Translate

Sunday, 1 June 2014

Việt Nam - Trung Quốc, một lịch sử đau thương!

Một bài rất đáng đọc trên facebook


Lịch sử bang giao giữa Việt Nam với Trung Quốc là một trường hợp độc nhất vô nhị trong lịch sử nhân loại. Nó được phủ bóng với mật độ dày đặc của các cuộc chiến xâm lược (từ Trung Quốc), và chống xâm lược (từ Việt Nam), với một tần suất mà không có bất kỳ trường hợp nào khác có thể so sánh. 

Tính từ thế kỷ thứ 10 đến nay, không dưới 10 lần người Việt phải chịu đựng các cuộc tiến công xâm lăng từ phương Bắc.


-     Năm 938 Ngô Quyền đại phá quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng. Người Việt được hưởng hoà bình ít năm. 

-     Cho đến năm 981, Lê Hoàn phá tan quân Tống.

-     Sang thế kỷ thứ 11, Lý Thường Kiệt mang quân đại phá Ung Châu và lui về đắp lũy trên sông Như Nguyệt. Chiến thắng này của nhà Lý mang lại hoà bình cho Việt Nam đến thế kỷ thứ 13.

-     Từ năm 1258 đến 1288, trong ngắn ngủi có 30 năm, người Việt Nam phải hứng chịu ba cuộc xâm lược tàn bạo đến từ Trung Quốc. Đạo quân xâm lược từ phương Bắc quay lại vào năm 1404. Lần này phải mất 23 năm.

-     Đến năm 1427 người Việt mới giành lại được độc lập dưới sự lãnh đạo của Lê Lợi. Đây cũng là lần xâm lược để lại hậu quả đau thương nhất cho văn minh người Việt, khi Trung Quốc thực hiện việc đốt phá kinh sách, đập phá văn bia trong suốt những năm chiếm đóng nhằm hủy diệt văn hoá và đồng hoá Việt Nam.

-     Sang thế kỷ thứ 18, Trung Quốc một lần nữa xua quân chiếm kinh đô Thăng Long. Lần này chúng gặp một đối thủ cứng cựa là vua Quang Trung, bị đánh tan tác và phải tháo chạy về nước sau ít tháng. Cuộc đô hộ 80 năm của Pháp ở Việt Nam khiến các đạo quân xâm lăng phương Bắc bị gián đoạn trong một khoảng thời gian.

-     Đến năm 1974, chúng quay lại chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa.

-     Năm năm sau đó, 30 vạn quân Trung Quốc tràn xuống phía Bắc. Bị chặn lại và phải tháo lui, tuy nhiên tình trạng chiến tranh còn bị duy trì đến tận những năm 1990.

-     Năm 1988, Trung Quốc xua hải quân chiếm đóng một phần Trường Sa.

-     Đến năm 2014, Trung Quốc xua hạm đội và giàn khoan cắm sâu vào lãnh hải Việt Nam, trong một mưu đồ xâm lăng không hề che dấu.

Có thể nói, ý đồ Nam tiến của Trung Quốc, chưa bao giờ phai nhạt trong suốt lịch sử tồn tại của nó. Đây là một mục tiêu xuyên suốt và luôn được kế thừa bởi mọi triều đại nắm quyền tại Bắc Kinh. Ở đây có một liên tưởng lịch sử khá khôi hài là Trung Quốc nhiều lần lớn tiếng đòi Nhật Bản phải hối lỗi về quá khứ xâm lăng trong thế chiến thứ hai. Nhật chiếm đóng Trung Quốc đến nay chỉ duy nhất có một lần. Trong khi nếu nhìn vào mật độ dày đặc của các cuộc chiến xâm lược Trung Quốc tiến hành với Việt Nam, có thể nói đất nước có ít tư cách đòi hỏi người khác phải hối lỗi vì chiến tranh xâm lăng nhất chính là Trung Quốc.

