Có mấy người cứ gọi điện hỏi tôi: có gặp nhau để bàn bạc xem biểu tình như thế nào cho hiệu quả không? Tôi hơi bực mình, nhưng không tiện phản ứng làm họ mếch lòng, chỉ bảo: cái thứ đàn bà như em thì bàn với ai hả bác. Cẩn thận không chính quyền họ lại quy cho cái tội rủ rê, lôi kéo, cưỡng ép… rồi lại tống giam như chơi đấy bác ạ. Thôi thì em cứ bàn với chính em, rằng mình có đi hay không. Em chỉ huy em, cái đầu em nó ra lệnh được cho mỗi mình em thôi bác ạ.
Cả ngày thứ bẩy, cũng như sáng chủ nhật, chả thấy anh công an khu vực gọi điện hỏi lịch như mọi khi. Thì tôi cứ tà tà, chuẩn bị cơm nước cho bố già xong xuôi, rồi 8 giờ sáng lên đường ra Hồ Gươm. Trong khi tôi chưa làm rõ được cái vụ bắt giữ tôi vô cớ ngày 21/8, thì là tôi cứ phải cẩn thận. Đã có lời nhắn nhe, chỉ cần tôi có mặt trong đoàn biểu tình là họ sẽ bắt tôi ngay đấy, đúng sai hậu xét. Thế là rõ rồi.! Vậy thì tôi đi xem, chụp ảnh đoàn biểu tình, hoặc uống cà phê, nhìn đồng đội tôi từ xa vậy, chẳng lẽ tôi lại không được cả cái quyền đó nữa hay sao?
Ra đến Hồ Gươm, gọi điện loạn lên mới xác định được Minh Hằng đang ngồi uống cà phê ở gần nhà hát múa rối, cùng với một cô công an thành phố, người trong nhóm áp tải tôi từ Mỹ Đình về Hoàn Kiếm. Tôi vốn là người kém quan sát cũng nhận ra ngay, mấy bàn bên cạnh toàn công an cả chìm lẫn nổi. Cô công an ngồi cùng Minh Hằng cũng xác nhận điều đó.
Trước đó, Minh Hằng có nhắn tin, nhờ tôi đem cho hắn cái nón lá lần trước tôi cầm hộ. Trên cái nón có ghi sơn đỏ: TS-HS-VN, Xóm 8 (tám chuyện) yêu nước xuống đường, Đả đảo Trung Quốc xâm lược. Những dòng chữ viết vòng quanh chiếc nón, nên cũng phải cầm nó lên chăm chú đọc mới biết nội dung. Thế mà lúc vừa tôi dừng lại ở Hồ Gươm, có một ông đi xe máy dừng lại ngay bên cạnh, nhìn vào cái nón tôi treo trên tay lái hỏi giọng rất hách:
- Viết linh tinh cái gì thế?
- Sao thế? Đây là nón của tôi, tôi viết gì là quyền của tôi. Hả? Bác là ai? Bác muốn gì?
Tôi đoán đối tượng nào đang “gây sự nên tôi chả việc gì phải tỏ ra nhũn nhặn. Gớm, dân thường lo ăn không xọng, rỗi hơi mà đi quan tâm đến người đi đường viết gì, mặc gì. Thấy tôi tỏ ra “rắn”, cao giọng hỏi ngược lại nên ông ta nhìn tôi hơi phân vân một tý rồi bỏ đi. Hê hê, trước khi đi lại còn chỉ đường cho tôi khi thấy tôi hỏi người đi đường nhà hát múa rối ở chỗ nào.
Giá mà dân ta ai cũng quan tâm như thế, về cái chuyện lao động bất hợp pháp của Trung Quốc đang có mặt nhan nhản trên nhiều vùng miền của đất nước – trong khi dân ta thất nghiệp dài cổ ra - thì tốt biết mấy. Giá mà họ quan tâm đến cái con đường chi chít ổ trâu ổ gà lõng võng nước, đoạn qua bệnh viện nhi với bệnh viện phụ sản, khiến chiếc xe máy của tôi cứ nhảy lên chồm chồm, giữa dòng người đông như kiến như thế này thì tốt biết mấy.
