Đêm nay, khi bệnh tình con bé Vàng đã có tiến triển tốt, thày Nhất Nam mới đồng ý cho tôi đưa thông tin về việc chữa bệnh cho con bé. Sự việc này bắt đầu như thế nào, tôi đã nói trong một bài viết cách đây 2 tháng.
http://chimkiwi.blogspot.com/2013/10/cac-ban-cong-hay-e-lai-cai-uc-cho-con.html.
Còn bây giờ, xin được tiếp tục câu chuyện như sau:
http://chimkiwi.blogspot.com/2013/10/cac-ban-cong-hay-e-lai-cai-uc-cho-con.html.
Còn bây giờ, xin được tiếp tục câu chuyện như sau:
Sáng ngày 19/12, vừa đi chợ về, đang làm bếp thì có
điện thoại của ông Trương Dũng, báo tin mẹ con con bé Vàng đã về đến Hà Nội từ
5 rưỡi sáng. Tôi gắt om lên, bảo đang bận, rằng mỗi người một tay đi, rằng ông
ấy cứ lo chỗ nghỉ ngơi cho họ, để tôi còn đi tìm "thày" chữa bệnh cho
nó chứ? Nói vậy nhưng run lắm. Không biết giờ tìm đến, liệu thày có nhà không?
Hai tháng rồi chứ ít à?
Quẳng thịt thà cá mú trong bếp, tôi vào hộp thư điện
tử, lục tìm cái email cách đây hai tháng trời để tìm số điện thoại mà môt người
đã cho tôi, bảo khi cần chữa bệnh cho bé Vàng thì liên hệ. May là có người thưa
máy. Rủi là hỏi ra mới biết thày đang ở tận Sài Gòn. Cái tội "tế nhị"
nó khổ thế đấy. Khi trước không dám hỏi
cụ thể địa chỉ, sợ nói sớm lại hỏng việc.
Cách đây chừng 2 tháng, tôi có lên blog và facebook,
kể lại câu chuyện về con bé Vàng người H'mong, bị ngất xỉu khi công an hốt bà
con người H'mong ở vườn hoa Lý Tự Trọng lên xe buýt, đưa về trụ sở tiếp dân ở
Hà Đông. Khi đó, công an cũng đã đưa bé Vàng vào bệnh viện để cấp cứu. Nhưng
sau đó con bé cứ lúc tỉnh lúc mê suốt.
Trong khi con bé Vàng vẫn còn ở trong bệnh viện cùng
chị gái và một người bạn, tất cả bà con H'mong ở vườn hoa đã bị công an hốt
sạch lên xe buýt, chở tuốt về quê ngay trong đêm, bỏ lại 3 đứa trẻ bơ vơ ở Hà
Nội. Tôi và chị Sông Quê (nick trên facebook) biết tin, chạy vào bệnh viện tìm
lũ trẻ, đúng lúc chúng đang đòi ra viện.
Chúng bảo chúng không tin bác sĩ, muốn về quê để thày thuốc dân tộc chữa cho em
chúng. Xem ra bác sĩ ở bệnh viện cũng bó tay thì phải.
Đọc được câu chuyện này, nhìn thấy những vết tích trên
lưng, cũng như thần sắc của con bé Vàng,
có 2 người liên hệ ngay với tôi, nói rằng bệnh tình của con bé Vàng thực ra khá
nguy hiểm. Rằng cho dù đó là vô tình hay hữu ý, thì chắc chắn đây là hậu quả
của việc bị điểm huyệt! Nếu không kịp thời chữa chạy, di chứng có thể rất
xấu.
Tôi và chị Sông Quê rất lo lắng, liên tục gọi điện
cho gia đình con bé Vàng, hỏi thăm tình hình và giục họ nếu thày trên đó
không chữa được, thì phải đem em về Hà Nội ngay.
Có hàng trăm lý do để trong 2 tháng qua, con bé Vàng
vẫn cứ lúc tỉnh lúc mê mà gia đình vẫn chưa chịu đưa nó về Hà Nội. Có lần tôi
gọi điện, gặp mẹ con bé Vàng, tôi hỏi có muốn chữa bệnh cho nó không? Chữa bệnh
để cho nó còn đi lấy chồng chứ? Giọng mẹ con bé véo von, đặc dân tộc, bảo: Thế
á?
Trong khi chờ tin con bé Vàng, tôi cứ cầu mong cho
nó qua khỏi, chứ không phải về Hà Nội. Nhưng nếu nó không qua khỏi, thì lo
chuyện ăn ở và tìm thày chữa bệnh thế nào đây?
Mấy chị em lo lắng bàn tính các kiểu. Khi nghe chị
Sông Quê bảo, Trương Dũng nhận để con bé Vàng về ở nhà mình trong thời gian
chữa bệnh, tôi nhẹ cả người bảo: tiên sư cái nhà anh Trương Dũng , sao mà đáng
yêu thế? Thú thực là trước đó, có nhiều lý do để tôi ghét anh ta lắm. Thậm chí
khi Trương Dũng bảo, anh đề nghị kết bạn với em mãi mà em chả add anh gì cả, tôi
lườm anh ta, bảo giờ anh là ngôi sao rồi, mà em sợ sao lắm. Nghe vậy anh ta
không tự ái, vẫn cười rất hồn nhiên.
