Sớm nay Hà Nội mưa khá nặng hạt.
Bữa trước, mấy anh em cứ tiếc hùi hụi vì lỡ dịp bà con Văn Giang làm lễ xuống
đồng. Biết hôm nay bà con 3 xã Xuân Quan, Phụng Công, Cửu Cao cùng nhau xuống
ruộng cấy, mấy anh em rủ nhau cố thu xếp về Văn Giang bằng được.
Thật may. Ra khỏi thành phố thì
trời tạnh. Chỉ còn lất phất mưa bụi bám trên mặt kính xe ô tô. Sang đến Văn
Giang, đã thấy bà con đang cấy trên ruộng.
Dọc con đường nhỏ gập gềnh dẫn ra ruộng, chúng tôi gặp những chiếc xe bò đang tiếp tục chở mạ từ trong làng ra.
Dọc con đường nhỏ gập gềnh dẫn ra ruộng, chúng tôi gặp những chiếc xe bò đang tiếp tục chở mạ từ trong làng ra.
Thật vui khi nghe
nói, phần lớn số mạ này được chuyển từ Thái Bình lên, chứng tỏ sự đoàn kết giữa
những người nông dân không còn chỉ trong phạm vi 3 xã của Văn Giang nữa.
Vì bà con cấy trên những thửa
ruộng giành lại được, nên tất cả cùng làm theo kiểu hợp tác xã ngày xưa. Chính
thế tôi lại cảm thấy có một cái gì đó rất “đồng đội”. Người cấy, người chuyển
mạ, người be bờ, vớt bèo. Bên cạnh đó, vẫn có những lá cờ đỏ cắm trên ruộng bay
phấp phới trong gió, như cố duy trì một thứ niềm tin thật tội nghiệp nào đó.
Qua rồi cái thời người ta cố sống
cố chết cầm cờ xông lên...Lá cờ ấy ngày nay không còn giúp được những cựu chiến binh, đang gò lưng
đẩy những xe chở mạ trên đồng kia, bảo vệ những thửa ruộng nuôi sống gia đình,
vợ con họ.
Các cựu chiến binh say sưa kể về
những cuộc chiến giành giật lại đất đai, trỏ cho chúng tôi xem con lạch chủ đầu
tư Ecopark định đào sát rìa làng, như một thứ hàng rào ngăn cách cái thẻo đất
dưới chân đê, tạo thành một thế gọng kìm, hòng bóp nghẹt những ngôi làng bình
yên này.
Vì cốt của Ecopark cao hơn cốt của các thôn xã ven đê tới khoảng mét
rưỡi, như vậy nơi này sẽ trở thành những vùng trũng nhất. Thêm nữa, nông dân
không có ruộng để sinh sống thì làng cũng sẽ biến mất. Những ông chủ sẽ biến
thành những kẻ làm thuê. Có vẻ như đã có một kế hoạch thôn tính những rẻo đất
xinh đẹp, thơ mộng ven đê, quanh con sông đào Bắc Hưng Hải?
Mọi chế độ độc tài bao giờ cũng
muốn ngu dân để trị. Những người nông dân chân chất kia chắc sẽ khó để giữ được
đất, nếu không có những cựu chiến binh ngoan cường, thừa lòng dũng cảm và không
thiếu sự hiểu biết về pháp luật. Tiếp xúc vài lần với những người nông dân,
ngoài cảm phục về tinh thần bất khuất của họ, tôi còn xấu hổ vì sự hiểu biết về
luật của mình vẫn thua xa họ nhiều lắm.
Cuộc chiến của người dân Văn
Giang, Dương Nội chắn chắn sẽ là những bài học đi vào lịch sử về tinh thần đoàn
kết. Đó là thứ mà chính quyền độc tài sợ nhất. Họ luôn sợ sự đoàn kết, sợ số
đông, mà không hề nghĩ về nguyên nhân gây ra từ đâu. Dù có được cái khiên từ
phía chính quyền, nhưng những kẻ cố tình dồn dân vào con đường cùng đã phải
tháo chạy khi người nông dân nổi giận. Trước đó, chúng xông vào tận làng để
truy sát người dân ngay trên mảnh đất của họ. Cố dùng máy móc đào hào, san ủi đất
ruộng. Nhưng nước xa đâu chữa được lửa gần? Khi luật pháp đã không thể bảo vệ
họ thì người dân cũng có quyền tự vệ chứ? Rốt cuộc, những kẻ “cướp” đất đã phải
tháo chạy. Chưa tròn năm, trên những thửa ruộng giành lại được, người dân đã
gieo cấy được hai vụ lúa. Thông điệp mà những người dân Văn Giang đưa ra là:
nhất quyết không lùi bước!
Chuyện về đất và người Văn Giang anh
hùng còn phải kể nhiều tháng, nhiều năm cũng vẫn chưa hết. Xin tạm có đôi lời
nhân ngày đầu năm xuống đồng cùng bà con. Hẹn ngày về thăm khi lúa thì con
gái....
***
Ngay sau khi cấy xong, người dân
còn phải rắc thuốc diệt từ ốc bươu vàng. Vậy là sau khi những kẻ đem gieo rắc
giống ốc bươu phá hoại mùa màng này vào đồng ruộng của dân ta, chúng đồng thời lại
bán luôn thứ thuốc để tận diệt chúng. Âm mưu thâm độc của kẻ lạ hay là sự dốt
nát của người quen?
Chùm ảnh về Xuân Quan
Chúc Mừng Năm . . Mới
ReplyDelete(xin . . nẻn khoai lơ!!!)*
Lâu lắm không nhận được tin vui
Buồn có những lúc
Tổ quốc trong tôi quá đỗi hồn nhiên
Vừa hết chiến tranh nay lại lao vào cuộc chiến mới
Gọi đất gọi nhà giữ vườn cây oan trái!
Không, không, không
Trăm nghìn trái tim trào sôi, căng máu
Giấc ngủ mau. Khuôn viên, đá vỉa hè
Lều bạt che, sai bữa bát mì tôm
Không, không, không
Vứt trái tim xuống rãnh
Không đâu tiếp không bóng nào quan tâm
Rác đỏ đầy đường
Nơi trái tim cả nước
Còn bận ngược xuôi đưa đón đám sâu quan
Xin hít đầy vào lồng ngực
Văn Giang đã hồi sinh!
Nghìn năm chưa mất cánh đồng xanh . .
* (新年快乐!!!)
Cảm ơn bạn miketran06:49 Ngày 19 tháng 2 năm 2013 nhiều. Sự quan tâm của bạn làm tôi rất ấm lòng.
ReplyDeleteThank you chị. Khi nào CNCS thành công, người ta sẽ ép hoa sim tím nơi vùng biên, pha với mực thơm in trên báo đảng, là khi ấy sẽ không còn quan tâm đến blog PB nữa!!!
DeleteChào PB,rất lâu không gặp rồi,chúc PB năm mới thật khỏe nhé,để mà đi nhiều và viết nhiều.Và chúng ta lại về Văn giang...
ReplyDelete