Cách đây ít lâu, một cô bạn trên facebook từ Mỹ về
thăm quê, có đưa cho tôi một lố gồm 12 hộp dầu gió, và 2 lọ thuốc cảm cúm, nhờ
tôi gửi cho bà con dân oan. Lần lữa mãi đến tối nay, mới ghé qua chỗ bà con vẫn
tá túc ở cửa đền Quán Thánh. Trước bà con ở vườn hoa Lý Tự Trọng, bị đuổi dạt
sang Mai Xuân Thưởng, rồi giờ lại dạt sang nương náu ở cửa đền.
Đêm nay tôi ghé qua, thấy vắng vẻ quá. Dắt xe lên vỉa
hè, ngó vào sau cái quầy bán hàng, thấy một cụ bà ngồi đó, lại gần mới nhận ra
cụ là một trong những người dân oan trước đây. Tôi hỏi cụ mọi người đâu cả, cụ
bảo nó đánh dữ quá nên một số về rồi, còn 5 người trụ lại thôi. Hỏi thăm một hồi,
cụ bảo chúng nó ác hơn phát xít. Bây giờ chính quyền không ra mặt thì cho đầu gấu
đến đập phá đồ của bà con. Cụ giở trong bọc, lôi ra một cái màn màu tối sẫm, chỉ
cho tôi xem những vết vá víu chằng chịt, bảo chúng nó dùng dao rạch tanh bành
cái màn của cụ, cụ phải lấy kim chỉ díu nó lại. Tối quá, mà tôi không đem máy ảnh
nên không chụp được. Tôi đưa cụ hộp dầu. cụ chỉ sang cái lều cách đó vài mét, bảo vợ chồng
ông Vàng Sao đang ở đó. Tôi lại sang đưa dầu. Ban đầu không nghĩ đó là cái lều
có người trong đó, vì nó thấp quá, xung quanh lại chất các túi nilon đen, khiến
tôi tưởng là chỗ tập kết rác của công nhân môi trường.
Khi tôi rời đi, cụ bà nhờ tôi ghé qua đồn công an Thụy
Khuê, xem bà Nguyễn Thị Hồng Khanh ra sao. Lúc trước cụ có kể, bà Khanh đang ngồi
ăn cơm, có 2 thằng đến bê cả nồi cơm canh của bà mang đi. Bà Khanh đang đi báo
công an từ trưa, giờ vẫn chưa thấy về. Lúc cụ kể chuyện này, có ông gác đền ngồi
đó. Ông bảo chúng nó đánh nhiều lần lắm, tôi mà không can thì bà con đến khổ với
chúng.
Tôi hứa sẽ qua đồn công an Thụy Khuê tìm bà Khanh ,
nhưng không chắc đã tìm được bà ấy, vì tôi đâu có biết mặt bà?
Đến cửa đồn, tôi đứng bên này đường, tần ngần nhìn
vào bên trong đồn, thấy vắng hoe và yên tĩnh. Định tặc lưỡi đi về, nhưng không
yên tâm nên tôi dắt xe sang đường, đi thẳng vào đồn, tới chỗ tay công an trực
ban đang ngồi. Ban đầu khi tôi hỏi thăm, tay trực ban có ý muốn gạt đi, bảo
không biết. Đến lúc tôi nói rõ vụ cướp cơm, hắn mới chỉ người phụ nữ đang ngồi
ngủ ở trên ghế băng cạnh đó, bảo bà ấy đấy.
Tôi đánh thức bà Khanh dậy, bảo để tôi đèo bà về lại
cửa đền. Bà nhìn tôi, bắt đầu khóc. Tay công an thì bảo bà cứ đòi lại 2 cái nồi,
mà công an có lấy nồi của bà đâu? Tôi bảo dĩ nhiên là các anh không lấy nồi,
nhưng hẳn các anh biết kẻ lấy nồi của họ, vì chuyện này không phải xảy ra lần đầu.
Tay công an bắt đầu sửng cồ, cao giọng bảo lẽ ra không làm việc với người không
liên quan, được chưa?
Cái giọng xấc láo của tay trực ban làm tôi nóng gáy,
tôi bắt đầu gay gắt, bảo tôi là người qua đường, thấy chuyện bất bình thì không
thể không lên tiếng. Chuyện xảy ra trên địa bàn của các anh không chỉ một lần,
hẳn các anh phải nắm quá rõ chứ không thể nói là không biết được. Ai có thù oán
gì với bà con mà phải rạch màn, cướp nồi cơm của họ? Nay mai xảy ra chuyện giết
người, các anh cũng bảo là làm sao biết được à? Mà tôi là người lớn tuổi hơn
anh, anh đừng có nói với tôi bằng cái giọng đó.
Hắn gay gắt, tôi cũng gay gắt. Có lẽ hắn không quen
có người lạ vào tận lãnh địa của hắn để vặn vẹo. Trong khi đó bà Nhung vừa nức
nở, vừa tố: tôi đã chạy theo van xin chúng nó, thế mà chúng nó không hề động
lòng, cướp miếng cơm ngay từ miệng tôi. Tôi nhịn đói từ trưa đến giờ. Các anh
quá biết chúng nó là ai, nhưng các anh không làm gì hết.
Tôi cũng bảo, hết công an, chính quyền, lại đến côn
đồ đàn áp bà con thì họ sống sao nổi?
Thêm một tay trẻ, gầy, mặc đồ dân sư ra hỗ trợ tay
trực ban, nhưng tôi chả ngán. Tôi cứ lý tôi nói, vì tôi biết thóp họ chỉ muốn
tôi mau chóng đưa bà Khanh ra khỏi đồn. Nói đủ rồi thì tôi xách túi, bảo đưa bà
đi ăn rồi đèo bà về. Hai tay kia chắc mừng lắm, bảo vâng bác đưa bà ấy đi ăn đi
– Mẹ chúng mày chứ! Để người ta ngồi từ trưa tới giờ.
