Cứ
mỗi lần thêm một người bất đồng chính kiến, hay dân oan bị bắt, tôi lại hình
dung ra cuộc sống của họ ở trong tù. Trừ trường hợp đặc biệt là tù nhân Cù Huy
Hà Vũ (không rõ nguyên nhân đặc biệt ấy là gì), còn lại tất cả đang bị đày ải
trong điều kiện giam giữ rất khắc nghiệt. Có lẽ phần lớn các quy định ở nhà tù
là do ngành công an tự đặt ra, không bị bất cứ một cơ quan nào kiểm soát. Cho
nên nếu những quy định đó có vượt thẩm quyền của ngành công an, có vi phạm nhân
quyền thì cũng chẳng biết kêu đến ai. Dường như đó là một lãnh địa bất khả xâm
phạm. Cả xã hội không ai lên tiếng đòi xem xét những điều kiện ăn ở, đối xử vô
nhân đạo đối với người tù.
Tôi
cứ nghĩ, suốt bao nhiêu năm chúng ta vẫn hô hào đấu tranh chống lại cái ác, tố
cáo sự dã man, tàn bạo của các nhà tù thời đế quốc, thực dân. Nhưng những hồi
ký của tù nhân trong nhà tù của XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, lại là bằng chứng cho thấy,
chúng ta nào cũng lương thiện gì cho cam. Cũng tàn ác chẳng thua kém gì ai. Tôi không rõ ai nghĩ
ra những hình thức trừng phạt tù nhân cả về thể xác và tinh thần man rợ như thế.
Nó có nằm trong khuôn khổ quyền hạn của họ không? Có cơ quan nào giám sát việc
này không? Có đúng với tinh thần nhân đạo của chủ nghĩa xã hội không? Có phù
hợp với thời đại khi thế giới ngày một văn
minh hơn không?
Mới
đây nghe BBC đưa tin về tuyên bố của tổng thống Miến Điện Thein Sien, sẽ thả
toàn bộ tù chính trị trong năm nay, phải chăng đó chỉ là giấc mơ của Việt Nam?
***
Chế
độ xã hội chủ nghĩa ưu việt nên không có nhà tù như chế độ thực dân, đế quốc. Chỉ
cần trại giam là đủ!
Những
nhà tù đế quốc thực dân như Sơn La, Lao Bảo, Côn Lôn, Phú Quốc, Côn Đảo, Chín
hầm, Khám Chí Hòa v.v.... mới đích thực là
địa ngục trần gian. Còn trại giam của chủ nghĩa xã hội thì nhân đạo và mang tính giáo dục cao, có
thể giúp những con người lầm đường lạc lối trở thành người tốt.
Sai
toét! Không chỉ các bạn, mà ngay cả tôi cũng tự nguyền rủa sự ngu ngốc của
không chỉ của mình tôi, mà của cả rất nhiều người cùng thế hệ tôi nữa. Nhưng
quả thật, với những gì tôi có thể đọc được thì nó chỉ là như vậy. Cả một hệ
thống truyền thông khổng lồ, có lẽ từ khi thành lập đến giờ, không có một lời
nào nói đúng sự thật về những hình phạt, nhà kỷ luật, chuyện ăn ngủ...bên trong
trại giam XÃ HỘI CHỦ NGHĨA.
Nói
gì thì nói, cho dù nó được gọi dưới cái tên mỹ miều nào thì người ta vẫn nghĩ,
nơi đó đơn giản và chính xác gọi là nhà tù. Người ta gọi là tù nhân chứ chả ai gọi là trại viên? Trại thì chỉ nên
dùng cho trại tâm thần, trại cải tạo, trại cai nghiện, trại dưỡng lão...Trại
tập trung thì càng không nên vì nó khiến ta liên tưởng đến chủ nghĩa phát xít.
***
Thực
sự không có thông tin. Không ai biết chuyện gì xảy ra ở bên trong nhà tù ở Việt
Nam
sau chiến tranh. Khi chiến tranh kết thúc, có lẽ không chỉ mình tôi, nhiều lần
tự hỏi: không có tắm máu (vì chế độ ta rất nhân đạo), vậy không biết “người
mình” làm gì với những người “phía bên kia”?