*
Ôi chao, hôm nay Minh Hằng mặc áo dài, kim tuyến xanh lóng lánh, mái tóc dày bồng bềnh không búi ngược lên như mọi khi mà để xõa trên vai... Chặc! Như bác Gốc Sậy nói - đẹp một cách dã man. Cả tôi và cô công an cùng ghen tỵ nhìn hắn đội nón, ưỡn ẹo lượn qua lượn lại trên hè phố tạo dáng…
Ngồi uống cà phê, quan sát quang cảnh Hồ Gươm, thấy ắng lặng buồn bã khác thường. Nhà văn nào đó tả cảnh Hồ Gươm thanh bình, thơ mộng…..trong khi tin tức nóng hổi ngoài Trường Sa đang làm bao con tim thắt lại vì lo âu và căm phẫn. Thấy thiếu vắng những hình ảnh máu lửa, sục sôi với những băng rôn, biểu ngữ và màu đỏ của lá cờ Tổ quốc hôm nào, thiếu vắng những tiếng hô hào hùng của hàng trăm con người, mà ông giám đốc công an thành phố cũng như ông bí thư thành ủy công nhận đó là những người biểu tình yêu nước.
Không có biểu tình! Một số người quen đi qua cũng chỉ vui vẻ chào hỏi nhau rồi lại đi tiếp. Xuân Diện đi qua cũng ghé lại chào hỏi, chụp ảnh chung với tôi và Minh Hằng cùng một chị mới quen tên là Hồng Phi. Tôi muốn đi bộ 1 vòng quanh Hồ Gươm quá mà vướng cái xe máy, chả gửi được chỗ nào gần hồ. Thôi thì đằng nào cũng chả có biểu tình, mà tôi lại chả có hứng thú ngắm những người tản bộ an nhàn quanh Hồ Gươm. Hơn nữa mấy bữa trước, bố anh Khang – một đồng đội chưa quen biết của tôi – quy tiên. Chúng tôi đã đến viếng cụ và chia buồn cùng gia đình. Bởi vậy, từ hôm qua anh ấy đã nhắn tin, tỏ ý sáng chủ nhật này, mời mọi người ra uống cà phê ở phố Trấn Vũ để có lời cảm ơn.
Thế là tôi và Minh Hằng cùng chia tay cô công an. Tạm biệt Hồ Gươm, chúng tôi thẳng hướng Trấn Vũ mà tiến.
Đến nơi, gặp lại rất nhiều người đã lâu không gặp. Cả mấy bác lớn tuổi như bác tiến sĩ Nguyễn Văn Khải, bác đại tá Nguyễn Đăng Quang – người bị bắt lên xe buýt cùng tôi ngày 21/8, bác Tô Oanh lặn lội từ Bắc Giang lên…tất cả ai nấy đều hoan hỉ chào đón, bắt tay nhau rối rít.
Nơi gặp gỡ giản dị chỉ là quán nước vỉa hè. Bấy giờ tôi mới thực sự biết anh Khang. Nghe anh ấy kể lại chuyện cùng bị bắt vào Hỏa Lò như tôi, chỉ vì cái nghĩa cử với đồng đội bị bắt hôm 21/8. Anh ấy bình thản kể lại chuyện bị một công an viên tát vào mặt, bị cạo trọc đầu, bị lột quần áo… Bọn họ đã hỏi khi thấy trên người anh ấy rất nhiều sẹo. Và anh ấy cho họ biết, anh từng là lính chiến đấu trên chiến trường miền Nam thời chống Mỹ, những vết sẹo là do bị thương trong chiến tranh. Anh Khang nói sau đó, bọn họ cũng có vẻ xấu hổ. Thoạt đầu anh ấy bị giam chung với người đã có tiền án tiền sự. Đám tù cũ bắt anh ấy ngồi bó gối, úp mặt xuống…định đánh phủ đầu anh ấy. Nhưng trước lời lẽ và thái độ bình thản của anh Khang, biết anh từng là lính chiến đấu thời chiến, đám thủ lĩnh thay đổi hẳn thái độ, lập tức mời ngay anh ấy lên “chiếu trên”…
Mới chỉ kịp nghe anh ấy kể qua như vậy, tôi còn chưa kịp uống cái gì thì xe cảnh sát 113 đã xuất hiện. Ban đầu họ yêu cầu nhân viên quán dẹp xe máy. Sau thấy mọi người vẫn vui vẻ chuyện trò, họ lại yêu cầu tiếp: dẹp bàn ghế trên vỉa hè.
