Translate

Wednesday, 5 June 2013

LÒNG TIN CHỈ LÀ CANH BẠC ?



Gần đây, truyền thông nhà nước có vẻ mạnh dạn đưa tin về các vụ Trung Quốc xâm phạm chủ quyền trên biển Đông, các vụ tấn công ngư dân ngay trong lãnh hải... Nhưng chỉ đơn thuần là đưa tin, chứ không hề cho người dân thấy một biện pháp tích cực, mang tính quyết liệt nào ngoài “võ mồm”. Dân chán nghe cái câu “cực lực phản đối” và “yêu cầu” của Bộ ngoại giao lắm rồi. Nhìn sang dân và lãnh đạo nhà anh Philipin mà thèm.

Thế nên nhiều người hậm hực lắm, khi thấy cái thằng hàng xóm to xác nó cứ ngang ngược quá thể. Có lẽ không ngư dân nước nào khổ như ngư dân nước mình. Cứ lầm lũi, đơn độc trước gã kẻ cướp bần tiện, tham lam. Ông chủ tịch nước thì nói ngon ơ rằng biển ta, ta cứ đánh bắt. Còn đánh bắt thế nào thì mặc mẹ chúng mày. Lũ kẻ cướp nó đánh, bắt ngư dân của ông thì ông cứ tảng lờ.
Hay thật! Ít ra cũng phải triệu đại sứ lên, trao công hàm cho nó ra dáng phản đối, chứ cứ để anh Nghị ngồi phản đối vặt thì chán lắm.
Khi có lời kêu gọi biểu tình trên mạng, suốt mấy ngày sau đó lòng dạ tôi cứ bời bời. Không thể biết được điều gì sẽ chờ đón những người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Nhà cầm quyền sẽ nhất định đàn áp biểu tình hay là ngầm bật đèn xanh? Có người nói, thực ra họ cũng đang cần mình biểu tình lắm đấy chứ. Nhưng đặt lòng tin vào họ thì khác gì đánh bạc?
Không đi thì không đành, bỏ mặc những người khác ngoài đó sao được. Thôi thì đã xác định đi là chấp nhận tất cả. Đến ngày đến giờ, tôi khăn gói đồ lề, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà. Trước đó, mấy anh em có nguy cơ bị chặn than thở với nhau khi tìm cách trốn nhà: Cứ như là đi hoạt động cách mệnh vậy! Đến khổ.
Hóa ra chỉ có dăm ba người là bị chặn. Bác Khánh chồng bác Trâm cũng bảo đã trốn trước mấy ngày rồi. Thêm JB Nguyễn Hữu Vinh cũng bị chặn nhưng vẫn thoát được mới tài. Còn lại, tất tật đều thoải mái ra khỏi nhà. Sao mà sướng thế? Ngẫm lại cay đắng. Có mỗi việc được tự do ra khỏi nhà, cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc được thì quả là đáng buồn.
Sáng chủ nhật, tôi có mặt tại Bờ Hồ từ sớm. Thấy quang quẻ các bóng áo xanh áo vàng lại bán tín bán nghi. Không lẽ đèn xanh thật? Không lẽ lại phúc đức thế?
Vừa mới nghĩ vậy thì một em bên cạnh cười khắc khắc, chỉ vào phía đầu đường Hàng Gai, có dăm chú áo xanh đang ngồi trên via hè, cạnh đó là chiếc xe tải nhỏ của cảnh sát.
Nhưng quả thực là không thấy có dấu hiệu đàn áp. Không thấy lực lượng an ninh đứng dày đặc trên đường bao quanh Hồ Gươm. Không thấy các biển cấm quay phim chụp ảnh ở khu vực tượng đài vua Lý. Chỉ lác đác một vài xe cảnh sát loại bán tải đỗ bên lề đường.
Những người quen nhận ra nhau, chào hỏi bắt tay vui vẻ. Ai đó khều khều tay tôi, ngoảnh ra thì thấy một chị dân oan. Tôi chào lại rồi bảo, biểu tình chống TQ thì không đòi nhà cửa đất cát gì nhé, chị ấy gật gật bảo: OK!
Tôi chả nhớ lúc đó là mấy giờ, chỉ biết ở khu vực quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, một số người bắt đầu căng biểu ngữ và hô khẩu hiệu. Đương nhiên đã biểu tình thì phải hô, giống như ngày xưa dân ta hô đả đảo Mỹ xâm lược nước một răng một rắc ấy.