Hầu hết các nước châu Á sống cạnh Trung Quốc đều đối mặt với nguy cơ bị xâm lược. Họ chỉ thoát khỏi bóng ma ám ảnh này khi thật sự mạnh lên và thành công trong tiến trình hội nhập với nền văn minh phương tây. Ngày nay, dù phải đối mặt với một vài nguy cơ xung đột về lãnh hải, nhưng Nhật Bản và Hàn Quốc đều khá an toàn với niềm lực kinh tế hùng hậu và những mối quan hệ đồng minh thân thiết giúp đảm bảo an ninh. Ngược lại, quốc gia đang đứng trước nguy cơ bị xâm lăng ( về lãnh thổ) và thôn tính (về mặt kinh tế) nặng nề nhất tại Á Châu chính là Việt Nam. Có thể nói, chưa bao giờ tương lai của người dân Việt Nam bị đe dọa và thách thức như hiện nay, khi trên biển giàn khoan và hạm đội Trung Quốc đang ngày một tiến sâu vào lãnh hải Việt Nam, còn về mặt kinh tế, Trung Quốc gần như đã biến Việt Nam thành một nền kinh tế phái sinh, lệ thuộc nặng nề và trở thành một công cụ giúp Trung Quốc gia tăng trên 20 tỷ USD thặng dư thương mại hàng năm. 

Trong bối cảnh ấy, cơ may cho Việt Nam đến từ Shangri la, một hội nghị an ninh toàn cầu được tổ chức tại Singapore, nơi Trung Quốc phải chịu những đòn lên án nặng nề từ hầu hết các nước tham dự do dã tâm xâm lược của nó. Việt Nam đến hội nghị với sự dẫn đoàn của ông Phùng Quang Thanh, đương kim bộ trưởng Quốc Phòng. Thông điệp của ông Thanh khá mù mờ và méo mó, khiến nhiều nước tham dự hội nghị không rõ Việt Nam đang thực sự muốn gì. Dường như xuyên suốt tham luận của ông Thanh, chỉ là mong muốn Trung Quốc kéo giàn khoan về, còn mọi thực trạng giữa Trung Quốc với Việt Nam hiện tại đều đáng hài lòng, như nhận xét ông ta nhiều lần nhất mạnh. Vị đại tướng béo tốt này có vẻ không tính đến thực tế bất lợi gần như tuyệt đối trong giao thương với Trung Quốc của Việt Nam hiện nay. Ông ta có vẻ cũng không tính tới thực tế là nhiều quốc gia khác đang muốn liên minh hay hỗ trợ Việt Nam, sẽ phai e ngại thực tế bị Việt Nam bán đứng nếu Trung Quốc chìa tay ra giúp xoa dịu để Việt Nam duy trì nguyên trạng sau khi đọc diễn văn của ông ta tại hội nghị. Cảm giác rõ nét nhất là tính rối rắm trong thông điệp của ông Thanh. Có thể nói viên tướng béo tốt này có ít khí chất của một quân nhân nhất so với những người tiền nhiệm của ông ta, vốn đều từng được tôi luyện trong các cuộc chiến chống ngoại xâm liên tiếp của Việt Nam trong thế kỷ 20.

Nếu ông Thanh muốn gửi đến Trung Quốc một thông điệp mềm mỏng có phần quỵ lụy, ông ta đã làm tốt và thành công vượt mức mong đợi. Ngược lại, những quốc gia đang trông đợi ở Việt Nam một thông điệp ngoại giao đơn giản và rõ ràng, ít nhiều sẽ thất vọng. Chắc chắn họ sẽ phải tính toán kỹ trong bài toán liên minh hay trợ giúp Việt Nam, vì nếu lịch sử Việt Nam lừng tiếng với những vị tướng chống ngoại xâm, thì nó cũng có không ít vết đen bởi những cái tên bán nước như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống hay mới đây hơn là Hoàng Văn Hoan.

Trong những ngày gần đây, có lẽ thứ đang được nhắc đến nhiều nhất ở Việt Nam, là hai câu hỏi: Làm sao để Trung Quốc rút giàn khoan? Và làm sao thoát Khựa?

Nếu câu hỏi thứ nhất là dễ trả lời bởi kiểu gì Trung Quốc cũng sẽ rút trước mùa bão năm nay. Nhưng chúng sẽ quay lại, đông hơn, mạnh hơn nếu người Việt không trả lời được câu hỏi thứ hai: Làm sao thoát Khựa? Thoát về kinh tế, thoát về ngoại giao, thoát về bản sắc văn hoá, thoát về chính trị và đương nhiên mạnh mẽ về quân sự để tự bảo vệ được mình.