Thói
vô tâm cộng với mù thông tin, rất nhiều người chả biết những gì ở trong các
trại giam tù ấy. Nhưng thâm tâm ai cũng lờ mờ hiểu, đời tù thường phạm đã khổ, tù chính trị, tù “ngụy quân, ngụy quyền” thì kinh khủng đến thế nào. Nghĩ thế
nhưng chẳng ai hình dung ra.
Ba
bốn chục năm sau, nhờ internet, thêm nhiều người biết những câu chuyện bi thảm
về đời tù ở Việt Nam, do những
người còn sống sót và mãn hạn kể lại. Nhiều lắm! Đọc không xuể! Mỗi một lần đọc
là thêm một lần sốc, là niềm tin bị vỡ vụn. Chẳng thể ngờ ngày nay vẫn có địa
ngục trần gian trên đất nước mình.
Tôi
cứ nghĩ, suốt bao nhiêu năm chúng ta vẫn hô hào đấu tranh chống lại cái ác, tố
cáo sự dã man, tàn bạo của các nhà tù thời đế quốc, thực dân. Nhưng những hồi
ký của tù nhân trong nhà tù của XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, lại là bằng chứng cho thấy,
chúng ta nào cũng lương thiện gì cho cam. Cũng tàn ác chẳng thua kém gì ai. Tôi không rõ ai nghĩ
ra những hình thức trừng phạt tù nhân cả về thể xác và tinh thần man rợ như thế.
Nó có nằm trong khuôn khổ quyền hạn của họ không? Có cơ quan nào giám sát việc
này không? Có đúng với tinh thần nhân đạo của chủ nghĩa xã hội không? Có phù
hợp với thời đại khi thế giới ngày một văn
minh hơn không?
Cái
gì cũng nên nghe hai tai. Đọc mãi một bên viết rồi, giờ đọc bên kia viết xem
sao. Hôm trước đọc bài viết về những người tù thường phạm rồi, giờ đọc xem những
người lính phía bên kia sống đời tù cải tạo sống như thế nào. Tin hay không là
quyền của bạn. Còn tôi, mặc dù không thể tin mà vẫn cứ tin mới đau lòng. Tôi sẽ
chia sẻ với các bạn đọc trên blog của tôi những bài viết về đời tù của các cựu tù nhân . Đó không phải
là khơi dậy lòng hận thù, nhưng không được quyền quên lãng cả tội ác lẫn nỗi
đau của con người. Lịch sử luôn là bài học để ta không đi vào vết xe đổ của quá
khứ.
Bài thứ nhất
Chân dung những chúa ngục của Nguyễn Thanh Khiết
Vũ
Mạnh Dũng chết rồi. Nó chết khi ra
khỏi trại Trừng Giới A 20 và còn rất trẻ. Nó bị đè gãy đôi cột sống, khi đang
làm đội trưởng một đội xây dựng. Trong một buổi lao động phá sập một căn nhà,
nó đã vấp ngã vì cố gắng chạy vào khu nguy hiểm để thét gọi anh em thoát thân
khi căn nhà đang ập xuống. Nó bị nằm liệt vào lúc các đàn anh và bè bạn nó tan
hàng tại trại A 20, từng đợt, từng đợt cho tới khi trại như trống trơn, danh
sách những người tù chính trị với cái án tập trung vô thời hạn chỉ nằm đâu đó
trên bàn mặc cả xóa trại tập trung mà người ta đang thực hiện ráo riết
1987,
cái mốc của cảnh tan hàng. Nhưng những hình ảnh bi tráng vẫn còn và không bao
giờ phai trong lòng những con người vẫn từng ngày vươn dậy dù trong nghiệt ngã,
dưới cái đau buốt của cùm chữ U . Dưới cái dã man vô tiền khoáng hậu của những
tên cai tù được liệt vào hàng hung tợn nhất trong lịch sử loài người. Cho đến
bây giờ chân dung những con người một lòng chung thủy dưới màu cờ mà họ từng
chiến đấu vẫn còn đó.