Tôi cũng hô váng lên. Nhìn thấy phía trước là nhà văn Thùy Linh đang chen chân với các tay máy, vừa chụp ảnh vừa hô: đả đảo!
Hô chừng dăm phút thì mọi người bắt đầu đi diễu hành về phía Thủy Tạ. Ai đó đưa cho tôi một tờ giấy A3 ghi dòng chữ Tàu khựa cút khỏi biển Đông. Mới đi được vài chục mét, qua nhà hàng Thủy Tạ thì tiếng huyên náo nổi lên xung quanh. Những gã thanh niên lao vào đoàn người giật tất cả những khẩu hiệu mọi người cầm trên tay. Cái khẩu hiệu trên tay tôi vụt biến mất sau khi một gã lướt qua. Một số tên huơ tay, miệng la to: không được chụp ảnh! - thật ngu xuẩn.
Phải nói cái âm thanh huyên náo và hình ảnh cướp giật rất bạo lực đối với tôi thực sự kinh khủng. Nó khiến máu bốc lên đầu, cổ họng thì thắt lại, tim đập chân run. Run là vì căm giận chứ không phải sợ hãi. Ba bốn gã thanh niên đang túm lấy Phương Anh, vợ của Lê Anh Hùng, nhưng người phụ nữ bên cạnh cứ ôm cứng lấy cô ấy. Hai người phụ nữ bị giằng giật rất hung bạo, tôi không đủ sức mạnh để chen vào hỗ trợ họ, chỉ biết la to: Không cần, cứ để cho chúng lấy! Bản thân những chiếc áo No-U chẳng phải đã là khẩu hiệu rồi sao? Viết đến đây tôi chợt nghĩ, nếu những người biểu tình viết những dòng chữ chống quân xâm lược lên cánh tay, như cha ông ta từng thích chữ “Sát Thát” thì chúng cướp giật kiểu gì đây?
Bên cạnh đó, cựu chiến binh, blogger Nguyễn Anh Dũng cũng bị một đám hung hãn bao quanh, cố giằng cái khẩu hiệu trong tay người lính già. Khi cơn huyên náo lắng xuống, tấm khẩu hiệu trên tay người lính chỉ còn lại một mẩu giấy nhăn nhúm – phần nằm trong lòng bàn tay bác ấy. Bác ấy vừa đi vừa giơ cao đoạn giấy rách nham nhở trên đầu, giống như hình hài nham nhở của đất nước, đang bị đủ các thứ giặc xâu xé…
Đoàn người lại tiếp tục lặng lẽ đi. Không có khẩu hiệu trên tay thì tôi giơ hai nắm đấm lên trên đầu. Mọi người truyền tin cho nhau, một số người đã bị bắt lên xe buýt ở ngay khu vực Thủy Tạ (trong đó có cả nhà văn Thùy Linh), nghĩa là mới bắt đầu xuất phát thôi.
Lúc này tiến sĩ Nguyễn Quang A xuất hiện với chiếc áo No-U. Mọi người hồ hởi bắt tay tiến sĩ. Tôi cũng chen vào bắt tay bác ấy. Cảm động lắm khi trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, mà thấy bóng một nhân sĩ trí thức xuất hiện cùng mọi người.
Khi chúng tôi đi về phía Tràng Tiền, đám cô hồn vẫn lầm lũi đi bên cạnh. Dưới lòng đường là chiếc xe buýt kềnh càng chầm chậm lăn bánh.
Người biểu tình đúng là chưa có kinh nghiệm. Họ đi rất nhanh hay vì tôi đau chân? Tôi tụt dần lại phía sau. Đến đoan Hàng Khay, chiếc xe buýt đột nhiên rồ ga chạy nhanh về phía trước. Đám cô hồn chạy túa theo. Lại bắt người rồi! Quay ra tìm bạn bè trong đám người còn lại, chả thấy ai!
Gọi điện cho cựu chiến binh Phan Trọng Khang, người đi cùng tôi ban sáng. Giọng anh cười nhẹ nhàng :  
- Anh đang qua sông Đuống!
Tôi đã quen với việc này. Lòng bình thản nghĩ về chặng đường tới sang Lộc Hà. Sức tôi đàn bà, chỉ cần chạm vào chúng là bắn văng ngay ra, nên có cố xông vào cứu đồng đội cũng chả được.
Tôi và chị bạn đi theo tay an ninh Phường ra chỗ lấy xe để cậu ta đèo về (chắc chưa thấy tôi về, phường họ chưa yên tâm – bài Không thể để đảng và nhà nước lo được). Dọc đường gặp cụ giáo sư già Ngô Đức Thọ. Muốn khóc quá!