Có khá nhiều ý kiến và tranh luận sôi nổi của giới trí thức Việt Nam, những người có tầm nhìn xa, về các giải pháp để thoát dần khỏi sự lệ thuộc kinh tế, về các cải cách cần thiết đối với hệ thống chính trị, về các mối liên minh chính trị, quân sự, ngoại giao tiềm năng... Hầu hết đều nói đúng, nhưng thứ quan trọng nhất thì không thấy ai đề cập đến: Ai sẽ làm, hoặc cho phép làm tất cả những giải pháp và định hướng đúng đắn ấy?

Câu chuyện quay ngược trở về xuất phát điểm ban đầu: Mục tiêu của chế độ chính trị Việt Nam hiện nay, họ đang muốn cái gì?

Họ muốn đất nước đi lên? Họ muốn Việt Nam độc lập, hùng mạnh? Hay đơn giản là mong muốn duy trì quyền cai trị và đặc lợi càng lâu càng tốt?

Trong hai mươi năm qua, có thể nói chế độ chính trị Việt Nam rất thành công khi củng cố quyền cai trị tuyệt đối trên một nền tảng hủ bại về lý tưởng. Kết quả là Việt Nam có một nền kinh tế ì ạch rất nhiều so với tiềm năng, mức độ tham nhũng gia tăng theo cấp số và kinh tế ngày một lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc. Nếu chế độ chính trị của Việt Nam vẫn tiếp tục như hiện nay, tương lai tất yếu của chúng ta sẽ là Tân Cương hay Tây Tạng. Lối thoát duy nhất, là những cải cách cần thiết để Việt Nam thoát Khựa thành công, là sự gắn kết về kinh tế, chính trị, văn hoá với Nhật, Mỹ và Phương Tây.

Nếu có điều gì người Việt cần phải làm trong thời khắc sống còn này, chính là làm mọi điều có thể để biến cái mong muốn đó thành hiện thực. (Phần này anh Lãng lược bỏ 5000 chữ và sẽ viết riêng trong một thiên Lãng luận có tiêu đề "Giải pháp" hoặc "làm cái đéo gì giờ?")

1 Tháng 6 2014 lúc 19:10

Nguồn:

7 comments:

  1. Sau khi Chiến Tranh Lạnh chấm dứt vào đầu những năm 90, và sự tan rã của Liên Bang Xô Viết thì nhà cầm quyền Nga, do thiếu hụt về ngoại tệ, đã chủ tâm "xuât khẩu" các sản phẩm và cả công nghệ vũ khí của cái gọi là Liên Bang Xô viết qua nước láng giềng Trung Quốc. Họ không có chính sách rõ rệt như Mỹ, chỉ bán vũ khí cho các nước theo thể chế tự do, dân chủ mà Mỹ ủng hộ. Các vũ khí nguyên tử, do Hiêp ước Không Phổ Biến Vũ khí Nguyên Tử (NPT) của LHQ, nên họ không "xuất khẩu". Còn tất cả các vũ khí tân tiến khác họ đều bán cho Tàu. Trung Quốc đã mua số lượng lớn các máy bay chiến đấu (SU-27, 29, 35), tàu ngầm, hệ thống radar, tên lửa của Nga. Mua cả thành phẩm lẫn chuyển giao công nghệ, tự sản xuất lấy. Từ đó, Trung Quốc đã xây dựng đuọc môt lực lượng tàu ngầm đáng kể (tàu diesel, tàu chạy bằng nguyên tử, tàu mang tên lửa liên lục địa). Họ xây dưng lưc lượng này với sự giúp đỡ của chuyên viên Nga). Theo hợp đồng thì cứ môt tàu ngầm được chế tạo tại Nga, thì 5 tàu ngầm đuọc chế tạo tại Trung Quốc. Căng thẵng đã xảy ra khi, Tàu ăn cắp kỹ thuật phi cơ chiến đấu SU-27 để sản xuất phiên bản J-10,
    khi chưa được thoả thuận. Ngoài việc lấy công nghệ của Nga, họ còn ăn cắp công nghệ của Mỹ, bằng gián điệp trong các công ty, trường Đại học Mỹ. Họ gửi hàng ngàn, nếu không nói hàng vạn sinh viên, xuất phat từ các trường quân sự, vào học trong các trường DH của Mỹ và Âu châu dễ ăn cắp kỹ thuật quân sự. Thông thường nhất là các việc đột nhập vào các máy tính của các công ty liên quan đến công nghệ quốc phòng Mỹ, mà Mỹ tố cáo Trung quốc gần đây.
    Tất cả các điều này cho thấy, Cái Nôi của Cách Mạng, là nước Nga, đã không chỉ xuất khẩu ý thức hệ như lúc trước, họ còn xuất khẩu vũ khí tân tiến cho bất kỳ nước nào trả tiền cho họ. Một hệ thống lý luận và hệ thống chính quyền đã sạt nghiệp, bất kể luât lệ thế giới, xuât khẩu những vũ khí cho bất kỳ ai, gieo rắc tang thương chết chóc đến những vùng xa xôi trên thế giới. Chiến tranh Viêt nam 30-năm là một ví dụ.
    Nước Nga đã "đóng góp" vào hoà bình thế giới như thế đấy.
    Có thể tìm đọc các dữ kiện ở báo Asia Times (2013), hay các báo quốc tế khác.