Mùa
thu ở A 20 Xuân Phước không có gió lay động hàng cây rừng xa xa. Không có trăng
sáng treo tòn ten trên sườn đồi vĩnh biệt, nơi mà hàng ngàn bạn bè nằm xuống
không đủ gỗ đóng áo quan. Mùa thu 1983 tang thương từng lượt đi vào biệt giam.
Hậu quả biết trước, sau những ngày hát hò, chống đối và hợp đoàn. Một thái độ
mà cai tù của một trại trung ương được mệnh danh Trại Trừng Giới không thể chấp
nhận. Nhưng nó đã có, đã nổi dậy như gáo nước lạnh tạt vào mặt trùm công an
cùng những tên cai ngục được đặc biệt tuyển chọn là gốc liên khu 5, cái xứ luôn
đi theo phục dịch bác và đảng từ thời ông nội, ông ngoại còn tắm mưa.
Cùm,
một chân, hai chân, đó chỉ là chuyện nhỏ. Cái tầm cỡ của nó là thời gian “được”
cùm. Sự hủy hoại trên hình dáng sẽ nói lên ngày tháng chịu đựng của một cá nhân
trước đòn thù tinh vi nhất, “3 muỗng nước, ba muỗng cơm”và phải nhấn mạnh ba
muỗng cơm đó được trộn chung 3 muỗng nước muối gần như bảo hòa, con số tuột
xuống đơn vị là “hai” khi khả năng tồn tại của một chiến binh chứng tỏ
đòn thù kia chưa thuyết phục được.
Thống
kê về đòn thù mà trại Trừng Giới đã thi thố bởi những cai ngục Liên Khu 5 có lẽ
đứng đầu trước danh sách các trại. Nó chất chứa ở đó cả một căm thù với những
người tay không khi cuộc chiến đã tàn mà họ lôi cổ đồng chủng của mình
vào các trại tập trung như để trả hận, như để chứng tỏ mình thuộc lòng bài học
mà đảng từng dạy. Toàn đảng, sống hay chết cũng đang họp khẩn tìm biện pháp để
hạ gục những chiến binh lỡ lọt vào tay họ, và họ vô phương nhồi nhét những thứ
rẻ tiền học được từ cái đảng ác ôn, mà họ trót tôn thờ. Lũ cai ngục bắt đầu sợ
hãi trước tính kiên cường, của những người đã buông súng nhưng dứt khoát không
hàng.
Dũng
ra biệt giam trước, nó bước về khu giam tập thể trên bước chân xiêu vẹo. Phải
lần tay vịn vào vách tường và hàng rào kẽm gai chia khu vực từ nhà nầy sang nhà
khác, cho tới khi anh em trong khu tập thể nhìn thấy và chạy ra dìu nó vào nhà.
Mới có 3 tháng nằm trong cái biệt giam thổ tả đó mà thằng nhỏ như cái mềm rách,
tay chân phù thủng nước lỏng bỏng dưới da, anh em gom cho nó một số vitamin B1
. Và khi nuốt những viên thuốc thần kỳ đó, hai thằng phải dìu nó đứng trước
máng tiểu bằng thùng đạn cho nó tè ra, dĩ nhiên phải đợi vì nó đang tống cho
hết sạch lượng nước trong người ra ngoài, đó là do những muỗng cơm trộn nước
muối bảo hòa suốt những ngày biệt giam.
Nó
được nhận ít quà thăm nuôi mà má nó tảo tần, chắt chiu mang lên trại thăm nó.
Dĩ nhiên nó ở biệt giam cai tù đã đuổi má nó về, chỉ cho gởi lại một ít thuốc
men cần thiết. Thứ mà cai tù cũng cần để mang vào cho nó kéo dài đời sống ra và
có thể áp dụng đòn thù trên chính thân thể nó như một vật thí nghiệm những gì
họ học được và cần trả bài.
