Đưa cô bạn Nguyễn Thị Khánh Trâm
từ miền Nam
ra, đi thăm bà Trâm còng đang nằm viện. Mình chỉ người đàn ông nhỏ bé (tên
Khánh) đang chăm sóc vợ ốm, bảo bạn:
- Bác ấy là dân Diploma, từng
đăng lính Tây (chức đồn phó). Chừng được 6 tháng thì Pháp thất thủ. Bác ấy cũng
như bao nhiêu người, được đưa đi cải tạo. Sau vài năm thì được thả. Nhưng hễ có
chuyện gì quan trọng sắp xảy ra, là lại có người đến đưa bác ấy vào trại. Cứ
xách ra xách vào như đi chợ như thế, tổng cộng là 12 năm tù mà không có một bản
án nào.
Bác Khánh nghe mình nói vậy thì
chỉ cười hiền. Loanh quanh thế nào, bác ấy kể chuyện này:
Cùng tù với bác ấy có một ông đại
úy, thù cộng sản lắm. Khi ông ấy được truyền đạo, cha nói ông không được thù
hận nữa, thì mới vào đạo được. Chả hiểu lúc ấy “mê man” thế nào, ông ấy đồng ý.
Được vài bữa, ông ấy nghĩ lại, thấy uất quá nên lại bảo:
- Thế này thì không thể chịu được.
Thôi! Cho tôi xin ra (khỏi đạo)
Đến lúc gần chết, chả hiểu ông ấy
nghĩ gì, lại xin được vào lại.
Chả cứ lớp người cũ. Lớp trẻ bây
giờ mà “dấn thân”cũng bị săn đuổi, o ép ghê lắm. Khi nói đến chuyện tha thứ, vì
kẻ trực tiếp làm điều xấu với mình cũng chỉ là công cụ, họ bảo: còn để nghĩ cái đã!
Nghe thế, mình lại xin kể một câu
chuyện ở nước Nga (cuốn Trên mảnh đất đời người). Một người đàn đông bị bạn
mình dàn dựng cảnh để đẩy ông vào tù. Trong khi bị giam, chiến tranh nổ ra.
Người ta huy động cả tù nhân ra trận. Một lần nữa, trong một trận đánh, ông bị
phát xít Đức bị bắt làm tù binh. Chiến tranh kết thúc, ông được đưa trở về quê
hương, vào tù nằm tiếp cho đến khi mãn hạn. Ra tù, ông mới biết vợ chưa cưới
của ông đã lấy kẻ thù.
Người đàn ông này thường đến cửa
hàng bán rượu của kẻ thù, chỉ để nói mỗi một câu: Tao sẽ giết mày!
Mặc cho kẻ thù sợ hãi đến phát
điên, ông chẳng làm gì, chỉ đe có mỗi câu nói đó. Một ngày ông gặp kẻ thù bị
rơi xuống một hố băng. Ông đứng nhìn kẻ sắp chết đuối kêu la cầu cứu, giằng co
giữa ý nghĩ cứu kẻ thù, hay để mặc hắn chết? Khi ranh giới giữa sự sống và cái
chết đang cận kề, ông đã quyết định kéo kẻ khốn nạn ra khỏi hố băng.
Những năm tháng sống đơn độc
trong rừng, thiên nhiên hoang dã đã chữa lành vết thương trong lòng người đàn
ông lúc nào không hay. Từ đó, ông không còn đe dọa giết chết kẻ thù của mình nữa.
Nhưng như người đời vẫn nói, kẻ ác có thể thoát khỏi sự trừng phạt của tòa án,
nhưng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của lương tâm, khi rốt cuộc, hắn tự
kết liễu cuộc đời mình.
Chuyện bình thuờng, cơ quan thi hành luật pháp có nhiệm vụ phải cứu sống một bị can bị án tử hình, thoát khỏi một cơn bệnh nặng, sau đó đưa bị can ra pháp trường thụ án tử hình như bản án đã tuyên
ReplyDeleteTại sao những nước như :
ReplyDelete1/ Hoa Kỳ sau nội chiến thì họ không thù oán và hòa giải với nhau ngay được ?
2/ Đức thống nhất mà không ai phải chịu cảnh tù đầy không xét xử theo kiểu trả thù ?
3/ Các nước đông Âu chuyển đổi chế độ mà không có bắt bớ, cải tạo hàng loạt theo kiểu trả thù ?
Tôi thấy nhiều cán bộ V+ rất mê tín trong việc cúng bái thần thánh, nhưng lại rất tham lam, và ác độc
- Tại vì chính quyền Đức chưa hề dạy dân Đức thù dân Đức..và tương tự như vậy với những nước khác.
Delete- Thỉnh thoảng bác chạy sang danlambao mà xem...có những ông năm 1975 bố ông ấy còn vạch cu đái giữa đường chưa biết mắc cở. Thế mà ông hùng hồn tuyên bố: "VNCH là không biết bao nhiêu tội ác với nhân dân...nghĩ đến VNCH là lòng căm hận cao lên ngùn ngụt".
Tại sao tôi nói ông bên trên rằng năm 1975 bố ông ấy còn cởi truồng tắm mưa? Vì tất cả những người đã từng cầm súng bắn nhau với VNCH...đến bây giờ họ không còn ý nghĩ căm thù VNCH nữa mà họ cho rằng họ đã bị lừa.