Ui cha, giá như lúc nào họ cũng tỏ ra mẫn cán như vậy. Sống ở Hà Nội ngần ấy năm, ai còn lạ gì các quán vỉa hè. Vỉa hè dành cho người đi bộ là khá xa xỉ đối với dân thủ đô. Thậm chí người ta còn cho rằng quán vỉa hè là một nét ẩm thực riêng của Hà Nội, tuyệt nhất thế giới! Quán vỉa hè còn đi vào cả trong thơ ca: “quán cóc liêu xiêu một câu thơ, Hồ Tây tím mờ…”, ai mà chả biết bài hát này. Tôi vừa thử gõ vào google: ẩm thực vỉa hè Hà Nội, có mà ra cả đống
Đương nhiên tất thảy chúng tôi đều biết, lý do chính của sự mẫn cán ấy là gì. Tự mình thấy thương mình quá. Lại bắt tay nhau tạm biệt, hẹn một dịp khác gặp lại. Một số người còn thích quay lại Hồ Gươm.
Vì cũng đã gần hết buổi sáng, tôi với Tiến Nam về cùng đường, tính rủ thêm mấy anh em đi ăn trưa. Hai chị em cố vòng qua đại sứ quán Trung Quốc, phun đại một bãi nước miếng cho bõ tức, rồi khoái chí cười hi hí với nhau như trẻ con.
Vào quán rồi, gọi được thêm mấy vị nữa đến cho vui, mấy khi được gặp nhau?
Trong lúc ăn, mọi người vui vẻ kể chuyện đi dạo, vòng qua vòng lại đến 8 lượt quanh Hồ Gươm! Khiếp quá, đi thế có mà bằng đi bộ marathon à? Đã thế lại còn không đi một hơi liền tù tì, cứ lấy chỗ đối diện với Ủy ban làm mốc để lộn đi lộn lại, khiến mấy vị bất đắc dĩ đi theo tháp tùng phải càu nhàu: chóng hết cả mặt!!!
Tiếc quá! Thế mà tôi cứ ngồi một chỗ thẩn thơ ngậm ống hút. Minh Hằng mặc áo dài đẹp thế cũng chả lượn được vòng nào. Nhất định tôi sẽ ép cân, để còn được mặc áo dài, để cùng với Minh Hằng đi dạo Hồ Gươm nữa chứ.
Chị viết vui vui, mà nói thiệt, đọc tôi lại cứ chực khóc!
ReplyDeleteNghe chuyện anh Khang, một lần nữa tôi lại cảm động về những người tù. Mà anh Khang bị giam chung với tù hình sự cơ đấy!
Có những người bị tù tội nhưng mắt họ không mù, vẫn nhận ra đâu là người tốt, người yêu nước thương nòi, người chân thật tử tế! Có những người đường bệ quyền uy nhưng có mắt lại như mù! Lại cũng có những người mắt vẫn còn khả năng nhìn ra sự thật đấy, nhưng nhắm tịt lại chưa dám mở ra!
Các chị đi biểu tình gây rối làm ảnh hưởng đến vợ con tôi hả, phải tát cho mấy cái như tát thằng Ngữ kia kìa cho chừa, thạc sỹ nước ngoài cũng tát.
ReplyDeleteCòn mấy ông Trí thức lớn kia nữa, không có việc gì của nhà nước giao cho hay sao mà cứ ra hè phố cầm đầu đám rỗi hơi ?
hé hé!
Xin cám ơn một bài viết hay! Chị Phương Bích viết giản dị mà sinh động quá, sắp thành . . . nhà văn (viết Blog) rồi!
ReplyDeleteChị Phương Bích ơi, từ trước đến giờ chị đã thấy cơ quan chức năng nào của Việt Nam dám sờ đến lỗ chân lông của dân lao động Tầu khựa chưa? Tôi chắc là không vì mặc dù họ làm loạn ở các địa phương, đánh đạp dân mình mà có đứa nào bị bắt, bị hỏi cung đâu chứ không nói đến việc đưa ra tòa xét xử. Ngược lại dân mình mà đụng đến chúng là mệt ngay.