    ReplyDelete
  2. Trích: "Lối thoát duy nhất, là những cải cách cần thiết để Việt Nam thoát Khựa thành công, là sự gắn kết về kinh tế, chính trị, văn hoá với Nhật, Mỹ và Phương Tây"

    Con đường cộng sản đã tỏ ra hoàn toàn sai lầm, sai lầm trong từng năm, từng tháng suốt trên một giáp. Chính sách tay sai giặc tàu của cộng sản Hồ chí Minh, của cộng sản VNDCCH đã gây thiệt hại vô cùng cho quyền lợi quốc gia dân tộc VN.

    Cần phải thay thế chính sách tay sai giặc tàu bằng chính sách gắn kết về kinh tế, chính trị, văn hoá với Nhật, Mỹ và Phương Tây điều mà Việt Nam Cộng Hòa trước kia đã theo đuổi mà trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chúng gian phụ họa cộng sản Hồ chí minh lừa dối người dân, gọi là "VNCH bám gót đế quốc Mỹ".

    Nói rằng VN mình ngày nay muốn trở lại chính sách bám gót đế quốc Mỹ, nhưng đã chắc gì đế quốc Mỹ nó cho bám gót nó chưa?

    VNCH trước kia chỉ đuọc bám gót đế quốc Mỹ cho đến năm 1973 thôi, nên VN mới ra cơ sự bi thảm như ngày nay.

    Giá như VNCH trước kia kia không bị cộng sản VNDCCH phá hoại giết tró, đuọc bám gót đế quốc Mỹ dài dài, thì hẳn là VNCH đã tốt đẹp lên rất nhiều, như Âu châu, Tây đức đuọc bám gót đế quốc Mỹ liên tục đến 1990, nhờ đó mà nước Đức được thống nhất trong hòa bình, nhờ đó mà Đông Âu đuọc thoát Nga, đuọc thoát nạn cộng sản.

    Nếu VNCH trước kia không bị cộng sản VNDCCH phá hoại giết tróc, đuọc bám gót đế quốc Mỹ liên tục đến 1990, đến nay, thì ngày nay, nếu VN chưa đuọc thống nhất như nước Đức, thì VN cũng có một VNCH không thua kém gì Hàn quốc [mà từ 1960 VNCH đã có GDP per capita hơn hẳn GDP per capita của Hàn Quốc, gấp đôi GDP per capita của Thái lan, gấp 3 GDP per capita của VNDCCH], thì cũng phần nào đỡ tủi cho dòng giống danh diện VN.

    *****

    Như người ta đã biết, khi một chính sách tỏ ra thất bại, phải thay thế bằng một chính sách khác, thì người ta không thể chỉ thay thế chính sách mà lại không thay thế người thực hiện chính sách.

    Thay đổi chính sách mà vẫn dùng người cũ, mà vẫn dùng người đã từng thi hành chính sách cũ để thi hành chính sách mới thì chính sach mới sẽ không đuọc thi hành trọn vẹn, thì chính sách cũ sai lầm vẫn còn vương vất.