 CHÙM ẢNH SÁNG CHỦ NHẬT, NGÀY 2/6 TẠI HỒ GƯƠM
Vườn hoa Lý Thái Tổ sáng chủ nhật - ngày 2/6/2013
Khu vực Đài Cảm tử lúc 7 giờ 40 phút sáng  chủ nhật - ngày 2/6/2013
Hình ảnh: Tụ tập 5 người rồi nhé
Chụp trước lúc biểu tình với bạn cũ
Hình ảnh: BIEER TÌNH VIÊN NHÍ
Bé Tài và mẹ Thúy Nga
Bắt đầu biểu tình (ảnh trên Tễu-blog)
Khẩu hiệu còn sót lại trên tay người lính già - blogger Nguyễn Anh Dũng (ảnh trên Tễu - blog)

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2DpfaWleLG5xTn1jIDsGU2nApQL8Exx6k2RHVmOL_BqJZK3h67Zg-mcbHLQ4jn9Jmx-uE1X-y5P6EXGjY7kEyW-SYqvUYwS9TFxM5TqDZTvryz-Dk-4772a2R3a9OZ5rR1o6DMco4v2h1/s400/Picture+154.jpg
Bắt người biểu tình (ảnh trên blog của chị Thùy Linh)
Hình ảnh
Xông vào giật khẩu hiệu...
Khiêng người biểu tình lên xe buýt

Hình ảnh: "Chánh nghĩa sáng ngời" - Nguyễn Minh Triết
Khi nhà cầm quyền Hà Nội trấn áp bắt giữ những người biểu tình yêu nước chống Trung Quốc xâm lược, các nhân viên an ninh đi che máy và sẵn sàng trấn áp các phóng viên ngoại quốc. 
Khi những người yêu nước bị đám an ninh giả dạng côn đồ bắt về Trại Lộc Hà, nhà cầm quyền Hà Nội điều xe phá sóng điện thoại nhắm ngăn chặn quyền tự do thông tin của họ.
Chánh nghĩa sáng ngời của Đất nước chúng ta có sự lãnh đạo sáng suốt là vậy? Đây là sự lãnh đạo lay LÃNH ĐỌA?.
Nữ nhân viên an ninh che ống kính của phóng viên chụp ảnh bắt người biểu tình - một hành vi vô văn hóa, đáng xấu hổ! (https://www.facebook.com/photo.php?fbid=455844827843547&set=a.107886919306008.15011.100002541019308&type=1&theater)
Xin mời  xem video cảnh bắt người biểu tình ngày 2/6/2013
http://www.youtube.com/watch?v=_R8-R6OWtR0&feature=player_embedded







10 comments:

  1. •° Lại căm ghét cái lũ vong bản! Thật chả còn ngôn ngữ nào có thể biện bạch hay bào chữa cho hết cái tận cùng của sự bỉ ổi, trước một chính quyền khi mà bạo lực chuyên chính được ban phép tung hoành và ngang dọc hành hung, đàn áp!

    Coi lại những bức hình biểu tình và videos ngoài cửa trại LH bỗng cứ bần thần . . Nếu có mặt ở HN, chắc tôi cũng điên tiết nằm lăn ra đường theo mọi người để đòi . . công lý! Ở cái nơi luôn minh họa cho một nền dân chủ cấp tiến, người dân cũng chỉ còn mỗi cách biến đời mình thành những khúc gỗ để phản đối bởi luật pháp chả còn nghĩa lý gì! Rồi lại nghĩ, nếu một nhà nước không còn đủ tỉnh táo để nhận biết nên giữ lại những gì trân trọng và đáng quý mà chỉ biết cấm đoán thôi thì hẳn là một nhà nước không do dân bầu chứ đừng nói là của dân!

    Mà cũng lạ. Có những thứ chả mong thì nhất định gán ghép nhân dân nhận! Những điều dân đòi hòi chính đáng như cái Quyền biểu tình yêu nước thì lại lùa bọn đầu gấu an ninh đầy thú tính đến cướp đi! Đến cả lá cờ Tổ quốc từng nát vụn dưới chân thì thử hỏi cái đám người bất nhân kia thương yêu gì Hoàng Sa, Trường Sa mà để họ tự lo?

