Translate

Tuesday 14 October 2014

Năm 1968, Hàn Quốc vẫn là một trong những quốc gia nghèo đói nhất châu Á.

Bài viết sưu tầm trên facebook. Đọc xong, thấy muốn khóc. Thương mình, thương cả dân tộc mình.

Một bài viết rất hay của Tony buổi sáng, mời các bạn cùng tham khảo và suy ngẫm 
Cô bán hàng mỹ phẩm ở Seoul
Thập niên 60, Hàn Quốc là 1 trong những nước nghèo đói nhất châu Á. Năm 1968, người Hàn quyết định thay đổi giáo dục bằng cách bê nguyên sách giáo khoa của người Nhật về dịch sang tiếng Hàn và giảng dạy, ngoại trừ các môn xã hội như địa lý, lịch sử và văn học. Lúc đó cũng có nhiều người chỉ trích vì tính sĩ diện của người Hàn Quốc rất cao, lẽ nào lại không tự soạn được một bộ sách giáo khoa. Nhưng họ vẫn quyết tâm thực hiện, vì để có chương trình giáo dục đó, người Nhật đã mất cả trăm năm cải biên từ cách đào tạo của giáo dục phương Tây phù hợp với đặc trưng châu Á, bắt đầu từ thời Minh Trị Thiên Hoàng. Để rút ngắn thời gian, chẳng có cách nào ngoài việc lấy kinh nghiệm của người khác, để còn lo việc khác nữa. Vì Hàn Quốc muốn trở thành một bản sao mới của Nhật, nền kinh tế dựa trên lòng tự hào dân tộc, tính kỷ luật và đạo đức của toàn thể xã hội.