Dù gì thì giờ hai mẹ con bé Vàng đã ở đây rồi. Cha
chánh xứ nhà thờ Thái Hà đồng ý cho hai mẹ con nó ở lại nhà thờ, trong thời
gian chữa bệnh. Khi tôi gọi điện cho thày Nhất Nam , báo tin mẹ con bé Vàng đã
xuống Hà Nội, thày liền gác mọi việc lại để bay ra Hà Nội ngay trong ngày
19/12.
Tối ngày 19, tôi, chị Sông Quê và anh Trương Dũng
cùng đến giáo xứ Thái Hà để gặp bé Vàng, đồng thời để đón thày Nhất Nam. Sau 2
tháng gặp lại bé Vàng, mọi người đều mừng lắm. Chị Sông Quê hỏi:
- Vàng nhận ra ai không?
Con bé nhoẻn miệng cười, nói rất khẽ:
- Hiền Giang! (tên khác của chị Sông Quê)
Nhưng mọi người cũng chứng kiến, con bé chỉ tỉnh được
mươi phút. Vừa cười đấy, nhưng cũng thỉu đi rất nhanh. Liên tục như vậy.
Hơn 9 giờ tối mới đón được thày Nhất Nam . Chúng tôi
vào một quán cafe để bàn chuyện, xem bố trí chỗ ăn ở cho cả thày và mẹ con bé
Vàng sao cho tiện nhất. Mải bàn tính, đến lúc thống nhất được phương án, là
thuê nhà nghỉ cho cả thày thuốc lẫn bệnh nhân, quay về Thái Hà thì nhà thờ đã
khóa cửa nhà xe. Mấy anh em cõng con bé Vàng đang ngất xỉu xuống gác, loay hoay
mãi mới lôi cái thân hình sóng sượt của nó vào được taxi. Còn tôi đành nhảy xe
ôm, chạy theo xe đến nhà nghỉ, nơi Trương Dũng và thày Nhất Nam đang chờ.
Tất cả chúng tôi đứng quanh giường, chờ con bé Vàng
tỉnh lại. Được một chốc, mắt con bé chớp chớp rồi mở ra, nhưng hỏi gì nó cũng
không thể nói được. Đôi lúc, cậu anh rể nói với con bé bằng tiếng dân tộc, câu
trả lời của nó chỉ như một tiếng thì thầm, nhẹ như một hơi thở dài. Thày bảo,
đó là do khó thở. Đang tỉnh đấy, vậy mà khi lật người nó úp sấp xuống giường để
thày khám lưng, nó lại ngất đi lần nữa.
Suốt buổi tối, chúng tôi kiên trì đợi con bé tỉnh để
thày khám bệnh. Sau này, thày nói, lúc bắt mạch cho con bé, tôi không muốn các
chị lo nên không nói, chứ lúc đó mạch nó gần như đứt, chưa đầy 20 mạch/nhịp. có
lúc chỉ vài mạch (người bình thường là từ 80-100 mạch/nhịp).
Không ai nói trước được điều gì. Ngay trong Tây y, mọi
cái cũng phụ thuộc vào may rủi. Điều tôi sợ nhất khi nghe thày nói, khả năng
con bé sẽ bị vô sinh dẫu có hồi phục được. Dù gì cũng phải chờ 2 ba ngày tới,
khi uống thuốc, kết hợp day bấm huyệt, tốt xấu mới biết được.
Tuy nhiên, trước khi chúng tôi ra về, thày có nói:
các chị thật có phước, khi đưa được cháu nó về đây. Với thời tiết lạnh thế này,
nếu cứ ở trên đó, chỉ chậm 2 tuần nữa, chưa chắc con bé sẽ qua được. Nam mô
a di đà Phật! Lạy Chúa! Lạy Thánh Ala !...
Khuya quá nên không còn xe ôm. Chị em tôi phải bắt
taxi về nhà. Sau khi đưa chị SQ về, tôi về đến nhà là đã quá nửa đêm. Không dám
hé răng nói về chuyện con bé Vàng. Chỉ sợ có kẻ phá đám.
CHÙM ẢNH CHỤP BÉ VÀNG ĐÊM 19/12/2013
Kể xong phần này đã 2 giờ sáng. Bà con thông cảm, chứ không phải câu view đâu ạ :))))))))
thuc su cam dong nhung tam long vang .
ReplyDeleteCám ơn chị Phương Bích đưa tin. Từ khi đọc bài tường trình của chị, tôi vẫn lo không biết số phận của con Vàng sẽ ra sao? Thôi thì trăm sự cũng nhờ quý anh chị có lòng giúp đỡ cho cháu. Cho tôi gửi chút lòng chia sẻ tới gia đình cháu Vàng.
ReplyDeleteThân quý,
xin cảm ơn chị nhiều
ReplyDeleteMột bằng chứng nữa về tội ác mang danh cái gọi là "Bảo vệ đảng CS để chống lại bọn phản động phá hoại tình đoàn kết dân tộc". Điều mỉa mai ở đây tên "phản động" bị công an "nhân dân" điểm nguyệt, đánh lén ở đây lại là 1 cô bé tên Vàng người dân tộc thiểu số còn trong tuổi vị thành niên hồn nhiên !
ReplyDelete