    Trước đây, tôi vẫn cho rằng mật vụ, công an trấn áp, đánh đạp người yêu nước chỉ vì dăm ba khúc xương cốt. Sau này, dù có phẫn nộ những tên an ninh hay những kẻ trá hình côn đồ đầy máu thịt tôi vẫn chỉ buông nghĩ; họ chầu chực bảo vệ những đĩa trứng caviars với champagnes cho bọn lợi ích và giai cấp thống trị, thế thôi! Bây giờ tôi đã ngộ ra; họ lăn xả như những con súc vật, hung dữ cắn xé người yêu nước trước những ham hố tại vị của một tầng lớp lãnh đạo cũng để chiều lòng quan triều phương Bắc!

    Nhưng cứ cái cách hành xử như thế có khác gì bọn lợi ích, đám sâu, bày sói và cả nhân dân CÙNG đứng trước cái ác và những hiểm họa mất nước bên cái lưỡi bò Biển Đông?¿

    Không! Tình yêu đất nước luôn đồng hành với sự đổi mới và cách mạng đấy thôi. Vậy mà, Tổ quốc trong tôi vẫn một bầy thú da người hăm hở vẫy gọi Bữa tiệc máu Nhân dân! Ngày say nắng, trông đâu cũng chỉ thấy những hận thù. Từng tốp người đồng phục đủ sắc màu đâm lao thay lời. Con đường cứu nước hay thân phận con người yêu nước nào có khác gì nhau! Tôi không nói ngoa, trên đất nước dân oan, dân chủ ngoài Hiến pháp! Yêu nước là phản động! Tự do ngôn luận và Nhân quyền . . .

    Những đốm lửa
    Còn đọ mãi với thời gian!

    ReplyDelete
  2. "Bác ấy vừa đi vừa giơ cao đoạn giấy rách nham nhở trên đầu, giống như hình hài nham nhở của đất nước, đang bị đủ các thứ giặc xâu xé…"

    Một sự liên tưởng thật thuyết phục cả vể nghiã bóng lẫn nghiã đen!

    ReplyDelete
  3. Người sông Tiền6 June 2013 at 08:48

    Tôi đọc bài của chị Phương Bích cảm thấy không khí sôi sục đấu tranh. Càng khâm phục hơn, cuộc đấu tranh này có cả máu và nước mắt của các biểu tình viên và nhân dân trong và ngoài nước.

    ReplyDelete
  4. CHẲNG HIỂU VÌ SAO!!! (1)
    Mọi khi, kể từ năm 2011 đi biểu tình mình đều nhận phần việc tường thuật tại chỗ qua điện thoại cầm tay cho Chú để Chú Tễu lên bài tường thuật.
    Lần này, hai ngày trước biểu tình Tễu cảm nặng, mình nghĩ việc Chú Tễu tường thuật tại chỗ khó mà thực hiện được nên mình chỉ thỉnh thoảng gọi điện thông báo tình hình để em đỡ sốt ruột và mình không bận việc điện thoại tường thuật tại chỗ nữa, vì vậy khi bắt đầu nổ ra cuộc biểu tình là mình vượt lên trên cùng mọi người căng biểu ngữ và hô khẩu hiệu. Tấm biểu ngữ mình căng có hai dòng gồm cả tiêng Việt và tiếng Anh “CÔNG LÝ VÀ HÒA BÌNH TRÊN BIỂN ĐÔNG”.
    Đợt công an trấn áp biểu tình lần thứ nhất đã thu mất tấm biểu ngữ đó, thậm vô lý, tấm biểu ngữ với nội dung như vậy sai ở chỗ nào???

    (Facebook Sông Quê http://www.facebook.com/profile.php?id=100004512214081)

    ReplyDelete
  5. CHẲNG HIỂU VÌ SAO!!! (2)

    Sau đợt trấn áp và bắt người thứ nhất khoảng 5,7 phút những người còn lại lấy lại tư thế và tiếp tục biểu tình, không còn biểu ngữ - Phương Bích nói với mình “Áo NO U của mình cũng coi là biểu ngữ ” và thế là hai chị em vượt lên trên dẫn đầu đoàn biểu tình. Một lát sau ai đó ở phía sau đưa lên cho mình, Phương Bích và Phương Anh (vợ của em Lê Anh Hùng) mỗi người một tờ giấy A3 trên đó có ghi khẩu hiệu “Tàu Khựa cút khỏi biển Đông”.
    Bây giờ không ai bảo ai cả đoàn im lặng không hô nữa, thay cho việc hô khẩu hiệu thì trên tay mỗi người đã có một khẩu hiệu, đi diễu hành rất ngăn nắp và trật tự để tránh cho việc công an lấy cớ gây rối làm mất trật tự công cộng để trấn áp và bắt người, vậy mà không hiểu vì sao đoàn biểu tình mới đi được một đoạn công an cũng lại xô vào giật khẩu hiệu và bắt người???