- Tại sao bây giờ cán bộ lại dị đoan sái cổ..vì chỉ có dị đoan làm họ bớt căng thẳng mà thôi!
Tại vì bọn chúng là bọn giẫy chết sao bằng xã hội chủ nghĩa ta. Ta và các đồng chí của ta là nhất, là nhân đạo nhât, dân chủ nhất, thương yêu đồng loại nhất, mà cũng không hiểu à!!!!!!!
DeleteTQ, chỉ cần tuyên bố hiệp ước Thành Đô năm 1990, nguyện vọng cộng sản VN, xin làm khu tự trị của TQ. TQ chỉ cần bạch hóa hiệp ươc, mọi hoạt động trên lãnh thổ VN của TQ sẽ là hợp pháp, là chuyện nội bộ
ReplyDeletetôi thấy nhiều người cũng căm thù bon cộng sản lắm .có ngươif trước khi nhắm mắt vẵn còn chừi bọn cộng sản là kẻ cướp, dăc biệt là những người bị cải cacchs ruộng dất và tue hữu hoá tài sản 1976 1977
ReplyDelete│ Không biết nếu muốn nói chỉ một lời thể hiện sự dung tha với kẻ thù của "những thế lực thù địch" thì người tù oan khiên kia sẽ phải nghĩ bao nhiêu lần? Và rồi sẽ không quên? Lẽ ra, cuộc đời này bắt đầu bằng xác chết sống lại, đầy những hận thù. Bởi như thế, con người ta mới biết lỗi lầm và tử tế với nhau hơn . .
ReplyDeleteCác bạn quyên Cải tao Tư bản Tư doanh những năm 60 ở Hà nội à?
ReplyDeletecó một truyện cổ tích của Việt nam kể rằng : Có con hổ bị thương, người nông dân tìm đủ loại thuốc thang để cứu nó. Khi nó khỏi bệnh, khỏe mạnh trở lại nó liền vồ người nông dân để làm thức ăn!
ReplyDeleteBác thach quy ui,
DeleteBác mới kể có nửa chuyện, nửa sau còn lâm ly bi đát hơn nữa.
Con hổ sau này thành tinh, nó giết rất nhiều người bác ạ.
Thấy thế hồn ông nông dân hiện ra kể lể: Người cứu hổ, hổ trả oán !
Vậy từ nay về sau thấy dã thú như hổ là giết để cứu muôn người nhớ !
Vâng thấy thằng con nào bộ dạng đa nghi như Tào Tháo, điển hình như CS, tốt nhât là giết chết chứ đừng cứu mạng nó. (Tào Tháo từng giết chết hết nhà người cứu mình trong lúc hoạn nạn vì sợ lộ tông tích đấy).
Bằng cớ rõ nhất về CS là ông Bùi Minh Quốc làm bài thơ MẸ ĐÀO HẦM gì đó, dấu nuôi cán bộ CS, nhưng khi thành công rồi chúng nó phản dân hại nước hết loạt. Ông kêu gọi các bà mẹ chiến sĩ năm xưa hãy HỊEN HỒN HỎI TỘI NHỮNG THẰNG THẺ ĐỎ TIM ĐEN !
Lão Ngoan Đồng
Tổ sư Y trị :-)
Thù cộng sán không có đồng nghỉa với yêu đất nước và người Việt Nam .
ReplyDeleteNVL, ĐM, LDA có cái đầu đội cái bô, ngu bỏ mẹ. TQ cũng sợ VN chứ, sợ VN đa đảng, sợ VN theo Mỹ, sợ VN dân chủ sẽ ảnh hưởng dây chuyền tới TQ. Lũ ăn máng lợn nên kg hiểu thế mạnh của mình.
ReplyDeleteSự tha thứ có hai phương diện, tich cực và tiêu cực, tôi dùng hình ảnh trong Kinh Thánh ,
ReplyDeleteChúa Jêsus nói " Lậy cha xin tha tội cho họ , vì họ không biết mình làm điều gì, LU-CA 23: 34, câu quan trong là vì họ không biết, còn nếu họ biết mà họ cũng cứ phạm tội thì làm sao nhận được sự tha thứ nữă, vì họ không ăn năn, nhớ rằng ăn năn là xưng tội mình ra, và từ bỏ nó, hoặc chừa nó, ở đây mình gây bao nhiêu tội ác cho dân mình, không xin lỗi chỉ nói rút kinh nghiệm là huề, thì tội còn đó thì làm sao nhận được sự tha thứ , xưng tội, ăn năn, nhận được sự tha thứ, đó là ý nghĩa tích cực, còn tiêu cực, là mình gây ra tội ác, rồi lại đòi hỏi người bị hại tha thứ , mà mình không ăn năn, kiểu này là kiểu cuả việt cộng , làm theo kiểu hoà hợp hoà giải, no way, nhớ rằng mình ở ngoài mình khuyên người khác thì dễ , nhưng mình đụng chuyện thì lại khó tha thứ,, vậy sự tha thứ cần hai phía, người gây ra tội cần ăn năn tội , xin lỗi, thì người bị hại sẻ không hẹp hòi gì mà không tha thứ đâu,
cầm quyền là để " ngồi mâm" - Chứ đâu để chống ngoại xâm hả mày?
ReplyDeleteMối tình hữu nghị Việt Hoa - Vừa là 4 tốt, vừa là giàn khoan !
ReplyDelete