Từ lúc tôi đến cho đến lúc về, bà Khanh cứ nức nở
mãi, nước mắt uất nghẹn cứ lăn mãi trên gương mặt nhàu nhĩ của bà. Bà cảm ơn
tôi, bảo bà đi bộ được, nhưng tôi cứ bắt bà ngồi lên xe. Đi qua hàng phở, tôi dừng
lại bảo tôi đưa bà vào ăn cho đỡ đói, nhưng bà bảo bà không nuốt được. Tôi xuống
xe, mở ví lấy 500 ngàn đưa cho bà, nhưng bà chắp tay, bảo tôi xin cô, tôi chỉ
xin cô 100 ngàn thôi, rồi để tôi đi bộ về. Nói thế nào bà ấy cũng không nhận
thêm. Tôi đành đưa bà 100 ngàn, bà đưa cả 2 tay đón lấy nó, vẫn nức nở.
Tôi đèo bà về cửa đền rồi ra về, trong lòng ám ảnh
mãi tiếng nức nở của người đàn bà đầu đã 2 thứ tóc…..
Lũ chó CÔN AN cs còn đảng còn tiền khốn nạn thô bỉ và vô nhân tính đến tận cùng không còn chử nghĩa để diễn tả lũ súc vật bỉ ổi nầy.
ReplyDeleteHoan nghênh lòng tốt của chị PB.
Cầu chúc chị khoẻ và bình an.
Kính mến.
Quá thảm thương! Cầu xin Trời Phật phù hộ cô Phương Bích và những dân oan
ReplyDeleteHà Nội ,được UNESCO vinh danh là thủ đô của cường quốc dân oan....
ReplyDeleteTôi không trách hai em CA vô cảm với bà cụ ,tôi lên án sự vô cảm ,vô trách nhiệm của trưởng công an P.Thụy khuê.Nở nào anh có thể vế nhà yên vui với vợ con trong còn đó một cụ già ngồi chờ đòi lại hai cái nồi.;"tôi đã chạy theo van xin chúng nó, thế mà chúng nó không hề động lòng, cướp miếng cơm ngay từ miệng tôi. Tôi nhịn đói từ trưa đến giờ. Các anh quá biết chúng nó là ai, nhưng các anh không làm gì hết."Ai cũng có mẹ có ai muốn mẹ mình như thế này.Các ông tàn nhẫn quá.
ReplyDelete2 thằng CÔN AN này không phải con nít để không biết thế nào là ĐÚNG, SAI, thế nào là ĐẠO ĐỨC, thế nào là TÌNH NGƯỜI (!?)
DeleteKhông thể qui tội cho 1 thằng CÔN AN đầu đàn rồi bỏ qua những thằng TỘI PHẠM đồng loả VÔ NHÂN TÍNH như thế nầy.
Mong lòng tốt của bạn được đặt đúng chổ.
Không còn gì để nói với bọn công an CS này nữa!
ReplyDeletedo những thằng quái thai đẻ ra bọn CA
Deletebọn này bây giờ mắt hết nhân tính rồi ,chắc không còn bao xa nữa cụ ơi ,ngày sadam bị treo cổ ở mảnh dất việt nam này chắc thỉ dếm từng ngày,
ReplyDeleteChúng bảo chính quyền là “của dân, vì dân”
ReplyDeleteNói láo!
Chúng huy động công an dân phòng ức hiếp dân
Khốn nạn!
Chúng còn huy động du côn cướp miếng cơm ngay từ miệng dân
Giã man!
Chúng bắt dân về đồn phải nhịn đói, không cho ăn
Bất nhân!...
Sao dám bảo chính quyền là “của dân, vì dân”?
Ngày xưa là mẹ anh hùng (*)
ReplyDeleteNgày nay là mẹ khốn cùng dân oan
(Nguyệt Đồng Xoài)
------------------------
(*) Không chỉ nguời dân bình thuờng bị đảng và nhà nuớc ta cuớp đất ra nằm đuờng làm dân oan mà kể cả các bà mẹ anh hùng đánh Mỹ đánh Pháp đuợc đảng và nhà nuớc ta cho ra nằm đường làm dân oan của nuớc CHXHCNVN Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc. Đúng như một bài hát của nhạc nô Phạm Tuyên (con
của học giả Phạm Quỳnh bị Bác và Việt Minh ám sát chết) sáng tác một bài hát tựa "Đảng cho ta sáng mắt sáng lòng". Bố là Phạm Quỳnh thì bị Bác và đảng ám sát chết, con là Phạm Tuyên sáng tác bài hát ca ngợi kẻ giết bố mình "Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng".
Đồng chí Truờng Chinh Đặng Xuân Khu trong Cải Cách Ruộng Đất cũng đem cha mẹ ông ta ra đấu tố rồi giết.
Đạo đức văn minh của Bác và đảng là thế.
Thành quả xây dựng con người mới XHCN là đây chứ còn đâu nữa.Ưu việt thế đấy!
ReplyDelete│ Khổ. Tiền cũng không dám nhận. Mấy mươi năm dao búa, các anh ấy cầm súng canh giữ cái bình chứ nghĩ gì đến dân oan. Chuột đỏ hay chuột đen cũng thế cả thôi. Có lũ chuột được nuôi ở cung đình ta thường gọi bằng ông. Chứ còn gọi nhau đồng chí thì còn mãi đó Dân Oan . .
ReplyDelete