ReplyDeleteKhông đi biểu tình được thì chị và mọi người nên đi thăm viếng các đền chùa và các di tích lịch sử của dân tộc Việt Nam mình. Theo tôi thì đó là một sáng kiến hay. Đi được càng nhiều càng tốt chị ạ vì biết đâu đấy, một ngày nào đó bọn Tầu sẽ cho san bằng tất cả để bắt dựng mả tổ của chúng thay thế. Buồn.
Blog ruồi Trâu nói-google
ReplyDeleteKo có "Phao" mà như bay bổng, Cái cô Phương (Ko có dấu nặng đâu nhá)này!
Thôi, ngủ đi, đừng Bê Tê nữa, tức Biểu văn Tình! Ko là nô lệ cho thằng này thì làm nô lệ cho thằng khác; chê làm gì thằng "Tàu"!!
Sáng chủ nhật 18/9/2011 vừa rồi, sau khi đi được một vòng "xem tình hình" không thấy "bóng cờ" dẫn lối, tôi ngồi lại mở điện thoại lướt web. Được anhbasam cho biết chị Minh Hằng và Phương Bích đang ngồi ở quán cà phê cạnh Nhà hát Múa rối, tôi đi ngược trở lại và tạt vào quán cà phê đó. Trên bàn thấy có mấy cái mũ công an,trên ghế quanh bàn có nhiều chú CA và có cả cái ông mặc thường phục giống như ông Minh (người đạp vào mặt Chí Đức, sao bảo cho nghỉ việc?). Tôi cố tìm các gương mặt quen Minh Hằng,Phương Bích.. nhưng không thấy, chỉ thấy có một người mặc áo dài trắng ngồi cùng mấy cậu thanh niên ở bàn cạnh đường. Ngồi hơn 1 tiếng, tranh thủ lướt web, gần trưa thì chuồn. Về nhà làm mấy câu thơ:
ReplyDeleteBÓNG CỜ
Bờ Hồ nắng đẹp, nhưng buồn
Tôi đi thất thểu, tôi tìm người quen
Biểu tình ngọn lửa đã nhen
Hôm nay sao vắng bóng em trên đường
Tôi tìm cờ đỏ sao vàng
Lá cờ dẫn bước cho Đoàn người đi
Hôm nay nguyên cớ gì đây
Bằng rôn, khẩu hiệu chẳng hay im lìm ?…
Thiếu Ngọn cờ cả phố im
Ngọn cờ củng cố niềm tin người người
Hôm nay chẳng phải mình tôi
Hôm nay tất cả mọi người đều mong.
Đảng, Chính quyền hãy thật lòng
Biết ơn các cuộc biểu tình vừa qua
Biểu tình - sức mạnh Quốc gia
Biểu tình khẳng định dân ta một lòng
Đoàn kết chống giặc ngoại xâm
Đòi lại Biển Đảo Cha Ông giữ gìn
Hãy tổ chức, hãy động viên
Cùng dân tranh đấu đòi Quyền Quốc gia
Giặc Phương Bắc lắm kế tà
Ngàn năm đô hộ Dân ta đã nhiều
Đừng ngu ngơ để đi theo
Làm trâu làm ngựa, dân nghèo, nghèo thêm.
Cuộc hẹn sáng nay đã chẳng thành
Bởi đảng làm người biểu tình “giận” đó
Sức mạnh của Dân nâng Thuyền đã rõ
Sức mạnh của Dân có thể lật Thuyền.
Không hiểu sao mấy ngày nay tôi không vào được nhà của Phương Bích?Không biết vì sao mà khó vào quá,cứ gõ vào thì lại là nhà của người khác.Mãi bây giờ mới vào được.
ReplyDeleteCuối tuần qua, Nhóm Chủ Nhật tung ra hỏa mù làm mấy anh CA bận rộn quá. Nhiều khi đội cái nón như chị Minh Hằng đi đây đi đó mà gặt hái không nhỏ đâu. Chị cũng diet để cùng mặc áo dài lượn qua lượn lại nhé :-)
ReplyDeleteChủ nhật tới bà con mặc áo No - U và áo dài đi một vòng hồ nhé, xếp hàng đi hàng một, cứ đi vòng quanh hồ con Rùa chơi, chả hô hét khẩu hiệu gì cả, mồm bịt băng dính gạch chéo luôn cho đỡ ồn ào.
