Translate

Sunday, 15 September 2013

KHÔNG ĐỒNG CHÍNH KIẾN ...

Thơ không hay, nhưng là nỗi niềm của một cô giáo.

https://www.facebook.com/xuanmai.huynhthi.3?hc_location=stream
Em luôn là người gây sự, hờn giận
Anh lúc nào cũng nhường nhịn ,năn nỉ ,
Yêu thương , quý trọng em
Khổ nỗi khi bàn về vận mệnh của đất nước ,
Về các nhà bất đồng chính kiến
Về các tù nhân lương tâm thì anh không biết gì
Em năn nỉ anh phải đọc báo internet
Anh cứ nói rằng : anh không rãnh rỗi

Em trăn trở nghĩ suy về vận nước ngã nghiêng
Anh bảo : Em là con gái yếu đuối suy tư làm chi
Ảnh hưởng đến sức khỏe
Mọi chuyện có nhà nước lo

Khi em quyết định chia tay
Anh bàng hoàng sửng sốt
Vì sao ?
Vì anh chỉ đọc báo chí lề phải
Em không thể san sẻ với anh
Bao điều trăn trở suy tư
Cái ác và cái thiện
Sự thật và dối trá

Anh nhắn tin cho em
Em im lặng
Anh lại nhắn tin
Xin lỗi em ...

Rồi anh gọi điện
Hỏi thăm : Em khỏe không ?
Anh lo lắng cho em
Em ơi đọc báo nào hay
Nói cho anh biết đi

Rồi anh lại nhắn tin
Em ơi ! Anh đã biết nghe đài RFI
Anh cũng biết cả tin tức
Về cô bé Phương Uyên
Mà em đã kể với anh
" Cô bé ấy còn nhỏ mà nhận thức cao :
Đảng không thể ngang với Tổ Quốc ,
Tổ Quốc là trên hết "

Anh hứa với em
Sẽ vào facebook để đọc
Những bài em viết
Em sẽ viết về mối tình đầu của em
Để tặng cho anh như món quà tạ lỗi

Anh ngập ngừng
Em dứt khoát chia tay với anh ư ?
Dạ !
Nhưng em vẫn cho phép anh thỉnh thoảng nhăn tin ,
gọi điện thăm hỏi em nhé !
Dạ !
Chúng ta vẫn giữ cho nhau những kỷ niệm đẹp em nhé !
Em có chuyện gì cứ gọi cho anh
Dạ ! Từ đây về sau anh là anh trai cả của em đấy nhé !
Ư ! Thế cũng được .
..................................................................................
Không biết rồi mai đây
Em có gặp được ai yêu quý ,trân trọng em
Như anh đã từng đối với em không ?
...................................................................................
Anh ơi ! Bây giờ em đang buồn muốn khóc
Không có ai vỗ về, lau nước mắt cho em !
Em không muốn gọi cho anh
Như bao lần khác mỗi khi gặp chuyện buồn
Em muốn chịu đựng một mình
Một mình em với nỗi buồn riêng !

Khi anh chịu đọc internet ,
Biết vào face
Thì đã mất em rồi !

Hãy giữ cho nhau những gì đẹp nhất
Vâng ,em sẽ giữ kỷ niệm
Mối tình đầu của em !

6 comments:

  1. • Ơi, sao buồn thế! Xưa, mỗi năm Nhà nước có vài sự kiện lớn, những hội họp linh đình, vợ tôi thường đốt vàng hương khấn nguyện. Nhưng rồi tôi cũng kịp nhận ra, làm như thế không phải lối. Cái cách hiệu quả và hay nhất là can đảm đề nghị; có bác nào đọc báo biếu, xin hãy nhặt giùm tôi vài tờ!

    ReplyDelete
  2. Sao mà giống nhà mình thế.Đọc cái gì cũng muốn giới thiệu cho chồng đọc để cùng chia sẻ, nhưng chồng bảo chẳng giải quyết được gì ,chỉ thêm bực mình mà tổn thọ, thuộc diện "mũ ni che tai".Thành ra lắm lúc mâu thuẫn,không buồn nói chuyện với nhau.Nhưng chàng của bạn đã "ngộ " ra rồi , hãy mở rộng vòng tay đi bạn,cuộc đời này ngắn lắm, chẳng biết ngày mai thế nào.Chồng bạn là người yêu bạn lắm đấy, đừng để mất anh ấy.

    ReplyDelete
  3. Bài thơ mộc mạc mà hay quá. Cảm ơn Phương Bích đã sưu tầm được bài thơ này.

    ReplyDelete
  4. Đời sống của người lao động luôn luôn vất vả, sớm đi tối về và phải làm những công việc vất vả.

    Đời sống của người nông dân ở nông thôn lam lụ, một nắng hai sương, quanh năm mãn mùa phơi lưng dưới ánh nắng mặt trời; chén cơm ăn có khi pha lẫn mồ hôi, nước mắt của ông bà, cha mẹ, và của chính mình.

    Đời ông bà, đời cha mẹ cố gắng làm lụng vất vả chỉ mong sao kiếm có đủ tiền cho con ăn học nên người để thoát ra cảnh sống ao tù, bùn lầy, nước đọng để được vào thành phố, làm việc ở những văn phòng sạch, đẹp với những công việc làm mà mình ưng ý.