Mùa
thu nghiệt ngả này là giai đoạn tù đày để lại trong lòng những cựu binh A 20
như một dấu ấn. Không có thứ tẩy rửa nào làm cho phai nhạt, không có khoảng
thời gian nào có thể làm mờ đi trong tiềm thức, mùa thu 1983
Nó
phải dùng số thuốc mà nó vừa nhận để cứu khẩn cấp Phạm Đức Nhì vừa từ
biệt giam về tập thể. Nhì te tua hơn nó mà, anh ta đóng chốt trong biệt giam
lâu hơn nó. Nhì trắng phau như con chuột bạch cũng mập ú vì nước, phù
thủng và cạn kiệt. Phải để Nhì nằm tầng dưới và gần khu cầu tiêu cho anh đi tè
chứ, cứ uống B1 cái đã, từ từ mọi chuyện sẽ qua. Ôi những ngày biệt giam, kẻ
rời khỏi nó tay nào cũng thế, nằm liệt cả vài tháng. Phong độ sẽ phục hồi dưới
bàn tay tuyệt vời của đám y tá chuyên nghiệp trong tù, chính là những thằng
đồng đội luôn hy sinh và sẳn sàng gánh vác. Nhất là những đàn anh, lớn tuổi hơn
một chút, lì hơn một chút và chống cộng sôi nổi một chút.
Cái
danh sách dài hai trang của thằng cán bộ an ninh trại chưa gạch chéo hồ sơ biệt
giam, thì còn dài dài những nghênh đón long trọng cho những người hùng từ cánh
cổng địa ngục trong địa ngục. Và không có gì xúc động làm nổi da gà hơn khi
thấy cả đám nhào tới ôm, dìu, xoa nắn chân tay cho thằng “chuột bạch” mới trở
về. Ai cũng tâng tiu nó như là cầm nắm lại cái thân yêu tưởng như mất khỏi tầm
tay.
Bùi
Đạt Trung, cũng không thoát khỏi cái
tàn tạ vào ngày về với anh em. Như cọng bún ẻo lả dưới đôi mắt gần lạc thần
“tao dễ gì tiêu, tụi bây yên chí, xong chuyến nầy, kinh nghiệm cho chuyến
sau hơn”.
Trung
nhớ mình là Biệt động quân, thứ lính tác chiến trên sình lầy là nghề. Ở cái
biệt giam chó chết đó không có sình lầy, giọt nước uống cũng không, vậy mà phải
tác chiến đơn độc nhiều tháng, chẳng có bài học nào dạy trước đó “tác chiến với
cùm”. Vậy mà cũng thắng. Cái chiến thắng kỳ cục không có địch quân và phi pháo,
chỉ có muỗi, khát, đói và gìn giữ hào khí của mình cho xứng đáng. Ôi hai chữ
xứng đáng đó ngầm chứa đựng một thử thách gần như vượt giới hạn chịu đựng của
một con người. Trung chợt nhớ những giọt nước tiểu của Nguyễn Tú Cường
khi nó giả đò khai sự thật để ra ngoài căng bụng uống nước cho đầy rồi trở vào
biệt giam đái ra cho mình uống chống khát “thằng chó chết, tao cám ơn mầy” .
Trung
buồn đi tiểu, mấy viên B1 làm hắn mệt, phải cắm đầu vào vách, trụ chân cho vững
để tống hết nước trong người ra. Sau mỗi trận tè như vậy, hắn thấy mình xọp hẳn
xuống . Da thịt nhăn nhúm lại, nước tích tụ trong cơ thể, thứ nước âm ỉ làm cạn
kiệt hơi sức . Phải chi uống được nó chống khát lúc còn đeo cùm thì đã biết
mấy. Nước đâu mà nhiều thế không biết, càng tè người càng xọp xuống như cái
bong bóng bị xì. Và cuối cùng hắn chỉ còn lớp da bọc xương.
Trung
lắc lắc cái đầu thầm hỏi. Không biết Vũ Hùng Cương , thằng Cương còm bây
giờ mầy thế nào rồi, chắc khát lắm. Nó thở dài “Tù mà mầy ơi tao chịu chết
không giải vây được”.
Cùng
vào những ngày đó Phạm Chí Thành, thê thảm hơn. Con sử gia quân đội Phạm
văn Sơn ôm cùm lâu lắm rồi. Nếu tính theo Cái Bang, Thành chắc phải mang 6 hay
8 túi. Ốm yếu, nhỏ con nhưng thuộc loại nòi nên khoen cùm lún sâu vào thịt
nhiều hơn, mủ máu nhiều hơn và kiệt sức hơn. Thành trở lại khu tập thể gần như
chỉ còn là cái xác, anh em chỉ còn nhận ra vầng trán cao đầy ý chí treo trên bộ
xương cách trí, còn một nụ cười trấn an.