Đúng 20 năm, đến 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt mình khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn lại khủng khiếp như thế. Ô-tô, xe máy, dệt nhuộm, hoá chất, đóng tàu, điện tử, bánh kẹo...bên Nhật có cái gì thì bên này có cái đó, dù dân số chỉ bằng 1/3. Không ai biết trong 20 năm đó, cả dân tộc Hàn Quốc đã nắm chặt tay với quyết tâm thoát nghèo như thế nào. Trên tivi chỉ có 2 chương trình là "dạy làm người" và "dạy làm ăn", từ cái văn minh nhỏ xíu như nụ cười của một nhân viên bán hàng, đến cách quản lý chi phí của một quán cà phê, đến cách tạo dựng một nhà máy. Từ một dân tộc "xin việc", tức các doanh nghiệp nước ngoài đến đặt nhà máy tại Hàn và thuê lao động Hàn, Hàn Quốc bắt đầu khan hiếm lao động và trở thành dân tộc đi "cho việc", tức xây dựng các nhà máy ở nước ngoài và hàng triệu người Trung Quốc, Thái Lan, Philippines đứng xếp hàng xin các ông chủ Hàn Quốc cho họ việc làm. Hàn Quốc đã thành công trong việc tiếp nối Nhật Bản thành dân tộc đi cho việc người khác.
Năm 1988, pháo hoa thắp sáng 2 bờ sông Hàn, người Hàn Quốc ôm nhau và cười trong nước mắt, hơn 100 quốc gia giàu có nhất trên thế giới miễn visa cho họ, Hàn Quốc giờ đây đã bước chân vào nhóm 24 quốc gia thịnh vượng nhất loài người. Nhưng thách thức mới lại xuất hiện, vì bây giờ không phải là Nhật Bản nữa, mà là Hồng Công và Singapore, 2 cực hút nam châm của cả châu Á về tài chính, thương mại và giải trí. Phim Hồng Công tràn ngập thị trường và không có đối thủ. Người Hàn tuyển chọn ngay 2000 sinh viên ưu tú nhất, cử sang Holywood, điên cuồng học hành, từ đạo diễn, diễn viên, phục trang đạo cụ ...4 năm sau tốt nghiệp, năm 1992, những bộ phim Hàn Quốc đầu tiên ra đời như Cảm xúc, mối tình đầu, hoa cúc..với một thế hệ diễn viên đẹp từng milimet và hợp nhãn người châu Á. Ngành làm phim phối hợp với ngành thời trang, mỹ phẩm và hàng tiêu dùng, bắt đầu xâm nhập vào các thị trường. Đại sứ quán Hàn Quốc tại các nước có nhiệm vụ dịch thuật ra tiếng địa phương và tặng không cho các đài truyền hình, tạo ra làn sóng Hanluy nổi tiếng. Người Nhật điên cuồng, người Trung Quốc điên đảo, các nước Đông Nam Á thì chỉ biết ụ pa ơi, ụ pa hỡi. Phim Hồng Công bị đá văng ra khỏi thị trường cho thuê băng đĩa.
Năm 1988, ngoài 2000 người đi Holywood để xây dựng công nghiệp điện ảnh, ngần ấy người được cử đi Milan và Paris để học về thời trang, mỹ phẩm. Các tập đoàn như xe Kia, Samsung, Hyundai còn thuê cả ê-kip thiết kế của các hãng xe Đức như Mercedes, BMW làm việc cho họ, với tham vọng xuất khẩu xe sang Mỹ và châu Âu. Muốn bán cho Tây thì bao bì nhãn mác phải có óc thẩm mỹ của Tây, chứ kiểu" tròn tròn xinh xinh" của dân châu Á, tụi Tây không thích, không bán được. Có những năm, những mẫu xe của Hyundai bán chạy nhất ở Bắc Mỹ và châu Âu. Người Mỹ bắt đầu nhìn người Hàn với ánh mắt khác, ngưỡng mộ và ngạc nhiên, thích thú.
Ngoài ra, những sinh viên giỏi toán nhất được hướng theo ngành tài chính ở các đại học lớn ở Mỹ, với tham vọng Seoul thành một London, New York. Các quỹ đầu tư ra đời, tự tìm kiếm các nhà máy mới khởi nghiệp be bé để rót tiền vào, tham gia vào quản trị. Không chỉ trích, chỉ góp sức góp trí để xây dựng. Một người Hàn giàu có là cả dân tộc Hàn giàu. Hệ thống bán lẻ Lotte phải có nghĩa vụ mang hàng hoá Hàn đi khắp nơi, ông lớn Samsung bắt đầu tuyển dụng những sinh viên giỏi nhất châu Á về cho học bổng thạc sĩ miễn phí với điều kiện tốt nghiệp xong phải mấy năm phục vụ cho họ. Họ gom trí tuệ của cả châu Á để chinh phục thị trường điện thoại thông minh và máy tính bảng, cạnh tranh đối đầu với Apple, đối đầu với cả một tập thể trí tuệ thung lũng Silicone, cứ như Airbus của châu Âu cạnh tranh với Boeing vậy.
Người Hàn Quốc, dù dân thường hay sếp lớn, tất tần tật mọi thứ họ dùng phải Made in Korea, dù lúc sản phẩm kém cỏi còn xấu xí và đầy lỗi của thập niên bảy mươi hay hiện đại tinh xảo như bây giờ. Nếu người tiêu dùng không ủng hộ sản phẩm nhem nhuốc của thời khởi nghiệp, thì doanh nghiệp còn tồn tại đâu mà có sản phẩm tinh xảo sau này?
Tony nhớ lần đi Hàn đầu tiên, mùa thu năm 2005, bà chị ở VN cẩn thận ghi tên mấy nhãn hiệu mỹ phẩm ưa thích của chị ấy cho mình mua giùm. Ở cửa hàng mỹ phẩm, cô bán hàng mặc bộ váy veston đen, chạy như bay lấy hết sản phẩm này đến sản phẩm khác cho Tony xem, đều là của Hàn cả. Do tiếng Anh không nói tốt nên cô cứ giải thích bằng tiếng Hàn đến lúc giọng khàn đặc. Đến lúc Tony lấy tay chỉ hộp phấn Lancom, thì cô thất vọng oà khóc. Cô khóc vì cô đã không thành công khi tình yêu nước của cô không thuyết phục được khách hàng. Tony nhìn cô ấy sững sờ, lẽ nào chỉ là 1 cô gái bán hàng bình thường mà có lòng yêu đất nước mãnh liệt thế sao? Tony thôi bèn mua mấy hộp mỹ phẩm của Hàn, dù chẳng biết có tốt không, vì kính phục quá. Lúc Tony bước ra khỏi cửa hàng, ngoái lại vẫn thấy cổ gập đầu cung kính.

Ngoài phố, gió bắt đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng. Và Tony biết, sau lưng của mỗi công dân luôn là tổ quốc.

12 comments:

  1. Nguyễn Long An14 October 2014 at 18:38

    Má ơi,đọc xong tôi ưá nước mắt ,thương quá Việt Nam.

