Thơ của bác Lão Nông
Bác Lão Nông dặt tên cho bài thơ là Hạ lắng. Còn tui lại nghĩ đến câu "Tịch thu mùa hè" trong bài, thấy ngậm ngùi chua xót.
Bác Lão Nông dặt tên cho bài thơ là Hạ lắng. Còn tui lại nghĩ đến câu "Tịch thu mùa hè" trong bài, thấy ngậm ngùi chua xót.
Hạ lắng
Tôi dân quê trồng vải
Đã vào mùa
Sao khắc khoải, không vui?
Quả trĩu đỏ vùng đồi
Mà lòng tôi... trống trải
Ừ
Thì đã ai
Nghe tiếng gọi Hạ về?
Không còn tiếng rủ rê Tu hú.
Nghe đâu ngoài Chính Phủ
Tịch thu Mùa Hè.
Hết bần thần, bức bối, lại ủ ê
Tôi quyết định,
Đùm khăn gói, theo xe ra Hà Nội !
Chẳng quen người
Không thuộc lối
Tôi bước đi hì hụi
Đi một thôi lại hỏi
Lại hì hụi bước đi...
Tôi bước đi
Trong phố.
Không gió.
Bặt Tiếng Ve.
Chỉ thấy
Rào sắt nhọn quây be
dây thừng dài
trói nhiều cây Phượng Vỹ
Cảnh sát Nhân dân từ đâu ra?
sao mà đông, mà khiếp thế!
tay cầm chày,
mặt mày nom trừng trộ
dăm khách
thi thoảng, giơ máy ảnh ống dài,
nhòm nhòm, lia lia.
họ chụp gì thế nhỉ?
mấy lần rẽ
bấy nhiêu lần dừng nghỉ, hỏi đường
khi bà cụ, lúc vài thằng cu nhỏ
rồi cũng dò đến đó
Tôi tản bộ
Men theo Hồ Lục Thủy
Không còn thấy
Bóng thướt tha liễu rủ.
Không áo dài.
Không nón lá bài thơ.
Ghế đá trơ.
Vắng nam thanh nữ tú.
Chỉ thấy
Đầy cứt ngựa,
Màu xi măng,
Lẫn màu cỏ úa
Lố nhố dân phòng
Lượn lờ mật vụ
Những mắt kính, như mắt loài cá chìm
Lảng vảng, loanh quanh
rập rình, hăm dọa
mấy toán khách người Tây, xí xố xì xồ?
Cụ Rùa, trầm mình
Tả Thiên Thanh, cổ độ
tôi rảo chân, về phía vườn hoa,
trước mang tên một bà Ấn Độ
giờ nghe nói
đặt Tượng đài Đức Vua Thái Tổ
không thấy hoa.
không trẻ nhỏ nô đùa.
chỉ thấy cưa
Lịch
Sử
kêu
như
xé
lụa
!
tôi đồ chừng,
Hẳn
nhờ
thứ
thanh
âm
đau
đớn
đó,
Ở Bắc phương,
Trong hoàng cung Nhà Hạ, [1]
Mĩ nữ của Kiệt Vương Lý Quý, [2]
Nàng Muội Hỉ, dậy cười? [3]
Nhưng nơi đây,
Dưới tượng đài Vua Lý nước tôi,
Bụi đá mịt mù
Lũ lâu la, người ngợm gườm gừ
Loa cầm tay, chực bóp cò, nạt nộ.
Ô hô!
Còn giống gì,
Mà ô nhục đến thế kia nữa chứ!
Thật không biết nhuốc nhơ báng bổ!
Chẳng biết được 3 xu,
Hay phải bả phải bùa?
Mà một đám sênh ca,
Yếm, thời non bà - già ả,
Dì mợ, nạ dòng
Râu, thời trên ông - dưới cụ,
Thừa tuổi cha, tuổi chú
Đã quá thì phu, phụ nửa mùa,
Đâu còn trẻ người non dạ!
Mà để đem ra diễn trò,
Dở Việt dở Ngô,
Nhảy múa!
Mắt Đức Vua
Huyết
rỏ
!
Mấy du khách người Tây xí xố xì xồ?
Tịch thu Mùa Hè rồi!
Một cụ già Hà Nội,
Nói với tôi
Nhiều Trại Phục hồi cơi chỗ hốt loài Ve.
Bà cụ bỏ đi,
Tay còn cầm Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam,
Thương tờ giấy rách bươm, dâu bể!