Hơn
ai hết Thành biết anh và Vũ Văn Ánh như một cây đinh dưới cái nhìn của
lũ cai ngục tại trại nầy. Anh không thể chết khi cuộc chiến thầm lặng vẫn còn
cần anh, những người trẻ hơn còn nhìn anh để bước theo. Anh thở dài khi nhắc
đến Ánh, lần cuối anh thấy Ánh khi đi lấy cung từ xa xa, bạn anh vẫn hào khí
tỏa sáng trong dáng người tả tơi vì bao năm chỉ ở xà lim . Thành cười nhe hàm
răng vàng khè, tám tháng chưa biết bàn chải và kem đánh răng là gì. “Không sao,
mấy đứa đừng lo anh tỉnh rụi mà, chết sao được“ . Cái áo lính bạc màu rộng
thùng thình làm anh loay hoay trên bục nằm đẫm hơi xi măng. Bên ngoài đêm
xuống, một bóng đêm luôn rình rập. Ở đó có nhiều con mắt cú vọ thường nhìn vào
quan sát cái sinh hoạt đặc thù khi có một gã tù biệt giam vừa được tháo cùm.
Anh nằm vắt tay lên trán, thở nhẹ nhàng chờ giấc ngủ đến. Trong cái ấm cúng
như một chuyến đi xa mới trở về nhà, với những vui buồn cùng những người
bạn đang uống chung chén đắng với mình. Anh biết anh đang phải làm gì trước
những bè bạn đó. Và trước họng súng kẻ thù, với con mắt đỏ ngầu bao lần muốn ăn
tươi nuốt sống anh. Thành quay lại chỗ nằm của Nguyễn Chí Thiệp, người
bạn anh đang vật vã với cái tim trở chứng. Bên cạnh Thiệp, Khổng Hữu Diệu
gã bao tử kinh niên đang săn sóc cho thằng lên cơn tim với một tay đang lần
trong áo xoa cái bao tử nổi khùng khi trời trở lạnh. Thành thở dài …tội nghiệp
tụi mình.
Nhà
3 trại Xuân–Phước gom lại cho vừa đủ 125 con người mà trong đó có đến hơn hai
mươi chỗ nằm được đánh dấu đỏ, những tay biệt giam. Không giống phân trại
E, ở đây là B . Sau khi gạn lọc kỹ bọn an ninh trại lùa vào một nhà, được mô tả
là căn nhà của những chúa ngục.
Hôm
Vũ Văn Ánh về vào buổi sáng các đội đã đi làm, mấy tay trực sinh dìu anh
vào. Chỗ Ánh nằm là tầng trên dãy nằm xây xi măng kiên cố trong căn nhà ngói
đỏ, cũng kiên cố nhưng nó không như cái biệt giam đã nhốt anh với cái khoen cùm
bó sát vào cổ chân. Máu mũ ứa ra từ đó, anh chiến đấu với nó như một thứ quá
quen trong cuộc đi tù nầy. Anh là một trong những thằng chúa ngục của trại
trừng giới, bên cạnh anh có quá nhiều để nhớ. Linh mục Vàng nằm với anh
cho đến cuối đời, những người em nhỏ hơn anh nhưng cam đảm trước đòn thù của
giặc làm anh phải nhớ tới xót xa, như phần thân thể mình bị tùng xẻo.
Tờ
Hợp Đoàn là một thách thức đối với với lũ cai tù, anh biết nó ra đời là một nổ
lực ghê gớm dưới họng súng trong trại giam và dưới những đòn mà chúng sẽ tung
ra dập tắt bằng mọi giá. Anh nghĩ đến Hải bầu, Nhì, Thành và nhiều rất
nhiều anh em, đã sống chết với tờ báo. Một tiếng kêu giữa rừng gươm đao, một
cái nắm tay dưới bao con mắt căm thù luôn thích xé vụn những hành động xích lại
gần nhau.
