Tình cát" và tản văn "Phận đàn bà". Thương lắm, những người phụ nữ Việt Nam. Cảm động lắm, vì tính nhân văn trong văn Bọ Lập. Yêu mến Phương Bich!

    ReplyDelete
  2. Nước Nhật cũng từng ấy mùa thu từ khi thua trận và bị bảo hộ.

    ReplyDelete
  3. Cám ơn chị Phương Bích. Bài này nhắc tôi nhớ lại tuổi trẻ của mình. Tôi cũng đã từng là một người tham gia tích cực trong mùa thu năm ấy, nhưng sau này hết sức thất vọng, chán chuờng. Tâm trạng này chắc không chỉ riêng tôi, mà có thể một số người nhóm U80 cùng chia sẻ với tôi đấy.

    ReplyDelete
  4. Bài viết này làm mình nhớ lại những câu thơ “ rỉ máu” của Bùi Minh Quốc (http://www.hasiphu.com/nhomdalat_BMQ19.html) trong BÀI THƠ THÁNG TÁM :

    …”Tương lai ấy bây giờ tôi sống dở
    Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa
    Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi.
    Tôi bước đi trên đất nước nghẹn lời
    Các anh đâu rồi ?
    Những người Tháng Tám
    Chẳng lẽ khoanh tay nhìn tấn trò bội phản
    Dân tộc này bị vỗ nợ Tự do ?”.

    Đúng ! Chính họ (những người lãnh đạo mang danh CS) đã vỗ nợ Dân tộc, vỗ nợ tất cả chúng ta món nợ mà họ đã vay từ Tháng Tám-Mùa Thu năm ấy, món nợ “Tự Do”. Và thật đắng cay khi :

    …”Cay đắng thay
    Mỉa mai thay
    Trọn tuổi xuân ta hiến dâng cuồng nhiệt
    Lại đúc nên chính cỗ máy này”…

    Nhưng, luật đời có vay có trả. Đông-Tây-Kim-Cổ đều vậy. Có mà chạy đằng trời hay trốn xuống âm ty địa ngục, dù muốn vỗ nợ họ cũng đâu có quịt được ! Họ phải trả đủ món nợ này, cả vốn lẫn lãi. Chỉ sớm hay muộn mà thôi. Mà, chắc cũng chẳng còn lâu nữa, khi nhân dân đã bừng tỉnh khỏi cơn mê. Tôi tin như vậy. Bạn cũng tin như vậy. Tất cả chúng ta đều tin như vậy. Và mỗi người chúng ta hãy cố gắng góp một phần nhỏ bé của mình cho cái ngày đó đến sớm hơn, Bạn nhé !

    Cảm ơn PB !

    ReplyDelete