    (Facebook Sông Quê http://www.facebook.com/profile.php?id=100004512214081)

    ReplyDelete
  6. CHẲNG HIỂU VÌ SAO!!! (3)

    Sau hai đợt trấn áp và bắt người, bây giờ trong tay tôi không còn biểu ngữ, không còn khẩu hiệu, những người trong đoàn biểu tình còn lại vẫn tập trung và lặng lẽ tiếp tục diễu hành.
    Lúc này tiến sĩ Nguyễn Quang A xuất hiện với chiếc áo No-U và đi ngay cạnh tôi. Mọi người hồ hởi bắt tay tiến sĩ. Tôi cũng nói chuyện với Ts NQA được mấy câu: “Em thấy bảo anh đã đến Bờ Hồ từ sớm, bây giờ mới gặp”... Ts Nguyễn Quang A vừa đi vừa trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh với một phóng viên nước ngoài (một nữ an ninh cũng đi sát cạnh phóng viên ghi âm cuộc nói chuyện). Cứ như thế chúng tôi đi về phía Tràng Tiền, đến đoạn Hàng Khay, chiếc xe buýt đột nhiên rồ ga chạy nhanh về phía trước. Đám an ninh mặc cảnh phục chẳng hiểu vì sao cũng lại chạy túa theo vượt lên trước quây lấy đoàn người và… lại bắt người ???

    Thật chẳng hiểu vì sao? Vì sao? Và vì sao?...

    (Facebook Sông Quê http://www.facebook.com/profile.php?id=100004512214081)

    ReplyDelete
  7. Viết dí dỏm quá..

    ReplyDelete
  8. Miếng ăn là miếng tồi tàn
    Mất ăn một miếng lôn gan lên đầu
    Những người yêu nước đi biểu tình vì muốn bảo vệ những tài nguyên thừa kế của cha ông, để có cái ăn và cũng có cái để dành cho con cháu ngày mai.
    Côn an ra đàn áp biểu tình cũng để có cái ăn(đặc sản, nước có cồn) he! he!, nên họ có hăng tiết vịt cũng do thế
    Các ông "đầu bé đít to" hô hoán ra lệnh cho côn an cũng chỉ vì miếng ăn(ăn cho sụp đổ đất nước, ăn cho bằng kiệt không chừa miếng nào cho người đời sau) mà thôi.
    Nay tôi xin thưa với toàn thể nhân loại là sẽ bắt đầu nghiên(thâm!) cứu kỹ thuật dinh dưỡng thế nào để chỉ cần hớp gió là đủ năng lượng sống rồi, chắc mọi người sẽ hoan hỉ mà làm theo cách sống mới này chứ?
    Tạm biệt và hẹn găp lại trên diễn đàn này, nếu khựa không ám sát tôi khi chúng nó biết tôi sẽ là hiểm họa cho âm mưu hán hóa Việt Nam.

    ReplyDelete
  9. Cho dù trên mạng có nhiều ý kiến khen chê về các cuộc biểu tình chống TQ. Theo quan điểm cá nhân tôi thì những người tham gia biểu tình đều vì mục đích cao cả là bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, biển đảo mà máu cha ông ta đã đổ xuống để khai phá mở cõi, bảo vệ giữ gìn.
    Nếu chính quyền tạo điều kiện để họ bày tỏ tâm tư khát vọng thì chẳng có chuyện gì sảy ra cả. CQ sợ gi ???? Sợ người dân bày tỏ lòng yêu nước ư??? Sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ với TQ ư ???
    Có lẽ nào yêu nước chỉ được phép trùm chăn rồi hô khẩu hiệu. Thật buồn và nhục nhã.
    Cám ơn chị Phương Bích nhiều vì các bài viết của chị. Chúc chị luôn mạnh khỏe.

    ReplyDelete
  10. Biểu tình mãi rồi, chẳng giải quyết được gì. Quả nổ thôi!

    ReplyDelete