Hỡi ôi!
Cùng một giống nòi
Nửa ngậm ngùi,
Nửa tệ!
Tôi chùi lệ ra xe
Lòng tái tê rười rượi
Dân quê tôi trồng vải.
Lại một mùa
Bặt tiếng gọi Hạ về.
Các link ở dưới thay cho chú thích:
[1]: Nhà Hạ, một triều đại bên Trung Quốc.
[2]: Hạ Kiệt,
[3]: Hỉ Muội
Nếu độc giả chưa rõ Nhà Hạ, Hạ Kiệt và Muội Hỉ, xin nhấn vào 3 con số trên,
sẽ được đưa đến các trang wiki tương ứng, đó là các trang wiki, nói về một
triều đại, một bạo chúa và một mĩ nữ trong lịch sử Trung Hoa. Mĩ nữ ấy chính
là “vưu vật” cống
dâng của một nước chư hầu.
vải mùa này mắc như gì mà sao không vui nhỉ, thích nhưng mắc quá không dám ăn luôn
ReplyDeleteƠ hơ! sao phải khóc nhỉ!
ReplyDeleteGiữa cuộc đời vây quanh toàn gian trá.
Chẳng còn gì để khóc được,
Mà phải bặm môi quát to rõ rằng.
Bọn người vô lương tâm kia,
Trả lại cho chúng tao đời sống thực.
Chính bọn chúng mày cướp đi,
Lịch sử và sức sống dân tộc này.
Đã gần một thế kỷ nay,
Nếu muốn được chết tốt hãy trả lại.
Quyền sống thực của người dân,
Cho chúng tao làm người không nô lệ.
Thơ ca dân gian thời nào cũng có nhiều bài hay, sâu sắc, có giá trị truyền đời. Mong cô PB sẽ sưu tầm và công bố cho bạn đọc được thưởng thức những bài hay nhất, đặc sắc nhất...
ReplyDelete│ Ô, thế ra bác Lão Nông quê vải BG>HD? Trăm thứ lo, cuộc sống người ngợm mỗi ngày, nay vào vụ lại gánh thêm nỗi lo nữa: Vải có lên biên giới, xin đừng phật lòng người nông dân! Hai vùng đất quê vải, năm nào cũng chỉ biết cầu may . .
ReplyDeleteCảm ơn PB. đã được đọc một bài thơ hay. HT
ReplyDeleteHay. Thơ hay nhưng xót xa lắm. Dân tộc ta đang bị chia rẽ. Những màu cứt ngựa (màu vàng, dùi cui ngoài đường phố) nhiều lắm. Cám ơn PB vì bài thơ.
ReplyDeleteNgư rằng:` Ôn cố tri tân,
ReplyDeleteMuốn rõ nguồn cội, phai lần cho ra…
Tiều than:..
Tháng Ba đi dạo vườn hoa,
Nhức tai, chói mắt, bợm già, đĩ non.
"Buom' Xinh” nhảy nhót lon ton,
Trong ngày giỗ kỵ , hương hồn lính ta.
Chẳng phải người, chẳng phải ma,
Một lũ đú đởn, người Hoa nơi này.
Chẳng chấp gi`, bọn người này,
Trên có cho phép, họ thời đến đây,
Thì ra cái bọn mặt dầy,
Ở trên cho phép, cho nguoi` đến đây..
TS cái bọn mặt dầy (TS=Tiến sĩ, Tiên Sư)
Cái ghế trên hết, ra gi` thi` ra.
Đúng ngày giỗ chiến sĩ ta,
Cho màn nhún nhẩy, đàn ca hát này.
Tưởng rằng như thế là hay,
Một bọn dốt nát, lại hay làm trò.
Không ngờ trời đất, thiên cơ
Không ngờ, thời thế, thế cờ vần xoay..
Hải Dương 98.. vào đây,
Chúng mày chối biến, chối bay nữa nào..
Tiều rằng,...
Cái gì đưa đến nước này,
Nhiệm kỳ cũng hết, chúng mày đi đâu.
Đi đâu rồi cũng về đây,
Hay Quê hương bỏ, vội bay sang Tầu.
Tầu nó cũng chẳng chứa đâu,
Gương Lê Chiêu Thống còn sờ sờ ra.
Nghe Tiều bức xúc oán ca,
Ngư, long` uất hận, nói không ra lời..
Hát rằng, Lịch sử là người,
Phán xét, đích đáng, công bằng ai ơi..