Ánh
nhìn anh em của mình đi làm về, khuôn mặt mệt mỏi sau bao năm tháng bị đày ải
chỉ sống trong rừng sâu núi thẫm và đói khát triền miên. Ánh đứt ruột khi thấy
những khuôn mặt trẻ măng tuổi người mà già dặn tuổi tù đã đi với anh, cùng anh
sống chết, cùng oằn vai một thứ gánh nặng trời cho.
Những
tiếng lao xao gọi tên anh của bè bạn của anh em, cho anh có cái cảm giác như
mình sống lại. Sống trong tình nghĩa, như trong mái gia đình, có những tình
thương mà không chỗ nào có được trừ… trại tù, và là Trại Trừng Giới, trại A 20.
Anh
bước xuống phía khu vực vệ sinh, anh bước ra hành lang, anh chuẩn bị nhận phần
ăn của tù. Anh làm bất cứ cái gì cũng có một vài anh em bên trái, bên phải làm
và giúp anh, tất cả như sợ anh ngả xuống. Nhưng anh biết rất rõ cái thân thể
bạc nhược sau mấy năm biệt giam không thể đánh gục ý chí đứng dậy trong anh. Sự
săn sóc của đồng đội, của bè bạn, của những thằng em nhỏ tuổi hơn anh đó là tất
cả phép màu đã giúp anh chịu đựng. Cái cùm nghiến trên da, hai chân tê cứng
không nhúc nhích được. Cái nóng gió Lào thổi lùa qua trại như thiêu cháy buồng
biệt giam mùa khô . Và những đêm mưa rừng rả rít, anh vẫn thấy lập lòe phía
trước, con đường phải đi, cái mốc phải tới “Hợp đoàn”. Phải nắm tay thật chặt,
một sự buông lỏng lúc nầy là cầm chắc bị xé tan nát trước những khó khăn, trước
cái án dây thung mà anh và đồng đội đang mang. Phải nắm tay thật chắc, Ánh nghĩ
điều đó như cả trong giấc ngủ cầm chừng .
Ánh
đưa mắt nhìn Chí Thành, cả hai chỉ gật đầu nhè nhẹ. Một thông điệp đã
trao đổi, tất cả anh muốn một mình anh gánh vác. Cuộc chiến vẫn tiếp tục… trong
cái nhìn nhau của hai thằng chúa ngục có tuổi xà lim dài đăng đẳng luôn tính
bằng năm và chia làm nhiều hiệp như một trận đấu quyền anh.
Nguyễn
Đại Thuật chỉ cười khi mấy thằng nhỏ
bu quanh anh, hỏi anh thông tin về những anh em còn trong biệt giam khi anh
được ra tập thể. Anh muốn nói hết những cái chịu đựng của mình cho tụi nhỏ
nghe, và nói như nhắc một kỷ niệm mới vừa qua. Thuật biết mình đã trải
qua một cuộc chiến đơn độc như một phép màu. Với hình vóc ốm nhom, nhiều khi
anh nghĩ mình sẽ gục trước trận biệt giam nhừ tử vô thời hạn nầy. Vậy mà anh
vẫn qua, qua tuốt luốt. Khi đối diện cái cùm, cái mà giặc nghĩ là biện pháp
trấn áp thành công nhất. Anh thấy nó tầm thường như món trang sức cho vui dù
rằng có khi nó làm cho anh khó chịu. Bực mình vì không thoải mái gác chân lên
rung đùi, chán chút xíu khi không thể xếp bằng ngồi vận khí, thì thôi nằm cũng
xong. Anh nhìn Ngọc đen đang lo cho anh, nó châm chút từng món ăn cho
anh, dù đó chỉ là thứ món ăn mạt hạng của tù. Anh thương nó, cái thằng đen thui
mà tâm hồn trong sáng, rất biết quí anh em, bè bạn. Nó san sẻ bất cần những gì của
nó cho đồng đội và rất phải quấy với kẻ thù, tính nó ngang ngược coi trời bằng
vung. Thuật đã nhiều lần khuyên nó đừng nổi nóng, nhưng chứng nào tật đó. Anh
biết thằng Ngọc đen rất nghĩa khí và anh an tâm khi từ biệt giam trở ra tập thể
mà nó còn nguyên chưa bị tụi an ninh trại vịn vai.