    ReplyDelete
  2. Người Đại hàn dân quốc biết rõ mình đang làm gì phục vụ cho ai và hy sinh vì mục đích gì ! thật tủi hổ cho 1 dân tộc suốt đời chỉ sống bám vào người khác ,toàn là đỉnh cao trí tuệ mà chỉ mổi một việc tìm CON ĐƯỜNG ĐI ĐÚNG MÀ MÃI CỦNG TÌM CHƯA RA ,ngay cả Bắc hàn ,theo trung hoa ,suy tôn lảnh tụ ,hô hào độc đảng ,cuối cùng thì ôi thôi ,,rành rành trước mắt chẳng lẻ bọn chúng toàn là đần cả ? không đâu bọn chúng cho con đi du học toàn ở những cái xứ THÙ ĐỊCH PHẢN ĐỘNG ,chúng không ngu ,nhưng chúng muốn chỉ mình con cháu chúng tiếp tục chăn cừu

    ReplyDelete
  3. Cảm phục lãnh đạo đại tài.

    ReplyDelete
  4. VN cũng có cho người sang các nước TB học hỏi, nhưng...học xong ko chịu về, biết làm sao ... hi ... hi...

    ReplyDelete
  5. VN còn lâu mới làm chuyện đó. Đĩnh cao trí tuệ loài người mà phải đi học SGK của tụi tư bổn sao?

    ReplyDelete
  6. Lại Mạnh Cường15 October 2014 at 15:28

    Câu chuyện ở phần cuối làm tôi nhớ đến ở thập niên 60 và 70, Mỹ nhường cho Nhật khu vực Đông Nam Á, cho nên thời đó trong Nam tùm lum hàng Nhật.
    Về hàng Nhật tôi nhớ không nhầm thì chỉ có hàng điện tử, như radio transitor, truyền hình, băng máy hát nhạc AKAI, tủ lạnh ... là được ưa chuộng tối đa. Kế đền là xe gắn máy đủ hãng, số một là Honda, rồi Suzuki, kế Yamaha, Bridgestones ... Tiếp theo là xe hơi (xe du lịch; xe con) hiệu Honda, Suzuki.
    Về thực phẩm thì dân miền Nam miễn cưỡng dùng sữa bột cho trẻ em; còn bánh ngọt thì chê bởi ăn hôi mùi bơ bò quá xoá, nuốt không trôi.

    Nhưng rồi Nhật cải tiến dần dần đến nay thì mặt hàng nào của họ cũng là thương hiệu có giá trị cao trên thị trường quốc tế.

    Với Nam Hàn ở hơn một thập niên trước xe hơi Huynhdai chưa gây được tiếng vang. Nhưng trong những năm trở lại đây Huynhdai bán chạy không thua gì bât cứ nhãn hiệu xe hơi nào của Âu Mỹ cả. Họ cũng sản xuất đủ loại xe mới tuyệt vời chứ.
    Hàng điện tử từ TV, tủ lạnh, máy hút bụi, truyền hình, máy ảnh digital, computer .. của Nam Hàn cũng chiếm ưu thế, canh tranh ráo riết với hàng của Nhật, của phương Tây.

    Kết, ĐIỀU KỲ DIỆU ĐẾN TỪ NHỮNG NỔ LỰC KHÔNG NGỪNG NGHỈ CỦA CẢ QUỐC GIA DÂN TỘC, chứ không từ một cá nhân, một njhóm người hay một nhóm tổ chức chính trị nào hết cả.
    Bằng chứng Nhật và Nam Hàn tiến bộ vượt bực ở mọi lãnh vực, từ khoa học kỹ thuật đến thể dục thể thao, văn hóa, kinh tế, quân sự lẫn chính trị .. Và họ chỉ cần một vài thập niên thay đổi thật sự, chứ không nhiều nhặn gì cho cam

    Tôi đây năm nay tròn 65 tuổi, là chứng nhân lịch sử cho sự thay da đổi thịt trên của Nhật và Nam Hàn (đó là tôi không kể đến các con rồng khác ở Đông Á, như Hongkong, Taiwan, Singapore, Thái Lan)

    ReplyDelete
  7. │ Oppa . . Cảm ơn các anh đã cho chúng tôi những giấc mơ! Vào những năm đầu 1980s thế kỉ trước, GDP bình quân theo đầu người của HQ cũng chỉ xấp xỉ với Bắc Triều Tiên. Cho đến khi họ nhận ra một đất nước cổ kính, theo khuôn khổ đạo đức; không tự tiện chỉnh sửa Hiến pháp và bức chịu ách cai trị độc tài tiếp nối . . Bừng sáng!