ReplyDeleteCó thêm vài chục công an đi theo là thành đoàn rồi còn gì.
Nhà bác còm dễ thế này chứ có khó khăn gì đâu ?
ReplyDeleteBác để cái nền nó khó đọc lắm, nhất là mấy bà con mắt mũi kèm nhèm như bọn U50 chúng tôi. U 60, U70 càng khó đọc, bác nên để nền màu khác.
Nếu bác thích nền này thì tùy bác, bà con đau mắt tí vậy.
Y kien day qua! cu chu nhat ta lai hen nhau truoc cua den Ngoc Son, va chi di bo, khong ho khau hieu! day la co hoi de gap nhau cho do nho!!!
ReplyDeleteXã hội dân chủ (hay tự xưng dân chủ) mà tại sao lại cấm biểu tình( và sợ biểu tình đến thế)? Chắc là họ sợ ảnh hưởng của cách mạng hoa nhài ở Bắc Phi lan sang tận nước ta chăng?
ReplyDeleteMình mới chỉ được gặp Phương Bích trong 2 lần BT. Nhưng con người bạn đúng như văn của bạn. Nhân hậu, thương người, trong sáng... Bạn viết rất hay, chân thật quá. Mình rất kính trọng và yêu quý bạn.
ReplyDeleteChúc sức khỏe và bình an nhé.
Điều Luật quy định rõ ràng
ReplyDeleteEm đâu có tội! phải làm tù nhân?
Những người hống hách, quấy Dân
Đề nghị phải xử, làm gương cho đời.
Em vào tù một ngày thôi
Bằng ngàn năm được ở ngoài tự do (*)
Cớ sao một lũ “côn đồ”
Dân nuôi phởn mỡ, hồ đồ với dân?
Chúc Em kiện thắng hoàn toàn
Em thắng kiện nghĩa là “DÂN KHÔNG LÙI”,
Cuộc đấu tranh “ai thắng ai”
Bắt đầu từ lá đơn này của Em.
(*) Nhất nhật tại tù,Thiên thu tại ngoại
02:17 Ngày 24 tháng 9 năm 2011
ReplyDeleteHai bạn thật tuyệt vời ,vừa đẹp ,văn hay lại dũng cảm nữa.Tôi khâm phục hai bạn từ lâu rồi ,nhưng chưa có hân hạnh làm quen ,M.H ơi chúng mình cùng bị bắt chung một xe (hôm 21.8 lịch sử đó),mà rồi cũng có kịp nói gì đâu,bây giờ mình bị trục xuất ra khỏi đất nước mà mình đã bảo vệ ,không biết bao giờ mói gặp lại các bạn ,chỉ mong hai bạn luôn trẻ đẹp dũng cảm tiên phong không hổ danh con cháu Bà Trưng ,Bà Triệu nhé.Mình luôn ở bên các bạn ,và luôn luôn đồng hành cùng các bạn, trong mọi cuộc biểu tình bảo vệ Tổ quốc.
HÃY CHUNG TAY BẢO VỆ QUÊ HƯƠNG nào các bạn ơi ,vững bước tiến lên,TỔ QUỐC đang chờ. 02:17 Ngày 24 tháng 9 năm 2011
Hai bạn thật tuyệt vời ,vừa đẹp ,văn hay lại dũng cảm nữa.Tôi khâm phục hai bạn từ lâu rồi ,nhưng chưa có hân hạnh làm quen ,M.H ơi chúng mình cùng bị bắt chung một xe (hôm 21.8 lịch sử đó),mà rồi cũng có kịp nói gì đâu,bây giờ mình bị trục xuất ra khỏi đất nước mà mình đã bảo vệ ,không biết bao giờ mói gặp lại các bạn ,chỉ mong hai bạn luôn trẻ đẹp dũng cảm tiên phong không hổ danh con cháu Bà Trưng ,Bà Triệu nhé.Mình luôn ở bên các bạn ,và luôn luôn đồng hành cùng các bạn, trong mọi cuộc biểu tình bảo vệ Tổ quốc.