Nửa
đêm Thuật ngồi dậy nhìn bóng mình mờ mờ dưới ngọn đèn dầu nhỏ xíu đặt ở cửa ra
vào. Cả nhà giam im lặng, thỉnh thoảng một tay nào đó trở dậy bước tới ngọn đèn
kéo một bi thuốc lào. Âm thanh rít lên trong đêm vắng, một thứ âm thanh địa
ngục. Và bạn bè anh trên, dưới hai dãy chen vai nhau ngủ trong chật chội và mòn
mỏi. Anh sẽ còn ở trại mà không đi lao động nhiều ngày nữa. Cũng có thể là anh
sẽ quay lại biệt giam, nếu có một dấu hiệu nào bọn chèo phát giác ra, anh có ít
nhiều dính dáng vào cuộc đứng dậy của anh em nhất là tờ Hợp Đoàn vì anh biết lũ
cai tù luôn đánh giá bọn anh: Ánh, Khải, Thành, Nhì và một số trẻ hơn
cùng một nhóm. Dĩ nhiên biệt giam là biện pháp đầu tiên để cách ly và điều tra.
“Mặc xác chúng mầy” Thuật nằm xuống trước khi chìm vào giấc ngủ bình yên anh
còn thấy Đoàn Bá Phụ. Tay anh em khắng khít, một thằng cha đại úy Nhảy
Dù nhỏ con, lì chưa từng thấy đang mở mắt nhìn anh mỉm cười. Nụ cười cho anh
cái an yên tình bè bạn, nó như đang nói ‘’có tao kề bên tụi nó chưa nuốt nỗi
mầy đâu”
Mùa
thu với cái biếc xanh của rừng núi, cái ngột ngạt của trại giam thời đồ đá và
cái đau của những người lỡ lầm buông tay súng. Mùa thu 1983, trại trừng giới A
20 vừa đổ cơn mưa. Có lẽ mưa để báo một mùa thu phải nhớ và một cuộc chiến nữa
sắp xảy ra giữa hai dãy Trường Sơn đông và tây, nơi đang có hàng ngàn chiến
binh trừng mắt đợi. Cái đợi kéo dài từ cái ngày tang tóc, mưa đầu mùa đã qua
lâu lắm. Ừ nó qua lâu lắm có lẽ gần đã mười năm.
nguyễn
thanh-khiết
(viết
theo cái nhớ rời rạc từ A 20
chiều
thứ năm 1/7/2010)
• Hễ mỗi bận cứ nghĩ đến "Hòa giải & Hòa hợp dân tộc" là lòng tin trong tôi chết mòn một ít. Chả biết đến cái ngày hết chỗ trong trại giam liệu có còn CNXH hay không? Theo dòng thời sự quốc doanh, thường thì cái họ không nói ra mới là điều hệ trọng chứ cứ mở miệng ra là nói dối cả 100% thì có còn mấy người tin? Từ nay, xin bỏ ngoài tai tất cả những gì họ nói tốt đẹp về nhà tù XHCN . .
ReplyDeleteTìm hiểu những vấn đề thời sự của Miến Điện thì chúng ta cũng nên tìm hiểu thêm về lịch sử của Trung Hoa. Mời các bạn theo Link dẫn:
ReplyDeletehttp://lytuongnguoiviet.com/index.php/baivietbinhluan/22648-nhn-dng-lch-s-ti-ac-ca-ng-cng-sn-trung-hoa#comment-2982
Nghe nói phiên tòa xử LS Lê quốc Quân bị hoãn chỉ vì bà thẩm phán (cái gì Hợp đó) bị ngã bệnh cảm cúm quá đột xuất mà không có ai thay thế bà được!.Bà định sẽ bình phục hoàn toàn ngay sau chuyến thăm nước Mỹ của ông Trương TS.Sau đó phiên xử sẽ được xúc tiến như thường.
ReplyDeleteCũng chẳng phải, chẳng qua chúng nó thấy bà con Công giáo hiệp thông và ra HN xem xử án công khai quá đông.