    Cố gắng của biết bao đời mới xây dựng được đời sống của người miền bắc trước 1954, trước năm 1945, đối với người miền nam là trước năm 1975 với sự thịnh vượng xã hội mà cả Châu Á nhìn vào ai cũng phải tấm tắc khen ngợi.

    Cộng sản lên, chúng cướp bóc, phá hủy tất cả, chúng đạp tất cả mọi người trở về với đồng ruộng, rừng hoang tối tăm…và chúng ca ngợi đấy là thiên đường cộng sản mà mọi người phải đi lên!

    Hành động của cộng sản là hành động phá hoại trên quy mô cả nước, cả dân tộc, nhưng chúng luôn ca ngợi cảnh sống tối tăm, ngục tù mà chúng đẩy cả nước đi vào này nào là kinh tế mới, mọi người thi đua làm giàu bằng sản xuất nông nghiệp, công nghiệp hóa đất nước! Chúng kỹ nghệ hóa đất nước bằng cách phá hủy toàn bộ máy móc, di sản kỹ thuật của miền nam!

    Có ai đang tâm sát hại đồng bào mình? Có ai đang tâm phá hoại đất nước? Có ai đang tâm bán nước ?
    Những tên cầm đầu cộng sản, Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Trường Chinh, Vỏ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ…là những con quái vật! Tất cả những ai đi theo nó, ca tụng nó, chế độ cộng sản của những con quái vật này đều không phải là con người (!) vì những người này tuy là người nhưng đã mất khả năng suy xét, nhận định.

    Hôm nay đây, tình hình vẫn y như thế. Những ai hôm nay còn ca ngợi Hồ Chí Minh, còn ca ngợi chế độ cộng sản, vẫn còn đeo bám theo chế độ cộng sản, tất cả những kẻ này này đều không phải là con người!

    - Có ai ca tụng kẻ đã cướp đất đai của mình?
    - Có ai ca ngợi những kẻ sát nhân đã giết, đã tù đày ông, bà, cha mẹ, người thân,người yêu, bạn bè của mình?
    - Có ai ca ngợi kẻ đã phá nhà mình?
    - Có ai ca ngợi kẻ đã hủy hoại cuộc sống, tương lai của của mình? Có ai ca ngợi đã làm cho gia đình mình, người của dân tộc mình ly tán khắp bốn phuong trời?
    - Có ai ca ngợi kẻ đã làm cho mình trở thành tù nhân, người mất nước ngay chính trên quê hương của mình?
    - Có ai ca ngợi những kẻ bán nước?
    - Có ai ca ngợi những tên cướp?

    Cộng sản, một chế độ cần phải hủy bỏ ngay lập tức!

    Những ai vẫn còn đeo bám theo chế độ, những kẻ ấy không phải là con người mà là những kẻ đang gây tội ác cho cả xã hội, cả dân tộc. Những kẻ này là những tội phạm và tất cả tội phạm đều cần phải bị trừng trị hết sức nghiêm khắc; có như thế mới xứng đáng với những hành động và hậu quả mà những kẻ này đã gây ra, đang gây ra và tiếp tục gây ra làm gây phương hại lớn lao, sâu sắc cho mọi người khắp nơi trong xã hội, cho dân tộc và cho quốc gia Việt Nam nói chung.

    Trên đây là ý chí của toàn dân hiện nay.

    Chế độ cộng sản của những con quái vật đã thối nát, băng hoại đến hết mức của nó. Toàn dân ta đứng lên, chế độ quái vật này tất phải tan rả không phương cứu vãn; phương chi thế giới đang đứng về phía toàn dân ta?

    Mọi việc trước mắt đang tùy thuộc vào quyết tâm, ý chí của đồng bào, của nhân dân ta. Hoặc toàn dân ta sẽ trở thành nạn nhân của tên cướp dã man Trung cộng như Tây Tạng, như Tân Cương; hoặc toàn dân Việt Nam ta sẽ sống đời sống tự do, phong phú, đa dạng với đủ mọi thứ lựa chọn như người mọi quốc gia tự do trên thế giới đang sống.

    ReplyDelete
  5. Chế độ cộng sản và nhân dân Việt Nam hiện nay như là mối tình đang chết trong truyện kể, và ngoài đời thì chế độ cộng sản thực sự đã chết. Không còn ai có thể cứu nó nổi nữa!

    Ai có luyến tiếc gì chế độ này, muốn giữ gì của nó lại để làm kỹ vật thì hãy thực hiện ngay bây giờ. Người Đức đã mua những mảnh tường, những viên gạch vỡ vụn của bức tường Bá Linh để giữ làm kỹ niệm của một thời đại ôn dịch trong quá khứ.

    Việt Nam ai muốn giữ gì của chế độ cộng sản hãy nhắm trước mình sẽ giữ lại những món gì có ý nghĩa thị trường kỹ vật cao nhất.

    Cũng là một cách làm ăn thời trang đấy các bạn. Khống khéo lại phát lên giàu to nhờ bán những món kỹ vật kỳ lạ này đấy các bạn ạ. Thật mà chơi, chơi mà thật. Hãy chuẩn bị ngay bây giờ đi các bạn. Món gì càng hiếm thì càng quý.

    ReplyDelete
  6. Khiên cưỡng,áp đặt chứ yêu gì
    Cho nên là đường ai nấy đi???

    ReplyDelete