HÃY CHUNG TAY BẢO VỆ QUÊ HƯƠNG nào các bạn ơi ,vững bước tiến lên,TỔ QUỐC đang chờ. 02:17 Ngày 24 tháng 9 năm 2011
Hai bạn thật tuyệt vời ,vừa đẹp ,văn hay lại dũng cảm nữa.Tôi khâm phục hai bạn từ lâu rồi ,nhưng chưa có hân hạnh làm quen ,M.H ơi chúng mình cùng bị bắt chung một xe (hôm 21.8 lịch sử đó),mà rồi cũng có kịp nói gì đâu,bây giờ mình bị trục xuất ra khỏi đất nước mà mình đã bảo vệ ,không biết bao giờ mói gặp lại các bạn ,chỉ mong hai bạn luôn trẻ đẹp dũng cảm tiên phong không hổ danh con cháu Bà Trưng ,Bà Triệu nhé.Mình luôn ở bên các bạn ,và luôn luôn đồng hành cùng các bạn, trong mọi cuộc biểu tình bảo vệ Tổ quốc.
HÃY CHUNG TAY BẢO VỆ QUÊ HƯƠNG nào các bạn ơi ,vững bước tiến lên,TỔ QUỐC đang chờ.
Bác đúng ra phải là Hoa hậu quý bà của Hà nội, bác Hằng là hoa hậu quý bà của Vũng tàu và Sơn tây mới phải.
ReplyDeleteMấy con mẹ hoa hậu tranh nhau, kiện nhau vì mông với má kia chỉ đáng đi ra bờ hồ xách dép cho các bác chưa được, thế mà chũng nó cứ lên báo kiện nhau, chửi nhau lộn cả làng lên đấy. Thời buổi kim tiền điên đảo, thật giả lẫn lộn, người lẫn với cừu nên mọi giá trị đều đảo lộn tuốt cả. Sao ở đâu lại mọc ra hai cái nhà bác vừa trong sáng vừa lẫm liệt như thế không biết ?
Hai bác hãy tiếp tục làm những gì như đã làm vừa qua, mọi người ủng hộ và ngưỡng mộ hai bác lắm, cho dù chúng có nói ngả nói nghiêng gì thì cũng bị lột mặt nạ ra thôi. Bác Bích Phượng đừng liên tưởng đến cái kiểu công an Hoàn kiếm đòi lột đồ của bác nhé.
Một Đất nước vô luật pháp, công an thì kiêu binh và ngu xuẩn, thích làm gì thì làm, chắc họ nghĩ là không ai biết, không ai ghi chép các việc họ làm ?
Ô, chị Hường kìa! Chị Hường "Việt kiều yêu nước" ở Đức đây mà!
ReplyDeleteKính chào chị!
Chào Ha Le,chào các bạn ,vâng mình đây
ReplyDeleteTừ ngày bị đuổi ra khỏi quê hương đến nay , mình vẫn theo dõi và ủng hộ các bạn,dù không quen biết nhau ,nhưng tình cảm chúng ta dành cho Tổ quốc quê hương đã gắn bó chúng ta,mình rất khâm phục các bạn ,Tổ quốc là trên hết,chúng ta sẵn sàng hy sinh cho tổ quốc Việt nam mãi mãi TRƯỜNG TỒN.DÂN TỘC VIÊT NAM không bao giờ khuất phục ngoại bang,trọng trách này một phần nhờ ở các bạn đấy .Chân thành tri ân tới các bạn -những người con kiên cường của Tổ quốc Việt nam anh hùng.
Chị Trần Thị Hường kính mến.
ReplyDeleteMấy ngày qua tôi bận quá (cày hai "job" lận, hi hi) nhưng đó không phải là lý do chính khiến tôi trả lời chậm. Đọc những lời của chị trên đây, tôi ngượng chín người và tủi thân quá chừng. Tôi tự thấy mình chưa xứng đáng để được xếp chung với những người mà chị gọi là "các bạn", là "chúng ta".
Các bác lớn tuổi, các anh các chị, các bạn trẻ và có cả những em thiếu niên nữa đã can đảm tham gia vào những Chủ nhật biều tình mùa hè vừa rồi - trong đó có chị và hai con của chị - rất xứng đáng được gọi là "những người con kiên cường của Tổ quốc Việt nam anh hùng". Còn tôi, mới qua Mỹ 5 năm nay thôi, làm việc quần quật để đồi lấy bát cơm manh áo, khuya về một mình lủi thủi lên mạng nhớ về đất Việt xa xôi... Nhiều lúc tôi gởi nhận xét lên đây hay lên blog bác Diện mà ỏng tự xấu hổ, tự trách mình bất lực, vừa gõ bàn phím vừa khóc!