DeleteĐọc qua VIỆT NAM LÀM GÌ CÓ NHÀ TÙ? của chị Phương Bích,tôi gửi link này mọi người coi có bằng nhà tù xhcn của ta không nhé.http://dokumonster.de/sehen/4065-das-alcatraz-des-nordens-ein-tag-im-hochsicherheitsgefaengnis-oldenburg-ard-doku/
ReplyDeleteGần cuối đời, tôi mới nghiệm ra rằng "thiên đường xã hội chủ nghĩa" là có thật, nó có thật cho một số ít người trong hàng ngũ lảnh đạo cao cấp trong đảng cộng sản cầm quyền.
ReplyDeleteCòn đại đa số người dân thì sống trong "địa ngục xã hội chủ nghĩa", luôn bị lừa gạt - bị khủng bố - bị đàn áp - bị bốc lột - bị đối xử bất công.
Cách viết văn của những người miền Nam trước 1975 đọc cảm thấy rất là nhẹ nhàng, khác hẵn với những văn tự được đào tạo dưới mái trường XHCN thân yêu. Mặc dù họ viết ra với một lòng đầy căm hận, nhưng văn phong vẫn rất là nhẹ nhàng, tuy đơn giản mộc mạc nhưng lại rất là lưu loát.
ReplyDeleteCần gì kể chuyện đám "phản động Mỹ- Ngụy".
ReplyDeleteXem họ đối xử với đ/c của chính họ thì biết, xem họ đối xử với những Tạ Phong Tần, Điếu Cày, Nguyễn Minh Hạnh... thì hiểu bản chất cảu cái đám gọi là CỘNG SẢN...
CHÚNG NÓ KHÔNG THỂ CẢI TẠO
Tù của bọn Mỹ giẫy chết qua clip này:
ReplyDeletehttp://www.youtube.com/watch?v=w3L8rK5bKpc
Thân thăm ANH THƯ Đỗ Thị Minh Hạnh đang bị hành hạ trong NGỤC TÙ CS
ReplyDeleteNhờ qua Lăng kính « Đỗ Thị Minh Hạnh » yêu Nước thương Dân nhìn thấy rõ chuyến đi Mỹ của Anh Tư sâu lớn !
*********************************************************
Chớ ngây thơ cụ như GS TƯƠNG LAI
Đầy Quá khứ bảo thủ chính là Ngài !
Mở mồm trích toàn R(d)anh ngôn Bác
Nay mới thấy chút mầm cấp tiến lai rai !
Dù Sang hay Trọng, Hùng, Dũng đi Mỹ
Chúng lo cho Đảng cho chúng giữ ngai !
Đâu phải vì Tự do cho Toàn Dân Việt
Chẳng phải vì Nhà báo Tự do trong ngục bi ai
Tư bản Xanh đến làm ăn nhà nước tư bản
Thì dân nơi đấy sẽ hưởng lợi vô vàn
Tư bản Xanh đến nhà nước nửa tư bản nửa cộng sản
Thì dân nơi đó chỉ biết kêu trời không thấu than van !
Anh thư Đỗ Thị Minh Hạnh đã từng cắt nghĩa rất rõ
Doanh nhân thừa biết làm ăn với độc tài rủi ro nhưng ngắn hạn lợi lộc vô hạn vô vàn
Một khi phụ thuộc Tàu rồi chúng chọn bọn ngu tham dễ sai khiến
Ai chống Tàu, Khựa từng bước mua chuộc quyền vàng !
Hoặc dùngVịt gian hoặc trực tiếp hãm hại ám sát…
Ma quỷ cà rồng hút máu Dân lành tụi Tư bản Đỏ vịt gian
Mỹ chỉ giúp khi Toàn Dân thật sự muốn và can đảm vùng dậy vùng lên
Như Lybia – Tunisia – Syria – Ai Cập !
Khi thật sự muốn Dân chủ – Tự do và hành động cứu mình
Chắc chắn Người khác sẽ tới giúp cùng diệt Quỷ Đỏ yêu tinh !
TRIỆU LƯƠNG DÂN
Đất nước này mà có "gì", bọn Công An sẽ bị tùng xẻo trước tiên. Ở đấy mà ác với độc.
ReplyDelete