    Chuyên chế toàn trị, tù tội, tham nhũng, dân oan . . VN có phải vì thế mới dám mơ?

    ReplyDelete
  8. Tham an tuc uong15 October 2014 at 20:03

    Lãnh đạo VN sợ con cháu họ đói-nên họ tìm mọi cách để kiếm tiền thôi, tài sản ăn 10 đời chưa hết vẫn không ngừng "tham ăn hốt uống". Họ tưởng đâu để nhiều tiền là vợ con sẽ kính trọng họ và con cháu có nhiều tiền sẽ sống an toàn?. Trong cơ chế này thì con cháu họ không lấy gì đảm bảo giữ được tài sản sau này cả khi mà mấy "ông bà tham ăn" của họ chết đi. Ô nhiễm môi trường, thực phẩm độc hại cũng đủ hại con cháu họ rồi.

    ReplyDelete
  9. Trích: "lẽ nào chỉ là 1 cô gái bán hàng bình thường mà có lòng yêu đất nước mãnh liệt thế sao? "

    Cái "lẽ nào" ấy là "đất nước & tổ quốc" của cô gái bán hàng bình thường ấy là nước Hàn, nước Hàn, chứ không phải cái "tổ quốc xã hội chủ nghĩa"

    Cái "lẽ nào" ấy là ở Hàn quốc, Nam hàn, nước Hàn tự do, đã không có cái tội ác "xây dựng chủ nghĩa xã hội" như ở CHXHCNVN, như ở VNDCCH.

    Cái tội ác "xây dụng chủ nghĩa xã hội" do Hồ chí Minh & đảng cộng sản VNDCCH rước giặc tàu vào VN, từ những năm 1950, dựa vào sự chống lưng & đỡ đầu của giặc tàu, dựa vào súng đạn giặc tàu khủng bố nhân dân VN áp đặt lên đất nước dân tộc VN, ngoài ý muốn của nhân dân & đất nước VN, xô đẩy đất nước dân tộc VN vào vòng nô lệ giặc tàu

    Cái tội ác "xây dựng chủ nghĩa xã hội" do Hồ chí Minh, đảng cộng sản VNDCCH gây nên cuộc phản bội tháng 8-1945, cướp chính quyền VN, đặt chính quyền VN vào tay các nhà cộng sản Hồ chí Minh & cs Võ NGuyên Giáp & cs Phạm văn Đồng, chuyên gia ký văn tự bán nước, với ý đồ dựng nên tại VN một nhà cầm quyền cộng sản theo con đường Mác Lê tội ác, vói ý đồ xây dựng chủ nghĩa xã hội tội ác trên đất nước dân tộc VN, gây nên vô vàn tang thương cho đất nước dân tộc VN.

    Từ đó, từ cuộc phản bội tháng 8-1945, những tang thương, đói nghèo nhục nhằn, chiến tranh, chết tróc, chia cắt, tụt hậu triền miên đổ xuống đất nước dân tộc VN suốt 70 năm qua, chưa dứt

    ReplyDelete
  10. VN mãi là vùng trũng của Đông nam á, nhục chưa?

    ReplyDelete
  11. Cái gì củng khởi lên từ Đạo. Nên nhớ là lá cờ của Hàn quốc có hình chử Đạo (âm và dương). Từ đó Hàn quốc mới vượt lên. Có Đạo là có lòng Bác ái. VN cần phải cho phép các việc Tâm linh phát triển thì mới khá lên được.

    ReplyDelete
  12. Nguyệt Đồng Xoài18 October 2014 at 22:12

    Danh dự tiếng thơm của nước cờ đỏ 1 sao vàng (Việt Nam) như thế này:
    - Đại sứ đầu tiên của nước cờ đỏ 1 sao vàng ở Mỹ là Lê Văn Bằng mò sò lông ở khu vực bị luật Mỹ cấm. Ông này bị cảnh sát Mỹ bắt quả tang nhưng mồm ông Bằng chối leo lẻo phịa chuyện vì không biết tiếng Anh (đại sứ tại Mỹ mà không biết tiếng Anh ?! ) nên không đọc được bảng tiếng Anh cấm bắt sò ở khu vực cấm. Sau đó cảnh sát Mỹ điều tra biết được tên Bằng là đại sứ của nước cờ đỏ 1 sao vàng nhưng vì tên Bằng là đại sứ nên được đặc miễn ngoại giao không ra tòa dù y đã vi phạm luật Mỹ và có tội nói dối.