Tôi còn xấu hổ với chị nữa, chị Hường ơi. Ở trời Tây, tôi rất hiểu con cái chúng ta được dạy tính tự lập, độc lập trong suy nghĩ và hành động từ rất sớm, còn phụ huynh như tôi và chị thì bận bịu tối ngày làm lụng để hội nhậo và thích nghi với xã hội mới. Thời giờ gần gũi con cái rất hiếm, và Không phải cha mẹ nói gì con cái cũng răm rắp nghe cả.
Con gái lớn của tôi, biết tôi tham gia góp ý kiến ý cò trên mạng thế này, hỏi rằng: "Ba viết thế khi về VN công an nó bắt ba làm sao?!". Than ôi, nỗi sợ lạ lùng đó ăn sâu vào cả đứa bé khi rời VN mới có 10 tuổi!
Tôi phục chị và hai con chị vô cùng khi chứng kiến những hình ảnh bắt bớ trong ngày biều tình 21/9. Anh chị đã làm cách nào mà truyền được ngọn lửa yêu nước dũng cảm đến thế vào lòng các con? Nếu hôm đó tôi có mặt ở Việt Nam, và nếu tôi quyết định ra tham gia biều tình, hic, tôi e rằng vợ con tôi sẽ giấu hết quần áo đi để giam tôi trong nhà, như bác giáo sư đáng kính và như biết bao ông bố Việt Nam khác cũng rất có thể bị như thế.
Nhưng hơn nữa, liệu chính tôi có dám tự mình quyết định thực hiện hành động yêu nước đòi hỏi nhiều dũng khí đó không? Trách nhiệm và ràng buộc tùm lum trói chân mình ở bên Mỹ (cũng giống như chị ở Đức), vài tuần vacation ngắn ngủi về thăm quê hương với bao nhiêu việc nhà, việc dòng họ, việc người thân, phải tính oán sắp xếp từng giờ từng buổi để chu toàn... thế thì tôi có dám bỏ mặc tất cả để dành hẳn một sáng chủ nhật xuống đường cất lên tiếng nói yêu quê hương như chị không? Hay tôi sẽ tự nhủ: "Ôi, mình bận bịu quá mà, biểu tình trên mạng thôi là đủ rồi! Còn nhiều ngời khác mà! Vắng mợ chợ vẫn đông!..."
Thực ra chợ không đông chút nào! Ở thời điểm đó, vài tờ báo và vài tiếng nói của ngành an ninh gọi một cách khinh thường là "một nhúm nhỏ những kẻ tụ tập trái phép"! Ở thời điểm đó, nhiều người đi đường vẫn còn thờ ơ nhìn nhóm người biểu tình như một lũ dở hơi, rách việc! Không đông chút nào! Những người yêu nước dũng cảm đã rất đơn độc vào những lần biều tình đầu tiên; đã phải nắm chặt tay nhau để có thể bảo vệ nhau trước bao nhiêu đe dọa; đã lường trước những bắt bớ, đánh đập, giam tù, mất việc, đuổi học, đuổi khỏi nhà trọ...
Riêng về chị và hai cháu, tôi tin tất cả những ai đang là "Việt kiều" rất hiểu, rất hiểu sự dấn thân hết sức can đảm vì nước vì dân của chị!
Tôi xấu hổ hết sức trước mặt chị, trước những người nữ như chị Phương Bích, chị Minh Hằng, em Kim Tuyến; một phụ nữ đứng tuổi rất nhỏ người, rất ốm yếu nhưng khí phách thì hơn tôi rất nhiều; một cháu gái tuổi học sinh chưa biết tên, chỉ bằng lứa con gái tôi... Tôi xấu hổ hết sức trước hai cháu gái con của chị nữa, chị Hường ạ!
"Dù chưa quen biết nhau, nhưng tình cảm chúng ta dành cho tồ quốc, quê hương đã gắn bó chúng ta!". Ôi, ước gì tôi được xếp chung vào hai chữ "chúng ta" đó!