    Muốn chính sách mới đuọc thi hành triệt để, phải thay cả người thực hiện chính sách

    Muốn chính sách bám gót đế quốc Mỹ đuọc thi hành trọn vẹn, có kết quả tốt đẹp, phải dẹp bỏ đảng cộng sản, kẻ thục hiện chính sách tay sai giặc tàu đã chỉ đem lại kết quả tàn dân hại nước, thay vào đó là đảng Việt nam Cộng Hòa.

    Đảng VNCH sẽ thi hành chính sách bám gót đế quốc Mỹ triệt để, về mọi phương diện, chứ không chỉ "liên minh quân sự" khôn lỏi.

    Quý các nhà trí thức bắc kỳ, quý các nhà trí thức "trái tim để trên đầu" chuyên nghề tư ruy thờ Nga, thờ tàu hãy vì tương lai VN & an ninh VN mà dẹp bỏ tự ái, mà bớt coi thường bọn nam kỳ "chỉ có sĩ phu bắc hà, không có sĩ phu nam hà", mà triệt để ủng hộ đảng Việt Nam Cộng Hòa trở lại năm chính quyền trên toàn cõi VN.

    Một khi đuọc Mỹ nó cho bám gót, phải bám cho chặt, mới mong thoát Trung, mới mong khá lên được.

    Sau này chừng vài ba chục năm, khi VN đã tương đối vững mạnh, chừng nấy quý các nhà trí thức bắc kỳ "trái tim để trên đầu" tư ruy thờ Nga, thờ tàu nếu vẫn còn tư ruy thờ Nga thờ Tàu, có muốn lơi tay bám gót đế quốc Mỹ, thì chắc cũng ok thôi?!

    ReplyDelete
  3. Người lính già xa quê hương

    http://www.youtube.com/watch?v=h14jJiLTZgA&feature=youtube_gdata_player

    Người lính già xa quê hương (D minor))
    nghe trong tim đêm ngày trăn trở
    nhớ quá một thời chinh chiến gian lao

    Nhớ phút hiên ngang đi vào binh lửa
    Sắt thép trong tay đang đối diện thù
    Bỗng tiếng loa vang lệnh truyền buông thả
    Nửa đời còn gì cung kiếm ngang trời

    Người lính già xa quê hương
    Bao nhiêu đêm anh nằm không ngủ
    Nhớ quá Mẹ hiền nhớ quá anh em
    Nhớ những đêm mưa quân hành đất đỏ
    Nhớ những đêm xuân nơi chốn địa đầu
    Nay quá xa xăm đường về thăm thẳm
    Nửa đời ngậm ngùi mang kiếp tha phương

    ĐK:
    Ôi! còn đâu, còn đâu
    Bạn bè ta những anh hùng hào kiệt
    Không tiếc chi xương máu giữ màu cờ

    Ôi! còn đâu, còn đâu
    Một thời trai một thời súng gươm
    Nay bỗng dưng thành kẻ lưu vong

    Người lính già xa quê hương
    Nhưng trong tim chưa tàn ánh lửa
    Vẫn ước một ngày theo bước Quang Trung
    Vẫn thấy quê hương đêm ngày réo gọi
    Vẫn thấy trong tim canh cánh đường về
    Vẫn thấy nơi đây chỉ là đất tạm
    Thầm hẹn ngày về chết giữa quê hương




    ReplyDelete
  4. Cái vị đại tướng Phùng nầy thật đúng với tên và danh hiệu: mặt thì phùng, tướng thì đại cũng vì ăn và nhậu bia quá độ nên nói năng cứ như mấy ông say rượu, ai cho ăn cho uống thì cứ nhất định tung hô vạn tuế người đấy.

    ReplyDelete
  5. Hán gian nằm ở trong đảng cộng sản nhiều lắm, họ bất chấp cả đạo lý , luồn cúi đê hèn để đem tiền về cho gia đình họ, nhưng gia đình họ có "kính trọng" họ không ta, hay là chửi thầm trong bụng, xấu hổ trong lòng mà không nói ra đó thôi.
    Đảng cộng sản tạo ra là để ăn chia mà, nên họ đều vì tư lợi sẵn sàng bán cả Nước- Tàu nó hiểu điều này lắm,, Ải Nam Quan Thác Bản Giốc đâu phải ký cho không đâu các bạn- phải có "lại quả" chứ. Hỏi gia đình ông Đổ M, Lê K P là biết liền. Cha Mẹ có thể dấu người ngoài chứ làm sao "qua mặt" được con cháu gia đình họ chứ, không biết họ có nhục không.