    - Một tên làm ngoại giao của nước cờ đỏ 1 sao vàng tại nước cờ đỏ 5 sao vàng (Trung Quốc) rãnh rổi sang đặc khu Hồng Kong ăn chơi đú đởn, ra 1 khu phố Hong Kong sang trọng đông người giờ cao điểm sờ mông và bóp vùng kín 1 phụ nữ Hong Kong khôi ngô mặc mini jupe (mini skirt) bị cô này la lên người đi đường xúm lại bắt tên ngoại giao nước cờ đỏ 1 sao vàng chất vấn, tên này lên mặt thách thách trưng ra bằng chứng (sự thật thì tay này đã ỷ vào quyền đặc miễn ngoại giao khi có hành vi thách đố như vậy vì trước sau tay này biết luật pháp Hong Kong miễn trừ cho hắng), nhưng những khu vực sang trọng này các cửa hàng có gắn camera an ninh nên họ đã quay được tay của tên ngoại giao này sờ mông và bóp vùng kín người phụ nữ Hong Kong trên.

    - Cũng một tên trong tòa đại sứ của nước cờ đỏ 1 sao vàng ở Anh quốc ra trước cổng tòa đại sứ của nước cờ đỏ 1 sao vàng rút súng đòi bắn nát óc những người Việt định cư tại Anh biểu tình tố cáo cộng sản VN độc tài vi phạm nhân quyền. Những người Việt đó chẳng vừa 1 mặt họ gọi cảnh sát Anh vì hành vi đe dọa công dân Anh của tên ngoại giao này, 1 mặt họ quay phim hành vi lưu manh côn đồ đe dọa giết người nguy hiểm của tên làm trong tòa đại sứ của nước cờ đỏ 1 sao vàng và gởi cho các hãng truyền thông quốc tế tố cáo bản chất côn đồ của nhà nước cờ đỏ 1 sao vàng. Cũng vì tên này làm ngoại giao nên quyền đặc miễn ngoại giao nên vụ này không ra tòa, nhưng hình ảnh và phim của tay này lan rộng khắp thế giới. Xấu hổ đẹp mặt chưa.

    - Tên đại sứ của nước cờ đỏ 1 sao vàng tại Liên Bang Nga cấu kết với tú bà đưa gái Việt Nam qua Nga làm điếm rồi ăn chia với tú bà tiền môi giới mại dâm, buôn người. Có thể hỏi/biết tin này trên đài RFA Á Châu Tự Do.

    - Bọn ngoại giao của nước cờ đỏ 1 sao vàng ở Nam Phi (Phi Châu) buôn luận sừng tê giác bị cảnh sát Nam Phi bắt quả tang có hình ảnh phim hẳn hòi.

    - Viên chức ngân hàng của nước cờ đỏ 1 sao vàng thống đốc ngân hàng VN đã ăn hối lộ bạc triệu độ la vụ cho thầu Úc (Australia) in tiền Polyme cho nước cờ đỏ 1 sao vàng.

    - Tay đại sứ của nước cờ đỏ 1 sao vàng ăn chia đưa người Việt Nam qua Trung Đông nước Jordan để làm lao nô (gọi mỹ miều là hợp tác lao động). Chuyện Vũ Thị Phương Anh bị chủ Jordan đánh đập kêu cứu tòa đại sứ VN tại Jordan, không được bênh vực mà còn bị tay này chửi tục hăm dọa… May mắn là người Việt tại Mỹ đã cứu vớt cho Phương Anh đi định cư tại Mỹ.

    Nhờ “công lao, trí thông minh đỉnh cao trí tuệ loài người” của Bác Hồ nhập khẩu chủ nghĩa Cộng sản/CNXH vào VN và dưới sự cầm quyền hàng chục năm của đảng cộng sản VN ở nước cờ đỏ 1 sao vàng những chuyện tồi bại kể trên và kể cả người VN chưa sản xuất nổi con đinh ốc ốc tán, dao lam cạo râu, hay chiếc xe đạp có chất lượng quốc tế, xây cầu treo hay nhà cao từng còn phải nhờ chuyên gia kỹ sư nước ngoài cố vấn thi công thì có vỗ ngực tự hào, mồm lúc nào cũng lãi nhãi 4000 năm văn hiến, danh dự đất nước dân tộc không ???

    ReplyDelete