    ReplyDelete
  6. Khi U50, U60, U70,U80 chết hết thì VN mới mong không còn là " vùng trũng của Đông Nam á". Vậy thì các U này có suy nghĩ gì? Tôi nghĩ nên làm lớn chuyện rồi "thương lượng" với Tàu để kiếm chác NDT, USD rồi cùng con cháu biến khỏi VN là ổn nhất. Ô nhiểm môi trường, thực phẩm độc hại, không thượng tôn pháp luật coi chừng con cháu quý vị như Bầu Kiên, Minh Phụng nha. Có ai tin con cháu dâu rể của Trọng Lú " trọng" hắn không quý vị- hay chỉ là coi khinh hắn mà hắn không biết!

    ReplyDelete
  7. Hiện TQ, đã viện dẫn ra 5 văn tự bán nước của đảng cộng sản VN, bán Hoàng Sa, bán Trường Sa, ra LHQ nhờ chủ tịch LHQ gửi cho 193 nước thành viên LHQ. Cộng sản VN, làm sao phủ nhận được bằng chứng 5 văn tự này, sự phủ nhận này dựa vào đâu, dựa vào các bằng chứng HS, TS của VN có trước năm 1954, đúng là của Tổ tiên người Việt thật, nhưng sau này cộng sản VN bán, đổi chác thì làm sao còn là của VN được. Ví dụ, một người có một mảnh đất, ở đã mấy đời, có bằng chứng về lịch sử, về văn tự trong nước và quốc tế là của người đó thừa kế, ông hàng xóm cướp mảnh đất đó không có lịch sử đã ở trên mảnh đất đó lâu đời, không có bất kỳ một văn tự nào, mà người chủ mảnh đất đó thừa nhận, thì hành động của ông hàng xóm là cướp đất, đối với một quốc gia là xâm lược. Để đòi mảnh đất đã bị cướp và giữ mảnh đất này đang bị cướp, có các cách : tạo dư luận, qua ngoại giao, kiện ra tòa, bằng sức mạnh quân sự. Nay cộng sản VN đã thừa nhận bằng văn tự, thì kiện làm sao được, ai nghe. Trước VN thừa nhận bằng văn bản là của TQ, nay VN lại phủ nhận không phải của TQ, dư luận nào, tòa nào nghe nổi. Không có lẽ thế giới là con rối của VN, cộng sản VN tưởng rằng thống trị thế giới như đang thống trị nhân dân VN, nói kiểu gì cũng được. Nói tóm lại, cộng sản VN còn thì các văn tự bán nước này còn có giá trị, nó nguy hiểm ở chỗ, phần Trường Sa, phần Biển Đông hiện VN đang quản lý, trong tương lai TQ sẽ lấy, trên cơ sở các văn tự của cộng sản VN thừa nhận. Do vây, muốn ngăn chặn không mất tiếp TS, Biển Đông, đòi HS đã mất, chỉ còn mỗi một cách duy nhất : không thừa nhận cộng sản VN là người đại diện cho nhân dân VN, nên mọi hành động pháp lý của cộng sản VN trước kia là không hợp pháp. Đúng là việc cầm quyền của cộng sản VN có được là cướp chính quyền, không được nhân dân bầu lên, không được bầu cử tự do. Nếu VN hiện nay, tiến hành bầu cử tự do, mọi cá nhân, tổ chức xin ứng cử tại tòa án, không một ai, một tổ chức nào được độc quyền sử dụng báo chí, tài chính của nhà nước để tranh cử, cuộc bầu cử dưới sự dám sát của LHQ, mà VN là thành viện ( điều này TS Cù Huy Hà Vũ trước kia đã nói). Khi đó lãnh thổ, lãnh hải VN sẽ được định đoạt, bởi chính phủ dân chủ đa đảng, tam quyền phân lập

    ReplyDelete